"Nhưng mà, Bình rốt cuộc muốn chơi trò gì với em?" Dương Hi bĩu môi, trong ánh mắt lóe ánh sáng.
Giang Bình cười ha ha, từ trong túi lấy ra hai con xúc xắc, để lên trên bàn.
"Đây là cái gì?" Dương Hi lập tức cầm lên xem:"Trời, đồ xấu xa!"
Trên sáu mặt của một viên xúc xắc có khắc "Liếm", "Cắn", "Hút", "Đánh", "Véo", "Thổi". Một viên khác thì khắc "Hai tai", "Môi", "Rốn", "Ngực", "Mông", "Đùi".
"Hạ lưu!" Dương Hi đỏ mặt.
"Chơi hay không chơi nè?" Giang Bình chớp mắt nhìn Dương Hi.
"Cái này chơi như thế nào?" Dương Hi nhăn nhó, kéo kéo góc chăn tỏ vẻ ngây thơ hỏi.
"Mặc dù chưa bao giờ chơi, nhưng chúng ta có thể tự khám phá cách chơi, ví dụ như chúng ta mỗi người một lần đổ hai con xúc xắc, đổ ra cái nào, đương nhiên là.......he he......" Ánh mắt xấu xa của Giang Bình rơi xuống người Dương Hi.
"Bình mua cái này ở đâu?" Dương Hi hỏi.
"Hôm nay chẳng phải chúng ta đã đi dạo loanh quanh bên ngoài sao? Mua ở một tiệm tạp hóa, hì hì, em và Phương Bồi đều không chú ý tới!" Vẻ mặt Giang Bình đắc ý.
"Em và Phương Bồi?" Dương Hi nghe ra ngụ ý.
Giang Bình gật đầu, cười xấu xa:"Đúng, tôi và Trương Tử Thanh mỗi người chọn một bộ."
"Không phải chứ, cục cưng......" Dương Hi lại dựa vào bên người Giang Bình, ra vẻ trầm tư nói:"Hai chúng ta, có thể nói dù sao cũng lâu như vậy, có thể chơi trò này. Nhưng mà Phương Bồi và Trương Tử Thanh, hai người họ......hai người họ chỉ mới gặp nhau ba lần mà. Trương Tử Thanh người này cũng không thể làm loạn như thế."
"Em nhìn em đi, lo lắng vô cớ! Chúng ta lo chơi đi, mặc kệ bọn họ. Trương Tử Thanh cũng không phải đứa ngốc!" Giang Bình nhéo trên ngực Dương Hi một phát:"Bắt đầu đi bắt đầu đi, tôi đi trước!"
Giang Bình nói xong, cầm lấy xúc xắc thả lên trên giường:"Ha ha......Hi nhi bảo bối, nhìn xem tôi đổ ra gì nè?"
Dương Hi liếc nhìn hai viên xúc xắc, một viên là "Liếm", một viên là "Đùi".
"Ôi......xem ra cái đùi có vẻ nhớ tôi nha, có phải không cục cưng Hi nhi." Mặt Giang Bình tràn đầy hứng khởi.
Dương Hi hét lên một tiếng, gạt bỏ hai viên xúc xắc:"Không tính không tính, em vẫn chưa đồng ý bắt đầu mà, với lại nha, sao lại là Bình đi trước, em đi trước!"
"Tại sao? Em chơi xấu." Giang Bình đánh về phía Dương Hi.
Dương Hi né tránh trên giường lớn, lăn sang một bên:"Bình mới chơi xấu, còn chưa bắt đầu mà. Không được không được......"
Giang Bình nhào qua, Dương Hi thét lên lại né tiếp, hai người ở trên giường lăn qua lộn lại, 'chơi' vui đến quên tất cả.
Về phần Trương Tử Thanh......
"Không ngờ cô còn mang theo đồ chơi này." Phương Bồi nhìn bộ xúc xắc trên bàn trà, nở nụ cười.
"Không phải mang theo, là hôm nay lúc đi dạo mua bên ngoài. Chúng ta ra ngoài, nếu là chơi, vậy phải nghĩ nhiều trò một chút, với lại thật ra tôi dễ lạ chỗ, buổi tối khó ngủ, nếu không nghĩ xong trò rồi thì ai chơi với tôi đây." Trương Tử Thanh nghẹn khuất nói.
