Thời gian chờ giải phẫu tôi run rẩy đem Lạc Dư Thần ôm vào trong ngực, buồn chán chờ đợi thật sự tôi so với Lạc Dư Thần còn thống khổ gấp trăm lần.
Lạc Dư Thần lo lắng dư thừa, lần giải phẫu này rất có bảo chứng, kết quả đến tám phần mười là thành công.
Thế nhưng tôi lại nghĩ đến tương lai rồi đột nhiên một mảnh hắc ám, thật quá mênh mông xa vời. Từ đó về sau Hạ Minh Tu vĩnh viễn xuất hiện trong cuộc sống giữa chúng tôi, rồi cướp Lạc Dư Thần trong tay tôi đi mất, quanh quẩn trong trái tim không khi nào được an bình.
Lạc Dư Thần không biết, buổi tối trước khi phẫu thuật Hạ Minh Tu có hỏi tôi một vấn đề.
Cậu ta hỏi: “Tiếu Hằng, cậu có mong tôi sống sót không?”
Tôi nghĩ vấn đề này đối với tôi thật tàn nhẫn.
Cậu ta không phải hoài nghi nhân cách của tôi, cũng không có ác ý, chỉ là chúng tôi đều rõ ràng biết, Hạ Minh Tu sẽ sống, sẽ đoạt từ tôi thứ quan trọng nhất.
Cậu ta vốn thiện lương đến nổi tự hỏi rốt cuộc có muốn cậu ta sống hay không, rồi cuối cùng lại cướp đi hạnh phúc của người khác.
Đó là lần đầu tiên tôi rõ ràng ý thức được tôi nhất định phải cướp lại anh.
Một người như vậy, bên ngoài là thiên sứ và bên trong cũng là thiên sứ, tôi nhịn không được tự hỏi, Tiếu Hằng à mày đã không xuất chúng bằng người khác cũng không hiền lành bằng người khác, chỉ là một nhân loại bình thường thì dựa vào cái gì có thể cướp lại anh?
Cuộc giải phẫu rất thành công. Nhớ kỹ khi đó Lạc Dư Thần nghe được tin này lập tức từ trong lòng tôi nhảy ra ngoài, hướng lên trời mà khuỵ xuống nước mắt rơi như mưa.
Cùng ngày mà Hạ Minh tu lấy lại được tính mạng, tôi đứng phía sau Lạc Dư Thần, rõ ràng từ nay về sau sẽ mất đi con người quan trọng nhất đối với tôi.
Anh đã bị một người còn hoàn hảo hơn cả thiên sứ hấp dẫn mất.
Thiên sứ kia còn mang theo trên người ánh dương quang, rực rỡ và thật ấm áp, thế nhưng vẫn còn thiếu thứ gì đó, vậy nên mới đem theo ánh dương của đời tôi mà đi.
Tôi đố kỵ tôi không cam lòng không phục và cũng không hiểu, đối với anh đã không còn cách nào khác.
Cuộc sống từ ngày đó trở đi dần lạc vào bóng tối, mãi đến khi tất cả tình cảm mãnh liệt và dũng khí trong bóng đêm tan biến gần như không còn.
Lạc Dư Thần và Hạ Minh Tu ngọt ngào ấm áp khoảng chừng qua hơn mười ngày, tôi cũng niệm hơn mười ngày nguyền rủa, hiệu quả rõ ràng, bây giờ đã hoàn toàn có thể thả lỏng trong tâm để đối đãi hết thảy nước mắt ngày trước.
Thật ra không thể nói là trong tâm hoàn toàn bình thường, tôi còn đem những xung đột nho nhỏ phóng đại ra để được thoả mãn tâm lý đen tối đã sớm vặn vẹo.
Tôi càng không ngừng xoi mói Hạ Minh Tu chưa đủ tốt.
