“Trần Trữ Ý, tất cả là vì anh nợ tôi!”
Người kia đứng ngược sáng, Trần Trữ Ý không nhìn rõ mặt đối phương. Nhưng anh khá quen thuộc với khung cảnh này, anh thuần thục bò dậy, sau đó chạy đến bên cửa sổ rồi nhảy xuống.
Khoảng khắc cơ thể chạm đất, Trần Trữ Ý bừng tỉnh. Anh suýt nữa thì ngã nhào khỏi ghế văn phòng của mình, may mà nhanh tay vịn lại mặt bàn đúng lúc.
“Phù…” Trần Trữ Ý thở hắt ra.
Sau khi ngồi thẳng dậy, anh nhìn lại chiếc máy tính đã tắt màn hình, thấy được hình bóng mình phản chiếu trên màn hình tối đen.
Năm nay anh vừa tuổi, gương mặt tuấn tú lạnh lùng. Ngoại hình của Trần Trữ Ý khi còn trẻ thuộc loại mỹ thiếu niên mảnh mai xinh đẹp, sau khi trưởng thành thì cơ thể phát triển hơn, nên không còn yếu ớt như trước nữa. Ngoài ra, bản thân Trần Trữ Ý không thích cười, mang lại cho người khác cảm giác xa cách, không dễ tiếp cận. Thế nhưng hiện giờ gò má anh có thêm một vết đỏ, là do Trần Trữ Ý tì lên mặt đồng hồ trong lúc nghỉ ngơi.
Trần Trữ Ý vươn tay xoa mặt mình, thở dài.
Hơn một năm gần đây, anh thường xuyên mất ngủ, thỉnh thoảng có thời gian mới ngủ bù được một chút. Nguyên nhân gây ra mất ngủ là do giấc mơ kia.
Mọi việc bắt đầu từ một năm trước. Khi đó công ty của Trần Trữ Ý đang triển khai một hạng mục lớn, anh thức khuya tăng ca quá mức, để rồi thành công tiễn chính mình vào ICU do xuất huyết dạ dày, trải nghiệm cảm giác hấp hối.
Trong giây phút sắp chết đó, Trần Trữ Ý cảm thấy mình bước vào một giấc mơ vô cùng kỳ quái.
Có một âm thanh nói rằng anh là nhân vật phụ trong một quyển tiểu thuyết, đồng thời là một tên cặn bã đùa giỡn tình cảm của người khác.
Khi đó Trần Trữ Ý không mấy tỉnh táo, nhưng dù thế nào, anh cũng không thể tin vào những lời nói vô lý đó được. Trần Trữ Ý biết rõ thế giới mình đang sống là có thật. Đáng chú ý hơn, bản thân Trần Trữ Ý không có đối tượng nào cả! Thế nên việc đùa giỡn người khác là rất hoang đường.
Giọng nói kia đã nói với anh rất nhiều, đại khái là về tình tiết trong truyện.
Trần Trữ Ý bịt tai không nghe.
Giọng nói đó khuyên Trần Trữ Ý nghĩ cách đi tìm nhân vật chính rồi tự cứu mình. Thấy anh nghe lọt tai trái sang tai phải, đối phương tức giận vô cùng. Sau đó nữa, Trần Trữ Ý có cảm giác hai bàn tay nào đó đang giữ chặt vai mình, tìm cách lay anh tỉnh lại.
Anh tỉnh lại thật.
Khi tỉnh dậy trong phòng ICU, Trần Trữ Ý chỉ cho rằng mình nằm mơ, đến khi y tá đến giúp anh thay quần áo rồi nhìn thấy vai Trần Trữ Ý, cô mới thốt lên kinh ngạc: “Sao trên vai anh lại có hai dấu tay?!”
Tiếp đó nữa, cơn ác mộng kéo dài cả một năm.
Cuối cùng, Trần Trữ Ý không thể mặc kệ nữa.