"Ai nói, chúng ta tuy rằng gặp qua hai ba lần, nhưng cô và Giang Bình lại là bạn học cũ, cũng có thể tìm cô ta mà." Phương Bồi uống ngụm trà, tựa vào sô pha nhìn Trương Tử Thanh bận rộn.
Trương Tử Thanh mở chai rượu, rót hai ly, cười nói:"Chuyện đó sao giống nhau được, Giang Bình và tôi tuy rằng là bạn học, nhưng dù sao cũng không quen thân, cơ mà thật ra tôi lại thấy hợp ý với bác sĩ Phương hơn, rất là thích."
"Bằng không chúng ta đi xem Giang Bình và Hi nhi, kêu họ cùng nhau chơi, thế nào?" Trong lòng Phương Bồi có chút bất an. Trương Tử Thanh tìm đến mình, vậy có phải Giang Bình đang ở chỗ Dương Hi hay không? Mình vốn tính lát nữa đi sang gặp Hi nhi, lý do cũng dễ tìm, mình là bác sĩ gia đình của cô ấy, phải chú ý chăm sóc thân thể của cô ấy, cả ngày mệt nhọc rồi, đi qua xem thế nào cũng là hợp tình hợp lý.
"Làm sao vậy? Chẳng lẽ Tử Thanh không thể làm cho người ta thích như vậy, muốn cùng bác sĩ Phương tán gẫu một lát cũng không được?" Trong lòng Trương Tử Thanh nói thầm, đương nhiên không thể để cho Phương Bồi đi tìm Dương Hi. Ai biết lúc này Dương Hi có phải đang cùng Giang Bình mây mưa hay không. Nếu lỡ Phương Bồi đến không đúng lúc, chỉ sợ lúc đó tiểu mỹ nhân của mình sẽ tức giận đến chết, càng không có tâm tư để ý đến mình, mặt khác, Giang Bình sau đó khẳng định sẽ chém chết mình, nói mình ngay cả người con gái của mình mà cũng quản không được.
"Nhưng mà......tôi nghĩ, tôi hẳn là nên đi xem tình trạng của Hi nhi......Ba cô ấy đã dặn tôi phải chú ý thân thể của cô ấy." Phương Bồi cũng không muốn tổn thương Trương Tử Thanh.
Trương Tử Thanh thoải mái cười:"Hi nhi cũng không phải con nít. Nếu có gì không thoải mái, đương nhiên sẽ tìm cô. Huống hồ mọi người đều đã về phòng, còn có thể có chuyện gì? Hơn nữa hôm nay cũng đi mệt, nói không chừng, Dương Hi đã ngủ rồi."
Phương Bồi nghĩ ngợi, rốt cuộc bỏ qua:"Thôi được."
Trương Tử Thanh đem xúc xắc đưa cho Phương Bồi:"OK. Vậy chúng ta vui vẻ chơi đi!"
"Nhưng mà, cái này chơi sao?" Phương Bồi nhìn xúc xắc chau mày.
"Là thế này, chúng ta chơi trò xúc xắc này thật là một trò chơi độc tâm." Trong lòng Trương Tử Thanh sớm đã tính toán.
"Làm như thế nào?" Trương Tử Thanh vẫn chưa hiểu.
"Chúng ta mỗi người một vòng, có thể hỏi đối phương, đối phương phải trả lời, nếu không muốn trả lời, vậy người đặt câu hỏi kia có thể đổ xúc xắc. Đổ ra cái gì, đối phương nhất định phải nghe theo! Nếu hai người đều trả lời thật, vậy đương nhiên xúc xắc này không có cơ hội được đổ, cho nên, chúng ta giao ước, qua ba vòng, nếu không có người uống rượu, vậy chúng ta sẽ cạn một ly." Trương Tử Thanh nói xong liền đưa xúc xắc đến tay Phương Bồi:"Bác sĩ Phương đi trước đi."
Phương Bồi có chút không yên lòng, thuận miệng hỏi:"Cô bao nhiêu tuổi?"
