Nếu nói về Đạo chủ của chúng ta, phải nói là tương đối là thích nghi trong mọi hoàn cảnh. Cho tới nay, nhu cầu với vật chất gần như không có. Nhưng sau khi Thất Diệp đến đây, khó tránh khỏi phải nâng cấp chút ít. Anh để Thất Diệp ở phòng bên cạnh mình, cuối cùng không tìm được đạo sĩ khác tới hầu hạ nên phải tự mình chăm sóc cho cô.
Còn về việc đối phó với Tâm Ma, đạo chủ của chúng ta đã có suy nghĩ. Đơn giản là làm cho linh lực của Thất Diệp mạnh hơn ma khí của hắn, thì hắn cũng chẳng thể gây sóng gió gì được nữa.
Ban đêm, đạo chủ nán lại trong phòng Thất Diệp hồi lâu. Ban đầu, anh không muốn cùng với cọng cỏ này có quan hệ liên quan gì. Như thế thì lúc quên mất, hai bên cũng không bị tổn thương. Nhưng bây giờ, nhìn thấy tình hình của cọng cỏ này, anh không thể tàn nhẫn hạ quyết tâm này nữa. Tuy không biết mình và cô là quan hệ như thế nào, cuối cùng vẫn để cô ở chỗ mình. Chắc là do lòng trắc ẩn, mọi người đều có mà, anh tự an ủi bản thân.
“Thanh Dương Tử?”
“Hửm?”
“Lúc tôi ngủ, anh đừng đi nhé, được không?”
“Bạn hữu, cô thật sự là Thánh ma nguyên thai đó. Ngay cả nếu như cô không cần mặt mũi, cũng chừa chút mặt mũi cho Phong Ma người ta được không? Đều là Thánh Ma, sao lại khác biệt dữ vậy?”
“Ừ!”
“Được được, không đi không đi. Cô hành hạ bần đạo được mấy trăm năm chứ. Bốn trăm năm nữa, bần đạo cũng lập tức quên cô, ngay cả vụn cũng không còn!”
“Hừ, không có ai kỳ cục như anh!”
“Ừ, tốt thật, bần đạo đi đây!”
“Này, Đứng lại, không cho phép đi!”
“Được được, chỉ là nói chút thôi, vậy mà cô lại mạnh tay thế. Mặc dù áo choàng này rất tốt, cũng không thể chịu nổi một Thánh Ma nguyên thai dày xéo như vậy…”
Cứ như vậy, đạo chủ nán lại trong phòng cô một đêm. Ngồi ở bên giường lấy tay chống lên trán, ngủ gật một cách khó khăn, mơ thấy mình ăn cỏ tiên. Lúc sau thấy trên giường không có ai, đạo chủ kinh hãi, đi ra khỏi cửa, thấy cô phơi nắng trong sân mới yên lòng.
Chúng tiên ở Thiên giới thấy Đạo chủ tới, mặt đều biến thành trái khổ qua, tuy vẫn tươi cười, nhưng vẻ mặt vẫn hơi nhăn nhó, ngay cả đám tiên đồng cũng khó chịu theo. Nhưng lần này, đạo chủ của chúng ta không tỏ ý gì với đồ đạc trong phủ của bọn họ. Anh kéo Thái Bạch Tinh Quân qua một bên. Thái Bạch Tinh Quân nhìn anh vô cùng thông cảm “Đạo chủ, chỉ sợ ngài tới thật không đúng lúc. Từ sau lần đạo chủ tới, cho tới hôm nay phủ của ta còn chưa bổ sung kịp nha.”
Đạo chủ ho khan “Này, tiên hữu, lần này bần đạo tới không có ý gì khác.”
Thái Bạch Tinh Quân vuốt râu, gật đầu liên tục “Tất nhiên rồi, đạo chủ ngài mỗi lần tới đều không có ý gì khác.”
Vì thế, đạo chủ của chúng ta hoang mang, tại sao mỗi lần mình nói thật lại không ai tin vậy….
“Này Tiên hữu, lần này bần đạo muốn thương lượng với ngài mượn Giả Ẩn Trì một chút.” Anh vô tình vung phất trần, nói một cách hết sức nhẹ nhàng. Thái Bạch Tinh Quân nghe vậy, sắc mặt lại lập tức thay đổi “Giả Ẩn Trì?!”
Lời vừa nói ra, ngẩng đầu nhìn khắp nơi, thấy không ai để ý, mới nhỏ giọng nói “Đạo chủ, nơi đó là bể tắm nước nóng của thượng thần. Mấy vạn năm qua, sau khi Tư Chiến Thượng Thần đi, đã bị phong tỏa không cho ai dùng cả. Ngay cả Ngọc đế cũng không dám có ý muốn này, ngài nghe dễ quá.”
Đạo chủ không cho là đúng “Này, tiên hữu, mặc kệ là ai từng dùng. Chẳng qua nó cũng chỉ là một suối nước nóng thôi. Đối với một suối nước nóng, ý nghĩa của nó là ở chỗ cho người ta tắm rửa, cứ để không như thế, không phải lãng phí sao?”
“Tắm rửa hả?” Chòm râu của Thái Bạch Tinh Quân vểnh lên “Đạo chủ, ngài đùa gì vậy hả? Linh lực của cái hồ đó vô cùng lớn, nếu là một tiểu tiên đi vào, chỉ sợ là lập tức nổ banh xác mà chết!”
Đạo chủ lại lắc lắc phất trần của anh ta, mỗi lần Thái Bạch Tinh Quân thấy anh ta làm động tác này là lập tức có dự cảm xấu. = =
“Việc đó thì không cần phiền đến Tinh Quân lo lắng,” sắc mặt của anh rõ ràng là ép buộc “Lúc bần đạo dẫn người tới, tiễn hữu giúp đỡ đừng ai biết là được.”
Thái Bạch Tinh Quân vô cùng lo lắng “Tình hình này, đạo chủ, ngài xin cho ai thế?”
Thanh Dương Tử ho khan “Lúc đó tự biết.”
Gần giờ ngọ, Thanh Dương Tử quả thật mang theo Thất Diệp tới. Bởi vì anh hay lên đây xin xỏ vật này vật kia từ đông sang tây. Nên đối với đường ở Thiên giới rất tinh tường, vòng vèo tránh khỏi tai mắt mọi người, vào thẳng phủ của Thái Bạch Tinh Quân. Thái Bạch Tinh Quân vừa thấy Thất Diệp, nhất thời bỗng nhiên tỉnh ngộ. Lúc dẫn hai người tới Giả Ẩn Trì vẫn còn lo lắng “Thượng tiên Bích lạc, đạo chủ, hai người các ngài phải ngàn lần cẩn thận, đừng để người khác biết.”
Thanh Dương Tử vẫy vẫy phất trần của anh “Này, cho dù là có người biết, cũng là do Thái Bạch Tinh Quân ngài tự đưa chúng tôi vào,không phải sao?”
Thái Bạch Tinh Quân gật đầu “Thì đó…” Sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, tức giận tới mức toàn thân run run “Thanh Dương Tử… anh… anh…”
Vì thế, lúc Thái Bạch Tinh Quân đi ra còn cố ý phái hai tiểu đồng đứng ngoài canh chừng.
Giả Ẩn Trì có sương mù giăng kín, đạo chủ khoác áo choàng màu đen lên cho Thất Diệp, đỡ cô đi vào trong hồ. Nhìn thấy hồ này đầy linh khí, đạo chủ của chúng ta suy nghĩ: Tốt, dù sao cũng là ân tình, một người ngâm cũng vậy, mà hai người ngâm cũng vậy, không ngâm thì phí công, vì thế cũng cởi áo choàng nhảy xuống nước.
Nước nóng bốc hơi nghi ngút, ánh mắt như nhìn qua tấm lụa, thấy trên người Thất Diệp chỉ có chiếc áo mỏng, như một đóa hoa quỳnh xinh đẹp, thấp thoảng ẩn hiện dưới làn nước nóng.
Tâm Ma mất hứng, linh khí mạnh mẽ nhập vào, ngay lập tức hắn cảm thấy áp lực. Vì thế ra sức vùng vẫy. Thất Diệp không khống chế được anh ta, hơi thất thần, xoay người muốn chạy ra ngoài. Nhưng động tác của đạo chủ rất nhanh, phất trần vừa vung ra liền quấn lấy eo của cô, sau đó dùng lực kéo nhẹ lại. Dường như Tâm Ma còn chưa kịp phản ứng đã bị một quyền mạnh, xoay người bổ nhào vào ngực của anh.
Lúc đó, Tâm Ma vẫn còn là một đứa trẻ kiêu ngạo, không hề đem đạo chủ của chúng ta để vào mắt. Cho nên đưa hai tay đẩy, đối với Thanh Dương Tử, đó là một chưởng. Lúc đó, trong mắt Thanh Dương Tử là sự tàn nhẫn không giống với tính tình bình thường của anh chút nào. Con ngươi của anh lộ ra ánh sáng màu xanh, tóc dài màu bạc chiếu sáng nhẹ chuyển động, linh lực mạnh mẽ hội tụ quanh người anh, khí thế hưng thịnh xông tới làm cho Tâm Ma không cách nào nhúc nhích.
Môi anh khẽ mở, giống như bề trên tôn quý nói với Tâm Ma “Tâm Ma, mi hù người yêu của ta sợ rồi đấy.”
Một tay anh vẫn ôm trên eo mảnh khảnh của cô, lạnh lùng nói.
