Sáng sớm ngày thứ hai, từng người trong nhóm Từ Nhàn Thuyền khi tỉnh lại đã phát hiện một hiện tượng lạ —— sương mù xuất hiện. Từ Nhàn Thuyền mẫn cảm nhận ra đây không phải là một trận sương mù bình thường. Thực tế, cậu đối với tình cảnh lần này vô cùng quen thuộc, đây là trận sương mù mà cậu và Tần Tử Giác gặp phải ở ngọn núi phía sau chùa Không Phá.
Tập hợp mọi người lại, Từ Nhàn Thuyền cẩn thận đóng cửa sổ, thấp giọng nói: “Nghe xem, đã có thứ gì đó theo sau chúng ta tiến vào nơi này”.
“Vào đây? Ở trong căn phòng này?”. Hàn Giai Doanh sợ hãi né tránh phía sau lưng Tần Tử Giác.
“Không, là trận pháp này. Tôi có dán một ít đồ ở cửa chính và cửa sổ. Hẳn là nó không thể nhanh chóng tìm được chúng ta”.
Cao Thông gấp gáp hét lớn lên: “Cái đó là cái gì? Nói cách khác là sớm muộn gì nó cũng tìm được chúng ta, đúng không?”.
“Không sai”. Lúc này, Từ Nhàn Thuyền còn có tâm trạng trêu chọc hắn, cậu nói: “Cho nên trước khi nó tìm tới thì chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng”.
“Chuẩn bị ra sao?”. Dương Diệp hỏi.
“Đầu tiên”. Từ Nhàn Thuyền ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía Dương Diệp, “Trói anh lại”.
Cái gì?
Dương Diệp kinh ngạc đứng tại chỗ, trái lại Cao Thông là người đầu tiên la lên: “Cậu có biết mình đang nói cái gì không? Trói Dương Diệp lại sao?”.
“Không sai”.
“Vì sao?”. Dương Diệp ngăn lại Cao Thông thoạt nhìn có hơi kích động, tỉnh táo đặt câu hỏi.
“Bởi vì trong chúng ta có nội gián”. Từ Nhàn Thuyền cười cười, “Mà nội gián kia, chính là anh”.
“Tôi…”. Dương Diệp vội vàng muốn biện bạch.
Từ Nhàn Thuyền phất tay cắt đứt lời hắn: “Anh còn nhớ rõ lời tôi hỏi Tiểu Nam lúc ở Quỷ môn quan chứ? Khôn xà ký sinh trong cơ thể vật chủ, nói cách khác, chỉ khi người bị ký sinh tử vong, khôn xà mới có thể chuyển dời đến cơ thể người khác. Mà người bị ký sinh tiếp theo đó, cũng sẽ bị người phóng xuất khôn xà khống chế, trở thành con rối của hắn ta. Ngươi vì muốn khôn xà ký sinh trên người Dương Diệp, cố ý làm cho Tiểu Nam hiện thân, giúp đỡ Tần Tử Giác hoàn thành bức tranh trùng, mục đích là muốn dẫn dụ cha nuôi của Dương Diệp là Dương Kiền cắn câu rồi mua bức tranh về, đúng hay không?”.
“Cậu đang nói cái gì vậy?”. Dương Diệp bất khả tư nghị nhìn Từ Nhàn Thuyền, giống như cậu ta đang nói thứ ngôn ngữ không phải của nhân loại.
Từ Nhàn Thuyền không để ý tới hắn, tự mình nói tiếp: “Sau đó ngươi điều khiển khôn xà ký sinh trên người tuổi trẻ tài cao Dương Diệp, điều khiển Dương Kiền Dương lão tiên sinh tự sát, đúng hay không?”.
“Cậu đang nói cái gì…”. Cụm từ “Đúng hay không” hung hăng quất mạnh vào Dương Diệp, hắn mở to hai mắt, đột nhiên nhào về phía Từ Nhàn Thuyền, “Cậu đang nói cái gì? Cậu đang nói cái gì? Làm sao tôi có thể giết cha tôi! Làm sao tôi có thể giết ông ấy chứ!”.
Tần Tử Giác đè vai hắn ấn mạnh xuống đất, bang bang! Đầu Dương Diệp đập mạnh trên nền đất. Từ Nhàn Thuyền nhìn Dương Diệp đang không ngừng giãy dụa, cậu bình tĩnh nói: “Mỗi chỗ chúng tôi đi đến, đều phát sinh một chút chuyện bất thường, giống như những thứ đó đang chờ đợi một mẻ cá lớn, chờ đợi chúng tôi đi đến. Tại sao lại như vậy? Bởi vì, ngươi thông qua Dương Diệp tiếp cận tụi này, hiểu rõ tính nết từng người, biết được tất cả quá trình tiếp theo”. Cậu dừng một chút, “Không, phải nói là ngươi đã là Dương Diệp”.
Dương Diệp yên lặng nằm phục trên mặt đất, một chút động tỉnh cũng không có, giống như đã không còn nghe thấy gì, không còn nhìn thấy bất cứ kẻ nào. Từ Nhàn Thuyền lấy ra từ trong túi một sợi dây to, hợp lực với Tần Tử Giác trói lại thật chắc.
“Phải làm như vậy sao?”. Cao Thông do dự nhỏ giọng nói. Hắn không thể nào nghĩ một Dương Diệp ôn hòa nhã nhặn lại có liên hệ với mấy thứ kia được, trong tiềm thức không muốn tin tưởng lời nói của Từ Nhàn Thuyền.
Sợi dây mà Từ Nhàn Thuyền dùng để trói Dương Diệp cũng không phải là một sợi dây thừng bình thường, nó đã được ngâm trong nước tro qua ngày, cuối cùng lại trải qua ngày niệm kinh của Không Phá, đối với quỷ quái có sự khống chế rất mạnh. Cậu không yên lòng lại thắt thêm một cái kết ở dây thừng, rồi mới xoay đầu nói với người kia: “Bất luận anh ta nói cái gì, cũng không được tới gần”.
“Nhưng mà…”. Hàn Giai Doanh ló đầu từ sau lưng Tần Tử Giác, “Không phải cậu nói Dương Diệp chính là…chính là cái vật kia sao?”. Hiện tại, Dương Diệp đã bị các người chế trụ, còn có việc gì không yên lòng sao?
“Sự tình không đơn giản như vậy”. Từ Nhàn Thuyền rốt cuộc cười khổ, “Nó có khả năng điều khiển Dương Diệp, lúc cần thiết có thể trở thành Dương Diệp, nhưng mà nó không phải là Dương Diệp”.
“Nhưng mà cậu vừa mới nói là…”.
Từ Nhàn Thuyền không biết nên nói thế nào để cô hiểu rõ, suy nghĩ một chút, cậu cố gắng giải thích: “Phải nói là nó là Dương Diệp, mà Dương Diệp cũng là nó”.
“Cái gì?”.
“Nói đúng ra thì nó chỉ là một phần linh hồn được đặt trong người Dương Diệp, dùng để giám thị chúng ta…Nói hình tượng một chút, Dương Diệp giống như nó, nhưng cũng không phải là con người thật của nó. Chỉ cần nó muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể dứt ra”.
“Thật là một mớ hỗn độn, tôi nghe không hiểu gì cả!”. Cao Thông không nhịn được lớn tiếng nói, “Tôi chỉ hỏi cậu, cậu nhất định phải trói lấy anh ta đúng không?”.
Từ Nhàn Thuyền nhìn đôi mắt thất thần của Dương Diệp, kiên định nói: “Đúng vậy”.
“Cậu!”. Cao Thông tức giận đến giậm chân, “Cậu có chắc anh ta là nội gián không?”.
Từ Nhàn Thuyền suy nghĩ một chút rồi nói: “Không chắc”.
Vậy mà cậu vẫn còn hành hạ anh ta như thế hả! Lời còn chưa ra khỏi miệng, Cao Thông đã bị Từ Nhàn Thuyền cắt đứt: “Nhưng tôi không muốn mạo hiểm”.
Cao Thông há miệng nhưng không nói gì. Hiển nhiên ở đây người sợ chết nhất chính là hắn, nếu như việc trói Dương Diệp có thể loại bỏ mối nguy hiểm này, hắn quả thực không còn có thể nói được gì. Thế nhưng nghĩ đến việc đứng nhìn bọn họ đồng tâm hiệp lực khiến cho Dương Diệp có bộ dáng chật vật thế này, bản thân nhát gan không dám lên tiếng, lòng của Cao Thông co rút đau đớn như bị người ta đánh mấy quyền.
Từ Nhàn Thuyền hiếm thấy mà thân thiện vỗ vai Cao Thông, nói: “Đi thôi”.
…
Đi được một quãng đường, Cao Thông mới phác giác ra vấn đề: “Chúng ta đang đi đâu đây?”.
“Đánh BOSS”. Từ Nhàn Thuyền trả lời.
Hả? Cao Thông cảm thấy choáng váng, vẫn chưa được trang bị gì mà? Hả? Chúng ta đang chơi trò chơi sao? Đầu Cao Thông dần có chút thanh tỉnh, BOSS phải nói là cái thứ kia mới phải.
“Đợi một chút”. Cao Thông dùng sức kéo Từ Nhàn Thuyền, nghiêm túc hỏi lại một lần: “Chúng ta đang đi đâu?”.
Lúc này đây, Từ Nhàn Thuyền không trả lời mà chỉ lẳng lặng nhìn Cao Thông, một đáp án sinh động như thật.
Cái này chẳng khác nào đi chịu chết sao?! Cao Thông nhảy dựng lên. Tần Tử Giác xoay người lại, đẩy cánh tay Cao Thông đang nắm lấy Từ Nhàn Thuyền, y kéo Từ Nhàn Thuyền đi về phía trước.
“Nếu không theo kịp, tôi không chịu trách nhiệm về thương vong”. Giọng nói Từ Nhàn Thuyền từ xa xa truyền đến. Cao Thông giật mình, nhanh chóng chạy vọt tới.
Bọn họ dừng ở phía trước một khu rừng chuối rậm rạp, lá chuối rộng lớn như có sinh mệnh, tất cả đầu lá nhọn đều hướng vào sâu trong khu rừng.
Từ Nhàn Thuyền cười cười: “Còn có công năng chỉ đường sao, so với điều hướng có ích hơn nhiều”.
Cao Thông nhìn bộ dáng lúc này của đối phương vẫn ung dung bình thản, hắn tức tới nghiến răng, “Bên trong có cái gì?”. Hắn lo lắng hỏi.
“Đi thì biết”.
“Cậu hiểu ý của tôi, tôi không muốn một đi không trở lại”.
“Không muốn đi thì cứ nói, anh có thể ở lại chỗ này”. Từ Nhàn Thuyền soải bước đi vào cánh rừng, cũng không quên quay đầu lại dọa, “Nhưng tôi không thể đảm bảo anh ở lại đây an toàn hơn so với đi vào đâu”.
“…”. Được rồi, kể từ khi bắt đầu chống lại con thỏ xảo huyệt này, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ thắng nổi.
Sương mù nồng đặc tràn ngập trong rừng chuối, bốn phía yên ắng lạnh lẽo, chỉ có tiếng bước chân của bốn người vang lên trong không khí. Cánh rừng nhìn từ bên ngoài xem ra cũng không phải rất lớn, nhưng chỉ khi thực sự bước vào trong đây thì mới biết nó rộng lớn đến kinh ngạc.
Cây chuối không cao, cây lớn nhất cũng chỉ có mét, lá cây hình bầu dục rậm rạp rủ xuống thân cây nâu sẫm. Cao Thông phát hiện, cây chuối ở đây đều có một đặc điểm —— ngoại trừ gân lá chính rất dày, mặt lá hai bên vô cùng mềm mại. Mỗi khi hắn đi dưới tàng cây, phiến lá sẽ nhẹ nhàng khoác lên vai của hắn, cảm giác này, thật giống như…Thật giống như, đi theo phía sau hắn là một tuyệt thế mỹ nhân, nhan sắc đẹp nhất, dáng điệu uyển chuyển nhất trên thế giới này. Đôi môi nàng đỏ thắm đầy câu dẫn, nàng vươn cánh tay ngọc trắng nõn mảnh khảnh, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Loại cảm giác này rất tốt, cơ thể lạnh như băng của nữ nhân dán sát trên người, hắn cảm giác được sự lả lướt của nàng, ngay hơi thở cua nàng khe khẽ bên tai cũng mang theo mê hoặc trí mạng. Cao Thông không kiềm được tiếng rên rỉ, hắn nguyện ý chết chìm trong vòng tay nữ nhân này. Nữ nhân từ phía sau ôm lấy hắn, nàng không nói gì nhưng Cao Thông phảng phất cảm thấy nàng dán sát lên phía sau lưng của hắn, khóe miệng câu dẫn chậm rãi nhếch lên.
Cánh tay mảnh khảnh của nàng ôm lấy cổ hắn, Cao Thông không nhịn được muốn dùng gương mặt cọ xát, đó là một loại xúc cảm ra sao đây, hắn nghĩ. Thế nhưng khi chạm đến cánh tay của nữ nhân, tại sao lại khô như vậy, gân guốc rõ ràng như vậy? Không, nó không phải là như thế này. Cao Thông mở mắt ra, một chiếc lá chuối xanh tươi ướt át lẳng lặng đứng yên ở trước mặt…
“Chúng ta đến rồi”. Từ cách đó không xa truyền đến giọng nói của Từ Nhàn Thuyền.
Cao Thông sợ run cả người, lần mò theo phương hướng âm thanh mà chạy đi.
“Vừa mộng xuân sao?”. Từ Nhàn Thuyền cười hì hì hỏi. Cao Thông trừng mắt liếc cậu, chuyển lực chú ý vào tấm bia đá trước mắt.
“Đây là cái gì?”.
“Như anh thấy, là một ngôi mộ”.
“Mộ?”. Cao Thông tiến lại gần để quan sát, quả nhiên trên tấm bia đá có khắc vài chữ, “Cố…Phán…Chi”. Hắn cố gắng lắm mới xác nhận được tên chủ sở hữu, dưới góc phải của mộ bia có khắc vài con chữ nhỏ, chắc là “sinh năm nào, mất năm nào” và “người lập mộ”, nhưng niên đại đã quá lâu nên không còn nhìn thấy rõ.
“Được rồi”. Từ Nhàn Thuyền vỗ vỗ tay, “Đến gần đây đi chứ”. Cậu cười rộ lên, đôi mắt cong cong, “Cô cảm thấy thế nào, Hàn tiểu thư?”.
Cao Thông cực kì sợ hãi đứng thẳng người dậy, chỉ thấy Hàn Giai Doanh với tóc dài đen như mực tiến đến, cười lạnh nói: “Nếu đã tới thì ở lại đây đi”.
END