Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở Hồ Châu tra xét ngày thứ tám, Du Thư vẫn không thể gặp lại vị quân sư kia, dù có muốn tra ra manh mối từ trên người của hắn thì cũng chỉ đành bị gián đoạn.
Nhưng mấy ngày nay cũng không phải là không có thu hoạch, Du Thư mấy hôm nay liên tục cải trang thăm hỏi khắp nơi, hắn đại khái vẫn có thể dò ra chi tiết về thành Hồ Châu.
Tính cả số lượng quân hộ thành thì trong tay Lưu Thiết Trụ có khoảng □□ vạn nhân thủ, nhưng bọn hắn lần này chỉ dẫn theo có năm vạn, bàn về nhân số tuyệt đối là không thể chiếm ưu thế. Du Thư có chút lo lắng, tuy rằng trong sách miêu tả khá nhiều các loại biểu hiện dũng mãnh phi thường của Tiêu Vị Tân, nhưng trong lòng hắn vẫn không thể yên tâm, trong lịch sử các trường hợp lấy ít thắng nhiều cũng không phải là không có, có điều qua mấy ngày tra xét nơi này, thủ hạ của Lưu Thiết Trụ cũng không phải là người ăn chay.
Hắn vẽ lại toàn bộ tuyến đường có binh lính tuần tra và tình huống phòng thủ bên trong thành lên một tờ giấy, tờ giấy kia mỏng như cánh ve, cho dù gấp lại cũng không bằng một phần mười độ dày của một trang giấy thông thường, hắn nhét bản vẽ vào ống trúc dưới cánh con chim bói cá, nhìn nó dần dần bay xa, thở ra một hơi thật dài.
Theo lý thuyết, hắn hiện tại cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần đêm nay tìm được cơ hội thích hợp để rời đi là được, nhưng Du Thư làm việc bao giờ cũng cẩn thận hơn rất nhiều so với người khác, hắn trước sau đều cảm thấy trong thành có thứ gì đó cực kỳ cổ quái, cho nên tính toán ở lại thêm mấy ngày để nhìn xem.
Thời điểm ăn cơm trưa, hắn xuống lầu ngồi ở đại sảnh, nói không chừng còn có thể biết được chút gì đó từ chỗ của chưởng quầy.
Chưởng quầy quả nhiên không phụ kỳ vọng, ngồi thủ trong khách điếm thê lương không có một bóng người mà thở ngắn than dài: “Còn tiếp tục như vậy nữa, nơi này của ta liền thật sự phải đóng cửa mất……”
“Nghe nói có đánh nhau?” Du Thư không chút để ý hỏi, ngoài cửa sổ đã bắt đầu tí tách rơi xuống những hạt mưa, thời tiết có chút mát mẻ, hắn tính toán cơm nước xong liền trở về phòng ngủ bù một giấc.
Chưởng quầy thở dài, “Đúng vậy, ngày hôm qua quân sư dẫn người đánh nhau với người của Hoàng thượng ở Tề Châu, hai bên đều tử thương rất nhiều, cũng không biết ai thua ai thắng.”
Du Thư yên lặng siết chặt đôi đũa, lại nói: “Quân sư kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
“Không biết.” Chưởng quầy lắc đầu, “Chỉ nghe nói là được thủ lĩnh tự mình tìm tới, không ai biết người này tới từ đâu.”
Tiểu nhị nhai đậu phộng nói: “Nghe nói bản thân quân sư còn dẫn theo không ít người tới đây, ban đầu thủ hạ của Lưu Thiết Trụ cũng không có nhiều người như vậy, hiện giờ hơn phân nửa đều là nhân thủ của quân sư.”
Du Thư nhíu mày, “Quân sư lấy đâu ra nhân thủ?”
Việc này nhìn thế nào cũng đều có điểm cổ quái, một bữa cơm này của Du Thư cũng ăn đến độ thất thần, ngoài cửa lớn bất ngờ xông vào một cơn gió, cuốn theo một chút ẩm ướt, Du Thư lại ngửi thấy mùi hương kỳ quái kia, không khỏi thắc mắc: “Trong thành sao lại luôn có hương khí vậy?”
