Sau khi vào trong vòng tròn, ông cố sờ hai cánh tay của tên nhóc đó rồi nói với tên đầu trọc và tên gầy nhom: “Giữ chặt cậu ấy lại đi.” Tên đầu trọc ấn bả vai của cậu ta, tên gầy nhom và Lưu Chí thì ôm chặt hai đùi, ông cố nói với tên nhóc kia: “Cố chịu nhé, hơi đau một chút.”
Tên nhóc đó nghe ông cố nói vậy, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. Ông cố nắm lấy cánh tay cậu ta, bẻ quặt mấy ngón tay xuống, dùng sức kéo cánh tay lên xuống một hồi, cánh tay đó ở trong tay ông cố tôi xoay một vòng tròn, sau đó mấy người bên cạnh nghe thấy một tiếng ‘rắc’ vang lên, một cánh tay của cậu ta đã trở lại bình thường. Cánh tay còn lại cũng giống như vậy, thuận lợi trở về vị trí cũ.
Sau khi tên nhóc đó được ông cố tôi chữa khỏi, cậu ta bèn thử cử động cánh tay lên xuống. Ông cố thản nhiên hỏi: “Thế nào?” Tên nhóc đó nói: “Khỏi rồi, chỉ hơi đau một chút.”
Ông cố hỏi: “Gọi ta là gì?” Tên nhóc nghe ông cố nói vậy thì có chút xấu hổ, đỏ mặt gọi một tiếng ‘cha’. Cứ như vậy, tôi vô duyên vô cớ lại có thêm một ông nội nữa.
Đương nhiên, chuyện đêm đó chỉ là do ông cố tôi muốn trêu đùa đám người đó mà thôi, mục đích là vì muốn dạy dỗ cho đám nhóc kiêu ngạo đó một bài học.
Sau khi ông cố trêu chọc đám người đó xong, liền nghiêm túc nói với đám người Tôn Kế Hoa: “Thứ mà tối nay các cô cậu nhìn thấy hoàn toàn không giống với ôn thần quỷ quái mà các cô cậu từng biết. Thứ ôn thần quỷ quái trong miệng các cô cậu, là người. Thế nhưng, ôn thần quỷ quái đang ở dưới nước kia không phải người, mà là quỷ, thật sự là quỷ. Bất luận là tín ngưỡng của các cô cậu, hay là kiến thức các cô cậu được học, đây cũng là thứ mà các cô cậu không thể nào lý giải nổi đâu. Cho nên, nếu như đêm nay các cô cậu muốn an toàn rời khỏi hòn đảo này, tiếp sau đây, bất cứ chuyện gì đều buộc phải nghe theo ta, nếu không, hậu quả tự chịu.”
Ông cố nói xong câu này, vốn dĩ cho rằng có thể ổn định tinh thần của mọi người, nào ngờ lại có mấy tên trong đám nhóc kia sau khi đưa mắt nhìn nhau liền chen lấn tranh nhau tháo chạy khỏi vòng tròn, chạy đến chỗ con thuyền ngoài rìa đảo.
Ông cố thấy chuyện bắt đầu phiền phức hơn bèn hét lớn: “Cản chúng lại.”. Tên đầu trọc, tên gầy nhom, còn có mấy người Tôn Kế Hoa, Lưu Chí vội vàng chạy đến cản đám người kia lại. Khó khăn lắm mới ngăn lại được, ngay lúc đó ông cố lại đột nhiên nghe thấy trong nước vang lên tiếng động rất lớn. Dù đã hét gọi mấy người quay lại, thế nhưng cũng đã quá muộn rồi, một tên nhóc trong đám lại bị thứ đó hung hăng kéo xuống dòng sông.
May mà lúc đó đông người, mọi người túm chặt lấy tên nhóc đó, giằng co một lúc, cuối cùng cũng kéo được cậu ta quay trở lại. Chỉ có điều lần này tay của tên nhóc đó không bị trật, nhưng chân lại bị. Ông cố tôi đá thật mạnh vào cẳng chân cậu ta hai cái nó mới trở về vị trí cũ.
Trải qua hai lần thoát khỏi nguy hiểm, đám nhóc này đã hoàn toàn ngoan ngoãn nghe lời rồi. Thế nhưng cũng có vài đứa thần kinh không vững lắm, ngồi xổm ở trong vòng tròn bật khóc.
