Đuổi theo hết con đường, Từ Nhàn Thuyền đã mất dấu người kia. Tần Tử Giác khí định thần nhàn không giống như Từ Nhàn Thuyền đang thở hổn hển, hai tay khoanh trước ngực chờ giải thích.
Từ Nhàn Thuyền chạy đến thiếu chút nữa là ngất xỉu, cậu đặt mông ngồi xuống bên đường. Tần Tử Giác thấy vậy, y đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua hai chai nước. Từ Nhàn Thuyền mở một chai rồi vẩy nước lên mặt, nước mát lạnh làm cho tinh thần cậu trở nên thoải mái. Ngồi thư giãn chốc lát, cậu mở chai nước còn lại, cái miệng nhỏ uống từng ngụm từng ngụm, đợi đến khi cảm thấy đủ mới nói: “Anh đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai?”.
Tần Tử Giác lại bắt đầu liếc mắt nhìn.
Từ Nhàn Thuyền cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói: “Là Cổ Tiểu Nhị”.
Dĩ nhiên không phải con của Cổ Nghị, Từ Nhàn Thuyền nhìn thấy “Cổ Tiểu Nhị”, là người đã nhốt cậu và Tần Tử Giác. Trước kia cậu vẫn cho rằng “Cổ Tiểu Nhị” là Hoa Ánh Nguyệt, nhưng cuối cùng chứng minh cậu đã sai. Mẹ của Cổ Tiểu Nhị, người không gây chút chú ý nào cho người khác mới chính là Hoa Ánh Nguyệt. Chân tướng vốn dĩ đã rất rõ ràng, mỗi người đều có tên gọi của mình, thế nhưng hết lần này tới lần khác, lại dư ra một người. Việc này tựa như một khối u ác tính, làm cho lòng người rất khó chịu. Nhất là Từ Nhàn Thuyền bề ngoài nhìn bình tĩnh, kỳ thực còn tò mò hơn bất kỳ ai khác.
“Thật kỳ lạ, khoảng thời gian ở nhà Cổ gia, người kia cách tôi rất gần, vậy mà tôi hoàn toàn không cảm giác được sự khác lạ, khí tức cũng…”. Từ Nhàn Thuyền nói đến đây thì dừng lại, bởi vì cậu phát giác Tần Tử Giác căn bản không lắng nghe.
Ánh mắt Tần Tử Giác hướng về cửa hàng nằm bên cạnh chỗ rẽ, dừng ở trên người một con búp bê. Từ Nhàn Thuyền tất nhiên cũng chú ý đến. Phản ứng của cậu trực tiếp hơn một tí —— trực tiếp lôi Tần Tử Giác đi vào.
Cửa cửa hàng khép hờ, phía trước treo một cái chuông xinh xắn, mỗi khi có người vào sẽ phát ra âm thanh trong trẻo. Nội thất mặt trước cửa hàng được trang trí theo khuynh hướng ấm áp, tổng thể cảm giác như là một phòng ngủ của một cô nữ sinh nhỏ, hẳn là các cô gái rất thích.
“Chào mừng quý khách”. Nhân viên cửa hàng là một nữ sinh có gương mặt tròn, khi cười rộ lên nhìn rất khả ái, “Mời nhìn xem ạ”.
Từ Nhàn Thuyền nhìn nữ sinh nở nụ cười, tận lực hạ thấp giọng: “Chúng tôi muốn xem con búp bê này”.
Thanh âm của cậu trong trẻo, đè thấp một chút sẽ khiến người khác có loại cảm giác ôn nhuận mềm mại, hết sức mê người. Gần như ngay lúc cậu đưa tay chỉ cái tủ kính kia, cô gái trẻ lập tức lấy con búp bê ra ngoài, đỏ mặt đưa tới.
Từ Nhàn Thuyền nhìn nữ sinh nở nụ cười, nói tiếng cám ơn. Cậu bắt đầu cẩn thận quan sát con búp bê trong tay. Con búp bê lớn hơn hai bàn tay, tóc mềm mại, áo sơ mi trắng chỉnh tề, quần tây màu đen, thần thái trông rất sống động. Cái làm cho Từ Nhàn Thuyền cảm thấy giật mình là gương mặt của nó. Gương mặt của nó và “Cổ Tiểu Nhị” giống nhau như đúc, chỉ là miệng của nó không phải hình dạng môi của con người, mà là hình ba múi miệng của thỏ. Nối liền với da đầu là hai tai thỏ kéo dài, Từ Nhàn Thuyền đưa tay sờ da của nó, nhẵn nhụi, trơn tuột tựa như…da con người.
“Đây là búp bê mới được nhập vào, gọi là Đào Đào, hoàn toàn làm bằng tay, tay nghề rối sư của chúng tôi rất tinh tế, có nhiều cô gái rất thích mua hàng ở chỗ chúng tôi”. Nữ nhân viên cửa hàng mỉm cười giải thích.
Từ Nhàn Thuyền nhéo tai thỏ một cái, rồi lại nhéo nhéo mặt nó, đột nhiên hỏi: “Nó là nữ sao?”.
Câu hỏi này quá bất ngờ, có rất ít khách hàng đến mua búp bê ở chỗ bọn họ mà hỏi về vấn đề giới tính, nữ nhân viên nhất thời không biết trả lời làm sao.
Từ Nhàn Thuyền mong đợi nhìn nữ nhân viên, nữ nhân viên đột nhiên cảm giác được, Từ Nhàn Thuyền so với toàn bộ con rối trong cửa hàng này khả ái hơn rất nhiều. Nữ nhân viên lấy lại bình tĩnh rồi trả lời: “Đúng vậy, nó là nữ”. Nụ cười lại càng nhiệt tình, “Đừng thấy tóc nó ngắn, mặc quần tây áo sơ mi, thế nhưng nó là một cô gái thứ thiệt đấy”.
“Vậy sao…”. Từ Nhàn Thuyền ném con búp bê thỏ lên rồi chụp lại, cười nói: “Chúng tôi mua nó”.
Tay chân của nữ nhân viên rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã gói xong, cuối cùng còn thắt một cái nơ bướm thật to ở trên.
Từ Nhàn Thuyền cầm lấy búp bê thỏ, đương nhiên là chờ Tần Tử Giác trả tiền —— trừng tôi cũng vô dụng, tôi không mang theo tiền.
Không có tiền mà còn mua. Tần Tử Giác trừng mắt.
Hợp đồng quy định bao ăn bao ở bao chi tiêu. Từ Nhàn Thuyền đắc ý cười.
… Tần Tử Giác móc ví.
Mang theo búp bê thỏ đã được đóng gói, hai người chậm rãi đi về. Dọc đường đi tâm trạng của Từ Nhàn Thuyền rất tốt, khi trở lại khách sạn thì đã giờ tối. Tần Tử Giác trực tiếp trở về phòng tắm rửa, còn Từ Nhàn Thuyền đi đến nhà hàng.
Khách sạn này là tòa nhà cao nhất ở thành phố X, nhà hàng ở lầu phục vụ suốt tiếng đồng hồ. Nhưng khoảng giờ tối là đã có rất ít người lui tới. Muốn giải trí thì có thể chọn quán bar, KTV ở tầng trên cũng có phục vụ thức ăn, phần lớn những người khác sẽ gọi thức ăn phục vụ tại phòng, cho nên lúc này ở nhà hàng chỉ có hai bàn đang dùng cơm.
Một bàn trong đó dĩ nhiên là của Từ Nhàn Thuyền, cậu ngồi trong góc phòng gần cửa ra vào, trên bàn đầy ắp thức ăn. Vị trí người vừa mới vào trái ngược với cậu, nằm ở chỗ sâu nhất trong nhà hàng, ánh đèn không thể chiếu tới.
Ăn một bữa no, Từ Nhàn Thuyền vỗ vỗ bụng, cái miệng nhỏ nhấm nháp ly sữa chua. Tư thế uống của cậu rất đặc biệt, một tay nâng đế ly, một tay cầm thân ly, kết hợp với thần sắc khí định thần nhàn của cậu, thật giống như cậu không phải uống sữa chua trong nhà hàng mà là đang thưởng thức một chén trà xanh vậy.
Giải quyết xong ly sữa chua, Từ Nhàn Thuyền “ợ” một tiếng nho nhỏ đầy thỏa mãn. Cậu chú ý người đối diện trong góc phòng kia hình như đang khẽ cười. Cậu không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cậu cảm giác được “Khí tức” người kia không có vấn đề. Từ Nhàn Thuyền vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đặt một phần thức ăn mang về cho Tần Tử Giác. Trong khi đang ngồi chờ, người bên kia đi tới chỗ Từ Nhàn Thuyền.
“Xin chào, tôi là quản lí nơi này”. Người kia từ trên cao nhìn xuống, Từ Nhàn Thuyền không thấy rõ mặt. “Xin hỏi ngài có hài lòng với cung cách phục vụ của nhà hàng chúng tôi?”.
Khuôn mặt ẩn trong bóng tối của người kia làm Từ Nhàn Thuyền cảm thấy khó chịu, cậu miễn cưỡng cười cười, nói: “Tôi đến đây lần đầu”.
“Ồ?”. Người kia bật cười rồi tiến đến gần, “Như vậy thức ăn ở đây có hợp khẩu vị của ngài không?”.
Lúc này đồ ăn Từ Nhàn Thuyền đặt khi nãy đã được mang đến. Cậu đứng lên nhận lấy rồi nhìn người kia nở nụ cười thật tươi, nói: “Nếu có thỏ muối tiêu thì càng tuyệt hơn”.