Nói ví dụ như cậu ta lỡ tay làm rớt đĩa, tôi sẽ ở bên cạnh chanh chua mỉa mai; hoặc là cậu ta nấu đồ ăn hỏng bét tôi cũng không chút lưu tình ôm bụng cười to. Thực tế sinh hoạt của Hạ Minh Tu còn có chút ngu ngốc, mà lạc dư thần cũng bị tôi nuôi nhiều năm nên toàn bộ đều không có khả năng tự gánh vác, vì vậy, trong căn phòng mà chúng tôi ở gần mười năm bị bọn họ biến thành một đống hỗn loạn.
Thế nhưng hau người vẫn rất ấm áp, mặc kệ cho Hạ Minh Tu nấu đồ ăn ra thứ gì đi nữa Lạc Dư Thần vẫn sẽ ăn bằng sạch, mà anh lại chưa bao giờ đối với tôi như thế; Một đồ vậy tiện tay đặt đâu đó, hai người cùng nhau lục tung cả một buổi chiều, Lạc Dư Thần cũng chưa bao giờ phát giận với Hạ Minh Tu.
Nếu như đó là tôi, đã sớm trở thành bạo lực gia đình.
Mà nếu anh có rống với Hạ Minh Tu thì cậu ta khẳng định sẽ không như tôi, lập tức im lặng rồi đứng qua một bên. Nếu dám đánh…tôi tin chắc Lạc Dư Thần sẽ không làm vậy, đến cả giơ cánh tay lên cũng không thể có.
Tôi đã từng tôn thờ anh cũng tự bản thân trở nên xấu xí, suốt ngày cẩn cẩn thận thận từng chút một, cái gì cũng thuận theo anh nên mới không ngừng bị anh lăng nhục.
“Lâu rồi không nhìn thấy Tiếu Hằng, cậu ấy không có chuyện gì chứ?” Trong giờ nghỉ trưa của buổi làm việc, Hạ Minh Tu ở cùng tầng trệt với Lạc dư Thần, thuận tiện tới tìm anh. Đang ăn, đột nhiên Hạ Minh Tu hỏi.
Từ khi tôi bắt đầu bên cạnh Lạc Dư Thần đến giờ, mỗi lần đều là cậu ta chủ động nhắc tới tôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy tâm hồn mình thật biết ơn, hiện tại oán thầm nhất định anh không yên lòng, nói chung cậu ta hễ nhắc tới tôi thì cuối cùng chỉ khiến cho Lạc Dư Thần ghét càng thêm ghét.
Nhìn được ra Lạc Dư Thần quả nhiên cũng không phải rất vui.
Theo tôi thấy nếu đầu óc Hạ Minh Tu vẫn bình thường, bởi vì dựa theo logic thì người vợ mới vừa gả đến phu gia kiêng kị nhất là ba ngày hau bên đều không được nhắc tới người vợ trước, không phải là ác cảm mà chính là không chừng chạm vào dây cung, khiến cho chồng với tình xưa nảy mầm lại.
Trường hợp của tôi là đặc biệt không có khả năng, nói không chừng Hạ Minh Tu không ngừng nhắc tới, khiến cho Lạc Dư Thần thấy rằng người cũ quá mức bình thường so với con người trước mắt lộng lẫy vẫn cảm tình hơn.
“Không biết.” Lạc Dư Thần cứng rắn trả lời.
“Trước đây mỗi tuần luôn có thể nhìn thấy ba bốn lần khi trở về…” Hạ Minh Tu nói, đánh mắt nhìn bốn phía như đang tìm tôi.
“Này, Trình Lý, mấy ngày nay cậu có thấy tổng giám đốc Tiếu đâu không?”
Tôi vừa nhìn, là một người đàn ông xấu xí quy củ ngồi phía sau vui vẻ lắc đầu.
Không chỉ có Lạc Dư Thần len lén thở dài mà tôi thấy mấy người này cũng muốn nhắc đầu.