Đừng nói là ông cố tôi, ngay cả Tôn Kế Hoa cũng chịu không nổi nữa, túm lấy hai đứa nhóc đang ngồi khóc, tát cho chúng mấy cái: “Mới có chút chuyện đã sợ đến vậy rồi, biệt đội bất khả chiến bại của chúng ta đều mang dáng vẻ như chúng mày thế này, sau này sẽ loạn thành thế nào nữa?”
Thật ra lúc Tôn Kế Hoa đánh hai tên nhóc này, trong lòng hắn cũng đang bồn chồn, thứ ở dưới nước kia hung hãn như vậy, giờ đây chỉ có một cái vòng tròn làm bằng dây thừng này, liệu có thể cản được thứ đó hay không?
Kì thực không chỉ mình Tôn Kế Hoa có suy nghĩ này, những tên nhóc khác cũng nghĩ y như vậy, chỉ là chúng không nói ra miệng mà thôi, ông cố nhìn ánh mắt bọn chúng, cũng không nói câu nào. Nhưng rất nhiều người lại lựa chọn tin tưởng vào ông.
Ông cố không có thời gian giải thích cho đám nhóc kia tiếp sau đây nên làm thế nào? Ông còn đang phải suy nghĩ xem nên làm gì để dụ ma nữ kia lên đây, sau đó tóm lấy cô ta.
Lúc ông cố còn đang suy nghĩ, lại nghe thấy trong dòng nước có tiếng động rì rào, có điều lần này sau tiếng động đó không còn bất kì âm thanh gì nữa.
Lần này, so với lần vừa nãy hai đứa nhóc kia bị kéo đi rõ ràng còn đáng sợ hơn. Sau khi tiếng nước ngưng đọng, tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần, giống như đang chờ đợi lần tấn công tiếp theo của cô ta vậy.
Khoảnh khắc này thời gian như ngừng trôi, bên tai mọi người đều không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, ngoại trừ tiếng gió thổi trong không trung, cùng với tiếng dòng nước lặng lẽ chảy xuôi nguồn. Không biết đã trôi qua bao lâu, Trương Tiểu Hồng là người đầu tiên mất bình tĩnh, cô gái nhỏ lặng lẽ di chuyển đến cạnh ông cố tôi, thở hổn hển. Ông cố xoa đầu Trương Tiểu Hồng nói: “Con à, đừng sợ, có ta ở đây.”
Ông cố vừa nói xong câu đó, lão Lục đột nhiên cất tiếng sủa. Tiếng sủa của lão Lục cũng dần im bặt trong nháy mắt, mọi người nhìn thấy trong đêm tối có thứ gì đó đang lao về phía bọn họ. Tốc độ của thứ đó rất nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, nó đã lao đến bên mép vòng tròn.
Thứ đó chỉ vừa mới tiến đến mép vòng tròn, mọi người vừa nghe được tiếng động đã thấy nó giống như bị roi quất vào người vậy, kêu lên một tiếng rồi lại nhảy xuống dưới sông.
Chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, thời gian vô cùng ngắn ngủi, tim của tất cả mọi người có mặt trên đảo đều như bị siết chặt lại.
Rất lâu sau khi ma nữ bỏ chạy xuống sông mọi người mới phản ứng lại được. Sau khi phản ứng lại, tất cả mọi người đều có chung một biểu hiện đó là thở phào nhẹ nhõm, có mấy người còn ngồi bệt xuống đất, Trương Tiểu Hồng bật khóc nức nở.
Ông cố tôi xoa đầu cô ấy nói: “Con à, ma nữ đó bị chúng ta đuổi đi rồi, đừng khóc nữa.” Lão Lục cũng chạy đến, cọ cọ vào Trương Tiểu Hồng, cô gái nhỏ lúc này mới từ từ ngưng khóc.
Ông cố nói với mọi người: “Mục đích hôm nay ta lên hòn đảo này chủ yếu là muốn bắt ma nữ đó trừ hại cho dân, tiếp sau đây ta đã nghĩ ra được một cách, có điều cần mọi người giúp đỡ…"
Sau khi ông cố dặn dò đám người đó xong, bắt đầu lấy bùn nặn thành một tượng đất nhỏ, những người đứng nhìn không hiểu lắm, ông bảo bọn tôi giúp đỡ, vậy còn nặn tượng đất làm gì?
Đặc biệt là tên gầy nhom, hắn ngồi xổm dưới đất chăm chú nhìn ông cố tôi nặn tượng đất. Ông cố dùng bàn tay đầy bùn đất của mình, trét lên người tên gầy nhom rồi nói: “Đừng chỉ biết nhìn, mau giúp ta một tay.”