Từ Nhàn Thuyền trở về phòng, Tần Tử Giác đã tắm xong, đang ngồi trên ghế salon xem TV. Từ Nhàn Thuyền đi tới nhìn thoáng qua, trong TV đang phát quảng cáo —— Trung tâm khám và chữa bệnh dành cho các quý ông với các trang thiết bị hiện đại nhất, bệnh viện nam khoa OO thành phố X, sự lựa chọn tốt nhất của bạn.
…
“Phốc——”
Sắc mặt Tần Tử Giác rất khó coi, y thuận tay tắt luôn TV. Từ Nhàn Thuyền đưa đồ ăn cho y, nhịn cười đi vào phòng tắm. Búp bê thỏ được để trên cái tủ đặt TV, ngoan ngoãn ngồi dựa vào tường.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Tần Tử Giác nghiêng người dựa vào đầu giường, đưa mắt nhìn con búp bê thỏ đang ngồi đối diện —— y tựa hồ nhìn thấy lỗ tai của nó di chuyển. Tần Tử Giác không nghi ngờ nhãn lực của bản thân, vì vậy tự nhiên liền nghĩ đến Từ Nhàn Thuyền. Không biết cái tên kia vì muốn cho y tin tưởng ma quỷ có thật nên mới cố tình trói con búp bê thỏ này bên người y. Trong lòng đang khinh bỉ đối phương quá vô vị, Từ Nhàn Thuyền đã ra khỏi phòng tắm.
Tóc ẩm ướt, nước vẫn còn nhỏ giọt, trên đầu Từ Nhàn Thuyền trùm một cái khăn thật to. Khăn trắng tinh che nửa gương mặt cậu, chỉ lộ ra cái cằm nhọn, Tần Tử Giác chợt phát hiện người trước mặt tựa hồ gầy đi rất nhiều. Y không hỏi chuyện búp bê thỏ nữa, mà đem hộp sushi vẫn còn đầy ném lên đầu giường của đối phương.
Từ Nhàn Thuyền ngồi xuống, nghi hoặc nghiêng đầu hỏi: “Anh không thích sushi hả?”.
“No rồi”. Tần Tử Giác nghiêng người nằm xuống, đưa lưng về phía Từ Nhàn Thuyền mà trả lời chắc chắn.
Từ Nhàn Thuyền nhún vai rồi tiếp tục lau tóc. Tóc của cậu rất mỏng và mềm, cũng không dễ khô ngay, lau một hồi cậu liền mất kiên nhẫn. Thuận tay ném khăn lên giường, Từ Nhàn Thuyền lắc lắc đầu, cầm sushi ăn ngon lành. Cậu không chú ý đến giọt nước bị hất văng ra ngoài, nghịch ngợm lộn mèo trên không trung, cuối cùng rơi trên gò má Tần Tử Giác.
Giọt nước theo gò má rơi xuống dưới, Tần Tử Giác hơi nhúc nhích, giọt nước nghịch ngợm trườn trên đôi môi y.
Từ Nhàn Thuyền từng cảm thán ngay cả lúc ngủ Tần Tử Giác cũng mang theo bộ dạng lạnh lùng nghiêm nghị, thế nhưng tối nay cậu không phát hiện, khóe miệng Tần Tử Giác nhẹ nhàng câu dẫn.
Giải quyết xong hộp sushi, Từ Nhàn Thuyền rất thỏa mãn. Cậu cảm giác đã thật lâu mình chưa hưởng thụ qua thế này, tắm có nước nóng, ngủ có nệm êm, khát có sữa chua, đói có đồ ăn ngon —— còn có cái gì có thể làm cho người ta hạnh phúc thế này? Cậu lén lút liếc nhìn Tần Tử Giác nằm trên chiếc giường khác, đưa tay tắt đèn.
Căn phòng lập tức lâm vào bóng tối, hai người rất nhanh tiến vào trong mộng.
Lộp cộp lộp cộp, có âm thanh gì đó vang lên.
Từ Nhàn Thuyền chép miệng, cậu mơ mình đang gặm cái chân thỏ, màu sắc vàng óng, mùi thơm hấp dẫn, cắn thêm một miếng, miệng tràn đầy hương vị.
Lộp cộp…lộp cộp…
Thịt đùi thỏ rất nhanh đã được ăn xong, Từ Nhàn Thuyền vẫn chưa thỏa mãn mà gặm luôn xương.
Lộp cộp…
Chân thỏ bị gặm đến ngay cả một mảnh thừa cũng không còn sót lại, Từ Nhàn Thuyền thỏa mãn trở mình.
Lộp cộp…
Lộp cộp…
Một bóng đen xuất hiện ở đầu giường của cậu, nhìn kỹ trên đầu bóng đen, hai cái lỗ tai thật dài rủ xuống …
END
.