“Hương khí? Có sao?” Chưởng quầy có chút mờ mịt, “Chắc là có đi…… Chúng ta ở chỗ này lâu rồi, đều không ngửi ra được mùi gì nữa.”
Đúng lúc này tiểu nhị cũng nói: “Cái mùi này cũng có vài tháng rồi, mới đầu mọi người cũng không hiểu ra làm sao, nhưng sau này thì cũng thành quen.”
“Nhắc tới cũng thấy ngộ, mùi hương này ngửi nhiều liền thấy thân mình lanh lẹ hơn không ít, một ngày không ngửi thấy còn cảm thấy có chút không được tự nhiên nữa kìa.”
Du Thư một lần nữa nhíu mày.
Từ chỗ của chưởng quầy không tìm được tin tức nào hữu dụng, Du Thư ăn cơm xong liền lên lầu nghỉ ngơi, nghe nói bởi vì trận đánh này nên cửa thành đã đóng, quá hai ngày nữa nếu muốn ra khỏi thành thì sẽ có chút phiền phức.
Du Thư nghĩ về những việc này, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết vì sao, hắn thế nhưng lại nằm mơ. Trong giấc mơ, hắn đứng trong một biển hoa rộng lớn, trong khoang mũi và lồng ngực tràn ngập mùi hương kỳ quái đó, cả người hắn lâng lâng, linh hồn nhẹ nhàng như thể sắp sửa lìa khỏi thân xác mà bay đi, thậm chí trước mắt hắn còn có rất nhiều hình ảnh kỳ quái lập lòe chớp tắt, như mộng như ảo phi thường không chân thật.
Du Thư mở bừng mắt ra, bên ngoài đã tạnh mưa. Hắn ngồi dậy từ trên giường, xoa xoa cái đầu đau nhức, trước mắt tựa như vẫn còn hiện ra hình ảnh tươi đẹp quỷ dị trong mộng kia, hắn xuống giường rót chén nước, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã là khoảng , giờ chiều.
Dù gì cũng không ngủ lại được, hắn tùy tiện múc chút nước lau sạch mồ hôi ướt đẫm trên người, thay sang một bộ quần áo sạch sẽ rồi lại đi ra ngoài.
Bên ngoài mới vừa dứt một trận mưa, không khí đặc biệt mát mẻ, Du Thư bước đi trên một con phố thật dài, những người qua đường xung quanh đều ngập tràn vẻ sợ hãi, nghe bọn họ nghị luận nói là Lăng Vương đã dẫn người thâu tóm được Tề Châu, nhân mã của thủ lĩnh thương tổn nặng nề, đánh tới nơi này chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Trong lòng Du Thư không nhịn được mà cảm thấy thoải mái, xem ra cốt truyện chính vẫn đang phát triển bình thường, Vương gia nhà hắn có thể thắng được trận này.
Hắn đi bộ một vòng trên phố, dần dần hướng về phía khu vực dân cư thưa thớt, đó là một mảnh đất tương đối hoang vắng nằm ở phía tây thành, nghe nói trước kia từng là nhà lao, sau đó nhà lao dọn đi nơi khác, nơi này liền trở thành địa điểm hành hình chém đầu trọng phạm, ngày thường sẽ không có ai lui tới.
Hôm nay lại là một ngày trời đầy mây, Du Thư đi ở chỗ này chỉ thấy bốn phía tựa như âm phong từng trận, nếu không phải vì hắn có xuất thân ảnh vệ, vốn đã thấy nhiều cảnh chết chóc, lá gan hơi nhỏ một chút là có thể sẽ bị hù chết.
Du Thư càng đi càng cảm thấy âm trầm, bỗng nhiễn từ ven đường bất ngờ vụt ra mấy tên thủ vệ trong tay cầm đao, hung thần ác sát mà nói với hắn: “Làm gì đó!?”
“Xin lỗi.” Du Thư vội lui về phía sau hai bước, lúng ta lúng túng lộ ra biểu tình sợ hãi: “Tiểu nhân chỉ là đi lạc, không biết nên đi đường nào.”
Mấy thị vệ kia nhìn nhau, hung tợn nói: “Nơi này không phải chỗ ngươi có thể tới, mau cút!”
Du Thư vội vàng lui về phía sau, xoay người tránh qua một bên, thời điểm vừa đi qua một chỗ ngoặc liền núp vào, dẫm chân phóng lên nóc nhà, nương theo đám cỏ dại um tùm mọc trên đó mà nhìn xuống phía dưới.
Hắn vẫn luôn cho rằng nơi này không có ai, nhưng hóa ra không phải, nhìn từ góc độ này, phía dưới có rất nhiều người mặc y phục thủ vệ giống nhau, không thể nhìn ra là người của ai. Bọn họ hành động vội vàng, nâng một cái rương lớn đi về phía ngoài thành, không biết là đi làm gì.
Du Thư suy tư một chút liền bám theo, hắn muốn nhìn xem nhóm người này định làm gì.
Cửa thành đã bị đóng, đám người kia dùng một cánh cửa hông nhỏ ở tây thành để đi ra ngoài, cửa hông kia còn có người đứng gác, Du Thư chờ bọn họ rời đi mới lặng lẽ bắn ra mấy cái ngân châm, hai tên thị vệ nháy mắt liền gục xuống, hắn lập tức nhân cơ hội đuổi theo.
Mấy tên lính nâng rương kia đi cực kỳ nhanh, Du Thư đi theo ở phía sau, nhìn từ những dấu chân khá nông trên mặt đất, cái rương kia hẳn là trống không.
Vác cái rương trống không ra ngoài là định làm gì chứ?
Du Thư nghĩ không ra, chỉ có thể tiếp tục theo đuôi bọn họ. Mấy tên này vẫn luôn đi về phía tây, một đường rẽ trái rẽ phải vòng qua rất nhiều đường mòn vắng vẻ, còn đi ngang qua một bãi tha ma, càng đi càng trở nên hoang vắng âm u, trừ phi là đầu óc có vấn đề, chứ người bình thường thì tuyệt đối sẽ không đi con đường này.
Qua khoảng một canh giờ, Du Thư nhìn thấy đám thị vệ kia sau khi quẹo qua một chỗ ngoặc liền biến mất, lập tức đuổi theo chạy qua phía bên đó, trước mắt hắn hiện lên một căn cứ quân binh rất lớn, trên đài quan sát có vài binh lính đứng gác, còn có rất nhiều người mặc phục sức của binh lính tuần tra qua lại.
Du Thư tính sơ một lần, địa phương nho nhỏ này thế nhưng lại có đến ba ngàn người canh gác, cũng không biết là đang làm những việc gì.
Mấy người nâng rương kia sau khi tiến vào đại môn liền không trở ra nữa, Du Thư nhìn nhìn mười mấy thủ vệ canh cách trên đài cao, suy nghĩ chốc lát liền cảm thấy không nên tùy tiện hành động, kiên nhẫn ẩn trong bụi cỏ chờ đêm đến.
Thời gian trôi đi, hoàng hôn dần dần trầm xuống, chân trời một mảnh ráng đỏ, khiến người ta liên tưởng đến những chuyện không tốt, Du Thư chờ đến khi ánh dương xuống núi, sắc trời tối sầm lại mới dám cẩn thận từng chút một mà tiến gần đến doanh địa, bịt miệng một tên thủ vệ lạc đàn kéo vào trong bụi cỏ, vặn gãy cổ rồi nhanh chóng thay đổi quần áo, ném người ở một chỗ xa để không bị phát hiện.
Cải trang thành binh lính trà trộn vào trong, hắn trước sau đều để ý đến đám người nâng rương kia, nhưng dạo qua một vòng bên trong doanh địa cũng không phát hiện được chỗ nào có thể đặt cái rương, hắn nhìn thoáng qua nơi này, càng thêm khẳng định vị quân sư kia tất nhiên là đang muốn âm thầm làm chuyện gì đó sau lưng Lưu Thiết Trụ, nếu không thì quả thật là không có cách nào để giải thích cho việc hắn phải tự mình lập một doanh trại khác ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Bóng đêm có thể yểm trợ cực kỳ tốt cho hắn, Du Thư đi một vòng liền tìm thấy cửa sau doanh địa, thừa cơ không ai chú ý mà cạy khóa thoát ra ngoài. Có một con đường mòn hướng về phía chân núi, không có sự trợ giúp của ánh đuốc, hắn phải thật cẩn thận dịch xuống dưới từng chút một, nương theo ánh trăng ngẫu nhiên rọi xuống, hắn có thể nhìn thấy dưới chân là một mảnh vực sâu tối hun hút, nếu dẫm sai một bước liền có khả năng sẽ thi cốt vô tồn.