Tên gầy nhom mau chóng gọi tên đầu trọc và Lưu Chí cùng đến làm. Trương Tiểu Hồng thấy mọi người đều bận rộn, cũng ngại mình rảnh rỗi, bèn ngồi xuống cùng nặn tượng đất.
Tượng đất nhỏ mà ông cố nặn lại không nhỏ chút nào, chân của nó cao nửa mét. Khi ánh lửa chiếu vào, tượng đất mà ông cố nặn xấu thì có chút xấu thật, nhưng cũng có mắt có mũi đàng hoàng.
Ông cố nặn xong một con, nói với mọi người xung quanh: “Mọi người dựa theo hình dạng tượng đất ta đã làm, mỗi người nặn một con, bắt buộc phải có đầu có mặt, có thân có vai.”
Ông cố nói xong câu này, lại cho thêm củi vào trong đống lửa, để lửa cháy lớn hơn. Thêm lửa xong, ông bắt đầu giám sát tình hình nặn tượng đất của từng người.
Nhưng người với người sao có thể giống nhau được, có người tay chân cục mịch, lại có người khéo léo nhanh nhẹn, tên gầy nhom này đừng thấy hắn ốm yếu, tay của hắn rất là khéo đấy.
Tên đầu trọc lại không ổn, tượng đất mà hắn nặn ra thật sự không cách nào nhìn ra hình dạng, cái mũi thì hệt như mũi lợn, hai mắt thì lại là hai cái hố rất to.
Lưu Chí nặn thì còn ổn, hơn nữa bàn tay của Lưu Chí rất khéo léo, còn vẽ thêm lông mày và mũi cho tượng đất, trông rất ra hình ra dáng.
Đừng thấy Trương Tiểu Hồng là một cô gái, nhưng đôi tay của cô ấy rất vụng về, tượng đất nhỏ mà cô ấy nặn ra, ầy, bùn đất đều không thể kết dính lại với nhau. Ông cố nhìn đến nôn nóng, chỉ biết thờ dài, cũng không biết cô gái này làm sao mà trưởng thành được nữa. Dù sao cũng phải nhờ đến Lưu Chí giúp đỡ, bận rộn một lúc tượng đất của Trương Tiểu Hồng rốt cuộc cũng thành hình. Về phần Tôn Kế Hoa, tượng đất của cậu ta trông như một cái bánh lớn vậy, Tôn Kế Hoa muốn tìm người giúp, thế nhưng ông cố tôi lại nói thời gian gấp rút, xảy ra chuyện gì bản thân phải tự gánh chịu, cho nên tất cả đều luôn chân luôn tay tự lo cho tượng đất của mình, không có mấy ai chịu giúp đỡ hắn.
Ông cố thầm nghĩ, xem ra tên nhóc Tôn Kế Hoa này làm lãnh đạo cũng chẳng ra làm sao cả, nhân duyên với người khác lại kém như vậy.
May mà trong đám nhóc đó có một cô gái mũm mĩm không nhìn nổi nữa, bèn đến giúp Tôn Kế Hoa nặn xong tượng đất, chỉ là Tôn Kế Hoa vẫn không vừa ý lắm. Có điều tôi cũng phải nói thêm, về sau cô gái mũm mĩm này lại trở thành vợ của Tôn Kế Hoa, hắn ta cũng rất nghe lời cô ấy.
Trong quá trình nặn tượng đất, dưới sông vẫn không ngừng vang lên tiếng rì rào. Âm thanh đó như cơn sóng cuộn trào vây quanh hòn đảo mấy lần, hệt như có thứ gì đó đang giám sát hòn đảo vậy.
Ông cố biết nhất định ma nữ đó đang ở dưới sông rục rịch trở mình, hiện giờ ông cố không cảm thấy sợ hãi, bởi vì có sợi dây thừng đỏ, ít nhiều cũng có thể chống chọi với ma nữ đó thêm vài lần nữa.
Lúc ma nữ đó lướt qua lướt lại trong dòng nước xung quanh đảo, lão Lục không ngừng làm bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, hơn nữa trong miệng còn phát ra tiếng gầm gừ.
Ông cố biết, linh tính của lão Lục rất mạnh, nó biết được ma nữa kia sẽ chui ra từ đâu. Có điều ông cũng biết, lão Lục dù có nhạy đến đâu, nếu như để nó một mình chiến đấu với ma nữa kia, vậy thì cũng là chuyện không thể nào. Sức lực của người và vật dù sao cũng có hạn, nếu như đối mặt với thế lực thần bí mà không có cách thức hiệu quả, dĩ nhiên sẽ không chống lại nổi sự tấn công.
