Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Những con quỷ đó dường như đã chặn toàn bộ ánh sáng chiếu vào phòng, lác đác có vài tia sáng từ ánh trăng rọi vào nhà khiến người ta nhìn thấy bốn phía tối om om, giống như bị bịt kín bằng một tầng vải xám.
Đôi mắt An Dạ khô khốc, nhìn chút xíu thôi cũng đau rát khó chịu.
Bạch Hành ngồi bên cạnh cô, bỗng nhiên đụng đụng cánh tay cô, thấp giọng hỏi: "Em có muốn ngủ một chút hay không?"
Anh vỗ vỗ vào vai mình, ý bảo: "Cho phép em dựa vào bờ vai rộng lớn của anh nghỉ ngơi một chút nè."
An Dạ cười với anh, cũng không xấu hổ mà dựa lên vai anh, trong chóp mũi toàn bộ đều là hương vị của đối phương, hơi thở độc đáo chỉ thuộc về nam giới cộng thêm mùi mồ hôi thoang thoảng nhưng cũng không khó ngửi.
"Aizz?! Sướng quá ha....!" Tần San San bất mãn, cô ấy dựa lên vai An Dạ, nói: "Tớ mặc kệ, dù sao cũng làm bóng đèn quen rồi."
"Nghỉ ngơi một lát rồi nói tiếp." An Dạ bất đắc dĩ đáp lại, huyệt thái dương của cô cứ giật liên hồi làm cô đau đớn, chỉ có thể ngủ mơ mơ màng màng.
Mặc kệ đi, ngủ trước rồi hãy nói.
Cùng lúc đó, Bạch Hành đắp áo khoác lên đầu vai cô, lòng bàn tay thô ráp vươn ra xoa xoa trán An Dạ rồi cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Có lẽ cả ba đã lâm vào tuyệt vọng cùng cực nên ngược lại chẳng sợ gì nữa. Tóm lại, bọn họ ngủ gần sáu tiếng đồng hồ, một đêm mộng đẹp.
Một lần nữa thức dậy thì Bạch Hành đã bắt đầu tính toán.
Anh móc ra cây súng trên người, trong băng đạn chỉ có ba viên đạn.
Bạch Hành: "Chỉ còn có ba viên thôi."
Tần San San nói không nên lời: ".... Vừa lúc đủ cho chúng ta mỗi người một viên tự sát, vẫn là tự sát tương đối tốt ha? So với bị đồ quỷ kia ăn tươi nuốt sống đỡ hơn nhiều...."
An Dạ: "Nói tào lao gì đó? Tớ tình nguyện giết thêm vài con còn hơn là đi tự sát."
Bạch Hành lại lắp đạn vào súng, vừa làm vừa nói: "Ý của anh là chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất. Trước tiên dẫn dụ tụi nó đến cửa sổ, sau đó chúng ta sẽ trốn từ cửa đằng kia.
"Nhưng bây giờ còn chưa đủ nhiều sao?" An Dạ ló đầu ra nhìn trộm một cái, bên ngoài cửa sổ một mảnh đen kìn kịt đều là Tiểu Tĩnh.
"Rất có thể sẽ có cá lọt lưới." Bạch Hành nhếch môi, cười như không cười: "Chơi một cú lớn đi!"
An Dạ xung phong nhận việc: "Để em đi, dùng máu của em dính lên cửa sổ, tụi nó cảm nhận được độ ấm sẽ có thể hấp dẫn mấy đứa khác tới."
Tần San San lắc đầu " Để tớ đi, hai người vẫn luôn suy nghĩ biện pháp chạy thoát, lần này để cho tớ. Lần trước cũng là hai người đã cứu tớ, tớ vẫn không quên, lần này hãy cho tớ cơ hội báo đáp hai người."
Bạch Hành không nói không rằng, dường như anh khá thờ ơ đối với việc Tần San San có bị thương hay không, rất nhanh anh đã nói tiếp: "Sau khi ra khỏi cửa phải nhanh chóng làm được hai việc, thứ nhất là khóa cửa phòng bên phải, cái nữa là khóa cửa phòng này lại, vậy thì cho dù tụi nó có theo cửa sổ mà vào cũng có thể kéo dài được vài phút, hoặc nếu tụi nó vòng về đường cũ thì vẫn phải nghĩ cách phá cửa ra."
"Được." An Dạ cũng không làm ra vẻ, cô và Tần San San phân chia nhau hành động, những lúc như thế này cần phải tranh thủ thời gian.
An Dạ cầm tay nắm cửa, thủ sẵn chìa khóa trong tay, tranh thủ dùng thời gian nhanh nhất đi ra ngoài, sau đó khóa trái cửa phòng bên kia lại.
Còn Tần San San thì dùng dao găm cắt vào tay, "roèn roẹt" bôi lên kính cửa sổ, màu máu đỏ tươi ngay lập tức dính lên mặt kính nhìn thấy rợn người.
Vào giây phút này, cả người cô đều bại lộ dưới một đống ánh mắt thèm thuồng lộ liễu khiến chân cô không khỏi phát run, chỉ muốn xoay đầu bỏ chạy.
Không được, vẫn chưa được. Cô phải tự cứu mình cứu người, đây là có ơn tất báo.
Đôi môi Tần San San run run, huyết sắc trên mặt dần dần rút đi, mà Tiểu Tĩnh ngoài cửa sổ càng lúc càng nhiều, càng bò càng nhanh, rất mau đã đầy một mảng, làm người ta nổi da gà.
"Kèn kẹt —"
Tiểu Tĩnh dùng móng tay bén nhọn cào cửa kính, muốn cào thủng tầng bảo vệ này.
"Kèn kẹt kèn kẹt —"
"Kèn kẹt kèn kẹt —"
"Kèn kẹt kèn kẹt kèn kẹt kèn kẹt —"
Tất cả Tiểu Tĩnh đều bắt chước động tác này, dường như có thể thật sự cào vỡ kính, tụi nó kiên nhẫn không ngừng mà cào mãi.
Vậy nên đóng cửa sổ rồi cũng không phải là biện pháp an toàn phải không?
"Được rồi, chạy!" An Dạ hô lớn, lao ra khỏi cửa.
Tần San San nghe tiếng lao ra theo nhưng vào ngay lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng "răng rắc", cửa sổ đã nứt ra một khe nhỏ, vết nứt càng lúc càng lan rộng ra, sắp thành một lỗ thủng lớn.
Không còn thời gian nữa!
An Dạ ở bên ngoài khoá cửa lại rồi vọt tới phòng bên phải, khi cô cầm tay nắm cửa liền cảm nhận được một lực kéo mạnh lại!
Bên trong có ai đó giật tay nắm cửa, tụi nó bắt chước cũng nhanh thật!
Da đầu An Dạ tê tái, cô bảo Bạch Hành và Tần San San giúp cô, dùng lực của ba người mới miễn cưỡng khoá lại cánh cửa kia.
"Rầm rầm rầm!" Tụi nó bắt đầu đập cửa một cách điên cuồng, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn giết chết bọn họ!
Mau chạy, mau chạy!
Không được chần chừ, không có thời gian để sợ hãi!
Cả ba người An Dạ cắm đầu chạy thẳng về phía trước, chạy qua khỏi nhà bếp rồi hướng thẳng về phía cửa chính.
Đoạn đường này dài thật dài, tối om om, dường như không có điểm cuối.
Bọn họ lại một lần nữa chạy ngang qua nhà bếp.
Tiếp tục chạy, phải tiếp tục chạy, không thể dừng lại.
Sau đó.... bọn họ lại ngang qua nhà bếp một lần nữa.
Trời ơi, đây là chuyện gì đang xảy ra?!
Bạch Hành đột nhiên ngẩn ra, anh quay đầu lại thì thấy đám kia đang đuổi theo, trên mặt tụi nó là nụ cười thoã mãn khác thường, cứ nhìn bọn họ chằm chằm, trong tròng mắt có sự thèm muốn đang ngo ngoe rục rịch.
"Chạy đến nhà bếp!" Bạch Hành ra lệnh.
"Sao lại như thế chứ?!" Tần San San muốn bật khóc.
"Không có thời gian giải thích đâu."
Cả ba đều chạy nhanh vào nhà bếp đóng cửa kính lại, nhìn bọn Tiểu Tĩnh bên ngoài lắc lư rồi áp mặt vào kính nhìn bọn họ.
Phía sau lưng là cửa sổ nhưng may mắn thay, bên dưới không có gờ xi măng, bọn Tiểu Tĩnh sẽ không có cách nào bò lại đây.
An Dạ nổi hết cả gai ốc, cô nhìn tấm cửa kính trong suốt kia mà cả người như con nhím, lông tơ dựng ngược.
Ghê tởm muốn chết.
Khắp nơi đều là mặt người, những gương mặt bị chèn ép tới vặn vẹo, dùng loại ánh mắt mờ mịt mà quái đản nhìn chăm chú vào bọn họ.
Cào cào cào....
Không biết là ai đã bắt đầu, bọn người kia lại bắt đầu phương thức phá cửa sổ như lúc trước, móng tay bén nhọn cứng như sắt chọc vào cửa kính.
"Kẽo kẹt — " Âm thanh chói tai làm người nghe tê dại da đầu.
"Kẽo kẹt....." nhóm Tiểu Tĩnh lại bắt đầu cong đầu ngón tay để trên cửa kính, cào ra từng đường sọc trắng, tụi nó cố sức móc lấy tấm kính bóng loáng.
Không được, tụi nó người đông thế mạnh, bọn họ rất nhanh sẽ bị ăn mất.
Làm sao bây giờ? Phải làm sao đây?
Bạch Hành nói: " Không thể thoát ra được."
Tầm San San hô to: "Cái gì?!"
Cô ấy gấp như kiến bò trên chảo nóng, xoay chung quanh An Dạ, lầm bầm lầu bầu: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ đây? Uổng phí nhiều máu của tớ như vậy mà lại thoát không được? Chuyện gì đang xảy ra đây chứ?"
Bạch Hành trầm mặc có đến một phút đồng hồ, sau đó vươn tay xoa xoa mi tâm, nói: "Hai người cũng đã thấy, chúng ta không có cách nào phá vỡ thế cân bằng của thế giới này, không thể thoát ra khỏi đây, đây là chuyện rất rõ ràng. Chúng ta vĩnh viễn cũng không thể đi tới cái cửa đó."
An Dạ sửng sốt một chút, cả người cô mềm nhũn ngã xuống như đã bị rút cạn sức lực, ý thức thoát khỏi cơ thể, từ từ bay lên cao. Nhưng rất nhanh, loại ý thức này lại bị chính cô kéo lại, tựa như một bộ phim quay ngược, hồn phách của chính cô nhanh chóng trở về trong cơ thể.
Cô tỉnh táo lại, nói: "Nếu đã trốn không thoát vậy thì hủy luôn sự cân bằng này đi!"
Bạch Hành nghe vậy thì bỗng nhiên nở nụ cười, đôi mắt loé sáng, anh nói: " Được, vậy thì hủy nó đi."
"Ải?!" Tần San San vẫn chưa rõ lắm, cô ấy trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn hai người bên cạnh, hỏi: " Nghĩa là sao?"
"Một mồi lửa đốt luôn khu chung cư này, chúng ta sẽ rời khỏi đây!" An Dạ kéo cửa sổ ra, cô nghiêng đầu nói với Tần San San.
"Cùng nhau chết cháy tại đây?" Tần San San hỏi.
An Dạ: " Đương nhiên không phải, chúng ta nhảy cửa sổ, còn việc sống hay chết chỉ có thể nghe theo mệnh trời!"
An Dạ trèo lên bếp gas, cô nửa quỳ cúi người nhìn ra cửa sổ, phía dưới là cảnh vật nhỏ bé, đen thui, nhìn không rõ cái gì ra cái gì.
Nếu có người nhảy xuống đó thì hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Bây giờ chỉ mong cái không gian song song này có thể giúp họ một phen, hoặc là để cho bọn họ cứ như mơ một giấc mộng, chỉ cần thoát khỏi chung cư này liền sẽ bừng tỉnh.
Không còn thời gian nữa!
An Dạ lôi ra mấy thứ lụn vụn, còn có áo khoác trên người này nọ, thậm chí ngay cả áo của Bạch Hành cũng cởi để làm đồ dẫn lửa.
Bọn họ lấy dầu ăn tưới lên vải, lấy bật lửa ra định đốt.
Nếu chỉ có bấy nhiều đây thì lửa vẫn chưa đủ lớn. Cái bọn họ muốn là đốt nguyên khu chung cư này, An Dạ ngay lập tức nghĩ tới bếp gas.
Chỉ cần có thể một mồi nổ mạnh, nói không chừng có thể phá hủy đi sự cân bằng này.
Trên cửa kính xuất hiện một khe nứt rất nhỏ, tuy nhỏ thôi nhưng lại làm cho lòng người khủng hoảng.
Ai còn dám nghĩ trốn ở trong đây là an toàn? Tụi nó rõ ràng sẽ nhào tới, không từ thủ đoạn.
Không còn thời gian nữa đâu!
An Dạ đốt một mảnh vải, do chất xúc tác từ dầu ăn, trong lúc nhất thời thế lửa rất lớn!
Cô và Bạch Hành cùng với Tần San San cùng trèo lên trên bồn rửa chén, phía sau là cửa sổ đang mở rộng.
An Dạ nói: "Hai người nhảy trước, tôi còn phải làm một bước cuối cùng!"
"Em nhảy, anh ở lại!" Bạch Hành lạnh giọng cự tuyệt.
"Không được....."
"Không còn thời gian nữa, anh sẽ đuổi kịp tới, anh bảo đảm!" Bạch Hành nói xong liền ngồi xổm xuống, tay giữ chốt mở khí gas.
Người nào làm một bước cuối cùng này sẽ gặp nguy hiểm nhất, bởi vì không biết khi mở khí gas ra có thể lập tức nổ mạnh hay không, nếu nổ ngay thì rất có khả năng người đó trốn không kịp!
Trong những lúc như thế này không thể lại làm ra vẻ, nếu cứ dùng dằng thì tất cả đều sẽ chết chùm!
An Dạ quay đầu lại, nhìn Bạch Hành một cái thật sâu. Trái tim cô đau âm ỉ giống như có điều lưu luyến, nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh tốt được cảm xúc của mình.
Không thể cứ chần chờ, không thể khiến cho Bạch Hành hy sinh, không thể làm chuyện kiếm củi ba năm thiêu rụi một giờ!
An Dạ bước ra ngoài, cùng Tần San San đồng loạt thả người nhảy xuống dưới!
Cả hai người rơi nhanh xuống, trái tim vì sức ép mà muốn rớt ra ngoài.
An Dạ ở giữa không trung trở mình, tiếng gió gào thét thổi bay tóc cô, che lại đôi mắt cô.
Cô nhìn thấy cú nổ mạnh cùng với khói đen trào ra ngoài, có bóng người từ trên đó rơi xuống, bị áp lực của ngọn lửa đánh mạnh xuống.
Đó là Bạch Hành!
An Dạ mừng như điên khi nhìn thấy cảnh đó.
Cô vươn tay ra, định bắt lấy bàn tay trắng nõn của đối phương, nắm chặt.
Một chút nữa.... một chút xíu nữa là có thể nắm được.
Bởi vì Bạch Hành bị cú nổ đánh mạnh vào nên tốc độ rơi của anh càng nhanh hơn, đủ để cho anh đến gần An Dạ.
"Bạch Hành...." Cô chỉ có thể há miệng thở dốc, không nói nên lời.
Bạch Hành mắt đối mắt cùng cô, anh cong môi, cười cười, không nói tiếng nào.
Ngón tay An Dạ vẫn duỗi ra, cô rướn người ra một chút, chạm đến đầu ngón tay của đối phương.
Chạm đến.... được rồi, ấm áp quá! An Dạ thỏa mãn nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc, cái gì cũng không thèm nghĩ nữa.
Sau đó, Bạch Hành bất ngờ mở rộng vòng tay ra, nương theo sức gió ôm gắt gao An Dạ vào lòng.
Cái ôm của anh vẫn giống như trước đây vậy, chậm rãi siết chặt hai tay như giữ lấy vật quý.
HẾT CHƯƠNG