Trời đã tối sầm, ở dưới ánh đèn lờ mờ, con hẻm ngoằn nghèo uốn khúc trông có vẻ yên tĩnh và thần bí. Chiếc đèn đường có kiểu dáng đã từ vài chục năm trước, chỉ có miếng sắt chụp đèn mà không có trụ đỡ, lung lay lắc lư treo ở trên mấy sợi dây điện.
Khoảng cách giữa các ngọn đèn đường rất xa, ngọn đèn yếu ớt, lóe lóe lên. Hàn Giai Doanh mò mẫm đi về phía trước, ánh sáng làm cho cái bóng của cô như hòa vào trong bóng tối, ngoài trừ tiếng bước chân thì ngõ nhỏ không có bất kì âm thanh nào, giống như một cái hẻm chết vậy.
Kỳ thực khi vừa bước ra khỏi cửa nhà Vương nãi nãi, Hàn Giai Doanh liền hối hận. Ngõ hẻm này quá mức vắng vẻ, thế nên cô không dám kêu to tên Tần Tử Giác. Người này hơi quái gở, khi đi vẽ tranh thì nhất định không mang theo di động. Mặc dù ở trong lòng mắng tên khốn này vô số lần, Hàn Giai Doanh chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Cô không chỉ một lần nghe người khác nói qua, loại ma quỷ này, người nào tin thì nhất định sẽ thấy, người nào không tin thì sẽ không thấy. Nói trắng ra, hơn phân nửa là do mình tự hù dọa mình. Tần Tử Giác là người theo chủ nghĩa vô thần, không kiêng kỵ cũng không sợ cái gì. Khác với cô, từ nhỏ cô đã được dạy là phải tin tưởng khoa học, lại là người có học vấn cao, nhưng đàn bà trời sinh hình như hơi mẫn cảm. Cô là thuộc dạng“Thà tin là có, không thể tin không có”. Mặc dù không tới mức như mẹ cô hay bà dì, hai người mỗi ngày sáng sớm đều niệm kinh, ngày mùng một và mười lăm ăn chay, nếu là lễ Phật Đản thì sẽ vào chùa ở vài ngày…nhưng cấm kỵ thì vẫn phải có. Tỷ như tuyệt đối không treo phong linh(), trước đầu giường không được treo gương… Còn có, ban đêm đi đường tuyệt đối không được quay đầu lại.
() Phong linh: chuông gió.
Đi không được bao lâu, bỗng nhiên cô cảm thấy có ai đó đang kéo quần mình, lòng bàn chân toát ra một luồng khí lạnh. Hàn Giai Doanh dừng bước đứng yên tại chỗ, sau đó từ từ xoay người —— không có gì cả. Cô vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ mình khẩn trương quá độ, khi quay người tiếp tục bước đi, cô thoáng thấy phía trước hình như có một thứ gì đó màu trắng. Vật kia nằm dán lên mặt đất bất động, không nhìn ra là cái gì.
Ngày tháng , không được đi ra ngoài. Cô nhớ lại lời Vương nãi nãi nói.
Bắt đầu vài năm gần đây, hằng năm đều có người chết… thi thể toàn là sâu bọ…
Loài sâu này hút máu người…
Tiểu Nam…
Tôi nhìn thấy Tiểu Nam…
Nó ở cùng với người trẻ tuổi…
…
Hàn Giai Doanh gần như muốn khóc lên, nhưng nghĩ tới rất có thể là Tần Tử Giác, thế nên cô cắn răng kiên trì bước tới…
Đến khi tới gần thì Hàn Giai Doanh mới phát hiện thứ này chẳng qua chỉ là một bức tranh, được bao phủ lớp vải trắng rất dày, lộ ra một bên góc, không rõ là vẽ cái gì. Đại não nhanh chóng vận động —— Tần Tử Giác đến nơi này vẽ tranh, rất có khả năng bức tranh này là của y, nhưng lấy tính cách của y mà nói, không có khả năng rời đi mà bỏ lại tranh. Hiện tại bức tranh nằm ở đây, như vậy người đâu? Người đi đâu rồi?
Biết đâu toàn bộ đều trong bức tranh này. Trong đầu bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ này, Hàn Giai Doanh cúi xuống kiểm tra bức tranh.
Đúng lúc này, một cánh tay nhẹ nhàng khoác lên bả vai cô.
“A ——!!” Hàn Giai Doanh la lên.
“Im lặng”. Cái tay kia che miệng cô lại. Lạnh lùng, là giọng nói thiếu kiên nhẫn.
Tần Tử Giác?
Hàn Giai Doanh đẩy cái tay kia ra, nhanh chóng xoay người lại. Dưới ánh trăng cô nhìn thấy một người, cô cau mày lại, đây không phải Tần Tử Giác thì còn ai nữa. Đứng bên cạnh y là một người thanh niên, bộ dáng nhìn rất thuận mắt.
Bạn của Tần Tử Giác không nhiều cho nên cô đều biết mặt bọn họ, vậy người kia là ai?
