Trên ba lô của Từ Nhàn Thuyền có một con búp bê thỏ rất dễ thương, không rõ làm từ chất liệu gì nhưng nhìn vô cùng sinh động. Hàn Giai Doanh cảm thấy rất hứng thú, cô chồm người tới từ sau chỗ ngồi: “Mua ở đâu thế?”.
“Cửa hàng bán quà lưu niệm”. Từ Nhàn Thuyền cười híp mắt trả lời.
“Bao nhiêu tiền?”.
Từ Nhàn Thuyền nói ra một con số, Hàn Giai Doanh làm ra biểu tình “Đồ phá của”. Bất quá con thỏ đáng yêu như vậy, cho dù là một người chín chắn như cô cũng sẽ cắn răng mà mua. Chỉ là —— “Không nghĩ tới cậu sẽ có hứng thú với những thứ này”.
Cao Thông bên cạnh khinh thường liếc mắt nói: “Đồ chơi của tiểu nữ sinh”.
Từ Nhàn Thuyền phớt lờ cười cười, bỗng nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm Cao Thông, gằn từng chữ nói: “Kỳ thực, tôi rất bài xích một số đồ chơi có gương mặt”.
“Tại sao?”. Hàn Giai Doanh vừa chơi với thỏ búp bê vừa hỏi.
“Cô biết không, những thứ có gương mặt, rất dễ tụ linh”.
Ánh nắng mặt trời từ kính chắn gió trước xe chiếu lên người Từ Nhàn Thuyền làm cái bóng của cậu kéo dài, toàn bộ chiếu lên người Cao Thông. Cao Thông không tự chủ rùng mình, một tay lấy con búp bê Hàn Giai Doanh đưa tới, ném thẳng tới người ngồi phía trước, vừa vặn đập trúng vào mặt Từ Nhàn Thuyền. Từ Nhàn Thuyền không nhúc nhích, mặc cho nó rơi xuống, bóng lưng làm cho Cao Thông không nhìn rõ vẻ mặt của cậu ta.
“Này, cậu…”.
Két. Xe chợt dừng lại, theo quán tính Cao Thông ngã về phía trước, một đôi tay đè xuống hai vai hắn, hắn ngẩng đầu, Từ Nhàn Thuyền từ trên cao nhìn xuống, mở miệng nói: “Đằng sau lưng anh…”.
“A!”. Cao Thông lập tức che lại hai tai, la lên sợ hãi.
“Câm miệng”. Tần Tử Giác ngồi ở chỗ lái xe lạnh giọng nói. Cao Thông chợt phát hiện, âm thanh của Tần Tử Giác thực sự rất âm lãnh.
Vậy…trong xe có cái gì? Mình…sau lưng của mình có cái gì? Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Cao Thông nhắm chặt hai mắt, cự tuyệt nhìn thấy bất cứ điều gì kinh khủng.
Đột nhiên, hai bên trái phải của hắn trống không, Hàn Giai Doanh và Dương Diệp…Bọn họ không thấy đâu nữa! Bọn họ đâu mất rồi?! Đừng, đừng bỏ tôi lại một mình! Cao Thông run rẩy.
“Nghĩ gì đó”. Có tay vỗ vỗ vai của hắn.
Đừng! Đừng chạm vào tôi! Van xin ngươi…
“Này!”. Cái tay kia đẩy hắn một cái.
Đừng giết tôi…Cao Thông gần như khóc lên.
“Này!”. Bàn tay vỗ mạnh vào sau ót của hắn, “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, phía sau chỗ dựa lưng của anh cũng có đặt mấy con búp bê đó”.
Hả?
Hả?
Cao Thông đấu tranh mở hai mắt —— hai cánh cửa phía sau ô tô được mở ra, Hàn Giai Doanh và Dương Diệp đã xuống xe, đang ở ngoài xe mà hết hồn nhìn hắn. Từ Nhàn Thuyền thu tay về, cười hì hì nói: “Chúng ra tới rồi”.
Cao Thông vẫn còn trong tình trạng ngốc lăng, không có…chuyện gì?
“Xuống xe”. Tần Tử Giác không nhịn được mà giục.
Cao Thông giật mình, rất nhanh chui ra ngoài. Hít một hơi thật sâu, hắn quát lớn: “Cậu”.
“Ừ?”. Từ Nhàn Thuyền xoay người lại, giống như trước đưa lưng về ánh nắng mặt trời.
“Cậu…”. Đầu ngón tay của hắn run rẩy, “Cậu cậu cậu, cậu đừng có tới đây!”.
Từ Nhàn Thuyền nhún vai, cao hứng bừng bừng chạy đến đằng trước. Cao Thông bị bỏ lại phía sau, vẫn chưa hết run rẩy: “Cậu cái tên biến thái này, đồ ác ma, bệnh tâm thần,…Cậu…cậu…Các người chờ tôi với!”.
Huyện N nằm ở phía Bắc của thành phố X, từ X đi về phía Bắc khoảng chừng giờ đồng hồ sẽ đến được huyện N. Nhìn ở trên bản đồ, huyện N chỉ lớn bằng ngón tay út, ba mặt Đông Tây Nam nối liền với hai trấn một xã trực thuộc thành phố X, phía Bắc có vài ngọn núi không cao không thấp.
Trước khi tiểu đội xuất phát, Hàn Giai Doanh đã kiểm tra tư liệu rất cặn kẽ. Cô phát hiện huyện N là huyện nhỏ nhất của thành phố X. Thậm chí ngay cả những trấn tiếp giáp so với nó cũng lớn hơn không ít. Vậy mà một cái huyện nho nhỏ như vậy lại bao gồm nhiều thôn xóm nhất trong thành phố X. Thôn có lớn có nhỏ, thôn lớn nhất gồm hơn hai ngàn người, nhỏ nhất thì dân số chưa đến hai mươi.
Mà đám người Từ Nhàn Thuyền lần này muốn đi, chính là cái thôn nhỏ có vị trí hết sức đặc thù kia. “Vị trí” này không phải là chỉ vị trí địa lý, mà là chỉ nó là bộ phận đặc biệt nhất ở huyện N hay thậm chí là trong thành phố X. Cũng không phải nói người trong thôn và huyện có bất cứ quan hệ gì với đội ngũ lãnh đạo thành phố, hay trong mắt người thành phố X nó có bao nhiêu trọng yếu. Trên thực tế, cái thôn nhỏ này có rất ít người. Sở dĩ nói nó đặc thù là bởi vì cư dân trong thôn này đều là dân tộc thiểu số. Có lẽ sẽ có người thắc mắc, dân tộc thiểu số trong xã hội hiện đại cũng không hiếm, vậy đặc biệt ở chỗ nào? Đích xác, dân tộc thiểu số tuy rằng chỉ là “số ít”, nhưng đó là so với dân số của dân tộc Hán, nhưng nếu tính toán chính xác thì thật ra cũng không phải là “số ít”. Thôn này đặc biệt ở chỗ chính là “cổ thuật” của người trong thôn.
Nói đến cổ thuật, mọi người liên tưởng nhiều nhất là đến trại Miêu tộc, tình cổ, tương tư cổ, quỷ cổ,…Người hiện đại thông qua Internet thì có thể hiểu biết không ít về các dạng khác nhau của cổ thuật. Thường thường mọi người sẽ thấy một vài câu chyện thế này: cô gái Miêu gia mỹ lệ đanh đá tình cờ gặp phải chàng trai đến từ “thế giới bên ngoài”, hắn bị thu hút bởi sự cô đơn, trong sáng và phóng khoáng của cô, cô mê đắm cái đa tình ôn nhu của hắn. Vì vậy hai người nhanh chóng yêu mến nhau, rơi vào lưới tình.
Sau đó, vào buổi chiều ấm áp nọ, chàng trai nói với cô gái rằng hắn phải quay về “thế giới bên ngoài”. Hắn miêu tả cái thế giới kia cho cô gái, nào là nhà cao tầng, đường ôtô, nhà hàng sang trọng, những món quà tinh xảo,…Nơi đó có những cô gái mặc quần áo hàng hiệu, tóc búi cao thanh lịch, trang điểm sắc sảo, xinh đẹp quyến rũ như thế nào.
Rời khỏi trần thế lâu như vậy, hắn hoài niệm điện thoại di động của hắn, máy vi tính của hắn, những bữa tiệc xa hoa của hắn…Hắn chán ghét ngôi nhà làm bằng tre trúc, hắn muốn trở về ngôi nhà được trang bị điều hòa, TV. Sự đơn thuần của cô trở nên như vô tri, hắn muốn quay trở lại với những người phụ nữ thông minh sắc sảo —— có thể những người kia không toàn tâm toàn ý yêu hắn giống như cô, nhưng những cô gái kia hiểu được cái gì gọi là tình thú, cũng am hiểu quy luật trò chơi, một đêm tình cảm mãnh liệt, hừng đông liền nói lời tạm biệt. Hắn không kịp chờ đợi để trở lại cái thế giới xa hoa trụy lạc của hắn, nỗi buồn của cô bị coi là sự dây dưa, nước mắt của cô không thể xoay chuyển được trái tim hắn. Vì vậy, cô yêu cầu một đêm của hắn, hắn đáp ứng, sau khi triền miên thâu đêm, hắn rời đi.
