*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi đang mơ.
Một giấc mơ mơ hồ, không có gì nổi bật.
Tôi có thích cô ấy không?
Tôi không rõ cảm xúc này là gì, nhưng không thể phủ nhận rằng tôi luôn lo lắng cho cô ấy.
Tôi có thích chị ấy không?
"
...Không biết nữa. Nhưng đúng lúc tôi tuyệt vọng nhất, chị đã cứu vớt tôi.
Nếu không có chị ấy,
có lẽ tôi đã chết dưới cơn mưa đó rồi.
----Tôi không biết.
Nên tôi phải hỏi.
Tại sao chị ấy lại phải chiến đấu.
Tại sao đôi mắt ấy lại vô hồn đến vậy---
"---Shiki-sama ơi."
...Giọng Hisui hòa lẫn trong nắng sớm.
"---Thưa Shiki-sama, đã đến giờ cậu phải dậy rồi a. Xin cậu chủ hãy thức dậy."
Cô ta đánh thức tôi vẫn bằng giọng nói không ngữ điệu ấy.
"----"
Ngay khi mở mắt ra, tầm nhìn của tôi nhằng nhịt những vệt đen.
Đầu đau như vừa bị chọc thủng.
"A----"
Tôi như sắp ngất đi.
Trước khi gục xuống, tôi kịp thời vớ lấy cặp kính.
"Shiki-sama...? Cậu bị ốm ạ?"
"....Không, không sao đâu. Chỉ là do chứng thiếu máu mọi khi thôi."
Khẽ lắc đầu, tôi cố quên đi những thứ mình vừa thấy.
"Thôi kệ nó đi, à chào buổi sáng nhé Hisui. Cảm ơn cô đã gọi tôi dậy."
Vẫn ngồi trên giường, tôi cố nặn ra nụ cười tự nhiên nhất có thể.
"Không, đây chỉ là nhiệm vụ của tôi thôi ạ. Cậu chủ không cần phải cảm ơn tôi đâu."
"Cứ cho là thế đi, nhưng tôi vẫn rất biết ơn cô. Có cô tốt hơn nhiều so với dùng đồng hồ báo thức."
Tôi đứng dậy.
Vẫn còn chưa đến 7 giờ---sớm hơn 10 phút so với thói quen của tôi.
"....Hừm, cũng nên ăn sáng thôi nhỉ? Tôi sẽ xuống tầng dưới nhanh thôi, nên cô cứ đi trước đi nhé."
"Thưa Shiki-sama, cái đó thì---ừm----Akiha-sama đang đợi cậu trong phòng khách. Cô chủ muốn hỏi cậu một số chuyện."
Hisui dè dặt nói.
"...Cần hỏi chuyện tôi á? ...Con bé đang cáu giận gì à...?"
"....Dạ vâng. Akiha-sama dường như đã nhận ra cậu ra khỏi nhà vào đêm khuya, thưa cậu."
"...Bỏ mẹ rồi."
Tôi buột miệng kêu lên.
Tối qua, tôi ra ngoài tìm Arcueid và về nhà lúc khuya.
"....Ừ---ờ...Tôi cứ tưởng không ai để ý cơ."
"Vâng, tôi cũng tưởng rằng chỉ mình tôi biết chuyện này."
Hisui trả lời bằng giọng đều đều.
"...? Hisui này, cô biết chuyện tôi lẻn ra ngoài à?"
"Dạ...."
Hisui có vẻ rất bối rối.
"Ra vậy, đúng là cô biết. Thảo nào cửa chính lại không khóa."
".....Vâng ạ."
Hisui ngập ngừng đáp.
"Cảm ơn nhé, cô giúp tôi rất nhiều đó. Và, cảm ơn cô vì đã phá bỏ quy củ trong nhà vì tôi."
"Nhưng cũng vì vậy nên Nee-san mới nhận ra đó ạ. Nee-san và tôi thay phiên nhau tuần tra biệt thự trong 2 tiếng.
Và chị nhìn thấy tôi mở khóa cửa chính---"
....Rõ ràng rồi.
Kohaku-san là người hầu riêng của Akiha, nên chị ta phải nói cho con bé thôi.
"Hisui này, cô không có lỗi gì cả. Tối qua tôi đã lẻn ra ngoài, chính tôi là người phải nhận lỗi mới đúng.
Tôi vẫn rất biết ơn cô đã không khóa cửa."
"----"
Hisui chỉ nhìn lại tôi.
"....Gì vậy?"
"...Không có gì đâu ạ. Sau khi cậu thay đồ xong, phiền cậu xuống dưới nhà nhé."
Hisui bước ra hành lang, dù có vẻ vẫn còn muốn nói thêm gì đó.
"...Khỉ thật. Lại sắp ăn mắng của Akiha rồi."