Điểm nghi vấn duy nhất hiện giờ là tình tiết câu chuyện mà giọng nói kia kể cho anh. Đại khái là nhân vật chính một lòng yêu anh, nhưng anh lại không để tâm, chẳng những thế, anh còn vô tư chà đạp. Đối phương bị thương vì anh, mà Trần Trữ Ý còn không thèm bố thí một giọt nước mắt, đúng là đồ cặn bã.
Sau cùng, nhân vật chính đành từ bỏ, nhưng phượng hoàng chết đi sống lại, đồng thời trả thù anh một phen. Sau khi đùa giỡn với tình cảm của Trần Trữ Ý xong thì vứt bỏ không hề do dự, biến anh thành một kẻ tâm thần. Nghe qua thì đây chỉ là một câu chuyện báo thù rửa hận, đọc xong giúp máu nóng sục sôi, sảng khoái hết cả người.
Nhưng vấn đề là tên cặn bã Trần Trữ Ý này còn chưa có đối tượng yêu đương. Giọng nói kia không cho anh biết cụ thể “nhân vật chính” là ai.
Anh cũng muốn tự cứu mình, nhưng không có mục tiêu! Sống trên đời năm rồi, anh thậm chí chưa kịp có một đối tượng cố định nào.
Khi còn đi học, Trần Trữ Ý đã ý thức được vấn đề về xu hướng tính dục của mình. Thế nhưng anh sống trong gia đình đơn thân, mẹ anh lại là mẫu người rất truyền thống, Trần Trữ Ý không dám để lộ bí mật này, chỉ có thể che giấu cẩn thận.
Năm tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học, Trần Trữ Ý lao đầu vào công việc. Anh làm trong công ty cũ được ba năm đã lên đến tầng quản lý cấp cao. Trong khoảng thời gian đó, đầu óc Trần Trữ Ý chỉ nghĩ về việc làm sao tiếp thu thêm kiến thức. Những gì nhà trường dạy không thể toàn diện như khi làm trực tiếp trong công ty, anh chẳng khác nào một miếng bọt biển, học ngày học đêm, học đủ mọt loại kinh nghiệm.
Sau ba năm, vì bất đồng ý kiến với ông chủ công ty, anh dẫn đội ngũ riêng của mình ra ngoài gầy dựng sự nghiệp. Chỉ trong ba năm đã có nhóm nhân viên riêng của mình, chứng tỏ năng lực của Trần Trữ Ý không tầm thường. Lúc này anh lại càng không có thời gian rảnh, vì anh phải dẫn dắt mọi người. Khi đó cả nhóm chỉ có người, quá ít ỏi, nhưng về cơ bản đã có thể đảm nhiệm được mọi chức năng.
Ngoài việc phải tăng ca liên tục, Trần Trữ Ý còn phải lo lắng cho cuộc sống của mười mấy người, lúc nào cũng căng thẳng.
Công ty của họ làm về game… Đương nhiên, thời điểm đó họ chỉ là một studio. Khi đó họ mất cả năm trời mới tạo ra một trò chơi cá nhân, khi đưa ra thị trường, họ thậm chí còn không ôm quá nhiều hy vọng. Thế nhưng tựa game đầu tiên đó lại bùng nổ bất ngờ, không chỉ hồi vốn, đội ngũ nhỏ bé của họ còn kiếm được bộn tiền.
Kiếm được khoản lời đầu tiên rồi, họ càng không thể thả lỏng. Vì đi kèm với hạng mục có lời, họ bị những công ty lớn khác chú ý đến, bị “nhớ thương” rồi. Trần Trữ Ý vật lộn mất hơn hai năm mới thật sự giữ được đội ngũ của mình sống sót, đứng vững đến tận ngày hôm nay.
Suốt sáu năm trôi qua, Trần Trữ Ý có địa vị vững chãi. Tất cả là nhờ vào sản phẩm có chất lượng, sản xuất ổn định, cộng thêm phản hồi tốt từ thị trường và sự trung thành của người chơi. Họ cho ra mắt hai tựa game di động và một game online vô cùng thịnh hành. Công ty của Trần Trữ Ý hiện giờ đã đứng hạng nhất nhì trong số cách doanh nghiệp kinh doanh ngành này.
Cũng trong thời gian này, năm đầu tiên Trần Trữ Ý và đội ngũ của mình liều mạng nghiên cứu game. Hai năm sau đó, anh bận đối phó với những con cá mập bên ngoài, những năm tiếp theo lại dồn sức cho công ty. Đầu năm ngoái, Trần Trữ Ý vốn đã có thể thư thả hơn một chút, chuyện không may lại xảy ra, mẹ anh mắc phải ung thư trực tràng, không cứu được. Cuối năm, bản thân Trần Trữ Ý tăng ca đến mức tự đưa mình vào ICU.
Vì vậy, anh còn chưa có đến một đối tượng nào để chú ý, chứ đừng nói đến chuyện yêu đường, làm sao mới tự cứu mình được chứ?
Trần Trữ Ý liệt kê ra toàn bộ những thiết lập tính cách của nhân vật chính bị mình “đối xử tệ bạc” kia ra, sau đó lấy người xung quanh làm tham chiếu. Đùa giỡn rồi vứt bỏ, hành hạ thể xác lẫn tinh thần, sau cùng, Trần Trữ Ý dời ánh mắt sang chiếc máy tính xác tay đã theo chân mình gần năm.
Không thể trách anh nghĩ vẩn vơ, cuộc sống của mình còn có thể biến thành một quyển tiểu thuyết, còn có chuyện không thể xảy ra chứ? Biết đâu chừng tiểu thuyết này là Liêu Trai Chí Dị.
Anh quả thực có ý định dùng xong rồi vứt máy tính, bởi vì đã vài năm trời chưa từng mở nó ra. Nếu chiếc máy tính này không phải là của mẹ tặng, Trần Trữ Ý dám chắc mình đã vứt nó đi từ lâu. Phần còn lại là hành hạ thể xác lẫn tinh thần? Trần Trữ Ý không dám chắc về mặt tinh thần lắm, anh cũng không đoán được tình cảm của máy tính. Nhưng về thể xác thì chắc chắn là có hành hạ, anh đã không ít lần dùng nó để lót tô mì ăn liền, đồ ăn đặt bên ngoài, sau này còn làm vỡ màn hình rồi phải đi sửa.
Để phòng ngừa máy tính thật sự thành tinh rồi trở nên độc ác, Trần Trữ Ý quyết định lưu lại toàn bộ dữ liệu quan trọng bên trong trước đã.
Chờ sau khi sao lưu hết mọi thứ sang ổ cứng di động, Trần Trữ Ý bắt đầu suy nghĩ xem mình có nên áp dụng đối sách “tệ bạc đến cùng” với cái máy tính này không.
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.” Trần Trữ Ý điều chỉnh lại tư thế cho ngay ngắn.
Người bước vào là một phụ nữ, tuy mùa hè như vẫn mặc váy dài. Sau khi vào phòng, cô gật đầu chào Trần Trữ Ý trước: “Sếp Trần, bố cục thiết kế mới nhất của Star Kingdom đã được thông qua kiểm duyệt, tôi sắp xếp lại rồi đây.”
Người phụ nữ này tên Dương Xuân Hoa, là người phụ trách mảng mỹ thuật cho công ty, đồng thời là bạn thân kiêm bạn học cũ của Trần Trữ Ý.
Công ty của Trần Trữ Ý hiện giờ đã rất lớn, nhiều hạng mục nhỏ được giao cho các nhóm phía dưới phụ trách. Nhưng Star Kingdom là sản phẩm mới của công ty, Trần Trữ Ý muốn làm một tựa game ARPG tiêu chuẩn AAA quốc tế, tức là một loại game cá nhân hành động mạo hiểm nhập vai. Anh muốn đẩy công ty của mình tiến lên phía trước, số vốn đầu tư vào Star Kingdom cực lớn, đây rõ ràng là một ván cờ mạo hiểm, nhưng cũng rất đáng giá.
