*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"..."
Tôi không biết đáp sao.
Senpai---là một người trừ tà chuyên đi săn vampire---tôi không tin nổi tai mình nữa.
Bởi vì Senpai thật quá ư tốt bụng.
chị ấy không thể giết---chị ấy không thể nào làm điều nhẫn tâm đó, không như tôi---
"----Cô nói dối. Arcueid, cô nói dối. Bởi vì Senpai học cùng trường với tôi. Tại sao cô có thể nói chị ấy là thành viên của Nhà Thờ gì gì đó...!?"
"Này này. Shiki, anh biết con ả à?"
Arcueid tiến lại gần, giống như sẽ nện cho tôi một trận nếu tôi dám gật đầu.
"Tất nhiên! Chị ấy là học sinh lớp 12 ở trường tôi, tôi đã quen chị ấy từ năm lớp 10 rồi----"
----Từ năm tôi lên lớp 10?
"---H---ớ?"
....Có điều gì đó không đúng.
Giờ nghĩ kĩ lại, tôi quen chị ấy từ bao giờ nhỉ?
Tôi còn chẳng rõ chị ấy học lớp nào.
Tôi cố nhớ----nhưng chẳng có kí ức nào từ trước khi tôi giúp chị ấy sửa lại hàng rào.
----Cảm ơn em nhé, Tohno-kun.
Bởi vì chị ấy mỉm cười với tôi.
Không biết tại sao, tôi lại nghĩ mình đã quen chị ấy từ lâu lắm rồi.
"---Không---thể nào."
Đầu tiên, điều lạ lùng nhất là...
Ai cũng gọi Senpai là "Ciel", nhưng chưa từng ai gọi chị ấy bằng họ.
Chị ấy chỉ tên là Ciel,
tại sao không một ai nghi ngờ chuyện này?
"Arcueid----về Senpai...về người đó, chị ấy là ai..."
"Tôi vừa nói với anh rồi đó thôi? Ả là thành viên mới của Chi Hội Mai Táng, mới gia nhập được tám năm nay thôi, nhưng chắc là có kĩ năng đặc thù. Ả được giao số hiệu đẹp nhất trong số các mật vụ, số Bảy."
"---"
Tôi không hiểu hết lời Arcueid nói.
Nhưng, số bảy đúng là một con số hoàn mĩ.
Một con số bị cô lập khỏi những kẻ khác.
Trong sự tách biệt của riêng mình, nó chẳng biết đi về nơi đâu.
Cô độc, cô quả. Bởi sự hoàn hảo của con số này, nó được Kinh Ngụy tác đánh đồng với sự bất tử.
...Tôi chẳng hiểu gì, nhưng,
không rõ lí do, những lời đó cứ vang lên trong đầu tôi.
"....Đúng thế đó, mọi thành viên của Chi Hội Mai Táng đều rất thiện nghệ, nên chắc là ả đã dùng kĩ năng tinh thần lực đối với tất cả học sinh trường anh rồi.
Tôi đoán ả cần cái mác học sinh làm vỏ bọc. Cũng dễ thôi, các anh còn không đề phòng cơ mà."
"....Kĩ năng tinh thần lực....như kiểu thôi miên á?"
"Đúng thế, nó không thể là một mệnh lệnh quá phức tạp được. Chắc ả ta chỉ dùng đến một đề xuất đơn giản kiểu như, 'Đừng nghi ngờ Ciel'."
....Ra là vậy.
Tôi luôn cảm thấy ngay từ đầu có gì đó không ổn, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt chị ấy, mọi nghi ngờ đều vụt biến.
Cảm giác như sự có mặt của Senpai là rất tự nhiên,
chẳng phải đó là một nét đặc trưng của chị ấy sao?
"...Tôi hiểu rồi, nhưng tôi còn một câu hỏi nữa.
Cô nói rằng Senpai thuộc về Chi Hội Mai Táng gì gì đó, nên chị ấy mới tấn công cô? Những người đó chỉ diệt trừ vampire ác thôi đúng không? Tức là---vốn không có lí do gì để cô và chị ấy giao chiến, đúng chứ?"
---Họ chỉ tiêu diệt....vampire...ác.
Ví dụ như, những kẻ hút máu người rồi vứt xác họ đi như rác rưởi.
"...Arcueid, cô----"
"Hở? Sao, tôi đã làm gì à?"
Arcueid nhìn lại tôi.
...Tôi không thể tưởng tượng nổi.
Tôi không muốn nghĩ rằng cô gái này, lại uống máu người ta.
Nhưng sự thực là, những vụ giết người đó vẫn tái diễn.
Thêm nữa, Senpai, một người trừ tà của Nhà Thờ, vừa cố giết Arcueid.
"---Này Arcueid. Đừng nói với tôi rằng vụ giết người hôm qua là do cô làm? Đó là lí do khiến cô và Senpai phải chiến đấu với nhau---"
Lấy hết sức bình sinh.
Tôi chậm rãi nói ra từng lời nặng như chì đó, giống như cầu hôn với người yêu.
"Này Shiki, anh đang nghiêm túc đấy hả?"
"Thực sự tôi không muốn tin chuyện đó chút nào. Nhưng vậy thì, ai là hung thủ? Nrvnqsr đã chết rồi cơ mà.
Tức là...chỉ còn lại...mỗi mình cô thôi, hả?"
....Vừa thốt những lời đó ra khỏi miệng, tôi liền hối hận ngay lập tức.
Tôi vẫn còn thích cô ấy.
Cô ấy đã cứu mạng tôi, và hai ngày đó đã đem lại cho tôi rất nhiều cảm xúc.
Nên---tôi không muốn chúng tôi phải chia li như thế này.
Nhưng, nếu cô ấy là hung thủ giết người, tôi---
---Và sau đó,
Bốp. Một quả đấm nện thẳng lên đầu tôi.
"Shiki ngốc này."
"Ơ...Arcueid?"
"Bình thường thì còn lâu tôi mới nhẹ tay như thế, nhưng trông anh ngố quá, nên tôi tạm tha đó."
Cười thích thú, Arcueid bước lùi lại.
"Shiki, anh thật tốt bụng."
"Cái----"
Tự dưng nghe thấy cô ấy khen vậy khiến má tôi đỏ rực lên.
"Và ngoài ra, anh cũng rất thành thực nữa. Tôi thích anh ở điểm đó đấy."
Arcueid cười thật tươi.
Nhìn thấy cô ấy như thế----không ai có thể nghĩ rằng cô ấy lại hút máu người được.
"Arcueid, tức là---"
"Rồi rồi. Tôi không phải hung thủ. Kẻ giết người là một vampire khác, không phải tôi."
"----"
Nút thắt trong lồng ngực tôi tan biến.
Tôi rõ rồi---tôi biết mà, Arcueid không thể nào làm chuyện đó.
"Ra vậy---là một tay vampire khác.”
Thật nhẹ nhõm...Ấy, đợi đã.
"Này này Arcueid. Cô bảo đó là một vampire khác, nhưng chẳng lẽ vampire bây giờ nhiều đến thế sao?"
"Anh lảm nhảm cái gì thế? Chẳng có vampire nào mới xuất hiện hết."
"--Cái...Nhưng mà Nrvnqsr đã chết rồi mà. Vậy thì làm gì còn ai đáng nghi nữa."
"....À, ra là thế. Shiki này, anh nhầm to rồi đấy."
Arcueid thở dài chán nản.
"Anh chưa rõ à? Vụ giết người hàng loạt mà anh nói chẳng qua chỉ là sản phẩm của một vampire duy nhất mà thôi.
Ngay từ đầu đã vậy, nên chẳng có vampire mới nào hết, và Nrvnqsr cũng chẳng can hệ gì tới chuyện này cả."
-----Ủa?
Nrvnqsr không có liên quan?
"Cái---ý cô là sao?"
"Thì tôi đã nói rồi đó... Bình thường anh thông minh lắm cơ mà, sao hôm nay ngốc vậy.
Nghĩ kĩ đi Shiki. Dù Nrvnqsr là một vampire, nhưng đã bao giờ hắn hút máu chưa?"
"Hút máu á? Hắn ăn thịt người thì có---ờ nhỉ."
Tôi hiểu rồi.
Tại sao tôi lại quên mất điều quan trọng này nhỉ?
Tất cả các nạn nhân đều được phát hiện trong tình trạng bị rút cạn máu.
Nhưng Nrnvqsr khác hẳn.
Hắn không để lại bất cứ thi thể nào hết. Hắn ăn sạch xác người ta, không để lại dù chỉ một mảnh vụn.
Những người bị hắn ăn thịt trong khách sạn đó bị coi là mất tích, chứ không phải bị giết.
Tức là---đây là một kẻ hoàn toàn khác.
"Này. Thế thì vụ án hiện tại thì sao? Ai là hung thủ thực sự?"
"Hắn là một vampire khác với Nrvnqsr. Nói đúng ra, thì tôi đến đây để tiêu diệt hắn, và Nrvnqsr bám theo tôi. Là như vậy đó."
"---Cái....Hóa ra ngay từ đầu Nrvnqsr vốn không phải mục tiêu của cô à....!?"
"Đúng. Tôi có bao giờ nói vậy đâu. Tôi là mục tiêu của hắn, nhưng hắn lại không phải là mục tiêu của tôi; kẻ mà tôi nhắm đến là tên sát nhân hàng loạt kia cơ."
"Khỉ---"
Tôi hoàn toàn bất ngờ.
Nhưng---xem ra cô ấy hoàn toàn nói thật.
Cô ấy nói công việc của mình là tiễu trừ vampire, nên tôi cứ nghĩ đơn giản rằng Nrvnqsr là kẻ mà cô ấy muốn giết---
"....Vậy thì hóa ra việc tôi giết Nrnvqsr chỉ là vô nghĩa thôi à...!?
"Không phải vậy đâu, anh đã bảo vệ tôi mà. À, nếu anh không giết tôi, thì anh cũng không cần phải đi theo tôi sau đó làm gì."
"---"
Tôi thấy hơi nhức đầu rồi đấy.
"...Nói cách khác, những vụ giết người liên hoàn vừa rồi là do một vampire khác chẳng dính dáng gì tới Nrvnqsr hả...?"
"Đúng rồi đó. Nhưng đó là việc riêng của tôi, nên anh khỏi cần bận tâm. Nhưng mà, này."
Nụ cười rạng rỡ, Arcueid ngước lên nhìn tôi, người vẫn còn đang chết lặng vì ngạc nhiên.
"Anh thấy đêm qua thế nào? Là ai tới?"
"Hớ?"
Cô ta hỏi đêm qua tức là sao?
Tôi chẳng hiểu cái quái gì cả.
Dù sao thì tôi là gã ngốc vừa hiểu nhầm lời của Arcueid, và tự làm mọi chuyện rối thêm, nên chắc chắn tôi chẳng hiểu cô ấy nói gì đâu, và----hớ?
Có phải Arcueid vừa hỏi tôi rằng đêm qua ai ghé thăm---?
"....Arcueid này. Khi cô nói 'đêm qua', ý cô là sao?"
"Hừm? Lạ nhỉ. Tôi nhớ là tôi đã gửi cho anh một Khiển Sứ Linh cơ mà."
"Đợi đã, Khiển Sứ Linh là cái quái gì cơ?"
"À, thì là một dạng sinh vật ma pháp giúp anh mơ thấy thứ mà anh ham muốn nhất. Anh là con trai, nên tôi đã gửi cho anh một nữ yêu tinh. Giấc mơ đó đẹp chứ hả?"
"Tôi----"
Giấc mơ đẹp? Chính là...
Tôi nhớ lại giấc mơ chân thật đó và mặt tôi nóng ran.
"Hóa ra là tác phẩm của cô----!"
Arcueid cười còn tươi hơn nữa.
---Bố khỉ.
Nếu tôi cứ im đi thì mọi chuyện coi như xong, nhưng vì tôi phản ứng quá kịch liệt---
"A, như vậy là anh nhận được rồi. Thế, giấc mơ đó như thế nào? Khiển Sứ Linh đó sẽ hiện thành hình dáng mà anh thèm muốn nhất, nên chắc chắn là rất tuyệt đó, nhỉ?"
"Như thế nào á? Cái đó---"
----Thà chết tôi cũng không nói ra.
"Này Arcueid, cái này chẳng liên quan gì đến cô cả, để cho tôi yên đi."
Tôi quay mặt khỏi cô ấy.
Nhưng Arcueid cứ nói"thôi đừng ngại"liên tục.
"Thôi nào, kể cho tôi nghe đi. Ít nhất thì anh có thể nói cho tôi rằng ai đã xuất hiện."
Cô ta tò mò như trẻ con.
Mỗi khi tôi từ chối thì cô ta lại nhảy cẫng trước mặt tôi, giọng nài nỉ.
"...Xin cô đấy, quên chuyện này đi. Tôi chẳng muốn nhớ lại chút nào."
Tôi không biết tại sao mình mơ thấy như thế.
Arcueid nói rằng đó là ham muốn lớn nhất của tôi, nhưng tôi không muốn chấp nhận điều đó.
"Ồ, hay giấc mơ đó là ác mộng nhỉ? Con bé thường thay đổi nội dung giấc mơ khi nó thích trêu chọc mục tiêu. Khiển Sứ Linh đó còn khá non nớt, nên chắc là vậy đó."
Arcueid lẩm bẩm thành lời.
"....? Thay đổi nội dung giấc mơ? Ý cô là sao?"
"Tôi muốn nói rằng con bé diễn giải ước vọng của anh theo cách hiểu của nó. Khiển Sứ Linh mà tôi gửi đến chỉ là một đứa bé, nên chắc nó thích đùa cợt."
"---Ra là vậy."
...Phù.
Phải rồi, giấc mơ đó----không thể có chuyện đó là thứ tôi thèm muốn được.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy là sự trong sạch của tôi đã được minh chứng, nhưng---
"Arcueid này. Tại sao cô lại gửi cho tôi thứ đó? Như vậy là quấy rối đó."
"Hừm. Ai thèm quấy rối anh.
Tôi gửi Khiển Sứ Linh cho anh là để cảm ơn anh đã đánh bại Nrvnqsr. Tôi thực sự biết ơn anh đó, nên tôi nghĩ rằng đó là một cách tốt để làm anh hài lòng."
"Cảm ơn tôi?---À, tôi rất vui vì cô biết ơn tôi, nhưng..."
Nhưng dù sao đi nữa, tôi sẽ rất cảm ơn nếu cô không lặp lại mấy trò đó.
"Này nhé. Chẳng lẽ anh không thể chấp nhận lòng tốt của người khác được à?"
"...Này, cô có phải con người đâu, cô là vampire cơ mà."
"...Đúng là thế...nhưng..."
Arcueid xụ hai vai xuống.
...Nói thế nào nhỉ...Chỉ cần liếc qua hành động của Arcueid là đọc được cảm xúc cô ấy.
Vui vẻ, giận dữ, cô ấy thay đổi nét biểu cảm quá ư nhanh chóng---một nét hấp dẫn riêng biệt.
...Tôi từng tự nhủ cô ấy là một vampire, nhưng...
cô ấy thật quá giống con người, đến mức làm tôi quên đi điều đó.
"A---đèn đường sáng trở lại rồi."
Những cột đèn lúc trước tắt ngấm giờ đã rực sáng trở lại.
Công viên giờ sáng hơn rõ rệt.
"Xem ra ả ta đã gỡ bỏ màn chắn. Nó có tác dụng ngăn cản người ngoài tiến vào, nhưng anh lại vượt qua được."
"Ồ? Ý cô là vụ mất điện vừa rồi là tác phẩm của Senpai sao?"
"Đúng, đó là 1 trong những kĩ năng nghề nghiệp của bọn chúng, để khiến người thường không can dự vào. Cũng chẳng can hệ gì tới chúng ta.
Mà này Shiki. Tôi muốn hỏi từ nãy rồi, thế quan hệ giữa anh và Ciel là như thế nào?"
"....Về Senpai? ....Tại sao cô lại muốn biết chuyện đó hả Arcueid?"
"Chẳng có gì hết. Tôi chỉ ghét ả ta thôi. Ban đầu tôi định gặp ả để trao đổi tin tức, ấy thế mà ả lại chọc tức tôi, và thế là thành ra giết nhau luôn."
"G-giết nhau ư---tại sao cô lại phải làm thế? Senpai có phải là vampire đâu. Cô có lí do gì để ra tay cơ chứ?"
"Câu đó phải để tôi nói mới đúng. Ả mới là người động thủ trước!"
"----Ớ?"
....Người rút kiếm ra trước, là Senpai sao?
"Đúng thế. Ả nói đại loại như 'Ta biết là vô ích mà, nội sự tồn tại của ngươi đã là báng bổ Chúa trời rồi', và rồi ả tấn công tôi. Trông vậy thôi, chứ tất cả các thành viên của Chi Hội Mai Táng đều khát máu như vậy đó. Anh đừng để bị ả lừa gạt nữa nhé, Shiki."
"Cái---"
Khát máu? Senpai thực sự---
"---Này Shiki. Anh đã bị ả ta đánh lừa suốt nhiều ngày qua đúng chứ? Vậy tại sao anh vẫn còn cố tin vào ả?
Anh biết rõ rằng, ả chỉ lừa anh thôi, để đóng vai một người bình thường. Bị lợi dụng như thế, lẽ ra anh phải tức mới đúng?"
Arcueid lườm mắt với tôi.
"...."
Thật sự,
tôi cũng rất choáng váng khi biết rằng Senpai không phải người thường, giống như với Arcueid.
Nhưng, tôi không hề cảm thấy giận dữ. Senpai đã giúp tôi quá nhiều là đằng khác.
"Tôi----
....Dù cho tôi đã biết rõ về danh tính Senpai rồi, tôi vẫn gọi chị ấy là Senpai.
Ăn trưa cùng chị ấy, nói chuyện về những thứ vẩn vơ cùng chị và Arihiko, đi cùng chị đến cổng trường, tất cả đều rất vui.
Nên---tôi ước gì.
Tôi ước gì mình không tìm ra sự thật này.
"Shiki này. Rốt cuộc anh theo phe ai, tôi hay là con ả đó?"
Tôi bối rối quá.
Đôi mắt của cô ấy đang dồn ép tôi.
Giờ cô ấy trông chẳng giống con người nữa, mà giống thú ăn thịt đang rình mồi hơn.
Có vẻ như Ciel-senpai là kẻ thù không đội trời chung của Arcueid.
Vì thế nên cô ấy mới nhìn tôi bằng ánh mắt thù địch đó.
Cứ như hàm ý rằng, nếu tôi là bạn của kẻ địch của Arcueid, thì tôi cũng đối đầu với cô ta luôn.
"...Arcueid này..."
Tôi không trả lời được.
Tôi---