Tự Ăn Quả Đắng? Biến CMN Đi!

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bọn họ đang yêu nhau, mối quan hệ rất bền vững, có lẽ anh đã chọc vào nhà họ Thẩm rồi đấy.” Người phụ nữ tuổi trung niên ngồi trên ghế sô pha, sau khi nói xong thì nhìn thẳng vào Cao An Thời, “Tôi mong rằng anh đừng kéo người nhà của tôi vào.”

“Cô đang nói thằng cháu Bách An của cô à?” Cao An Thời cười, “Cô phải biết rằng không phải tôi tìm nó, mà là nó tìm đến tôi. Trên thực tế, quan hệ giữa gia đình anh họ cô và tôi cũng thân thiết lắm đấy.”

Người ngồi trước mặt Cao An Thời chính là người vợ đầu tiên của lão. Sau khi ly hôn, bà ta cũng không tái giá, nhưng vẫn thay đổi tình nhân trẻ tuổi thường xuyên. Khi địa vị xã hội và quyền lực đạt đến một độ cao nhất định, thứ mà giới tính đại diện chỉ là sự khác biệt về cấu tạo cơ thể mà thôi.

Người phụ nữ ngắt lời Cao An Thời: “Anh quá cực đoan, tôi không quan tâm đến anh họ tôi, nhưng tôi không hy vọng anh lại gây ảnh hưởng đến tôi nữa.”

“Tôi sẽ chú ý.” Cao An Thời gật đầu, “Có lẽ cô có thể thử cắt đứt với người anh họ kia, cá nhân tôi cho rằng họ hàng tử tế của cô chẳng có bao nhiêu đâu.”

Lão nhún vai, dựa lưng vào ghế: “Nếu thằng nhóc Bách An kia thật lòng quan tâm đến cô thì sẽ chẳng chạy đến đây, luôn miệng gọi chú để lấy lòng tôi. Tôi nhớ cô đối xử với nó cũng được mà.”

“Người tồi tệ nhất mà tôi gặp phải chính là anh, anh Cao.” Người phụ nữ không biến sắc, “Lợi dụng tất cả những gì có thể, một kẻ theo chủ nghĩa vị kỷ cực đoan. Còn một tháng nữa là anh đã rồi, từ khi tốt nghiệp đến nay, anh chưa từng thay đổi.”

Bà ta nói rất chậm, giọng điệu không chói tai chút nào: “Tiền anh kiếm được đã đủ nhiều rồi, đã sắp đến nơi, số tiền này tiêu đến khi chết cũng còn thừa hàng đống, không cần thiết phải kiếm nữa.”

“Loại người như tôi ấy à, dù sắp chết cũng không thể thay đổi đâu.” Cao An Thời phì cười.

Người kia không hề ngạc nhiên: “Tôi biết. Loại người như anh quá cực đoan, hơn nữa còn rất tự đại, giống hệt con sói đầu đàn trong bầy.” Chỉ khi nào xuất hiện một con trẻ tuổi hơn, mạnh mẽ hơn đánh bại nó, thậm chí cắn đứt xương sống của nó, thì sói đầu đàn mới chịu thôi không đe dọa đối phương.

Bà không phủ nhận tính cách của Cao An Thời đã mang đến thành công cho lão, nhưng bà cũng thật lòng căm ghét loại người như lão.

“Kết cục của sói đầu đàn chẳng tốt đâu, lúc nào cũng chết rất xấu xí.” Người phụ nữ đứng lên định ra khỏi cửa. Khi bước đến cửa, bà ta quay lại như vừa sực nhớ ra điều gì: “Chú ý chừng mực, bằng không thì danh sách đối thủ của anh sẽ có thêm một người.”

Bà ta chỉ đến để cảnh cáo Cao An Thời.

Chờ khi người kia đi rồi, Cao An Thời mới chậm rãi bưng tách trà trước mặt lên uống.

Từ bỏ sao? Sao có thể từ bỏ được chứ? Những gì mà lão có đều do bản thân hao tổn bao nhiêu tâm huyết tranh giành lấy được. Đây là vốn liếng, là danh thiếp của lão. Chúng đại diện cho vinh quang, cho cá tính con người lão. Chính lão cũng biết tâm lý của mình không được bình thường. Bởi vì người có sức khỏe tâm lý ổn định, biết khó mà lui thì có đầy ngoài kia. Bọn họ bị nhấn chìm trong đám đông, chẳng hề bắt mắt.

Vị trí này là thứ mà những người kia tốn cả đời cũng không thể leo đến được. Nếu ai đó có ý đồ muốn chia sẻ miếng mồi này, đương nhiên sẽ phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị lão xé xác.

Lão cho rằng Trần Trữ Ý cũng như thế. Người như Trần Trữ Ý liệu có yêu thích ngành nghề của mình thật lòng không? Không hẳn, chẳng qua cũng chỉ là muốn chứng minh giá trị của bản thân, chứng minh rằng mình mạnh mẽ hơn những kẻ hạnh phúc ở ngoài kia rất nhiều mà thôi.

Trần Trữ Ý cũng là một con sói đói, bất cứ lúc nào cũng có thể lật tung tất cả, nuốt chửng hết thảy.

“Tôi mua karipap cho cậu này.” Trần Trữ Ý đưa cái hộp cho Thẩm Bình vừa lên xe, “Đói chưa?”

Karipap là món này, rất thông dụng ở các nước Đông Nam Á như Malay, Indo, Singapore:

Anh không biết nên tặng gì cho Thẩm Bình, bởi vì người ta không thiếu tiền, hoa hồng thì tầm thường quá, thế là anh quyết định rẽ ngang đường mua đồ ăn vặt. Dù sao đi nữa, thức ăn vẫn là thứ thực dụng và phổ biến nhất. Hôm nay trời trở lạnh, ăn món gì nóng nóng là đủ làm ấm dạ dày.

Thẩm Bình rất vui mừng, dù bây giờ có được Trần Trữ Ý tặng một cái lá hái bừa trên đường, anh cũng thấy hào hứng. Điều quan trọng là Trần Trữ Ý tự tay tặng kìa.

“Ầy, làm bạn bao nhiêu lâu rồi, còn bày trò gì nữa.” Thẩm Bình ngoài miệng thì nói vậy, nhưng khóe môi cứ cóng lên mãi không chịu hạ xuống.

“Tôi tưởng rằng mình đã tỏ tình, nhưng cậu lại không nhận được tín hiệu của tôi.” Trần Trữ Ý vừa lái xe vừa nói, “Tôi đang nghĩ có nên theo đuổi cậu cho đủ quy trình hay không.”

“Không cần.” Thẩm Bình dứt khoát từ chối, “Bây giờ cậu mà theo đuổi, tôi sẽ lập tức đồng ý.” Theo gì nữa chứ, với trạng thái bây giờ, dù Trần Trữ Ý nói cử hành hôn lễ ngay, anh cũng sẽ đồng ý.

Thẩm Bình nhìn Trần Trữ Ý một lát, bất ngờ hỏi: “Khi nào thì chúng ta lại hôn nữa?”

“Ý cậu là như tối qua?” Trần Trữ Ý hỏi ngược lại.

“Không không, phải dữ dội hơn nữa chứ.” Thẩm Bình suy nghĩ, “Hôn sâu kiểu Pháp ấy, cậu biết không?”

“Đã thấy.” Trần Trữ Ý gật đầu, “Vậy thì khi nào?”

“Cậu chờ đã, tôi phải học.” Thẩm Bình bấm điện thoại. Lúc này, Trần Trữ Ý đột nhiên nhớ ra gì đó.

Vừa hay đúng lúc đèn đỏ, Trần Trữ Ý dừng xe lại, trịnh trọng quay sang nhìn Thẩm Bình: “À, tôi đã từng nhắc đến thuộc tính của mình chưa?”

“Tôi biết, gay chứ gì. Biết từ lâu rồi.”

“Không phải, ý tôi là cá nhân tôi không thể chấp nhận mình nằm dưới.” Trần Trữ Ý nói đến đây thì hắng giọng, vị trí này có cách biệt khá lớn với anh, bởi vì anh đã quen làm chủ.

“À, tôi chuẩn bị rồi.” Thẩm Bình bình tĩnh đến lạ.

Ngoại hình của Trần Trữ Ý có thiên hướng lạnh nhạt kiêu ngạo, khi hai người đứng cạnh nhau, Thẩm Bình toát ra tính công kích nhiều hơn, như thể anh mới là người chiếm ưu. Nhưng bản thân Thẩm Bình biết rõ giữa mình và Trần Trữ Ý, chắc chắn người kia có khát vọng kiểm soát mạnh hơn nhiều.

Vậy nên, Thẩm Bình cho rằng việc Trần Trữ Ý không chấp nhận nằm dưới cũng là bình thường: “Tôi thấy không quan trọng lắm, chỉ cần đối tượng là cậu thì được rồi. Thật ra, tôi cũng không quá mặn mà với chuyện giường chiếu, chúng ta cũng chẳng sinh con được, làm thì có ý nghĩa gì đâu.”

Trần Trữ Ý nhướn mày, anh đã phát hiện ra điểm bất thường của Thẩm Bình. Ngay cả khi tìm được người yêu thích rồi, giấc mơ của Thẩm Bình cũng chưa từng xuất hiện nội dung + nào. Thẩm Bình chỉ có sức tưởng tượng quá lớn mà thôi.

Chẳng lẽ tên này thật sự là Bồ Tát, không có dục vọng gì?

Khi hai người về đến nhà, Trần Trữ Ý nhận được tin nhắn của Thẩm Phục. Vợ chồng Thẩm Phục đã dọn đi rồi, ngoài ra còn cảm ơn Trần Trữ Ý đã tiếp đãi. Hai người họ không có ý định làm phiền Trần Trữ Ý và Thẩm Bình mặn nồng với nhau, chỉ ghé qua thăm là yên tâm rồi.

Trần Trữ Ý nghi ngờ họ bị dáng vẻ của Thẩm Bình ngày hôm qua dọa cho sợ rồi. Bất kể chị dâu nghĩ thế nào, nhưng chắc chắn Thẩm Phục đã bị dọa bay màu.

Sau tin nhắn của Thẩm Phục, Cao An Thời cũng nhắn. Lão còn gửi thiệp mời đến cho Trần Trữ Ý và Thẩm Bình, muốn hai người họ tham gia tiệc sinh nhật lần thứ của mình.

“Chắc sẽ không sao đâu.” Trần Trữ Ý và Thẩm Bình đồng thanh.

Chuyện của Vệ Tư Bạch vừa qua không bao lâu. Cao An Thời là người thông minh, lão sẽ không chọn lúc này để gây chuyện, khả năng cao là lão muốn làm màu. Bởi lẽ dù bên trong có hục hặc với nhau ra sao, nhưng chỉ cần chưa nắm chắc được điểm yếu của đối phương, họ sẽ không thể hiện ra ngoài.

“Đi xem thử?” Thẩm Bình hỏi.

Anh không muốn tặng quà gì cho Cao An Thời, chẳng qua là: “Chúng ta đi cướp spot light của lão đi.”

“Vừa hay, trước ngày sinh nhật lão, chúng ta cũng phải mở họp báo công bố sản phẩm mới của công ty.” Trần Trữ Ý cười, “Tuổi của Cao An Thời chắc sẽ không được vui vẻ cho lắm.”

Anh rất có lòng tin với tác phẩm của công ty, chắc hẳn Cao An Thời cũng sẽ có cùng suy nghĩ đó, nếu không lão sẽ chẳng chọn ngay trước khi công khai sản phẩm để ra tay với anh.

“Đáng đời lão.” Thẩm Bình chắt lưỡi. Anh vẫn luôn không thích loại người không có giới hạn đạo đức như Cao An Thời. Khi biết lão nhằm vào Trần Trữ Ý, có mưu đồ làm hại anh, Thẩm Bình lại càng ghét: “Bây giờ không chỉ có chúng ta muốn xử lão, người bên trên cũng đang điều tra Cao An Thời.”

Trần Trữ Ý gật đầu tỏ ý đã biết, tóm lại là khi gặp mặt, đảm bảo người khó chịu không phải là phe mình.

“Tôi hỏi anh hai rồi, ổng nói vài ngày nữa sẽ về, không thể tham gia tiệc sinh nhật của Cao An Thời.” Thẩm Bình bỏ điện thoiạ xuống, thế nhưng lại phát hiện ra Trần Trữ Ý đang nhìn mình chằm chằm, “Sao thế?”

“Không có gì, ăn thôi.” Trần Trữ Ý lắc đầu, bây giờ anh hoàn toàn không quan tâm đến Cao An Thời. Với Trần Trữ Ý lúc này, có một việc quan trọng hơn cần phải kiểm tra.

Thẩm Bình không biết Trần Trữ Ý đang nghĩ gì, chỉ lo hí hửng ăn cơm, rồi dính lấy người kia trên bàn cơm như bình thường.

Sau khi họ tắm rửa xong xuôi, dì giúp việc đã đi nghỉ. Thẩm Bình trèo lên giường, hỏi: “Hôm nay hôn không?”

“Có.” Trần Trữ Ý gật đầu, rồi không chờ Thẩm Bình phản ứng đã ngả người đè lên đối phương.

Thẩm Bình sững sờ.

Mặt Trần Trữ Ý đang ghé thật gần, không biết đã là lần thứ bao nhiêu Thẩm Bình phải cảm thán ngoại hình của người kia thật xuất sắc lại lạnh nhạt, cứ như thể nếu không có biểu cảm gì, anh sẽ chỉ là một pho tượng không có hơi người.

Thẩm Bình đang bận suy nghĩ, bất chợt rùng mình một cái: “Cậu…sờ trúng eo tôi rồi.”

“Tôi biết.” Trần Trữ Ý không dừng tay, “Tôi chỉ muốn xem thử liệu cậu có phải là loại người không có dục vọng hay không, thử nhé?”

“Thử cũng được, thật ra tôi cũng nghi ngờ… ưm.”

Trần Trữ Ý chặn miệng Thẩm Bình, trao một nụ hôn sâu đúng như yêu cầu của người kia lúc còn ở trên xe.

Thẩm Bình vốn tưởng rằng hôn tức là tiếp xúc mình thường mà thôi, chắc không khác gì hôm qua cả.

Ôi lạy! Khác biệt quá lớn!

Vấn đề là cái người vốn không thích nói nhiều như Trần Trữ Ý lại thích nhìn chằm chằm vào mình, nói thật lòng, quần áoc xộc xệch lại còn nhìn chăm chú nữa.

Quá ngon!

“Đang nghĩ gì thế?” Khi hai người tách ra một lát, Trần Trữ Ý hỏi nhỏ.

Anh ghé sát bên tai Thẩm Bình, ép giọng xuống thật thấp: “Thật ra bây giờ cậu cũng rất ngon đấy, tại cậu không nhìn thấy thôi.”

“Cứ như mất hồn ấy, để tôi làm gì cậu cũng được.” Tay Trần Trữ Ý chạm vào cổ Thẩm Bình, sau đó chầm chậm lướt xuống, “Rõ ràng là tràn ngập sức mạnh, nhưng cậu lại không chống cự. Có phải là rất hấp dẫn không hả?”

Ngay lúc này, đầu óc Thẩm Bình chết máy.

“Xem đi, có phải là cậu không có ham muốn gì đâu.” Trần Trữ Ý lật người sang một bên, quan sát sự thay đổi trên cơ thể Thẩm Bình, “Có cần tôi giúp không?”

“Tôi tôi tôi… tôi tự giải quyết.” Thẩm Bình lật đật ngồi dậy, gần như vừa bò vừa chạy, lao thẳng vào phòng tắm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio