Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Edit: Ngọc Ánh
Beta: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterst
Dù thế nào thì An Dạ cũng chưa từng nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đi theo hướng này. Rõ ràng cô đã trải qua trăm ngàn cay đắng mới tìm được Bạch Hành nhưng giờ vẫn không thể giúp anh bình an trở về.
Cảm giác này giống như có được búp bê sứ mà mình hằng mong ước, lại không ngờ trên người búp bê có thêm một vết trầy.
Phải tìm về đôi mắt, cô phải tìm về đôi mắt cho anh.
An Dạ không thể để Bạch Hành trở về như thế này, tuyệt đối không được.
Bạch Hành nói: ""Nơi này hẳn là có tàu hỏa trở về, chúng ta đợi một chút xem.""
"Cứ thế này mà trở về ư?" An Dạ hỏi.
"Vầy cũng khá tốt." Bạch Hành lại chẳng có gì không ổn, anh vẫn bày ra nụ cười nhạt đầy bình tĩnh giống như tất cả sương mù đã tan đi, hết thảy đều trở về quỹ đạo ban đầu.
An Dạ bướng bỉnh nói: "Em không đồng ý, không thể cứ trở về như vậy. Đôi mắt của anh....""
Cô không muốn làm tổn thương trái tim Bạch Hành, muốn nói rồi lại thôi.
Nội tâm An Dạ đang tranh đấu lẫn nhau, thật ra thì cô cũng biết Bạch Hành đang lo lắng điều gì.
Bạch Hành không muốn để cho cô lại mạo hiểm, anh đã chứng kiến tất cả mọi chuyện trước đây, anh bất đắc dĩ, bàng hoàng, thậm chí là đau lòng, cũng giống như tình cảm của cô đối với anh. Lần trước gặp Slender cũng thế, vì không muốn cô bị cảm giác đói khát dày vò mà anh có thể cắt thịt mình ra đút cho cô.
Bạch Hành chính là một người dịu dàng như vậy, nhìn như trầm tĩnh ít nói nhưng trái tim anh lại mềm mại ấm áp hơn bất cứ ai.
"Em không đồng ý, em muốn đi lấy đôi mắt của anh về."" An Dạ kiên định nói.
Tiểu Di nhíu mày, lên tiếng: "Đi thôi, cùng lắm thì tôi sẽ ở lại chỗ đó, có cơ hội lại trốn ra là được. Hơn nữa anh đã bị mù, dù chúng ta có lên tàu hỏa trở về cũng không nhất định sẽ thuận lợi xuống tàu, đừng mạo hiểm như vậy."
Bạch Hành không nói chuyện mà chỉ cụp mắt xuống, rơi vào suy nghĩ sâu xa.
An Dạ lại thuyết phục: "Tiểu Di cũng hiểu rõ nơi đó, cô ấy sẽ không nói sai đâu. Chúng ta thử xem thế nào? Nếu gặp chuyện gì khó quá thì chúng ta lập tức trở lại, sẽ cứ thế mà trở lại, được không?"
""Được."" Cuối cùng Bạch Hành cũng đồng ý.
Nhóm người bọn họ đi về phía thị trấn có ánh sáng dưới chân núi, tuy cách đó không xa cũng phải mất hết nửa giờ mới đến nơi.
Ánh trăng không lặn, mặt trời cũng không mọc lên, nơi này vĩnh viễn đều bị sương trắng bao phủ thành một tầng xám xịt, nhìn như lọt vào trong mây mù, như cách một lớp màn che mỏng manh.
Thị trấn kia càng lúc càng gần, hầu như không bao lâu thì bọn họ đã đến nơi.
Đầu thị trấn có tấm bảng, trên đó viết — Trăng Không Lặn.
Tiểu Di nói: Đây là sân thí luyện, muốn đánh vào "trung tâm" là phải vượt qua chỗ này.
"Trung tâm? Rốt cuộc thì nó là chỗ nào?" An Dạ hỏi.
Tiểu Di dừng một chút nói: "Giải thích thế này vậy, những ai có năng lực mạnh nhất mới có thể vào đến được "trung tâm", cha tôi, cũng chính là cha của Bạch Hành vẫn luôn là người kế thừa dòng máu này, tức là người có năng lực mạnh nhất, nhưng trên đời vốn có rất nhiều người tài ba, tất cả đều muốn chứng minh thực lực của bản thân nên toàn bộ đều tiến vào "trung tâm" để giết chết người cầm đầu."
""Cho nên bọn họ muốn giết Bạch Hành? Không, là đôi mắt Bạch Hành?""
