*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngại gì nữa, ăn thôi.
Tôi luôn tin rằng nếu được đối xử bằng lòng tốt thì phải đáp trả.
"---Em đang đói lắm, nên nếu chị không phiền, em sẽ ăn nốt."
Đúng, cho dù có quá hạn sử dụng đi nữa, tôi cũng không ngại đâu.
"Vậy thì vào phòng trà đạo nhé. Ở trong đó, chị có thể pha trà cho em."
Senpai lướt nhanh dọc theo hành lang.
"Itadakimasu."
Tôi chắp hai tay lại rồi nhanh chóng cúi xuống hộp cơm của Senpai.
Nhồm nhoàm. Tôi nhai mà chẳng thèm giữ kẽ, trong khi Senpai chỉ nhìn.
Nhồm nhoàm.
Nhoàm. Nhoàm. Nhoàm.
Nhoàm. Nhoàm. Nhoàm. Nhoàm.
"---Ực."
Tôi hớp vài ngụm trà.
Senpai vẫn chỉ quan sát.
"Có ngon không em?"
"Hừm, nó nguội hết rồi, nên cũng chẳng ngon lắm."
....Tôi nghĩ mình trả lời hơi quá thẳng thắn, nhưng tính tôi là vậy, nên cũng chẳng sửa được.
Senpai khẽ cười và chị ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Này Tohno-kun, phong thái của em thật bình thản."
Chị ấy nói thật dịu dàng.
"...Ủa? Em không hiểu ý chị đâu Senpai. Sao tự dưng chị lại nói thế?"
"Thì đúng mà. Thường thì, người ta sẽ không ăn đồ ăn thừa của người khác như thế. Nhưng em chẳng để ý đến việc người khác nghĩ gì về mình, đúng không?"
"---? Thật thế sao? Em chẳng bao giờ để ý vụ này."
Tôi chỉ sống thật với chính mình thôi.
Nhưng, nếu như sống mà không quan tâm đến ý nghĩ của người khác, thì người đang nói chuyện với tôi còn bình thản hơn nhiều lắm.
Tôi sẽ chẳng bao giờ một mình đi sửa hàng rào khi mà chẳng ai thèm ngó ngàng đến nó.
"Theo ý em, chị còn bình thản hơn em nhiều đấy, Senpai à.
Chị luôn hành động theo ý thích của riêng mình. Chỉ nhìn chị thôi cũng thấy vui rồi."
Tôi nói mà không ngần ngại.
Rõ ràng đó là một lời khen ngợi, nhưng Senpai chỉ đáp,"Ồ, ra vậy"và nhún vai vẻ thất vọng.
"Ờm....Senpai ơi? Em vừa nói gì sai à?"
"---Phải.
Thường thì người ta chỉ nói câu đó với một bà cô già thôi. Chị vẫn còn là thiếu nữ đấy, nên nghe xong câu đó thấy sốc quá."
....Hừm. Vậy tức là Senpai thích cư xử theo kiểu già dặn hơn là bình thản thực sự.
"Ồ thế ạ? Thế hóa ra em là một ông lão sao? Xin lỗi nhé, nhưng em là một học sinh cấp 3 dũng cảm đương đầu với mọi hiểm nguy đấy."
"A ha, nhưng em không chối cãi được đâu. Bởi vì trông dáng em rất hợp với việc ngồi khoanh chân và cầm cốc trà. Luôn luôn trầm tĩnh, em giống một lão già về hưu lắm đó."
Senpai cười tinh nghịch.
...Từ trước đến nay lời khen duy nhất dành cho tôi là tôi hợp với quần áo kiểu truyền thống, nhưng nếu Senpai nói vậy, thì cứ coi đó là một câu ngợi khen đi.
"À thế hả. Vậy thì bà bạn già của tôi, thế chúng ta tiếp tục nói chuyện nhé?"
"Tôi rất vui được tiếp chuyện ông đó, Shiki-san."
Bật cười, Senpai rót thêm trà vào cốc của tôi.
Một tiếng đồng hồ trôi qua.
Chúng tôi tán chuyện cho đến tận 5 giờ 30, rồi ra khỏi trường trước khi cổng bị đóng lại, và chia tay nhau ở ngã tư.
Tôi rảo bước về phía biệt thự.
Thêm một chút nữa, tôi thấy Hisui đang đứng một mình ở trước cổng.
"...? Cô ta làm cái quái gì thế nhỉ?"
Nghiêng đầu tư lự, tôi đi thẳng đến nơi.
Hisui nhìn thấy tôi và cúi đầu chào.
"Mừng cậu đã về, Shiki-sama."
"---À, phải---cảm ơn cô, Hisui."
Tôi không nói nổi thành câu, vì còn đang giật mình bởi Hisui quá ư trịnh trọng.
"Ờ---cô đứng đợi tôi về đấy à?"
"Dạ vâng. Đón chủ nhân là trách nhiệm của đầy tớ."
Trả lời như đọc trong sách ra, cô ta còn không hề chớp mắt.
"Ờ này Hisui. Tôi rất biết ơn vì cô đã đứng chờ, nhưng cô không cần phải đứng ngoài này đâu.
Tôi biết tự về nhà mà, nên khi nào cô nhìn thấy tôi thì chào sau cũng được."
"---"
Hisui đăm chiêu.
....Ôi trời, không lẽ...
Chắc cô ta đứng đợi tôi cả ngày thứ bảy lẫn chủ nhật tuần trước đây.
"---Hisui, này---"
"Tôi hiểu ý cậu chủ rồi ạ. Kể từ ngày mai, tôi sẽ đứng đơi cậu trong hành lang."
Hisui cúi đầu nhanh nhẹn và mở cổng.
....*thở dài*
Xem ra nói chuyện với cô ta chẳng có ích gì hết.
Sau khi tôi bước vào, Hisui đóng cổng, rồi cô ta ra mở cửa biệt thự và đi cùng tôi vào hành lang.
Tôi vào trong phòng mình.
Akiha vẫn chưa đi học về, Kohaku-san đang nấu cơm, còn Hisui thì lau dọn.
"---Chậc, chẳng có việc gì làm hết."
À, còn cả núi bài tập về nhà chất đống đó.
Nhưng lúc này tôi chẳng muốn làm gì cả.
Bất chợt, gương mặt của Arcueid thoáng chốc hiện lên trong đầu.
Có lẽ đó chỉ là phản ứng khi nhớ lại hai ngày kinh hoàng đó thôi.
Nằm nghỉ trong phòng, tôi hy vọng điều đó sẽ giúp mình thư giãn.
Sau khi ăn tối một mình trong căn phòng lớn đó, tôi được Kohaku băng bó lại vết thương.
Akiha không kịp về đúng giờ cơm. Do giờ học của con bé kéo dài hơn dự định, nên nó đã ăn tối ở bên ngoài rồi.
Đã hơn 10 giờ tối.
Vẫn còn hơi sớm, nhưng vì vẫn còn mệt, tôi lăn ra ngủ---
Cộp, cộp, cộp.
Không thể nhầm được.
Có ai đó đã vào phòng tôi và đang lại gần giường.
"----"
Ai đấy nhỉ? ....Có thể vào đây vào đêm khuya thế này, chắc là----
...Ciel-senpai, phải thế không nhỉ?
"...Thật ngớ ngẩn. Không thể có chuyện đó---"
"Chào em, Tohno-kun."
"Ớ-----?"'
Tôi nhảy dựng lên.
"S-S-Senpai.........!?"
"Là chị mà. Chị muốn gặp em, nên chị đã đến đây."
Senpai đáp lại bằng nụ cười tươi tắn, giống như đây là chuyện hiển nhiên nhất trần đời.
"Chị đến đây chỉ để gặp em á---không thể nào."
"Nhưng nó đang xảy ra đó thôi. Ngay đây, trước mắt em nè."
"Thế nên em mới nói là không thể....! Đã quá khuya rồi! Mà làm thế quái nào chị vào được phòng ngủ của em...?"
"Tại sao lại không thể cơ chứ. Bởi vì, đây là một giấc mơ."
"----Ơ?"
Là mơ á?
"Này Senpai---đây là mơ ư?"
"Đúng vậy, đây chỉ là giấc mơ của riêng em thôi. Cứ nghĩ như vậy đi."
Senpai mỉm cười.
....Senpai vẫn rất tự nhiên.
Nhưng có điều gì đó---không đúng.
Đôi mắt vốn ân cần của chị giờ trông giống như sắp bày ra trò đùa gì đó.
Những lời lẽ lịch sự giờ lại làm tôi không thoải mái.
---Không, điều lạ lùng nhất là tại sao Senpai lại ở trong phòng tôi.
Tôi liếc nhìn đồng hồ.
Hơn 3 giờ sáng.
Thật quá vô lí----
"Khỉ thật, làm gì có giấc mơ nào chân thực thế này cơ chứ.....!"
Tôi bật dây.
Tôi cố bật dậy.
"H...hớ?"
Chân tôi. Chân tôi làm sao thế này...!?
"Tự tiện đứng lên như vậy là không được đâu. Cứ ngồi yên đó nhé, Tohno-kun."
"....Ngồi yên ư?---khoan đã, Senpai.
Chân của em, sao chúng không chịu di chuyển...?"
"Tất nhiên là vì đây chỉ là một giấc mơ. Này Tohno-kun, bao giờ thì em mới tin chị đây?"
Cứ như bị bất ngờ, chị ấy nhún vai.
Nhưng tôi mới là người bị bất ngờ mới đúng.
"Một giấc mơ ư?---xin đừng đùa em nữa. Vì lí do nào khiến chị vào phòng em vào rạng sáng cơ chứ, Senpai?"
"Em còn phải hỏi nữa sao? Chỉ có duy nhất một lí do để một cô gái lẻn vào phòng một chàng trai thôi."
Một cách ngượng ngùng, chị ấy mỉm cười đầy ẩn ý.
"Ơ...chỉ một lí do...ờ, Senpai?"
Ơ, ơ, à----chắc không phải để nấu ăn, hay để chơi bài, tức là----"
"Phải đó. Hãy làm chuyện gì đó thật hư hỏng nào."
Bằng giọng nói vô tư vẫn dùng,
Senpai trả lời quá ư bạo dạn.
"N---này, chị vừa nói gì thế, Senpai....!? S-s-sao tự dưng chị lại nghĩ thế...?"
Mặt đỏ nhừ, tôi xua loạn hai bàn tay.
Tôi không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng vừa rồi Senpai nói một câu quá gây sốc.
Đầu tiên nhé, chị ấy là Senpai.
Thì tức là, chúng tôi không phải người yêu của nhau.
Chúng tôi chỉ là bạn, và...
ờ, đúng là tôi rất sung sướng khi được nghe những lời đó, nhưng mà tôi không được phép có ý nghĩ hư hỏng về chị ấy, và---
"Nào đủ rồi đó. Chị đã làm gì sai hay sao? Tại sao em lại trả lời như vậy....!?"
"......"
Senpai thở dài."Chị rõ rồi, em không thích làm chuyện đó với chị đúng không."
"A---không, không phải vậy...t-t-thì, ý em là như thế! Nhưng như thế này không giống chị một chút nào!
Với em, chị là một người bạn rất đáng tin cậy, và em cũng không nghĩ là giữa chúng ta có gì đó đến mức tình yêu, và em chỉ nghĩ rằng sẽ rất vui nếu cả ba chúng ta, bao gồm Arihiko, có thể tiếp tục đùa vui như bình thường.
nên---Cho dù....đây chỉ là giấc mơ đi nữa, thì nó cũng không tự nhiên một chút nào cả."
"Ồ, ra vậy. Chị hiểu ý em rồi."
Senpai quay mặt đi.
"A..."
Chân tôi giờ cử động được rồi.
Tôi không biết tại sao nãy giờ mình không đứng lên được, nhưng giờ tôi có thể đưa Senpai đi khỏi đây---
"Tohno-kun."
Giọng Senpai sắc lẻm và nghiêm khắc cực kì.
"Dạ----v, vâng?"
"Chị quyết định rồi. Phải mạnh tay hơn mới được."
Chị ấy mỉm cười.
Senpai bước lại gần tôi.
"Ấy---Senpai đừng đùa nữa được không."
"Chị không hề đùa.
Đây mới gọi là đùa nè."
Chị ấy búng ngón tay.
----Ngay lập tức.
"----!?"
Tôi đột nhiên ngã ngửa về phía sau.
"Cái-----!"
Cái, cái quái gì nữa đây?
Cả hai tay tôi bị trói giật ra đằng sau. Thứ gì đó---giống như thắt lưng da đã buộc chúng lại rồi.
Hai bàn chân cũng bị trói lại bằng thắt lưng và tôi không nhúc nhích nổi một phân.
"Tại, tại sao, lại thế này, đột nhiên....!?"
"Đây là trong mơ mà, nên mấy trò vặt này dễ ợt."
"Cái---"
Tôi cố giật hai tay ra.
Thắt lưng da trĩu xuống do sức kéo, nhưng vẫn không suy suyển gì.
".....Sao chúng bền thế này, xích sắt chắc?"
Tôi bất lực hoàn toàn.
Cả chân lẫn tay tôi đều bị trói nghiến lại rồi.
Ciel-senpai đang đứng trước mặt tôi thì không giống ngày thường chút nào.
Tôi không cảm thấy có dấu hiệu gì nguy hiểm----nhưng vẫn không thoải mái.
Hãy làm chuyện gì đó thật hư hỏng nào.
Senpai vừa nói vậy.
Được nghe điều đó, trong một căn phòng lúc đêm khuya, chỉ có hai người chúng tôi, khiến tôi bị kích thích mãnh liệt.
Ngay lúc này, tim tôi đang đập thình thịch như muốn nổ tung.
Nhưng---vẫn không được.
Tôi cảm giác rằng làm như thế là không phải với chị ấy.
"----"
Mặc kệ người khác nghĩ sao.
Miệng tôi không bị bịt, nên nếu hét lên, chắc chắn Hisui sẽ tới---
"Không được đâu nhé. Nếu em hét lên, người khác sẽ tới ngay đó? Và nếu họ nhìn thấy cảnh này, em sẽ giải thích ra sao?"
Senpai trèo lên giường.
Chiếc giường kêu cọt kẹt dưới sức nặng của hai thân hình.
"Thế nào hả? Dù em có cố chống cự thì cũng vô ích thôi. Tohno-kun ơi, em là của chị rồi."