Gametiêu chuẩn AAA:những tựa game cần tiêu tốn nhiều thời gian, nhân lực và ngân sách để sản xuất cũng như quảng bá sản phẩm khi ra mắt, thông thường được phát hành bởi các hãng hoặc studio lớn vừa hoặc khủng.
Nghĩ vậy, Trần Trữ Ý liền thấy đau đầu, anh bận rộn đến mức này rồi, lấy đâu ra thời gian để yêu với đương cơ chứ?
[Lại đau dạ dày?] Đây là giọng của Dương Xuân Hoa.
“Không phải đau dạ dày.” Trần Trữ Ý vô thức trả lời.
Dương Xuân Hoa đã theo Trần Trữ Ý từ khi anh dẫn đội của mình ra ngoài lập công ty riêng, ngoài ra họ còn là bạn học đã lâu năm, quan hệ giữa hai người thiên về bạn bè hơn là cấp trên và cấp dưới.
[Ủa? Mình đâu có lên tiếng!] Giọng Dương Xuân Hoa có vẻ hơi kinh ngạc, [Chẳng lẽ vừa rồi vô thức nói à?]
Trần Trữ Ý ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Dương Xuân Hoa.
Lần này Trần Trữ Ý lại nghe thấy âm thanh kia: [Tên này lại định không ăn trưa nữa à?]
Dương Xuân Hoa rõ ràng không cần phải tự mình chạy lên văn phòng nộp báo cáo, mục đích chính của cô là lên bắt người đi ăn cơm, bởi lẽ chính Trần Trữ Ý đã từng tự đưa mình vào ICU vì xuất huyết dạ dày.
Trần Trữ Ý: …
Đúng là anh vừa nghe thấy giọng nói của Dương Xuân Hoa, nhưng cô lại không hề mở miệng nói!
Hai người nhìn nhau một lúc, Trần Trữ Ý im lặng xoa vùng giữa chân mày của mình, dường như mọi việc bắt đầu diễn biến kỳ quặc rồi. Nếu Dương Xuân Hoa không lên tiếng, vậy cái mà anh vừa nghe thấy là gì? Chắc không phải là tiếng lòng của cô chứ nhỉ.
[Thôi xong, chắc là đói đến choáng luôn rồi. Đến đầu óc cũng không hoạt động nữa, lát nữa cậu ta còn đọc báo cáo nổi không?]
“Có thể đọc được.” Trần Trữ Ý lại vô thức trả lời. Anh đau đầu thật, cảm giác như tất cả chỉ là ảo giác.
Dương Xuân Hoa kinh ngạc, trợn mắt nhìn Trần Trữ Ý: “Sao cậu biết tôi đang nghĩ gì?”
Trần Trữ Ý sững người ra, anh nửa tin nửa ngờ hỏi lại: “Vừa rồi là cậu nói à?” Anh có chú ý đến việc Dương Xuân Hoa không hề mở miệng.
“Chứ không thì ai?” Dương Xuân Hoa nói xong thì mới nhận ra sự bất thường, “Cái câu ‘Có thể đọc được’ của cậu là đang nói gì thế?”
Trần Trữ Ý im lặng thật lâu, sau cùng đan hai tay lại chống cằm, đáp: “Cậu đừng thấy sợ trước những gì tôi sắp nói đây.”
Dương Xuân Hoa có thể được xem là bạn lâu năm của anh, ban đầu Trần Trữ Ý không định nói cho ai biết chuyện, nguyên nhân chủ yếu là vì anh vẫn còn chưa dám hoàn toàn tin tưởng giấc mơ kia. Nhưng mọi việc bây giờ càng lúc càng diễn biến khó lường.
Sau khi Trần Trữ Ý kẻ lại rõ ràng mọi việc, vẻ mặt Dương Xuân Hoa trở nên rất rối rắm.
“Chậc.” Dương Xuân Hoa cảm thấy mình vừa tiếp xúc với một lĩnh vực mà bản thân không hiểu biết lắm.
Khi nghe Trần Trữ Ý nói ra những điều hết sức vô lý vừa rồi, suy nghĩ đầu tiên của Dương Xuân Hoa là xong rồi, tên này tăng ca đến ngu người thật rồi, nhưng sau đó cô lại thấy bất thường.
Sau khi xác nhận lại lần nữa việc Trần Trữ Ý có thể đọc suy nghĩ của người khác, Dương Xuân Hoa gãi đầu khó xử: “Cậu là tên cặn bã? Cậu hả?”
Là một phụ nữ mạnh mẽ cứng rắn đặt công việc lên hàng đầu, Dương Xuân Hoa không có hứng thú với BL, nhưng vì theo nghề đã lâu, cô phải tiếp xúc và tìm hiểu rất nhiều đề tài khác nhau, vì dù sao thì số fanfiction được viết cho game của công ty họ cũng rất nhiều.
“Nguyên lý thì tôi hiểu.” Dương Xuân Hoa lại xuýt xoa, “Cậu mà cũng làm cặn bã được? Đối tượng của cậu là ai thế?”
Cô thật sự khá hiểu về Trần Trữ Ý, được xếp vào hàng bạn thân. Dương Xuân Hoa biết Trần Trữ Ý thích đàn ông, đồng thời, cô cũng biết người này tham công tiếc việc đến nỗi không có thời gian mà ăn cơm tử tế? Yêu đương? Yêu bằng mạng sống chắc? Thoắt cái đã từ pháp sư còn zin tuổi biến thành “tra công”? Khoảng cách này không còn nằm ở mức bình thường nữa rồi, mà là từ mặt đất đến mặt trăng.
Trần Trữ Ý lắc đầu bày tỏ mình cũng không rõ, đồng thời nhắc nhở: “Tôi có thể nghe thấy lời cậu nói.”
“Nhưng mà cậu còn không có đối tượng nào nữa mà.” Dương Xuân Hoa không cảm thấy việc bị lộ suy nghĩ thật là đáng xấu hổ, cô suy nghĩ rất lâu, sau đó tiếp tục bày tỏ sự khó hiểu của mình: “Cậu mà cũng có thể tệ bạc cặn bã à?”
Trần Trữ Ý im lặng uống trà: “Cậu xem thường tôi?”
“Không có.” Dương Xuân Hoa lập tức lắc đầu, “Tôi vẫn rất khẳng định về sức hút của cậu, nói cho cùng, từ thời cấp đến khi lên đại học có không biết bao nhiêu người yêu thầm cậu. Ngay cả bây giờ, công ty chúng ta vẫn có vài cô bé, thậm chí là cậu bé bị gương mặt lừa tình của cậu đốn gục.”
“Thật à?” Trần Trữ Ý hơi ngạc nhiên.
“Nhìn đi! Cậu không biết, cậu có bao giờ quan tâm đến những chuyện này đâu. Nói thật nhé, cậu chẳng qua là một tên đàn ông cong-sắt-thép. Tôi vẫn luôn rất kính phục năng lực và sự dám nghĩ dám làm của cậu, công ty chúng ta được như ngày hôm nay đều là nhờ người lãnh đạo như cậu. Không phải tôi khen cậu, mà là sự thật.”
“Nhưng xét về chuyện tình yêu, làm một tên tráo trở…” Dương Xuân Hoa đổi giọng, suy nghĩ một hồi rồi dứt khoát không nói nữa.
Nghe được tiếng lòng đối phương đang chọn một từ ngữ dễ nghe cho mình, Trần Trữ Ý thở dài, anh hiểu rồi.
Thật ra Dương Xuân Hoa im lặng cũng không có hiệu quả gì, vì Trần Trữ Ý đọc được suy nghĩ của cô.
Dương Xuân Hoa chỉ không tin rằng anh có được kỹ năng cao siêu để trở thành “tra công”.