“Tôi là Từ Nhàn Thuyền”. Người kia nhìn cô mỉm cười, cũng không mang theo bất cứ tâm tình gì, khiến cho người ta cảm thấy không thân thiện cũng không xa cách. Như thể cố tình dời đi tầm mắt của cô.
“Cậu chết ở đâu rồi?” Hàn Giai Doanh nhìn cậu ta gật đầu rồi quay sang hỏi Tần Tử Giác.
“Đi xem qua phong cảnh ở một cái ngõ khác”.
Trực giác của Hàn Giai Doanh cho biết Tần Tử Giác chưa nói ra hết, nhưng nhìn sắc mặt của y, phỏng chừng có hỏi cũng không nói.
Tần Tử Giác nhặt bức tranh lên, hỏi cô: “Chị ở đây làm gì?”
“Cũng do cậu không mang theo điện thoại, chị muốn nói cho cậu biết Tiểu Mao đã tính sai thời hạn cho thuê phòng trưng bày, nếu cậu cứ khăng khăng không cần trưng bày hết tất cả tác phẩm, vậy thì trước ngày mốt cậu nhất định phải hoàn thành các tác phẩm còn đang dang dở”.
“Không thể”. Tần Tử Giác từ chối.
“Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?!” Hàn Giai Doanh lên giọng: “Công tác chuẩn bị của giai đoạn đầu đều đã hoàn thành!”
“Đó là vấn đề của chị. Là cấp dưới của chị tính sai thời gian”. Tần Tử Giác không chút lưu tình mà nói.
Y nói không hề sai, Hàn Giai Doanh nhất thời xìu xuống: “Quên đi, để chị nghĩ biện pháp khác”.
“Đi ăn cơm”. Tần Tử Giác cầm giá vẽ lên, quay đầu bước đi.
Bẹp.
Y đã giẫm phải vật gì, cúi đầu nhìn thì thấy một con sâu nhỏ màu trắng.
“A——!!” Hàn Giai Doanh hét lên lần thứ hai, cô nhìn thấy sâu bò đầy trên mặt đất.
“Anh ơi, em rất đói bụng…”. Tiếng của trẻ con vang lên, Tần Tử Giác nhíu mày.
Từ Nhàn Thuyền nãy giờ đứng im nhưng giờ bỗng nhiên bước lên, lấy mũi chân khều khều sâu trên mặt đất, bẹp, một đạp giết chết.
Cậu bé sợ hãi nhìn cậu.
“Đã năm mươi năm, chết cũng đã chết, thu tay lại được rồi”. Từ Nhàn Thuyền nói.
Hàn Giai Doanh bóp chặt cánh tay của Tần Tử Giác, cả người không tự chủ mà run lẩy bẩy, hiện giờ cô đã biết cậu bé chính là Tiểu Nam.
“Còn thiếu một người, còn thiếu một người…” Tiểu Nam cúi đầu, miệng lẩm bẩm.
“Sinh mệnh của gã năm nay là kết thúc”. Từ Nhàn Thuyền ngáp một cái, “Bây giờ giết gã, ngươi lại muốn nợ thêm một cái mạng sao, không có lời đâu”.
Những năm gần đây, con hẻm này cứ cách một khoảng là có hàng chục người chết, Tiểu Nam thực xứng với cái tên ác quỷ.
“Những kẻ đó đều đáng chết!” Tiểu Nam bỗng nhiên ngẩng mặt lên, hung tợn nói.
Hứa Khiết lấy bùn ném nó, Hứa Cường thì đánh nó, nó chạy đến nhà ba mẹ chúng nó kể lại, cha mẹ chúng nó còn đánh nó vài bạt tai. Lưu Quân cướp bánh màn thầu dì Vương cho nó, Trần Kiến Quốc ném quần áo nó vào trong nước bẩn,…Nó nhớ hết tất cả.
“Còn anh ta thì sao?” Từ Nhàn Thuyền chỉ chỉ Tần Tử Giác.
“Ta chỉ muốn dọa anh ấy, muốn anh ấy mang ta đi ra ngoài”. Tiểu Nam nhỏ giọng nói, giọng điệu như bị ủy khuất, “Ta chờ nhiều năm như vậy, chỉ có anh ấy có thể làm được…Ta không phải là muốn anh ấy chết”.
“Này, cho mượn vải vẽ tranh dùng một chút”. Từ Nhàn Thuyền lấy cùi chỏ chọt chọt Tần Tử Giác.
Tần Tử Giác chán ghét đẩy tay cậu, lấy ra một mảnh vải.
Từ Nhàn Thuyền bày tấm vải ra mặt đất, nắm tay Tần Tử Giác há miệng định cắn một cái. Tần Tử Giác đánh ra một quyền nhưng bị cậu ngăn trở, cậu cười hì hì nói: “Hào phóng chút đi, chỉ là huyết khí anh tương đối nặng mà thôi”.