""Có thể nói như vậy, nhưng bên trong đã bị bộ tộc chúng tôi độc chiếm nhiều năm, chưa từng có người nào phá vỡ được quy củ này, cho nên rất nhiều người cũng không biết, những ai xâm nhập vào bên trong giết người cầm đầu đều lần lượt bị bắt lại. Những người này cho rằng bên trong có bảo tàng hoặc là cái gì đó đại loại như vậy, lúc bấy giờ mới đấu không biết mệt ở sân thí luyện của thị trấn, sau đó đánh bại tất cả đối thủ, mới lấy được thư mời đi vào trung tâm.""
An Dạ đã hiểu, tất cả những ai có dị năng đều muốn đến đây, bao gồm cả đám người Nhạn Tử. Những người này vì muốn vào trung tâm, nếu không nghĩ rằng bên trong có bảo tàng thì cũng là một nơi cất giữ đồ vật gì đó rất quan trọng.
"Trước đây, người canh giữ trung tâm là tôi, chưa từng có ai thành công vượt qua được. Lần này thì bọn họ ngay cả Bạch Hành cũng không tin, chỉ lấy mỗi đôi mắt, chỉ sợ là không cầm cự được." Tiểu Di nói.
An Dạ bỗng nhiên nhớ đến người bác sĩ tâm lý được hình tượng hoá từ BUG, cô nói: "Tôi biết trong trung tâm xuất hiện một kẽ hở, tôi thấy được kẽ hở đó."
Tiểu Di chợt nhíu mày, ho một tiếng, không nói chuyện.
""Trước tiên hãy tìm một nơi nghỉ ngơi chút đã."" Bạch Hành nói.
Thị trấn nhỏ này không khác gì mấy so với những thị trấn thông thường, chỗ khác nhau rõ ràng nhất chính là tất cả những kẻ lõi đời đều tập trung tại đây.
Đầu thị trấn hình như có hội chùa, hai bên là các quán nhỏ, ngoài quán có treo đèn lồng lưu ly, bên trong là ánh đèn vàng ấm áp lung linh bao bọc lấy sắc đỏ.
Trên quầy là hàng hoá rực rỡ muôn màu, cái gì cần có đều có.
An Dạ lo lắng đề phòng, không dám để bầu không khí ấm áp làm cho mê hoặc.
Cô theo sát mọi người đi đằng trước, bước vào một khách sạn.
Khách sạn này thiên về phong cách Châu u, ông chủ nhìn như ngoài tuổi, rất trẻ trung, mang một cặp mắt kính mỏng.
Anh ta hỏi: "" Mấy người?""
""Bốn người."" Bạch Hành nói.
""Muốn bốn phòng?""
An Dạ chen vào: ""Ba phòng.""
Tiểu Di nghi ngờ nhìn sang cô, gương mặt An Dạ đỏ ửng, ngại giải thích, chỉ ho một tiếng rồi nói: ""Tôi và cô ngủ cùng một phòng.""
"À." Tiểu Di nói: ""Vậy ba phòng.""
Bạch Nam đột nhiên nói: ""Nếu không thì hai phòng, cô ngủ cùng tôi?""
Tiểu Di nói: "Anh tưởng tôi có thời gian rảnh đến nửa đêm để treo anh lên xà nhà?"
""......."" Bạch Nam lặng im.
An Dạ cùng đám người Tiểu Di lần lượt cầm chìa khóa lên lầu, An Dạ đưa tay dắt Bạch Hành đi, đi một bước thì chỉ dẫn một tiếng: ""Có bậc thang, cẩn thận một chút, đi theo em này."
Bạch Hành bất đắc dĩ: ""Thính giác anh hơi nhạy bén hơn người bình thường nên em đừng lo lắng.""
Vừa mới vào phòng đã lập tức khoá cửa.
An Dạ bất ngờ đẩy Bạch Hành ngã lên tường, một tay cô chống tường, nhốt anh chặt chẽ ở giữa hai tay mình.
Rõ ràng biết Bạch Hành không thể nhìn thấy gì nhưng chẳng hiểu sao mà lỗ tai cô vẫn nóng lên, hai vành tai giống như bị lửa đốt, cứ như đứng giữa đám cháy, khắp cơ thể cô đều đang bị lửa nóng bao phủ, nôn nao khó chịu.
Không sai, cô đúng là có ý nghĩ xấu với Bạch Hành, đặc biệt là hiện giờ chỉ có mỗi mình anh và cô trong căn phòng này.
"Hửm?" Bạch Hành nâng cao âm cuối, ngược lại cũng không cự tuyệt, không chống cự, ngoan ngoãn làm một con thỏ hoang bị săn bắt.
""Em...."" An Dạ cứ tưởng hiện giờ mình có thể nói rõ nỗi lòng nhưng một khi mặt đối mặt lại trở nên nhút nhát như vậy.
Cô cũng chỉ nhắm mắt, nhón chân, kề sát về phía Bạch Hành.
Chậm rãi đến gần.
An Dạ cảm nhận được hơi thở ấm áp như gần như xa, mang theo cảm giác ướt mềm của Bạch Hành.
Cô cũng không dám nghĩ nhiều như vậy, cả gan đè lên, môi chạm cánh môi.
Đây là lần đầu tiên An Dạ chủ động nên hoàn toàn không có kỹ xảo, động tác vừa lỗ mãng lại vừa trúc trắc, thật vất vả nhắm ngay mục tiêu rồi lại không biết tiếp theo nên làm như thế nào.
Cô liếm môi dưới Bạch Hành, tạm dừng lại ở đó, càng thêm xấu hổ.
Những lúc thế này thì nên làm gì đây?
Cô cũng không có kinh nghiệm gì mà......
Bạch Hành bất chợt nở nụ cười, thuận theo tự nhiên nhắm mắt lại.
Anh duỗi tay, lòng bàn tay dán lên eo An Dạ, ôm chặt đối phương vào lòng. Cánh môi vừa mỏng vừa lạnh của anh vẫn còn lưu luyến nơi khoé môi An Dạ, anh thuận thế cạy mở hàm răng cô, khẽ cắn liếm láp, trằn trọc cọ xát, dây dưa không thôi.
Tốt xấu gì thì Bạch Hành cũng là một người đàn ông mạnh mẽ, chỉ hơi động tình một chút thôi đã đẩy An Dạ ngửa ra phía sau.
An Dạ lùi lại mấy bước, không biết nên chống đỡ thế nào với sự tấn công mãnh liệt này của anh.
An Dạ từ từ khép hai mắt lại, tầm nhìn bị bao phủ bởi một lớp hơi nước thật mỏng khiến cô không nhìn rõ được gì.
Bắp chân của cô tựa lên khung giường, không đứng vững, cô ôm lấy Bạch Hành rồi ngã xuống giường, để mặc anh nằm trên người mình.
Tình huống gì đây chứ?!
An Dạ cảm nhận được sự mềm mại trên cơ thể, lúc này mới mở đôi mắt mông lung mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê ra nhìn Bạch Hành.
Mọi chuyện đến nước này rồi.... là sẽ "làm" phải không?
Về mặt này, cô chẳng có chút kinh nghiệm nào cả, hai mươi mấy năm trời đều đắm chìm trong thế giới mộng mơ do ngòi bút mang tới, ngay cả yêu đương cũng biết rất ít, hiện giờ muốn cô bước một bước dài thế này thật sự là độ khó quá cao.
Không biết do gió lùa vào phòng hay là gì khác.
An Dạ vô thức run một cái, hai vai rụt lại.
Bạch Hành buông cô ra, nửa quỳ ở phía trên An Dạ.
Hình như anh đang cố gắng kiềm chế, vừa mới động tình dây dưa một trận nên khoé mắt long lanh nước đã đỏ lên, vừa có phần gợi cảm lại giống như đang cố sức đè nén một loại cảm xúc xao động nào đó.
An Dạ liếm liếm môi dưới, chẳng biết tại sao mà cổ họng có chút ngứa.
Tầm mắt cô dán vào hầu kết đang nhấp nhô lên xuống của anh, nhẹ nhàng hỏi: "Anh.... khó chịu lắm ư?"
Đương nhiên là An Dạ biết Bạch Hành rất khó chịu, mấy chuyện như này hình như không cần hỏi cũng có thể biết được chút ít.
Bạch Hành không nói chuyện, thật lâu sau mới khàn khàn lên tiếng: "Vẫn được, không có việc gì."
"Nếu như anh muốn thì em.... em cũng không để ý đâu."
Bạch Hành săn sóc mà lau đi nước bọt trên khoé môi An Dạ, lòng bàn tay áp lên môi cô, vuốt ve dịu dàng.
Anh nói: "Lần sau nhé, lần sau.... anh sẽ là người chủ động."
"Vâng..." An Dạ nhớ lại hành động phóng túng của mình trước đó thì gương mặt đỏ ửng như tôm bị nướng lên.