Tôi tự lẩm bẩm trong lúc thay quần áo.
Nếu đã định đến trường--- vậy thì tôi cần làm một chuyện quan trọng.
"...Đúng rồi, mình phải hỏi Senpai----"
"---"
Lại đau đầu nữa.
Cơn đau đã bớt đi lúc tôi nói chuyện với Hisui, nhưng bây giờ, nó lại trở lại.
"A...chết tiệt, có---vẻ, là nó sẽ không dứt, sớm..."
Cố chịu đau, tôi nằm lăn ra giường.
...Vẫn không đỡ.
Nhói, nhói. Đau như bị đâm thủng sọ rồi.
...Không còn nhớ được lúc trước tôi định làm gì nữa.
Giờ nhớ lại, suốt tám năm nay, tôi luôn phải khổ sở với cái thân thể yếu ớt này.
Ngất xỉu, đau đầu, và thiếu máu xảy ra thường xuyên.
Không còn đếm nổi tôi đã lãng phí bao nhiêu tháng ngày vì chúng nữa.
Ông bác sĩ đã nói rằng tôi còn sống được là một phép màu.
Nếu đúng là vậy, thì chắc việc phải chịu những cơn đau này là lẽ tự nhiên thôi.
... Sensei đã dặn tôi phải trân trọng phép màu đó.
....Những lời xưa cũ đó.
Có phải chị ấy muốn nhắc nhở tôi rằng vì đời người đã mất đi thì không thể chuộc lại, nên mới cần trân quý nó?
Những ngày này, tôi đã chứng kiến cái chết của quá nhiều người.
Quá dễ dàng. Mạng sống tan biến trong thoáng chốc, cay đắng thay.
Nếu sinh mạng có thể bị hủy diệt dễ dàng như thế, thì phải chăng là ngay từ đầu nó vốn đã rẻ mạt rồi?
Nếu sự thật là vậy, thì thật sai lầm khi nghĩ rằng sự sống là quý giá.
.....Hơ?
Tại sao...Từ khi nào...
Tôi lại...bắt đầu...
...suy nghĩ như thế?
...*phù*
Cơn đau cuối cùng cũng ngừng lại.
"....Chắc do dạo này mình trông thấy máu suốt ngày thôi. Tồi tệ thật."
Tôi hít thật sâu.
Bơm đầy không khí sạch vào lồng ngực, tôi cố xua tan những ý niệm không hay đi.
"----Nhanh đi học thôi."
Tôi nên đến gặp Ciel-senpai.
Cố nhịn những tàn dư cuối cùng của cơn đau đầu, tôi ra khỏi phòng.
Tôi xuống cầu thang và vào đến hành lang.
Bên cạnh tôi là lối vào phòng khách.
Ngay trước mặt là cửa dẫn ra ngoài.
"...."
Làm gì đây?
Akiha đang đợi tôi trong phòng khách, nhưng tôi muốn gặp Senpai.
----Mặc kệ, tôi phải nói chuyện với Senpai đã.
Tôi không có thời gian ăn sáng nữa.
"----Shiki-sama?"
Hisui bước ra từ phòng khách.
Chắc do đợi mãi không thấy tôi nên cô ấy ra kiểm tra.
"....Xin lỗi nhé. Tôi phải đi học ngay bây giờ, hãy chuyển lời thứ lỗi của tôi cho Akiha."
"....Xin hãy đợi đã Shiki-sama. Trông cậu xanh xao quá. Cậu có chắc là mình vẫn khỏe chứ ạ...?"
"---Tôi không sao, chỉ là hơi đau đầu thôi. Thôi, tôi đi đây. ...Xin lỗi vì tôi lại tự tiện làm theo ý mình."
....Tôi lao ra ngoài trước khi cô ấy kịp đáp lại.
Cổng trường đây rồi.
Vì tôi đã chạy một mạch tới đây, lúc này còn chưa đến 7 giờ 30.
"...."
Tôi đứng lại chờ Senpai.
Có lẽ đối với những học sinh đi ngang qua, trông tôi khá kì quặc, nhưng tôi chẳng thèm quan tâm.
"...."
Senpai không xuất hiện.
Đã quá 7 giờ 30 rồi.
Lại thêm 10 phút nữa.
Dòng người tấp nập bước qua cổng trường.
Chỉ còn 5 phút nữa là cổng bị đóng lại.
Nhưng vẫn không thấy bóng Senpai đâu.
"...."
Chị ấy----chắc không đến đâu.
Đêm qua tôi đã chứng kiến hết, nên chắc hôm nay chị ấy không có mặt, hoặc ngày mai nữa, hoặc ngày kia nữa---
---Thịch.
"....A."