Giữa trán của Du Thư thấm đầy mồ hôi, cả người có chút ớn lạnh, sợ bước hụt một chân. Hắn tốn rất nhiều thời gian mới chậm rãi mò mẫm xuống núi, đợi đến khi hai chân đã đứng trên mặt đất bằng phẳng, hắn mới thở phào một hơi thật mạnh.
May mắn bình an không có việc gì.
Du Thư xoay người, vừa đi về phía trước vài bước liền ngây ngẩn cả người.
Tuy rằng lúc này đang là buổi đêm, nhưng ở nơi này khắp nơi đều có ánh đuốc, xung quanh một mảnh sáng trưng, cho nên hắn liền có thể hoàn toàn thấy rõ cảnh vật trước mắt.
Trước mặt hắn là từng mảng từng mảng bụi hoa rất lớn, phóng nhãn chỉ nhìn thấy một màu đỏ tươi, trên đầu cành còn nặng trĩu trái cây, màu đỏ diễm lệ kia mặc dù đang vào ban đêm cũng có thể làm cho người ta cảm thấy cay mắt.
Giữa hô hấp của Du Thư đều là hương hoa nồng đậm, hắn cảm thấy mình có chút đầu váng mắt hoa cả người như muốn nhũn ra, có cảm giác như bị gây mê, giữa lúc bừng tỉnh lại thấy cả người mình bắt đầu nhẹ nhàng lâng lâng, không khống chế được bản thân mà lại muốn hít thêm một hơi.
Ngay khi hắn đã sắp sửa đánh mất chính mình, Du Thư dùng tụ tiễn hung hăng cắt một đường qua lòng bàn tay mình, máu tươi nháy mắt ứa ra, cảm giác được sự đau đớn, thần chí của hắn cũng dần dần thanh tỉnh lại.
Du Thư một thân mồ hôi lạnh nhìn biển hoa không thấy điểm cuối này, cả người không kiềm được mà run rẩy.
Cổ nhân có lẽ không biết thứ này là gì, bởi vì khoa học kỹ thuật thông tin không phát triển, hiểu biết cũng tương đối ít ỏi, nhưng là một người hiện đại, Du Thư đã gặp qua thứ này lúc tham gia khóa học giáo dục tri thức an toàn ở trường đại học, giáo sư vẫn luôn dặn dò mọi người, nếu nhìn thấy nhà ai gieo trồng loại thực vật này với diện tích lớn thì nhất định phải báo cảnh sát.
Tên của nó gọi là anh túc.
(“Field of Poppies” by Stuart Gennery, nguồn pixels.com)
Du Thư rốt cuộc cũng hiểu ra mùi hương khiến người ta ngửi thấy liền tinh thần tê dại cảm thấy sảng khoái kia là đến từ đâu.
Hắn tiến lên vài bước, dùng chủy thủ cẩn thận đào lên một gốc cây trong đó, sau đó cởi áo ngoài ra bọc lại nhét vào trong ngực, vốn đang định ở lại trong thành tìm hiểu một phen, nhưng khi nhìn thấy thứ này hắn lại thay đổi chủ ý.
Phải lập tức trở về nói cho Tiêu Vị Tân.
Du Thư mới vừa giấu kỹ đồ vật liền nghe phía sau truyền đến một tiếng gầm giận dữ: “Kẻ nào!?”
Ngay sau đó chính là một chuỗi những tiếng bước chân đều nhịp, nghe tiếng ít nhất cũng phải có tới mấy chục người.
Trong lòng Du Thư “lộp bộp” một tiếng, hai chân một khắc cũng không ngừng mà liều mạng chạy về phía trước. Vừa rồi đám hoa anh túc này đã khiến thần kinh của hắn bị tê liệt, cư nhiên đã không che giấu kỹ càng tung tích của mình.
Cũng may trời còn tối, hắn hẳn là có thể chạy thoát.