Vốn dĩ ông cố tưởng rằng ma nữ đó bị dây thừng cản lại sẽ phải chịu một sự kinh sợ nhất định, trong thời gian ngắn sẽ không dám làm ra hành động gì tiếp theo. Thế nhưng nằm ngoài dự đoán của ông cố, ma nữ đó lại khuấy động mặt nước, kế đến xông tới chỗ bọn họ lần nữa. Có điều lần này cô ta không còn xông vào chỗ dây thừng nữa mà là chạy đến bên gốc cây liễu kia.
Thân thể ma nữ đó rất uyển chuyển, sau khi từ dưới nước ngoi lên, liền bay lên ngọn cây liễu. Sau khi lên đến nơi, trong đêm tối cô ta để lộ ra gương mặt trắng bệch, nhìn đám người ông cố tôi bật cười khanh khách.
Điều mà ông cố tôi không ngờ tới chính là, mái tóc đen của ma nữ kia lại dài đến kinh ngạc, xoã dài từ ngọn cây liễu xuống tới mặt đất, xem ra cũng phải dài hơn hai mét.
Ma nữ đó nhảy lên cây, quần áo cũng không mặc. Đương nhiên, cũng giống như chuyện cá dưới sông không mặc gì cả, ma nữ đó cũng không để tâm. Dù sao trước kia, cô ta cũng là một kĩ nữ trong kĩ viện.
Ông cố tôi nghĩ tới đâu nói tới đó, liền đem hết suy nghĩ trong lòng mình ra nói với ma nữ: “Cô là kẻ đê tiện, kiếp trước ở trong kĩ viện phục vụ đàn ông không biết xấu hổ. Nay biến thành quỷ rồi, ngay cả quần áo cũng không thèm mặc vào, vẫn không biết xấu hổ như vậy.”
Ma nữ đó ngồi trên tán cây cười khì khì, nghe ông cố nói vậy cũng không hề tức giận. Mặc dù cô ta không nổi giận, nhưng ông cố biết ma nữ này không đơn giản như vậy. Quả nhiên, sau khi ma nữ đó cười xong, ông cố nghe thấy bên tai có tiếng gió gào thét, tóc của cô ta hệt như một con rắn vậy, ở trong không trung cuộn thành một vòng đánh tới chỗ ông cố tôi.
Ông cố thầm nghĩ, ma nữ này đúng là kẻ tâm cơ, không đơn giản chút nào. Có điều, ông đã sớm có sự chuẩn bị, lúc tóc của ma nữ đó vừa tấn công tới, ông cố liền lấy từ trong túi ra một nắm gạo nếp quăng ra. Trong không trung, nắm gạo nếp đó không biết đã đụng trúng thứ gì, không chỉ đánh bật tóc của ma nữ kia, mà còn đánh tới người của cô ta. Gạo chạm vào tóc của ma nữ, chỉ nghe vang lên tiếng ‘xèo’ ‘xèo’ loạn xạ, nhưng khi nó bay đến chỗ ma nữ đang ngồi kia, lại bị đống tóc của cô ta cản lại.
Một trận giao đấu này khiến ma nữ thích thú bật cười.
Lúc này tên gầy nhom đã nặn xong tượng đất. Hắn nói với ma nữ: “Loại thấp hèn như cô đừng ngồi trên cây nữa, mau xuống đây chúng ta cùng nhau đánh ba trăm hiệp nào.”
Ma nữ đó căn bản không thèm để ý đến tên gầy nhom, chỉ chăm chăm nhắm vào ông cố tôi. Mắt thấy ma nữ nhìn cũng không thèm nhìn lấy mình một cái, tên gầy nhom hình như cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, bèn nhặt lấy một nắm bùn dưới đất ném về phía cô ta. Ông cố tôi sớm đã nhìn thấy được hành động đó của tên gầy nhom, vội hét bảo hắn dừng lại, nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Tên gầy nhom lấy đống bùn đất trên tay ném đi. Vốn dĩ hắn cho rằng sẽ không ném được tới chỗ ma nữ kia, nào ngờ cô ta lại ngốc như vậy, không thèm né tránh, khối bùn kia ‘bộp’ một tiếng, rơi trúng vào đầu ma nữ.
(Còn tiếp)