Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

chương 103

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyện Hạ Mậu An tự mình vượt ngục đã gây ra một đợt rung chuyển không nhỏ ở trong triều, Tiêu Vị Thâm còn chưa kịp an nhàn được mấy ngày lại bắt đầu trở nên hoảng loạn, liên tiếp vài ngày đều triệu Tiêu Vị Tân tiến cung thương thảo việc này, cần phải mau chóng tróc nã Hạ Mậu An trở về.

“Lần này trẫm nhất định sẽ không nương tay nữa, cho dù Thái hậu có cầu tình cũng tuyệt đối không nuông chiều!”

Tiêu Vị Thâm thề thốt son sắt, tựa như đã hạ quyết tâm muốn giết lão.

“Thần đệ nhất định dốc hết toàn lực truy lùng, một khi phát hiện ra tung tích của tội thần liền tức khắc hồi báo.” Tiêu Vị Tân cúi đầu tất cung tất kính, bày ra một bộ tư thái vô cùng chân thành.

Hiện giờ Tiêu Vị Thâm đã hoàn toàn tín nhiệm y, thấy y vẫn nghe lời giống như trước kia, hài lòng nói: “Thất đệ, trẫm quả thực đã không nhìn lầm ngươi.”

“Đợi việc này kết thúc, trẫm định sẽ tưởng thưởng ngươi hậu hĩnh, ngươi muốn cái gì cũng đều được.”

Tiêu Vị Tân quỳ xuống dập đầu: “Tạ hoàng huynh ân điển.”

Mấy ngày kế tiếp, bá tánh trong kinh thành đều bắt đầu khẩn trương cực độ, Hạ thừa tướng trốn khỏi đại lao không rõ tung tích, triều đình truy bắt người khắp thành, tất cả cửa hàng đều bị điều tra, hơi có chút khả nghi đều phải mang đi kiểm tra một phen, cửa thành đóng chặt không cho phép người ngoài ra vào, cửa ải cuối năm vốn dĩ nên náo nhiệt tưng bừng liền lập tức trở nên quạnh quẽ, ai nấy cũng đều cảm thấy bất an, sợ mình phạm sai lầm ở đâu đó sẽ bị bắt đi.

Trên phố thậm chí còn có lời đồn đãi, nói Hạ Mậu An kia chính là phản tặc cấu kết với Tây Nhung, đang chuẩn bị khởi xướng phản loạn.

Các loại tin tức thật thật giả giả trộn lẫn với nhau, khiến mọi người đều không khỏi nhân tâm hoảng sợ, bắt đầu đặt mua vật dụng linh tinh trốn ở trong nhà không ra khỏi cửa.

“Tin tức đều được truyền đi rồi chứ?”

Trong thư phòng, Tiêu Vị Tân nghe xong hội báo của Tạ Phi Viên, gật đầu nói: “Chỉ cần bọn họ không chạy loạn ra ngoài, người của Hạ Mậu An sẽ liền không gặp phải trở ngại, nghĩ biện pháp làm cho bọn họ ngoan ngoãn mà đợi ở nhà đi.”

“Dạ.” Tạ Phi Viên tuân mệnh, “Bên phía Na Tô Đồ truyền đến tin tức, nói là đã chuẩn bị động thủ.”

“Bảo Dương Thất Huyền phối hợp hành động, nhưng đừng dẫn dụ địch tiến vào quá sâu, phòng ngừa bên kia phản bội.”

Tiêu Vị Tân cẩn thận bố trí xong xuôi bước hành động kế tiếp, Tạ Phi Viên lại vội vã dẫm tuyết ra cửa, cửa ải cuối năm sắp tới, bọn họ ai cũng đều bận rộn đến mức gà bay chó sủa, Hạ Mậu An sẽ không chờ đợi quá lâu, năm nay ước chừng là sẽ không dễ thở.

Du Thư luyện kiếm ở trong viện, tuy rằng chỉ mới khôi phục được bốn năm thành nhưng hắn vẫn không chịu ngồi yên, sáng sớm đã thức dậy tập luyện buổi sáng, lúc này Tiêu Vị Tân còn đang bận rộn ở thư phòng, hắn cũng không muốn đi quấy rầy y, đơn giản liền một mình vận động thân thể, làm chuẩn bị cho sau này.

“Du ca ca, bên ngoài có một cô nương tìm huynh đó.” Tiểu Nguyệt Nhi ôm Tuyết Cầu chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng trông rất đáng yêu, “Huynh có định đi gặp không?”

