Tự Ái Nhi Phi

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quả nhiên sắc mặt Lạc Dư Thần trở nên âm trầm, gương mặt sắc bén như muốn đóng băng vạn dặm.

Hạ Minh Tu hiển nhiên không sợ hãi giống như tôi mà còn cao giọng nói: “Rốt cuộc Tiếu Hằng đã làm cái gì để anh không thể tha thứ đến mức này?”

Tôi vỗ tay bôm bốp, bạn học Hạ Minh Tu không hổ là bạn học Hạ Minh Tu, không ngờ đã hỏi đến vấn đề mà tôi muốn biết câu trả lời nhất. Chính là cái này, cuối cùng thì tôi vì cái gì mà khiến anh căm hận đến vậy?

“Em đừng đề cập đến hắn nữa.” Lạc Dư Thần có chút căm giận nói: “Anh nói không muốn nghe thấy tên của hắn.”

Hạ Minh Tu ôm cái rương, ngốc lăng đến nửa ngày.

Còn tôi thì mất hứng, thật vất vả Hạ Minh Tu mới hỏi được, cuối cùng vẫn không có đáp án.

“Lạc Dư Thần, có phải cậu ta đã làm cái gì…mà em không biết sao?” Hạ Minh Tu buông cái rương, ngồi xuống nhẹ nhàng ôm Lạc Dư Thần.

Lạc Dư Thần không có giãy ra mà ngoan ngoãn để Hạ Minh Tu ôm lấy.

Cái gì? Đây là cái gì? Tôi trừng anh, phí công trừng anh.

Đây coi là thầm chấp nhận phải không?

Tôi phút chốc cảm thấy mình oan ức còn hơn Nhạc phi.

Tôi đặc biệt nghĩ không được, tôi rốt cuộc là vì sao, tôi có tội ác tày trời nào?

Lạc Dư Thần là kẻ có bản lĩnh, không nói một câu mà tự mình đại diện cho ánh sáng và chính nghĩa giúp đỡ kẻ yểu, đầy lòng thương cảm với người bị hại, sau đó tôi trong mắt anhhắn liền bị coi tên xấu xa – kẻ thù chung của loài người.

Sau mấy giờ, tôi cố gắng nghĩ về những việc có lỗi mình làm với Lạc Dư Thần. Gián tiếp ép anh từ bỏ bóng đá và buộc anh sống cùng tôi.

Đây có gọi là quá đáng không? Mà chắc không đâu, Tôi Tiếu Hằng nói thế nào cũng coi là người trời sinh đã tốt bụng, chuyện thương thiên hại lý cũng nhớ là chưa từng làm bao giờ.

Hơn nữa, nói về chuyện bóng đá, nếu như Lạc Dư Thần đặc biệt kiên trì thì tôi đối với anh có là gì?

Cũng mười năm rồi, mỗi ngày lên chức mẹ mà hầu hạ anh, giúp anh công thành doanh toại trên con đường sự nghiệp, len lén xử lý những việc có thể gây bất lợi cho anh, phí hết mọi tâm tư cho anh được vui vẻ, không dám chậm trễ việc gì, bạn không thể chỉ cần sống mãi với một người không biết cười, rồi cứ như vậy, vẫn không thèm liếc tôi một cái.

Tôi của mười năm trước, chỉ có thể khoác lên người chiếc áo nguỵ trang tình bạn trong sáng.

Mười năm, tuy rằng không thể khiến cho khuôn mặt anh giãn ra nhưng tôi đã toàn tâm toàn lực bồi thường.

Ngay cả chuyện cuối cùng là trả cho anh sự tự do, tôi cũng làm xong rồi.

Nếu như nói hận tôi làm lãng phí tuổi thanh xuân của anh —- anh hiện tại hai mươi bảy tuổi, đang ở độ tuổi rực rỡ nhất của một đời người, thanh xuân cũng không thể coi là bị tôi làm cho lãng phí hết đi.

Tôi cảm thấy mình tuy rằng ích kỷ, nhưng thế nào cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cho anh.

Nhân tâm đều là nhục trường, là tôi mãi mãi không xứng với anh, mười năm, mười năm ở bên một con chó già lang thang anh cũng nên có chút tình cảm chứ.

Để mà nói rằng chia rẽ anh với Hạ Minh Tu, tuy rằng thật vô cùng xin lỗi cậu ấy cơ mà quãng thời gian mười năm của hai người căn bản không bao giờ có thể đứt đoạn, có tôi hay không cũng giống nhau mà thôi. Cho dù không có tôi ở giữa gây khó dễ, chẳng nhẽ hai người có thể dùng cái danh phận tiếng tăm này để tuyên bố với cả thế giới này hay sao

Cứ lơ đãng theo Lạ Dư Thần đi công tác một ngày, ở bãi đỗ xe, tôi đã gặp người mà bản thân hổ thẹn nhất.