“A… Ngài….” Tâm Ma chỉ nói hai chữ, cuối cùng run rẩy nói không ra tiếng. Đạo chủ vẫn ôm eo của Thất Diệp, vải vóc trên người cô đã bị nước hồ làm ướt đẫm, dính vào người, mái tóc đen bết lại, nhỏ xuống từng giọt nước óng ánh.
Đôi mắt xanh nhìn theo suối tóc đen của cô lần lần xuống, xẹt qua đôi mắt trong trẻo xinh đẹp, chóp mũi xinh xắn nhỏ nhắn, dừng ở đôi môi đỏ mọng nổi bật trên làn da trắng muốt.
Sau đó, anh cúi đầu, hôn lên đôi môi như anh đào mới nở kia, cảm giác ấm áp mềm mại truyền đến, anh ôm cô chặt một chút, quần áo mỏng manh ẩm ướt dán sát vào nhau.
Tay của tên trộm sờ loạn xuống, Tâm ma đại nhân của chúng ta đau khổ. Vừa rồi quả thật hắn bị đạo chủ đại nhân làm cho chấn động, nhưng vậy cũng không có nghĩa là hắn phải để mặc tên quỷ kia phi lễ nha, không được!
Cố gắng hết sức cũng không tránh được cặp tay sắt kia. Tâm Ma vừa chống cự lại hồn của Thất Diệp, vừa bị phi lễ, tự nhiên không thể địch lại. Vì thế cũng chỉ còn công phu trên miệng “Thanh Dương Tử, ta muốn giết ngươi, giết ngươi… Ưm…”
Khụ, sự thật chứng minh, đạo chủ của chúng ta là một người biết nắm chắc thời cơ. Anh thừa dịp Tâm Ma mở miệng trong chớp mắt, đầu lưỡi đi vào dò xét, ngay lập tức nụ hôn trở lên mãnh liệt.
Kinh nghiệm xương máu này dạy cho chúng ta: Lúc đánh nhau, ngàn lần đừng vừa đánh vừa chửi…
= =
Tay của tên trộm dừng lại ở chỗ mình thích. Lão Đại làm chứng, Tâm Ma đại nhân của chúng ta tuy thành ma đã lâu, nhưng anh quả thật là một con ma thuần khiết có một không hai, chưa từng bị ai khinh bạc!
Linh lực trên người đạo chủ rất nhiều, trong nhất thời hắn không đối phó được, vì thế làm một chuyện không quang minh chính đại, đó là… mở miệng cắn vào miệng đạo chủ chúng ta.
(đau khổ che mặt, hình tượng của một thê hệ Thánh Ma, hình tượng ơi… đã tan thành tro bụi….)
Mùi máu tanh trong miệng xông lên, Thanh Dương Tử như bị cơn đau này kích thích. Xốc chân Tâm Ma móc vào thắt lưng mình, hai người ngã xuống, chìm vào trong hồ.
Thân thể của Thất Diệp Linh Chi vốn rất nhạy cảm với linh lực, bắt đầu tự hút lấy. Như vậy Tâm Ma trong người càng không phải là đối thủ của đạo chủ, vì thế từ từ vòng vèo trốn sâu vào trong cơ thể cô.
Thất Diệp giành lại quyền khống chế thân thể, nhưng vừa rồi lại cắn làm cho đạo chủ càng phấn khích. Ánh sáng xanh trong mắt càng tăng lên. Ôm người trong lòng dựa vào bên cạnh ao, nhanh chóng lột đồ của chính mình, lôi kéo tay cô để trên người anh. Thất Diệp cảm thấy tay mình chạm vào bờ ngực rắn chắc của anh, có lẽ là do nước ở Giả Ẩn Trì rất nóng, mặt cô bị đỏ như con cua luộc.
Đạo chủ cứ đứng gần như vậy nhìn cô, lâu đến nỗi ngay cả Thất Diệp đã bị mù mắt cũng cảm thấy xấu hổ, cô mở miệng, giọng nói nhỏ như không “Đang nhìn gì vậy?”
Đạo chủ cười xấu xa “Run run tháo dây lưng, bàn tay càng thêm vội, dưới làn váy mỏng kia, hương mất hồn có khác.”
Vì thế, cuối cùng Thất Diệp của chúng ta cũng tin – mấy thứ “Thuật trong phòng” này, toàn là do mấy đứa lỗ mũi trâu làm ra. Càng là người tiên phong đạo cốt, ở bên trong lại càng hư hỏng!
Triền miên thật lâu, vạn năm tu hành cũng không sánh bằng với ba tấc mềm mại trong lòng bàn tay. Lúc đê mê, đạo chủ cúi xuống khẽ gọi bên tai cô “Gà con…”
Thất Diệp : ╰_╯