Trương Tử Thanh ha ha cười:"Đây chính là trò chơi nói thật lòng mà, lãng phí cơ hội quá nha. Tôi tuổi. Được rồi, đến tôi, bác sĩ Phương năm nay bao nhiêu?"
Phương Bồi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Trương Tử Thanh:"Cô chẳng phải cũng lãng phí cơ hội hay sao? Tôi tuổi."
"Tuy rằng lãng phí cơ hội, nhưng đối phương là cô gái đáng yêu như vậy, nên lễ nghĩa một chút không phải sao? Nhưng mà, cơ hội phía sau, bác sĩ Phương cần phải nắm chắc nha." Trương Tử Thanh cười:"Vòng kế tiếp, phải cẩn thận hỏi nhé, bác sĩ Phương, không uống rượu không đủ loạn tính, tôi thấy, muốn chơi vui vẻ, chúng ta vẫn là nên làm một ly trước đi."
"Loạn tính?" Thanh âm Phương Bồi cất cao, lời nói này của Trương Tử Thanh cũng quá dọa người rồi.
"Con người có lý tính, có cảm tính, có tri tính, độc nhất là bản tính thường bị xem nhẹ, tôi nói loạn tính, chính là làm rối loạn tính tình thật mà chúng ta che giấu, như vậy, mọi người mới có thể mở rộng cửa lòng, đơn giản trao đổi, vui vẻ trò chuyện, đương nhiên cũng mới có thể chơi vui nữa. Bồi Bồi, cô nói có đúng hay không?"
Phương Bồi cười:"Là tôi hiểu lầm rồi. Bác sĩ tâm lý chính là triệt để nhìn thấu tính tình của con người."
Trương Tử Thanh nâng ly:"Vậy một ly này, mời Bồi Bồi, xem như vì duyên phận quen biết của chúng ta!"
Phương Bồi mới vừa bị Trương Tử Thanh làm bị sốc, cũng nâng ly, ý bảo hai người cùng nhau uống một ly.
"Vậy câu hỏi thứ hai, thật sự là Giang Bình hôm qua hẹn cô đến Côn Minh sao?" Phương Bồi vẫn hoài nghi đối với việc này. Hiện tại nhớ đến, nếu không hỏi ra miệng, để trong lòng vẫn phải khổ sở, nên dứt khoát hỏi rõ ràng.
"Không phải!" Trương Tử Thanh không chút nghĩ ngợi liền mở miệng.
"Vậy là khi nào?" Phương Bồi thầm nghĩ một tiếng quả nhiên, lập tức hỏi tiếp.
"Bồi Bồi à, cơ hội một câu hỏi cô đã dùng xong rồi. Đến tôi." Trương Tử Thanh cười, chạm vào ly rượu của Phương Bồi:"Bồi Bồi có bạn trai không?"
"Không có." Trong đầu Phương Bồi còn muốn biết chuyện Giang Bình khi nào thì rủ Trương Tử Thanh, cũng không đem câu hỏi này của Trương Tử Thanh để trong lòng.
"Được rồi, đến tôi, Giang Bình gọi cô đến Côn Minh khi nào?" Phương Bồi vội vàng tiếp tục câu hỏi vừa rồi.
"Sáng nay." Trương Tử Thanh nói xong, lập tức vươn tay ngăn Phương Bồi hỏi tiếp câu sau, sau đó cười nói:"Bác sĩ Phương có phản đối đồng tính luyến ái không?"
"Không phản đối." Phương Bồi do dự một lát, không nghĩ tới Trương Tử Thanh sẽ hỏi câu hỏi này, "Vậy lúc Giang Bình gọi cô đến Côn Minh đã nói gì?"
"Cô ấy nói, Bồi Bồi cũng đi, kêu tôi mau chóng mua vé đến đây." Trương Tử Thanh liếc nhìn Phương Bồi một cái, khóe môi cong lên nụ cười nhẹ:"Đã qua ba vòng, chúng ta uống một ly rượu đi. Không rượu không vui."
Hai người lại uống một ly, Phương Bồi vội vàng hỏi tiếp:"Vì sao nhắc đến tôi thì kêu cô mau đến?"