Cô thật đúng là ỷ vào sự dịu dàng của Bạch Hành nên muốn làm gì thì làm, khụ khụ.
Đêm ấy, An Dạ và Bạch Hành ăn một ít gì đó, tắm rửa xong rồi cùng nằm trong chăn.
An Dạ có chút e thẹn nhưng vẫn tuân theo tiếng lòng là ôm eo Bạch Hành ngủ, một đêm mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, An Dạ mới thức tỉnh từ trong giấc mơ.
Cô thoáng nhìn qua đồng hồ báo thức, thấy để sắp sáng nhưng ngoài cửa sổ vẫn là màn đêm tối tăm bao phủ chứ không có bất cứ dấu hiệu nào của ban ngày.
Bạch Hành cũng thức giấc, ôm lấy cô và nói bằng giọng ngái ngủ: "Tên thị trấn này là Trăng Không Lặn nên mãi mãi sẽ là ban đêm, mặt trời không bao giờ mọc."
"Vậy à?" An Dạ thầm thì tự hỏi.
Cô và Bạch Hành chuẩn bị hết mọi thứ rồi đi theo cả nhóm xuống lầu.
Lúc rẽ vào sảnh ăn, hình như An Dạ nhìn thấy một người.
Bóng lưng người kia rất quen thuộc, đầu hơi hói, vừa thấp vừa béo, lại còn bụng bia.
Hình như đã gặp ông ấy lúc đụng độ Slender!
Đợi chút, ông chú đầu hói? Nếu thật là ông ấy thì tại sao lại ở chỗ này?
An Dạ cảm thấy kỳ lạ, nếu thật là ông chú đầu hói vậy cũng có nghĩa là Bạch Hành đã bị người ở thế giới này để mắt đến từ lâu rồi, không phải sao?
Cô không rét mà run, nói: "Hình như em nhìn thấy ông chú đầu hói."
Bạch Hành cau mày lại, nói nhỏ: "Coi chừng một chút."
"Ừm." Dù sao trực giác Bạch Hành chưa từng sai.
Bọn họ đi vào phòng ăn, gọi món ăn cùng Tiểu Di.
An Dạ gọi bánh kem và sữa chua táo đỏ, lại giúp Bạch Hành gọi một phần xíu mại cùng sữa đậu nành.
Cô biết Bạch Hành không nhìn thấy nên đã đặt các món ăn tới trước mặt anh, đồng thời lúc ăn thì chỉ cho anh biết vị trí của những món đó.
Bạch Hành cắn một miếng xíu mại, cảm thấy mùi vị không tệ, gương mặt anh vốn đang lạnh lùng dần giãn ra, yên lặng thong thả dùng bữa sáng.
Tiểu Di chọn món bánh gạo nếp nhân đậu đỏ chấm cùng tương đậu, há miệng nhét cả cái bánh vào trong khiến quai hàm phồng lên, cô vừa nhai vừa nhồm nhoàm nói: "Quy định của thị trấn này là chơi trò trốn tìm, cuộc chơi bắt đầu vào mỗi buổi tối, những người bị đào thải sẽ bị đuổi ra khỏi thị trấn, những ai cầm được thư mời là có thể vào đến trung tâm."
"Chơi trốn tìm?" An Dạ không rõ lắm nhưng cảm thấy không đơn giản như vậy.
"Nói thế nào nhỉ, chính là tìm người, thư mời vốn không phải một phong thư mà là một cô bé tên "Hồ", cô bé này là đèn dẫn đường, chỉ cần tìm được sẽ có thể bước vào "trung tâm". Nhưng đến lúc đó cũng là lúc cuộc tàn sát lẫn nhau bắt đầu, ai cũng muốn bắt được Hồ nữ, tất cả mọi người đều là kẻ địch của nhau."
"Nghe có chút tàn nhẫn." An Dạ nói.
Bạch Nam sờ cằm, nói: "Hừ, một đám cặn bã."
"Cứ cẩn thận là trên hết, những kẻ ở đây đều không phải người bình thường đâu." Tiểu Di lầm bầm một câu như vậy rồi cũng không nói gì thêm nữa.
Bên ngoài vang lên tiếng chuông, trong nháy mắt đã đến buổi đêm.
Không chờ bọn họ kịp phản ứng, ánh trăng bên ngoài đã dần chuyển thành màu đỏ như dã thú khát máu, tỏa ra từng tia sắc nhọn lúc sáng lúc tối.
HẾT CHƯƠNG