Nghĩ đến đây, đầu óc tôi mất dần tình táo.
Tôi cố xua đi những ý nghĩ không vui.
...Và rồi,"
ai đó vỗ vai tôi từ phía sau.
"Ô kìa Tohno-kun, em đứng đây làm gì?"
"Se, Senpai....!?"
"Chị đây."
Senpai gật đầu.
"T, thật sao...!? Nhưng tối qua, chị đã---"
Trước khi tôi kịp nói hết câu, Senpai đã bịt miệng tôi lại.
"Tohno-kun, đừng nói ở đây. Hãy ra sau nhà thể chất đi."
Vẫn đưa tay bịt miệng tôi, Senpai túm cánh tay tôi đi, miệng vẫn mỉm cười.
"..., ...!"
Tôi cố bảo chị ấy dừng lại, nhưng không ích gì.
Chị ấy cứ thế mà lôi tôi theo.
---Chuông reo lên.
....Tiết 1 bắt đầu rồi.
Xung quanh đây chẳng còn ai nữa.
"Được rồi, không ai nghe được chúng ta nữa."
Senpai cuối cùng cũng thả tôi ra.
Tôi nhảy lùi lại, nhìn thẳng vào mắt chị.
"Em muốn hỏi về chuyện tối qua chứ gì? Nếu có điều gì cần hỏi, cứ nói thẳng nhé, Tohno-kun."
Senpai nói bình thản.
Giống như chuyện hôm qua chỉ là chuyện vặt vãnh.
"...!"
Nhưng với tôi thì nó vô cùng quan trọng.
Thái độ của chị ấy làm tôi tức điên lên.
"Hóa ra lần đó đúng là chị...!?"
"Đúng rồi. Chị cũng buột miệng nói tên em, nên cũng chẳng giấu giếm được thêm nữa."
".....!"
Tôi nghiến răng lại.
...Tôi cũng không mong đợi một lời xin lỗi hay gì gì đó, nhưng---
"...Nhưng...nhưng, lần trước chính chị đã phủ nhận đó là chị mà!"
"Lần nào cơ?"
"Ba ngày trước! Em đã hỏi chị liệu có phải chị đã cứu mạng em vào lúc đó không, và chị đã chối...!"
"Chị nói dối ấy mà."
Cộc lốc.
Senpai đáp vậy đó.
"....Ờ...chị nói dối hả, Senpai?"
"Em đã không tôn trọng lời hứa với chị. Em đã hứa rằng sẽ không ra ngoài vào đêm khuya nữa."
"Ờ thì..."
Chị ấy lườm mắt với tôi.
Tự dưng tôi cảm thấy mình như thằng có tội.
"Chị tưởng là sau khi đã hứa với chị thì em sẽ không tiếp tục làm vậy chứ. Hóa ra lời hứa của chúng mình lại vô nghĩa như vậy sao, Tohno-kun? Chị buồn lắm đó."
"A---không, không phải vậy. Tối qua, em tưởng Arcueid là hung thủ đứng sau các vụ giết người đó, nhưng chuyện đó cũng có vẻ vô lí, nên em quyết định hỏi cô ấy cho ra nhẽ và---"
Tôi kể hết cho chị ấy về đêm qua.
Senpai im lặng lắng nghe.
Làm thế nào tôi gặp Arcueid, cô ấy đã giải thích cho tôi như thế nào về vampire, tôi đã hợp tác với cô ấy ra sao, và mọi chuyện khác nữa.
"---Chị hiểu rồi.
Vậy là em thành một đội với cô ta để tiêu diệt tên vampire của thị trấn này. Đúng vậy hả Tohno-kun?"
"À, vâng, đại khái vậy đó."
"....Chị không thể tin nổi. Này Tohno-kun, em thật sự tin rằng có vampire tồn tại hay sao....?"
"Chị...chị nói cái gì vậy Senpai? Rõ ràng chị là một kẻ trừ tà mà...."
Senpai đặt ngón tay lên môi tôi.
"Đừng quan tâm đến chị. Vấn đề là ở em cơ mà, Tohno-kun?"
"Em á? Em thì có vấn đề gì cơ chứ."
"....Em chẳng biết lo lắng là cái gì cả."
Senpai thở dài bối rối.
"Chị muốn hỏi chút... cô ta nói với em những gì rồi?"
"Những gì á....cũng chỉ là chuyện đang có một tên vampire đi hút máu người thôi."
"Như vậy, tức là em không biết gì về 'kẻ địch' mà cô ta đang săn lùng."
"....Vâng, em cũng không rõ lắm."
"Chị rõ rồi. Vậy thì để chị kể cho em vậy."
"....Oa, hay thật. Chị cũng biết chuyện này sao Senpai?"
"Này, em còn nhớ chị là người của Nhà Thờ chứ hả, rõ ràng chị phải biết chuyện này chớ!"
"À, ừ nhỉ...Xin lỗi, tự dưng em quên mất. Ahaha!"
Tôi cố cười để lờ đi sự xấu hổ.
"Thôi đi nhé. Chị đang cố tỏ ra nghiêm túc đây, nên hãy chú ý vào!"
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
"....Hớ? Nhưng chẳng phải chuyện này là bí mật sao? Arcueid, ờ... cô ấy nói rằng những người như chị vốn cực kì bí mật."
"Phải, lẽ ra chị không được nói chuyện này đâu, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Xung quanh đây không có ai khác cả, cho nên chừng nào em còn chưa để lộ cho người khác, thì sẽ không sao đâu."
"....Chị ơi. Thế nếu em kể chuyện này cho người khác thì sao ạ?"
"À. Chị sẽ làm đúng như em đang nghĩ đấy, Tohno-kun."
Senpai mỉm cười một cách đáng sợ.
"Vậy chị sẽ nói ngắn gọn thôi. Tohno-kun à, em biết được bao nhiêu về vampire rồi?"
"---Em chỉ biết rằng có hai loại, và rằng Tử Đồ là loại đi hút máu người. Nhưng như vậy chắc cũng đủ để biết chúng là loại quái vật gì rồi."
"Cũng không sai. Em đã tự tay hạ gục một vampire nhỉ Tohno-kun."
"Haha, nhưng chị đã giúp em vào phút cuối còn gì---S, Senpai!"
"Phải. Chị đã chứng kiến em tiêu diệt 'Chaos'. Khi chị đến nơi, 'Chaos' đã giãy chết rồi."
"---"
Bất ngờ thật. Vậy tức là Senpai đã biết về đôi mắt của tôi---?
"Thật là tệ đó. Cô ta bắt em phải liều mạng như vậy.
Nếu cô ta có vũ khí xác suất nhân quả để đấu lại Chaos, cô ta nên tự dùng mới phải.
Sau khi nhìn thấy cơ thể đẫm máu của em lúc đó, chị rất muốn đánh cho cô ta một trận.
Cả em nữa, Tohno-kun. Kể cả khi em sở hữu một thần binh có thể hạ gục vampire đi nữa, em nghĩ gì mà dám đối đầu với hắn? Hay là cô ta nắm được điểm yếu của em?"
Vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên, Senpai la lớn.
"...Senpai ơi? Vũ khí giết vampire mà chị nói đến là thế nào đó ạ?"
"Em nói gì vậy? Chị đang nói về con dao của em đó, Tohno-kun... À, chị nghĩ cô ta không nói cho em biết rồi. Chắc cô ta cũng sợ.
Xem nào, vampire có khả năng phục hồi từ hầu hết các loại vết thương.
Những vết thương do lực tác động bên ngoài gây ra...ý chị là vũ khí thông thường. Chỉ dựa vào những thứ đó thì em không thể gây sát thương lớn hơn tốc độ phục hồi của hắn.
Để giết một vampire, em cần một lực tác động mạnh vượt xa sức tái tạo của hắn, hoặc một thứ có khả năng đình chỉ năng lực phục hồi.
Năng lực tái tạo đó, thực ra là một lời nguyền----nó không hề chữa lành được vết thương. Thực chất, nó chỉ là hiệu ứng quay ngược thời gian, giúp đưa cơ thể trở về trạng thái trước khi bị trúng đòn. Một cổ vật có khả năng chống lại năng lực này được gọi là vũ khí xác suất nhân quả."
"...."
Mặc dù nghe Senpai nói liến láu nãy giờ, tôi vẫn chả hiểu cái quái gì sất.
"Nói tóm lại, đó là vũ khí ma pháp truyền thuyết.
Bọn chị sử dụng chúng như con bài tẩy để chống lại các vampire.
Con dao của em chắc là một thứ vũ khí kháng-vampire lấy được từ chỗ Arcueid đúng chứ?"
"A---ơ?"
"Hay đó là di vật của tổ tiên em? ....Hừm, nhưng không có lí do gì để gia tộc Tohno nắm giữ một vũ khí chuyên dùng để đối phó với hấp huyết quỷ cả."
Senpai tự nói tự nghe.
...Tôi chẳng biết chị ấy đang nói đến đâu nữa, nhưng có vẻ chị không biết sự thực về đôi mắt của tôi.
"---Này, Senpai ơi? Em tưởng chúng ta đang nói chuyện về vampire cơ mà?"
"---"
Ngay lập tức, Senpai ngừng lẩm bẩm.
Chị ấy cười xòa để giấu đi sự bối rối.
...Vẫn như mọi khi, tôi chẳng hiểu chị ấy ra sao nữa.