Trương Tử Thanh mỉm cười không nói, lại đem xúc xắc đưa cho Trương Tử Thanh:"Ừm, cho Bồi Bồi một cơ hội đổ xúc xắc."
Phương Bồi mong mỏi nhưng không hỏi ra kết quả, chỉ có thể tuân thủ quy tắc trò chơi, đem xúc xắc thả trên bàn trà, xúc xắc quay vòng tròn vài vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt khắc chữ "Nửa ly"! (Trên xúc xắc này là "Uống một ly", "Uống nửa ly", "Tùy ý", "Uống toàn bộ", "Miễn uống", "Cạn ly")
Trương Tử Thanh khoan khoái mau chóng uống nửa ly, sau đó tiếp tục:"Vậy bác sĩ Phương thích con gái không?"
Phương Bồi chần chờ một chút, đem xúc xắc đưa cho Trương Tử Thanh. Trương Tử Thanh cười thầm cô gái này cũng có chút ngốc, câu hỏi này, nếu không trả lời, như vậy đáp án khẳng định chính là thích. Vẫn còn tự làm cho mình đổ xúc xắc uống rượu. Tuy nhiên, Trương Tử Thanh cũng không nói gì, vui vẻ đổ xúc xắc, là "Uống toàn bộ."
Phương Bồi cau mày uống hai ly rượu trên bàn:"Vẫn là câu hỏi đó, vì sao nhắc đến tôi, lại phải kêu cô mau đến? Quy tắc trò chơi cũng không nói không được hỏi cùng một câu hỏi nha."
Trương Tử Thanh nhướng mi, nhìn Phương Bồi, cười cười, lại đem xúc xắc đưa cho Phương Bồi:"Xem ra hiện tại xúc xắc phát huy công dụng rồi."
Phương Bồi nghĩ, nếu cô vẫn không trả lời, tôi đây dù sao cũng phải làm cho cô say! Xúc xắc đổ ra là "Một ly".
Trương Tử Thanh khoan khoái uống rượu, cười nói:"Bồi Bồi có phải yêu Hi nhi hay không?"
Phương Bồi ngập ngừng, trong ánh mắt có chút đau đớn, nhưng không lên tiếng, chỉ đem xúc xắc để lên bàn trà trước mặt Trương Tử Thanh.
Trương Tử Thanh cũng không khách khí, trực tiếp đổ——câu hỏi mà cô hỏi, đã sớm biết đáp án, chẳng qua Phương Bồi cô gái ngốc nghếch này cho rằng cô ấy không nói thì mình sẽ không biết. Nhưng mà mấy câu hỏi này chỉ cần duy trì im lặng, kỳ thật cũng đã đại diện cho câu trả lời rồi.
"Một ly." Trương Tử Thanh chờ Phương Bồi uống xong, lại đổ tiếp vào ly cho nàng.
Hiện tại Phương Bồi uống mấy ly thì mặt đã đỏ lên, ánh mắt có chút mơ hồ:"Vẫn là câu hỏi đó, vì sao tôi đến đây, thì cũng kêu cô tới."
Trương Tử Thanh cười, không đem xúc xắc để trước mặt Phương Bồi nữa, mà là nhìn thật sâu vào đôi mắt của Phương Bồi:"Bởi vì, tôi nói cho Giang Bình biết, tôi thích cô. Vì vậy, khi cô ấy biết cô muốn đến Côn Minh, liền vội vàng nói với tôi. Tôi vì sao muốn đến? Tôi đương nhiên vì cô mà đến."
"Cô nói cái gì?" Suy nghĩ của Phương Bồi đã có chút mơ hồ, tửu lượng của nàng cũng không tốt, lúc nãy hỏi câu kia, nghĩ đến đáp án tất nhiên là Giang Bình kêu Trương Tử Thanh đến để tách mình ra, làm cho mình không làm bóng đèn giữa Giang Bình và Dương Hi, nhưng mà lúc này câu trả lời là......
"Tôi nói, tôi thích cô!" Trương Tử Thanh thấp giọng nói.
Phương Bồi không nói gì cũng không động đậy, một hàng nước mắt lại chảy xuống:"Vì sao......đây là vì sao......"