Thật sự sau khi chết, tôi đã rất nhớ hắn

Tôi tự nghĩ Lạc Dư Thần dường như không thích hắn, còn ra vẻ rất rụt rè, trước đây khi nhìn thấy hắn còn có chút không tự nhiên, đến hôm nay vẻ mặt vẫn còn cứng ngắt như cũ, bất quá người nọ vì nể tình tôi nên cũng khá thân thiện với Lạc Dư Thần, nhưng ngày hôm nay vẻ mặt ấy một chút thân thiện cũng không có.

Vẻ mặt rất xấu khi nhìn thấy Lạc Dư Thần, tôi còn nghĩ rằng hắn sẽ nhảy đựng lên đánh Lạc Dư Thần một trận tàn bạo.

Anh trai tôi – Phương Tả Ức, dù cho đầu óc có bị nhúng nước nhưng vẫn đối xử với tôi tốt vô cùng, tôi mười bảy tuổi đã trở về chính cung là con trai của ông ta.

Bởi vì mười bảy tuổi mới quen nhau nên bắt tôi gọi là anh hai thì thật buồn nôn, cho nên theo tình hình chung thì tôi đã gọi thẳng cả họ tên.

Cách một khoảng, Phương Tả Ức đã gầy đi không ít, sắc mặt cũng rất kém cỏi.

Có thể lý giải, tôi đã cho anh hai không ít phiền phức. Anh hai trước đây tuy rằng đứng hàng quản lí, nhưng vẫn là lười quản chuyện công ty, cứ cách vài ngày mới thấy bóng dáng một lần, vậy mà hiện tại mọi chuyện công ty đều đã giao cho anh, tôi không hề báo một tiếng đã toàn bộ sự vụ lớn nhỏ ném toàn bộ cho anh hai, còn muốn anh ấy giúp tôi lo hậu sự.

Bằng lương tâm mà nói, thật sự đặc biệt có lỗi với anh ấy. Phương Tả Ức đối xử với tôi không tệ, cuối cùng tôi lại khiến anh ấy thương tâm.

“Phương tiên sinh.” Lạc Dư Thần chẳng biết xảy ra chuyện gì, lần đầu tiên mở miệng gọi Phương Tả Ức.

Phương Tả Ức mở cửa xe, dừng lại, đến một cái quay đầu cũng không có.

“Xin hỏi, anh…có thể liên lạc với Tiếu Hằng không?”

Tôi rất surprise.

Lạc Dư Thần trước đến nay chưa từng chủ động nhắc đến tôi, bất quá đây chính là lần đầu, nhưng mà tôi cũng mấy hứng, bởi vì theo suy lý mà nói thì đó không phải chuyện gì tốt.

“Lạc tiên sinh tìm Tiếu Hằng có chuyện gì không?” Tôi chú ý đến một thân áo đen của Phương Tả Ức, dựa vào chiếc xe thể thao xám bạc chậm rãi xoay người, tiêu sái ưu nhã vạn phần khiến tôi muốn vỗ tay bôm bốp, nhưng như vậy còn chưa đủ, lặng lẽ châm thêm một điếu thuốc.

Nếu như để Phương tổng lên TV, chắc chắn chỉ thua Hạ Minh Tu một chút.

“Cậu ta…còn có một chút đồ để lại chỗ tôi, tôi muốn trả lại.”

Quả nhiên, đúng như tôi suy luận.

Cái rương này khiến anh nhìn thấy lập tức buồn bực sao? Tôi bắt đầu vô tình cười nhạo Lạc Dư Thần, anh tự đốt là được rồi, làm việc thừa thải này chi, lẽ nào còn muốn mượn cớ tìm tung tích của tôi?

Trong di thư của mình, tôi đã nói cho Phương Tả Ức đừng tiết lộ chuyện của tôi với Lạc Dư Thần.

Như theo lời trước đây của tôi, tôi…ít nhất…có thể thiện lương một lần cuối cùng đi, tôi không hy vọng Lạc Dư Thần bởi vì thấy thẹn với tôi mà không thể nên duyên với Hạ Minh Tu được.

Hiện tại xem ra, tôi còn quá tự cho mình là siêu phàm, nghĩ rằng có thể tạo một chút ảnh hưởng cho cuộc đời của anh.

Thất bại do quá tự tin, vô cùng khinh bỉ bản thân này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio