Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
An Dạ liên lạc với Lâm Tiểu Nhã và hai người bị nguyền rủa còn sót lại kia, bốn người hẹn gặp tại quán cà phê Cat lúc trước.
Hôm nay là thứ bảy nên học sinh trung học không phải đến lớp.
An Dạ dựa theo đầu người gọi bốn ly trà sữa và một ly cà phê cho Bạch Hành.
Không bao lâu sau thì có vài nữ sinh cùng nhau đến. Nhìn vào đồng phục của họ là biết học chung một trường.
Nếu có thể, cô nhất định không muốn tham dự vào một sự kiện đe dọa đầy "châm chọc" như vầy.
Trong bốn người bị hại thì có ba người là học sinh cùng trường, chỉ có cô là nhân vật không chút liên quan, giống như cô bị ép buộc lôi vào cho đủ số ấy.
Lâm Tiểu Nhã giới thiệu với An Dạ: "Đây là Tiểu Di, còn đây chính là.... bạn học Lý Tương."
An Dạ thấy thái độ phân biệt rõ ràng của cô bé này, xem ra Tiểu Di và Tiểu Nhã có mối quan hệ rất tốt, Lý Tương lại kém hơn nhiều.
Cô lẳng lặng quan sát Tiểu Di và Lý Tương một chút, thấy hai người này cũng bình thường như những nữ sinh trung học khác, chẳng có gì khác biệt.
An Dạ: "Tôi dặn các em mang đến ảnh chụp, đã có đủ cả chứ?"
Tiểu Di và Lý Tương vẫn hơi sợ hãi, liếc nhau rồi gật gật đầu, đặt ảnh lên trên bàn.
Hai bức ảnh đều là chụp lén, góc độ rất kín đáo.
Bức của Lý Tương là chụp sườn mặt khi cô bé mặc đồng phục đang đứng nói chuyện cùng ai đó, lỗ tai bị bôi đi; Tiểu Di là bị chụp lén khi đang đổ rác, cô bé mặc đồng phục, một bàn tay bị bôi đi.
Ba bức ảnh đều có điểm chung là mặc đồng phục, nêu rõ thông tin trường học. Góc độ của cả ba bức ảnh đều chụp từ trên cao xuống, đối phương có thể có dáng người cao ráo.
An Dạ hỏi: "Có thể biết được thời gian cụ thể khi bị chụp không?"
Lý Tương nói: "Tấm này chắc là chụp hồi tuần trước, em nhớ rõ con búp bê kia là quà của một người chú."
Tiểu Di: "Em thì bị chụp vào ba ngày trước, khi đó là chạng vạng, em về đến nhà rồi đi đổ rác, lúc đó thấy sau lưng loé lên cái gì ấy, không chú ý lắm, sau khi nhận được bức ảnh này mới cảm thấy sợ hãi."
"Ngày của Lý Tương là --- đúng không? Còn Tiểu Di là ---?"
"Đúng rồi ạ." Hai cô bé gật đầu.
Vậy thì An Dạ đã phán đoán chính xác về thời gian, trình tự tử vong dựa theo thứ tự chụp hình, ngày mới lần lượt gửi đi thông báo tử vong theo thứ tự đó.
Ngày gặp nạn nhưng hôm nay đã là .
Chỉ còn lại một ngày cuối cùng, An Dạ có thể làm gì với một ngày này đây?
An Dạ lấy điện thoại ra, mở trang web nguyền rủa kia lên rồi đưa cho họ xem, nói: "Thông tin của bốn người chúng ta đều bị tiết lộ trên website này, đây là một trang web giết người, ít nhất thì hiện tại chính là như vậy."
"Website này...." Lý Tương nói đầy kinh ngạc, "Website này chính là do mấy anh khoá trên lập ra, mọi người trong trường học đều biết! Nhưng mà gần đây hình như đã bị hacker xâm nhập, bọn họ không thể thao tác gì được."
An Dạ hỏi: "Có thể liên hệ được với mấy cậu ấy không?"
Lý Tương lắc đầu, trả lời: "Bọn họ đã xuất ngoại du học, bây giờ không gặp được. Trang web này trước đây cũng đã từng có người bị tiết lộ thông tin nhưng không xảy ra chuyện gì hết, sao lần này lại...."
Lâm Tiểu Nhã đột nhiên đứng phắt dậy: "Lý Tương, cậu nói đi, có phải cậu đã đăng thông tin của tôi lên đó, cậu lại biết số điện thoại của tôi nữa, có phải cậu ghim tôi đã lâu rồi hay không?"
"Có lầm hay không vậy? Thông tin của tôi cũng ở trên đó nha! A, tôi biết rồi, cậu vừa ăn cướp vừa la làng, thông tin của tôi là do cậu tung lên đó đúng không? Kết quả bản thân cậu không ngờ đã kết thù chuốc oán quá nhiều nên cũng bị thọc một dao."
"Tôi biết cậu thích A, chỉ vì cậu ấy thích tôi mà cậu lại trả thù tôi như vậy à?"
Dường như Lý Tương bị nói trúng tim đen, hùng hổ lên: "Nói bậy gì đó? Tôi méo thèm ưa cậu ta đâu, cậu đừng có nói bừa, làm như cả thế giới này đều muốn tranh đoạt với cậu vậy."
Hai người vốn không hoà thuận nên cãi nhau ỏm tỏi.
An Dạ đứng dậy, nói: "Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, vẫn chưa rõ được đây chỉ là trò đùa dai hay mưu sát thật sự, hiện tại hãy tính toán trước đi, cùng nhau hợp tác tìm được kẻ đứng sau màn thao túng vụ này. Chúng ta cùng đến toà tháp đi, không chừng sẽ tìm được manh mối nào đó.
Bạch Hành vốn luôn im lặng không nói gì, lúc này bỗng nhiên lên tiếng: "Đồng phục của em còn khá mới, em là học sinh chuyển trường ư?"
Lâm Tiểu Nhã trả lời: "Ai ạ? Anh Bạch hỏi Tiểu Di sao? Cậu ấy đúng thật là học sinh chuyển trường, vừa chuyển tới năm nay."
Tiểu Di mím môi, gật gật đầu.
Bạch Hành dừng một lát rồi mới nói tiếp: "Nút áo chỗ tay áo sắp rơi rồi kìa, nhớ may lại nhé."
"Vâng.... vâng ạ." Tiểu Di vừa cúi đầu đã thấy nút áo bên tay trái quả thật lỏng lẻo sắp rớt ra, cổ tay áo còn hơi bị mòn và dính một chút bụi bặm trên tường, "Không cẩn thận nên quẹt trúng vách tường, có lẽ bị bẩn từ lúc đó."
Nơi bọn họ muốn đến là cầu treo gần toà tháp, rất nhiều người đến đó chụp ảnh vì từ nơi đó có thể chụp được cả mặt biển xanh thẳm và toà tháp khiến bố cục bức ảnh có vẻ rất cân đối và duy mỹ.
Bởi vì khá đông nên cả nhóm chọn lựa đi xe buýt, khi đến nơi đã là chạng vạng.
Cơn gió lạnh lẽo thổi qua trong đêm khiến An Dạ run bần bật.
Cô rụt cổ, ngón tay khẽ vén sợi tóc bị vướng trên môi ra phía sau vành tai, toàn bộ động tác nhìn qua rất điềm tĩnh và thành thục.
Bạch Hành hỏi: "Có lạnh không? Cần anh cởi áo khoác ra cho em không?"
An Dạ lắc đầu: "Không cần đâu."
Cô dõi mắt đánh giá khắp nơi, tay vỗ vỗ lan can cầu treo, bên trên đó không có bất cứ dấu vết gì. Bọn họ tới đây nhiều lắm là quan sát phong cảnh xung quanh toà tháp chứ manh mối thì lại chẳng có gì.
Nơi bọn họ đứng là làn đường giữa cầu, hai bên còn có một vài chiếc xe qua lại tấp nập.
Lâm Tiểu Nhã hỏi: "Chị An Dạ, có phát hiện điều gì không ạ?"
"Không có gì cả, trở về thôi." An Dạ giơ tay lên định gọi mấy chiếc taxi.
Mà vào lúc này, bỗng nhiên cô nghe thấy một tiếng động rất kỳ lạ, khác với tiếng còi xe, tiếng động này nghe như tiếng nứt gãy giòn giã vậy.
Lúc đầu, bề mặt bê tông của cây cầu hơi nứt ra một chút, vết nứt như kẽ hở cho người khác nhìn trộm vậy, từng chút một bị kéo ra, sau đó lại như vết nước ẩm ướt loang ra, uốn lượn tấn công tới mọi chỗ mọi nơi.
"Ầm ầm."
"Ầm ầm ầm ầm."
Tiểu Di bất ngờ hô to: "Cầu.... cây cầu!"
Giọng nói cô bé bỗng nhiên im bặt, chưa kịp phản ứng thì đã bị đá vụn khiến cho ngã nhào xuống đất.
Bây giờ An Dạ mới nhận ra một sự thật đáng sợ — cây cầu bỗng nhiên xuất hiện vết nứt, kề bên bờ vực sụp đổ.
Cô vội hô to một tiếng: "Chạy mau!"
Vừa dứt lời, cô đã bị Bạch Hành mạnh mẽ kéo tay chạy về phía trước như điên.
Mặt An Dạ bị gió quất vào phát đau, cô được Bạch Hành kéo đi, hầu như chạy hộc tốc không ngừng về đằng trước. Lâm Tiểu Nhã chạy trước mặt, bên trái cô là Tiểu Di.
Khắp nơi đều là tiếng la hét và âm thanh rơi xuống nước. Tựa như khung cảnh tận thế, tiếng khóc la nhuộm đẫm bi thương vang lên trong không khí hết đợt này tới đợt khác, toàn bộ bề mặt cầu bị chia năm xẻ bảy, bụi bặm bay lên tới tấp.
"Ầm ầm ầm ầm."
An Dạ hầu như không thể chạy nổi nữa, cô mệt thở không ra hơi, vừa thả lỏng một cái là vết nứt đã đuổi gần đến gót chân. Cô cuống quít nhảy qua phía bên trái, giữ chặt dây cáp treo sắp đứt rời!
Mà rào chắn hai bên cũng lần lượt sụp xuống, rơi vào trong biển sương mù mênh mông.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Bạch Hành không thể kéo An Dạ qua một bên khác, vì đá vụn trơn trượt nên anh đã vô ý thả lỏng tay ra.
Anh nhíu chặt mày, hướng về phía An Dạ hét lên: "Giữ chặt dây cáp, đừng có buông ra!"
An Dạ vừa định đáp lời lại phát hiện mặt đất dưới chân đã nứt ra, dây cáp đang căng chặt bị thả lỏng, lực quán tính thật lớn quăng cô bay lên trời!
An Dạ có chết cũng không thể buông sợi dây này ra, dù cho nó quăng quật khắp nơi, lực quăng lại mạnh nhưng cô phải nắm nó thật chặt!
Chỉ trong chốc lát, cô đã bị đưa lên cao giữa không trung, gió lạnh thấu xương thốc vào miệng, lấp đầy lồng ngực. Dưới tốc độ dao động lớn như vậy, An Dạ như muốn nôn hết mật xanh mật vàng ra ngoài, sức gió thật mạnh ép vào lồng ngực cô, khiến cho một câu cô cũng nói không nổi.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?!
Lòng bàn tay An Dạ đổ đầy mồ hôi, cả cơ thể đu trên dây cáp cũng mất hết sức lực.
Nhưng cô quyết không thể buông ra, quyết không thể từ bỏ như vậy được.
"Vút —!"
Đột nhiên, An Dạ nghe thấy một tiếng gió rít thật lớn.
Cô quay nhìn về phía sau, sợ tới mức trái tim như muốn nổ tung.
Vậy mà lại là một sợi cáp treo khác văng qua hướng này, nếu như bị đập trúng thì cái đầu của cô rất có khả năng sẽ bị đập nát bét!
An Dạ vội vàng rụt đầu lại, mặc cho sợi dây kia quất ngang qua, đập lên sợi dây mà cô đang níu lấy, lực ma sát làm nảy lên những tia lửa kêu xoèn xoẹt.
May mắn thay, cô phúc lớn mạng lớn nên không bị đập trúng!
Bị sợi dây cáp kia đụng trúng nên sợi dây trong tay cô cũng lắc lư dao động liên tục.
Sợi dây cáp dần dần dừng lại, rũ xuống bên cạnh bề mặt cây cầu, không còn quăng cô lên không trung nữa.
"Nhảy xuống, nhảy xuống đây nè!" Bạch Hành đứng phía dưới lớn tiếng kêu gọi, chỉ vào một vị trí không có nhiều vết nứt.
"Em không làm được!" An Dạ hầu như sắp khóc rồi, bây giờ cô mới biết sợ, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở. Tuy như vậy chẳng ra làm sao nhưng nếu ai đã từng trải qua chuyện này mà còn cười tươi hớn hở thì người đó thật đúng là trang anh hùng.
"Đừng sợ, An Dạ! Có anh ở đây." Bạch Hành lại lớn tiếng an ủi cô thêm một lần nữa.
An Dạ hít sâu một hơi, dần dần bình tĩnh lại.
Cô cần phải nhảy, nếu làm không tốt rất có thể sẽ cứ thế rơi xuống biển sâu, bị vùi lấp theo từng cơn sóng, thi thể không còn, nếu cô không nhảy thì khi thể lực chịu hết nổi, cây cầu cũng sụp đổ, cô chết là điều chắc chắn.
An Dạ, mày có thể làm được.
Hãy tin tưởng vào bản thân nào An Dạ!
Cô lại hít sâu một hơi, canh chuẩn góc độ lắc lư của sợi dây cáp rồi thả người nhảy xuống!
Thật ra, sợi dây cách mặt cầu không xa, chỉ là theo quán tính của nó, rất có thể An Dạ sẽ bị rơi ngay chỗ mặt cầu bị vỡ và rớt thẳng xuống biển cả mênh mông. Cô chỉ có thể dựa vào may mắn, dựa vào sự bình tĩnh cùng với sức chịu đựng của mình để tranh thủ nắm lấy cơ hội với tỷ lệ sống sót cao hơn.
Cô nhất định sẽ thành công!
An Dạ sắp tiếp đất, ngay vào lúc này đột nhiên lại có một khối đá vụn bay tới, va trúng bắp chân cô, xuyên qua da thịt khiến góc độ của cô xuất hiện sự lệch lạc, lập tức rớt xuống lỗ hổng bên cạnh mặt cầu.
Nửa thân trên của An Dạ bám vào mặt cầu, hai chân treo lửng lơ, sắp rớt xuống biển.
Vẫn là Bạch Hành vọt lên, nhanh chóng giữ chặt tay cô, giúp An Dạ có thêm đà để leo lên trên cầu.
Nguy hiểm thật!
Hiện tại, An Dạ mới nhận ra sự đau đớn, chưa bò được lên trên nhưng cả người cô mệt mỏi rã rời.
Bắp chân của cô đã bị thương, máu tươi đỏ rực giống như bức ảnh kia đã dự đoán!
An Dạ quay đầu nhìn về phía biển rộng dập dềnh sau lưng, mặt biển xanh thẳm. Chân trái của cô đau buốt giống như bị gãy xương vậy!
Thì ra là thế, cô hiểu rồi!
Do An Dạ thiếu cảnh giác, cô vẫn luôn cho rằng là thời gian tử vong chính xác của mình, cô lại quên mất nó cũng rất có thể mang ý nghĩa thời hạn chót của cái chết.
Trước h phút sáng, An Dạ sẽ không được an toàn, có khả năng mất mạng bất cứ lúc nào!
HẾT CHƯƠNG