Hắn là người công ty phái xuống làm việc vặt cho Hạ Minh tu, toàn bộ công ty chúng tôi sở dĩ đều nhận ra hắn vì chỉ cần thấy hắn là sẽ biết Phương Tả Ức ở đâu, trong lòng che dấu thái độ vụng về và lúng túng thì trước sau gì cũng sẽ không qua khỏi, vậy mới nói cóc mà đòi ăn thịt thiên nga thì đúng là trò cười lớn nhất.
Có lần tôi kể với Tiểu Lộ chuyện của người này, Tiểu Lộ sẽ rất độc ác nói: “Cậu nha, đừng nói người khác vậy? Chính cậu cũng quấn quít lấy Lạc Dư Thần thế nào cũng không buông kia mà!”
Tôi van đấy, oan uổng quá. Tuy rằng tôi mặt dày quấn quít lấy Lạc Dư Thần, nhưng mà tốt xấu tôi cũng rất có tiền, mặc dù không phải do mình kiếm, hơn nữa tuy là có thua Lạc Dư Thần và Hạ Minh tu, vẫn có thể miễn cưỡng coi như là mị lực anh tuấn tiêu sái đi. Từ lúc tôi nhanh chóng trở thành tổng giám đốc công ty, đã có rất nhiều ông chủ tranh nhau đem con gái và bà vợ đến nơi này tặng, nếu không phải tôi tự tử mà chết thì chắc bây giờ cũng đã ôm một thân ngọc ngà mềm mại ấp áp, con cái một đống lớn rồi.
Hạ Minh Tu tuy rằng hiền lành, phỏng chừng thấy Trình Lý cũng tự động nhớ tới Phương Tả Ức, lẩm bẩm: “Lại nói, vài ngày nay đều không thấy giám đốc Phương đâu.”
Giám đốc Phương, đại khái mấy ngày nữa sẽ bàn giao xong xuôi thủ tục di sản, đổi tên thành tổng giám đốc Phương.
Mà tổng giám đốc Tiếu cũng từ đó về sau biến mất khỏi lịch sử trường hà, hoá thành ngôi sao sớm…
“Giám đốc Phương hình như …đi công tác.” Người xấu xí một góc muốn ăn thịt thiên nga kia nói thật nhỏ, cư nhiên lại rõ ràng hơn bất cứ ai hết.
Chờ ba ngày sau Phương Tả Ức trở về, mọi người trong công ty đều biết đến chuyện tổng giám đốc đổi chủ.
Mà người nhậm chức tổng giám đốc lại chính là người nổi danh thế giới đương nhiệm giám đốc kiêm chủ tịch, nhà thiết kế sư của Lu De Vici.
Lúc nhỏ đối với tôi Lạc Dư Thần chính là Iron Man, thế nhưng kể từ lúc Iron Man biến chất, tam giác sắt chính là tôi, Phương Tả Ức và Tiểu Lộ, người người chúng tôi không có bí mật gì đáng nói, Tiểu Lộ thích Hạ Minh Tu, bình thường còn nói giỡn với tôi rằng muốn phá hư bọn họ, mỗi người chia phân nửa. Bây giờ tổng giám đốc Phương còn ném công ty mình chạy tới chỗ chúng tôi, ý nghĩ là gì không cần nói cũng biết.
Tôi mặc dù không thể chân thành chúc phúc cho Lạc Dư Thần và Hạ Minh tu mãi mãi an lành, nhưng cũng không hy vọng sẽ bị Tiểu Lộ biến thành trở ngại chặn ngang
————
(Nói một chút: Tiếu Hằng được đưa lên làm tổng giám đốc còn Phương Tả Ức không mấy để ý đến việc đó nên lo ăn chơi, giữ chức giám đốc, vài ngày mới đến công ty một lần. Sau này Tiếu Hằng chết nên y đã làm thủ tục chuyển giao di sản và trở thành tổng giám đốc thay chỗ Tiếu Hằng. Chương có một chút sai xót về vị trí. Đã chỉnh ^^)