Giọt máu rơi trên tấm vải, những đám sâu chung quanh ngửi thấy mùi máu tươi, nhanh chóng đồng loạt bò về tấm vải.
Trong phút chốc, trên vải vẽ tranh chằng chịt sâu bò lúc nhúc, Tiểu Nam đi tới, nhìn ba người cười cười rồi dung hòa vào tấm vải…
…
Hai ngày sau, buổi triển lãm tranh đầu tiên của Tần Tử Giác.
Một vị lão nhân đang đứng trước hai bức tranh.
Hai bức tranh được đặt song song, bức thứ nhất là vẽ một con hẻm nhỏ uốn lượn quanh co, ánh sáng loang lổ. Bức tranh thứ hai là vẽ một con sông nhỏ, một đứa bé trai chân để trần đang dựa sát lên tảng đá, hình như đang mò cái gì đó. Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu rọi lên người cậu bé, nhìn không rõ gương mặt. Tổng thể bức tranh nhìn rất hài hòa, ấm áp, nhưng vẫn vô hình làm cho người khác cảm thấy bi thương.
“Tiểu biểu thúc, vị tiên sinh này nhất định muốn mua bằng được hai bức tranh này”. Hàn Giai Doanh lôi kéo Tần Tử Giác đi tới, đối với vị lão nhân kia nói: “Tôi đã tìm tác giả tới cho ngài”.
Lão nhân quan sát Tần Tử Giác một hồi lâu, sau đó cúi người xuống thật sâu, “Xin cậu hãy bán cho tôi hai bức tranh này, bao nhiêu tiền tôi đều nguyện ý trả”.
“Bức tranh này chính là hẻm Dương Nhị Đầu. Lúc còn trẻ, tôi cùng vợ và con trai sống ở đây,…”. Thấy Tần Tử Giác không tỏ ý gì nên lão nhân cảm thán nói, ông mong muốn những lời này có thể lay động Tần Tử Giác “Trong bức tranh này vẽ một đứa bé trai, nó rất giống với con trai của tôi. Nhưng lúc nó còn rất nhỏ đã rời tôi mà đi…là tôi có lỗi với nó…Tần tiên sinh, coi như ngài thành toàn nỗi nhớ nhung của tôi đối với con, xin hãy bán bức tranh cho tôi!”
“Cái này không bán”. Tần Tử Giác chỉ vào bức tranh thứ nhất nói.
Tiếp theo y chỉ bức tranh thứ hai: “Tùy tiện ra giá”. Dù sao đây cũng không phải bức tranh mà y vẽ.
Lão nhân thấy thái độ kiên quyết của Tần Tử Giác, tuy rằng chỉ mua được một bức nhưng có thể nhìn thấy đứa con trai trong kí ức của mình, ông cũng thỏa mãn.
“Nếu sau này có việc gì cần giúp đỡ, xin hãy liên lạc với tôi, tôi họ Dương”. Lão nhân lưu lại một tấm danh thiếp rồi hài lòng rời đi.
“Whoa, nguyên lai ông ta chính là Dương Kiền, ông chủ mấy sòng bạc lớn kia…Tiểu biểu thúc, cậu ngốc như bò”.
Tần Tử Giác không để ý tới chị ta.
Y thấy người kia cách đó không xa, vùng xung quanh lông mày liền nhăn chặt lại.
“Yo, tranh vẽ không tệ”. Từ Nhàn Thuyền thấy y đi tới thì liền lên tiếng chào hỏi.
“Tay cầm cái gì?” Tần Tử Giác không nhớ tài liệu quảng cáo của bọn họ được ưa thích như vậy.
“Gitama” (). Từ Nhàn Thuyền cười híp mắt trả lời.
() Gitama: Gintama (銀魂 Ngân Hồn, “Linh Hồn Bạc”), là một bộ manga do tác giả Sorachi Hideaki sáng tác và minh họa.
Đó là thứ gì?
Từ Nhàn Thuyền biểu tình như nhìn thấy quỷ mà nói: “Ngay cả truyện manga anh cũng không biết hả”.
…
“Hiện tại thế nào? Vẫn không tin ư?”. Từ Nhàn Thuyền dựa sát vào, đừng nói với cậu là Tần Tử Giác chỉ cho rằng đó là một giấc mơ kỳ quái.
“Tôi mơ thấy một giấc mơ kỳ quái”.
“…”. Thì ra trên thế giới thực sự có người như thế.
“Ngón tay của anh bị thương kìa?” Từ Nhàn Thuyền vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Giấy vẽ tranh cắt trúng”. Y trả lời rất nhanh, giống như đã luyện tập qua.
Tần Tử Giác không muốn lại tiếp tục đề tài này, y bước nhanh tới phòng nghỉ.
“Trên đó có dấu răng của tôi đó!” Từ Nhàn Thuyền la to.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tới đây, một cố sự lại kết thúc.
Vẫn là không kiểm soát được độ dài, nhìn qua sơ lượt một chút, hình như không nắm được trọng điểm. Thật sự muốn chết a. OTL.