Trở lại với thế giới cũ, hắn thăng quan tiến chức thuận lợi, mọi việc đều rất suôn sẻ. Hắn dần dần quên lãng cô gái Miêu gia như ánh mặt trời rực rỡ kia. Hắn mang bạn gái mới về nhà, ngày thứ hai, cô bạn gái thét lên té xuống giường —— hắn đã chết.
Kết thúc của câu chuyện, chân tướng rõ ràng, nguyên lai vào cái đêm cuối cùng của hắn và cô, cô vừa khóc vừa hôn hắn, hôn sâu thật sâu. Cô hôn lên gương mặt không kiên nhẫn của hắn, rồi hạ cổ trên người hắn.
Khi hắn không còn nhớ kỹ cô, cổ phát, hắn chết.
Thật bạo gan khi yêu một cô gái như vậy…Cuối cùng, mọi người cảm thán như thế. Nhưng cũng chỉ là cảm thán, sau khi tắt máy vi tính, mọi người lần nữa lại lao vào mặt trái của chốn phù hoa.
Đến được “trần thế” đều là những người xuất sắc, mà trên thế giới này, đa phần chỉ là người tầm thường. Người tầm thường thì cũng có vui sướng của người tầm thường, ai có thể xác định người vượt trội sẽ không tịch mịch chứ?
Có lẽ còn có người nghĩ đến bản thân mình —— nếu đó là tôi, có đánh chết cũng không tiến vào.
Thế nhưng đôi khi nguy hiểm thường thường nằm ở những nơi mà bản thân không hề biết. Hoặc là, biết rõ ràng hung hiểm vạn phần, nhưng không đi không được.
Chẳng hạn như, nhóm người Từ Nhàn Thuyền.
Có rất nhiều thôn làng thuộc huyện N, Hàn Giai Doanh chỉ có thể điều tra được đến đây, không phải là không chi tiết mà là lực bất tòng tâm. Bất luận là internet hay sách vở, tin tức về thôn trang kia ít lại càng ít, ngay cả tên nó cũng không có. Cô và Từ Nhàn Thuyền dùng hết phương pháp, cũng chỉ tra ra thôn này nằm tọa lạc trên một ngọn núi nhỏ phía Bắc của huyện N, cụ thể là một ngọn núi nhưng lại không rõ ngọn núi nào.
Tần Tử Giác dừng xe ở sơn đạo, kỳ thực nếu không phải kỹ thuật của y vô cùng tốt, mấy người bọn họ vốn đã dừng ở rất xa chân núi. Sơn đạo rất hẹp, hiển nhiên là chưa được xây đắp qua, lần này Hàn Giai Doanh cẩn thận hơn mua một đôi giày thể thao nhưng vẫn bị sỏi đá cấn đến đau chân. Xe dừng ở giữa chừng núi, gần đó có một thôn nhỏ, thoạt nhìn cũng không tồi tàn, nhưng lần này Hàn Giai Doanh có chuẩn bị đầy đủ lương khô, cho nên bọn họ thừa dịp trời chưa tối đi lên cao một chút nữa.
Ở trên đường đi Hàn Giai Doanh và Từ Nhàn Thuyền cũng đã thảo luận qua mấy lần, kết quả thảo luận là cái thôn nhỏ thần bí này nhất định nằm ở trên đỉnh núi, sau khi hỏi qua những thôn dân gần đó, cũng đã xác thực được điểm này. Hiện nay trước mắt thì tin tức đáng tin cậy nhất đến từ một thôn phụ tên là Ngô Mẫn. Bà kể cho đám người Từ Nhàn Thuyền nghe toàn bộ quá trình Tạ lão tứ bị “Thi cổ” mà chính mắt bà ta nhìn thấy.
Sự tình xảy ra hơn hai năm trước, ngày đó, người bán hàng rong duy nhất ở các thôn làng lân cận là Tạ lão tứ, vẫn giống như thường ngày, hắn cưỡi chiếc xe ba bánh chở đầy những vật dụng hằng ngày đến thôn bọn họ. Không giống như những thôn làng ở dưới chân núi, thôn của Ngô Mẫn tin tức rất nghèo nàn, cũng không hoan nghênh người ngoài. Tạ lão tứ là người ngoài thôn duy nhất mà bọn họ rất tha thiết mong chờ. Thông thường cứ hai tháng một chuyến, Tạ lão tứ sẽ mang đến rất nhiều nhu yếu phẩm, mỗi một lúc này, người trong thôn sẽ đem rau cải thịt khô các thứ đến trao đổi —— đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Tạ lão tứ được hoan nghênh nhất, hắn không khăng khăng phải dùng tiền để mua mà đồng ý cho các thôn dân lấy vật đổi vật.
Đến lượt của Ngô Mẫn, đồ trên xe Tạ lão tứ không còn nhiều. Ngô Mẫn dùng một cái túi lông dê đổi vài thứ từ Tạ lão tứ, trong đó bao gồm một cái siêu bằng đất nung. Cái siêu rất bình thường, thân có màu vàng đất, phía trên sơn một vòng tròn màu nâu sẫm. Cái siêu rất thô ráp, sờ lên nghe sàn sạt, trên đường mang về nhà rơi rớt rất nhiều đất sét.
Ngô Mẫn vừa đem cái siêu để trên bàn, một con sâu mảnh bò ra ngoài! Kinh khủng biết bao nhiêu! Tuy nói người nhà nông không mấy chú trọng đến việc khử trùng vật dụng nấu ăn, nhưng vệ sinh cơ bản vẫn được coi trọng, xã hội đang phát triển, quan niệm mọi người cũng đã đổi mới. Đừng nghĩ người ở nông thôn nhất định là bẩn thỉu. Huống chi trong siêu nước lại con sâu bò ra như vậy, cho dù là nhỏ thôi nhưng Ngô Mẫn vẫn đổ mồ hôi lạnh cả người. Ngô Mẫn nghĩ tới nghĩ lui, cầm lấy siêu nước chạy ra ngoài —— bây giờ chạy đi, chắc là còn bắt kịp Tạ lão tứ bảo hắn đổi lại cái khác.
Nghĩ như vậy, Ngô Mẫn chạy ra khỏi thôn. Quả nhiên Tạ lão tứ vẫn chưa đi xa, hắn vẫn còn cưỡi chiếc xe ba bánh ở phía trước. Ngô Mẫn kêu một tiếng, Tạ lão tứ không nghe thấy, bà không ngừng đuổi theo, Ngô Mẫn lại kêu thêm vài tiếng, Tạ lão tứ vẫn hoàn toàn không để ý. Lần này, Ngô Mẫn rất tức giận. Lòng nói, hảo một Tạ lão tứ ngươi, bình thường nhìn rất đường hoàng, nhất định là biết cái siêu này có vấn đề, không ngờ lại bị mình phát hiện rồi đuổi theo. Càng nghĩ càng giận, Ngô Mẫn một mạch đuổi theo Tạ lão tứ không buông.
Nhưng dần dần, Ngô Mẫn cảm giác Tạ lão tứ rất kỳ lạ, chẳng lẽ hắn thật sự không nghe thấy tiếng mình gọi? Chỉ thấy Tạ lão tứ đạp xe ba bánh không nhanh không chậm, nhưng bất luận Ngô Mẫn chạy nhanh thế nào cũng không đuổi kịp hắn. Lúc này, Ngô Mẫn nhìn thấy Tạ lão tứ đụng vào một thân cây. Cây trên núi rất to lớn, Tạ lão tứ cứ thế mà đụng thẳng vào, phỏng chừng bả vai đã bị trật khớp. Thế nhưng giống như là hắn chưa phát hiện mình bị thương, hắn xuống xe rồi tiếp tục đi về phía trước. Lần này, Ngô Mẫn không dám gọi hắn nữa. Bà nghe nói có một loại bệnh gọi là “mộng du”, không thể gọi người, vạn nhất mà bị đánh thức, người sẽ chết.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ về gọi người trong thôn đến? Nhưng đi thế này, đợi lát trở lại mới đi tìm người sao? Bỏ mặc Tạ lão tứ thì Ngô Mẫn không làm được, cuối cùng bất đắc dĩ, Ngô Mẫn cắn răng lén đi theo.
END
P/s: Mọi chuyện dần dần được sáng tỏ rồi, Từ Nhàn Thuyền, Tần Tử Giác hay Hàn Giai Doanh, Cao Thông, Dương Diệp càng đến gần hơn với chân tướng, những việc linh dị thần quái từ đầu đến giờ đều có căn nguyên, có ân báo ân, có oán báo oán, một người có thể cố chấp với chấp niệm của mình đến bao lâu, các bạn hãy tìm câu trả lời ở những chương cuối này nha!! ^^