Du Thư tùy tay kết thúc đường kiếm thu kiếm vào vỏ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc: “Cô nương? Muội xác định là tới tìm ta sao?”

“Đúng vậy!” Tiểu Nguyệt Nhi gật đầu không ngừng, lại vội vội vàng vàng mà nói: “Hơn nữa lớn lên còn cực kỳ xinh đẹp! Muội chưa từng gặp qua cô nương nào đẹp như vậy!”

Mặc dù trong lòng vẫn còn khó hiểu, nhưng Du Thư vẫn đi theo Tiểu Nguyệt Nhi ra ngoài, hắn không nhớ mình khi nào thì trêu chọc phải cô nương gì, còn có thể tìm tới cửa chỉ đích danh là muốn gặp mình, may mà Vương gia nhà hắn không có ở đây, nếu không lời này giải thích thế nào cũng không xong.

Tiểu Nguyệt Nhi dẫn hắn tới một hậu viện hẻo lánh nhất ở trong phủ, cẩn thận mà chỉ vào phía sau cửa, nói: “Vị tỷ tỷ kia nói muốn tìm một nơi yên lặng để nói chuyện, muội liền dẫn nàng tới đây, nơi này ngày thường đều không có người lui tới, sẽ không có ai biết hai người nói chuyện gì ở đây đâu, cực kỳ an toàn.”

Nàng đại khái là cũng sợ Vương gia nghĩ nhiều, cho nên đã thật sự tìm một nơi an toàn, Du Thư cảm thấy buồn cười, sao lại làm như thể là hắn đi xuất quỹ vậy, “Vậy muội ở đây chờ ta, ta sẽ trở lại nhanh thôi.”

Tiểu Nguyệt Nhi vẻ mặt nghiêm túc mà gật đầu, thật sự đứng trông chừng ở trước cửa hậu viện.

Du Thư xoa xoa đầu nàng, đẩy cửa viện ra bước vào, quả nhiên nhìn thấy một thiếu nữ váy áo màu ngó sen đang đứng đưa lưng về phía mình, trên đầu còn đội một chiếc mũ đấu lạp hình lồng bàn không nhìn rõ khuôn mặt, nghe thấy động tĩnh, nàng xoay người lại, khuôn mặt ẩn dưới lớp mặt nạ quả thực khuynh thành.

“Hạ cô nương?” Vẻ mặt Du Thư kinh ngạc, “Sao cô lại ở chỗ này?”

Hạ Ngâm Tú vừa thấy hắn tới, lập tức tiến lên nhún người hành lễ: “Ra mắt công tử.”

Thời cổ đại nam nữ khác biệt, đặc biệt là khi hai người bọn họ đều là người chưa thành gia, Hạ Ngâm Tú mang thân phận thiên kim tiểu thư, Du Thư không tiện đỡ nàng lên, chỉ có thể hành lễ theo: “Cô nương xin hãy đứng lên.”

Hắn vẫn không thể nghĩ ra, bản thân mình và Hạ Ngâm Tú cũng chỉ có một chút giao thoa ngắn ngủi lúc đi dạo phố lần trước, tuy nàng cũng từng là nữ thần trong cảm nhận của hắn, nhưng bởi vì sau này diễn ra đủ loại chuyện, hắn đã lâu không xem nàng là nữ chính, càng không hiểu vì sao nàng lại phải lén lút tới tìm mình, rốt cuộc là có chuyện gì khó khăn đến vậy?

Sau khi Hạ Ngâm Tú đứng dậy, Du Thư mới cẩn thận nhìn rõ mặt của nàng, sắc mặt tái nhợt ánh mắt sợ hãi, vừa nhìn đã thấy là gần đây tinh thần khẩn trương nghỉ ngơi không tốt, có điều ngẫm lại cũng phải, phụ thân nàng làm ra chuyện như vậy, nàng đích xác không có khả năng sẽ không nóng nảy.

“Ta không mời mà đến như vậy quả thật là có chút đường đột……” Hạ Ngâm Tú có chút khẩn trương, đôi tay trắng nõn túm chặt lấy vạt áo của mình, trong ánh mắt có vài tia giãy giụa, dường như đang hạ một quyết tâm thật lớn nào đó, “Trước kia Nam Nhược tỷ tỷ cũng từng nói với ta, Du công tử là người treo trên đầu quả tim của Vương gia, có chuyện gì nói với công tử cũng không sai.”

“Ta, ta không tới để cầu tình cho phụ thân.”

Hạ Ngâm Tú cắn môi, móc từ trong tay áo ra một thứ: “Ta, ta có thứ này muốn đưa cho công tử.”

Du Thư đột nhiên nhớ tới đoạn cốt truyện này ở trong nguyên tác, trong lòng chợt sáng tỏ thứ nàng muốn đưa cho mình là cái gì.

“Cha ta phạm vào tội mưu nghịch, còn muốn bắt tay với người Tây Nhung.” Trên mặt Hạ Ngâm Tú tràn ngập nỗi đau đớn, rồi lại kiên cường nói: “Ông ấy làm rất nhiều điều sai trái, hại chết vô số người, ta, ta không muốn thừa nhận ông ấy là cha mình.”

Du Thư cúi đầu, nhìn chiếc hổ phù nho nhỏ bọc trong khăn gấm trong lòng bàn tay, lần đầu tiên nghiêm túc mà nhìn thiếu nữ vì bán đứng phụ thân mình mà thống khổ cực độ ở trước mắt, nhẹ giọng nói: “Tuy rằng cũng không nên nói như vậy, nhưng ta cũng cảm thấy…… ông ta không xứng làm phụ thân của cô.”

Thân mình của Hạ Ngâm Tú run rẩy, trầm mặc trong chốc lát, lại nói: “Thời điểm ông ấy vượt ngục thừa dịp đêm khuya mà trở về nhà, ta nghe lén được ông ấy trò chuyện với người khác, bọn họ định công thành vào năm ngày sau, muốn huyết tẩy hoàng cung.”

“Tỷ tỷ còn ở trong cung, thế nhưng ông ấy lại hoàn toàn không màng đến chết sống của nàng.”

Nàng giơ tay lén lút lau đi nước mắt trên khóe mắt, nỗ lực vờ như trấn định, nhưng khi nói chuyện lại lộ ra một chút mềm yếu: “Ta thừa dịp ông ấy ra ngoài mà lẻn vào thư phòng, trộm được chiếc hổ phù này, ta biết đây là thứ có thể lãnh binh đánh giặc, không có nó, cha ta liền không thể điều động đại quân.”

“Ta không biết nên giao nó cho ai, Nam Nhược tỷ tỷ lại không có ở đây, ta…… không có ai có thể tín nhiệm.”

Hạ Ngâm Tú rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng tú mỹ nghiêm túc nhìn Du Thư, trịnh trọng nói: “Nam Nhược tỷ tỷ cực kỳ thưởng thức Lăng Vương điện hạ, nhưng mà ta lại rất sợ ngài ấy, không biết phải nói với ngài ấy như thế nào, cho nên cũng chỉ có thể lén lút tới tìm công tử.”

“Công tử sẽ giao cho ngài ấy, đúng không?”

Du Thư cầm chiếc hổ phù trên tay, đảm bảo với Hạ Ngâm Tú: “Cô nương yên tâm, tại hạ nhất định không cô phụ gửi gắm.”

Nghe được lời bảo đảm của hắn, Hạ Ngâm Tú mới có thể thoáng chút yên tâm, lại nhẹ giọng hỏi: “Như vậy, có phải cha ta sẽ liền không thể công thành hay không? Có phải ông ấy sẽ không có cách nào để mưu phản nữa hay không?”

Tiểu cô nương ngây thơ cho rằng không có hổ phù, vị phụ thân tàn nhẫn độc ác kia của nàng sẽ không dám tái phạm làm hại nhân gian, nhưng nàng không hề biết rằng việc này chỉ có thể nổi lên một chút tác dụng mà thôi, Hạ Mậu An đã cùng đường, cho dù có phải trả giá bao nhiêu đại giới lão cũng sẽ mưu nghịch cho bằng được, thiếu đi chiếc hổ phù này đối với lão mà nói chỉ là thiếu đi một chút binh mã, ảnh hưởng không có bao lớn.

Huống chi, Tiêu Vị Tân vốn dĩ đang cố ý muốn buộc lão phải ra tay, bằng không nước cờ này sẽ không có bất cứ một ý nghĩa nào.

“Ta không có cách nào để bảo đảm với cô.” Du Thư áy náy nói, “Nhưng mà, Vương gia nhất định sẽ bảo vệ bá tánh trong thành không phải chịu liên lụy.”

Hạ Ngâm Tú có chút thất vọng, nhưng vẫn ổn định lại tâm thái, dù sao nàng vẫn là nữ hài xuất thân từ một đại gia tộc, dù thế nào cũng sẽ không mất đi vẻ đúng mực, “Cha ta nói năm ngày sau sẽ liền động thủ, nửa đêm giờ sửu tiến vào từ nam thành.”

Lời nói của nàng thong thả mà lại kiên quyết, giống như chỉ đang nói về chuyện của nhà người khác, Du Thư nhìn gương mặt tái nhợt nhu nhược của nàng, bất chợt hình ảnh của nàng và nữ chính thâm minh đại nghĩa tâm địa thiện lương trong nguyên tác kia bỗng nhiên trùng điệp vào nhau, hóa ra bất kể cốt truyện có biến động ra sao, phần kiên cường chỉ thuộc về riêng nữ chính này vẫn trước sau như một.

Nàng hẳn cũng biết, một khi phụ thân mình thất bại, thứ chờ đợi nàng ở phía trước sẽ là kết cục gì, xưa nay nào có chuyện phần tử loạn đảng có thể được lưu lại lời hay ở trong sách sử, Hạ gia của các nàng sẽ trở thành mục tiêu để mọi người phỉ nhổ lăng mạ, mà nửa đời sau của nàng có lẽ cũng sẽ bị lưu đày làm nô làm kỹ, vĩnh viễn đều không có cơ hội xoay người.

Trong nguyên tác cũng viết, Hạ Ngâm Tú biết rõ những hậu quả đó, nhưng mặc dù sợ hãi, nàng vẫn lựa chọn đứng về phía lương tâm của mình, nàng không muốn nhìn phụ thân của mình thật sự làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này, cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng trong thành máu chảy thành sông vương triều đại loạn, cho nên nàng đã lựa chọn vứt bỏ phụ thân, cũng là vứt bỏ chính mình.

Đáng thương thay, nàng sinh với Hạ gia, nhưng cả đời lại không thể thoát khỏi Hạ gia.

Du Thư không hiểu một gia tộc như vậy như thế nào lại có thể sinh ra những huynh đệ tỷ muội khác nhau đến thế, tiểu súc sinh Hạ Hoài Chương kia không thể xem là con người, nhưng hắn vẫn có một muội tử tốt như Hạ Ngâm Tú, quả nhiên thứ gọi là huyết mạch này không thể quyết định được tất cả.

“Ta nhất định sẽ giao nó lại cho Vương gia, cô nương yên tâm.” Du Thư dừng một chút, lại nói: “Cô nương trên đường trở về ngàn vạn phải cẩn thận.”

“Vương gia là một người phân rõ thị phi, cho dù Thừa tướng đã làm ra chuyện không tốt, y cũng sẽ không giận chó đánh mèo với cô.”

Lời này của hắn cũng tương đương với việc làm rõ tương lai sẽ lưu cho nàng một con đường sống, nhưng Hạ Ngâm Tú lại không hề lộ ra biểu tình vui sướng, chỉ an tĩnh cúi người bái tạ, sau đó lại hạ thấp đấu lạp trên đầu mình, từ cửa sau bước ra ngoài.

Du Thư nhìn nàng rời đi, trong lòng thập phần đau lòng thay cho nữ hài nhu nhược kia, vận mệnh hoàn toàn không buông tha cho nàng, thế nhưng lại sinh ra trong nhà của đại vai ác Hạ Mậu An này.

Hắn cẩn thận nhét hổ phù vào trong lòng ngực, mở cửa viện đi ra ngoài, định mang thứ này đến giao cho Tiêu Vị Tân. Tiểu Nguyệt Nhi vừa nghe tiếng mở cửa, lập tức xoay người lại, “Du ca ca huynh nói xong rồi? Vị tỷ tỷ kia đi rồi sao?”

“Đi rồi.” Du Thư xoa đầu nàng, bỗng nhiên lại nghĩ tới bóng dáng một mình rời đi của Hạ Ngâm Tú, nhẹ nhàng mà thở dài.

Cũng may Tiểu Nguyệt Nhi còn có hắn để dựa vào, không biết về sau Hạ Ngâm Tú sẽ làm thế nào đây, Dương Nam Nhược thật sự có thể bảo vệ tốt cho nàng hay không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio