Tiếng rung của điện thoại di động làm Hoa khiếu đang mơ màng ngủ giật mình tỉnh giấc, nhìn thoáng qua người còn đang ngủ say bên cạnh, Hoa Khiếu mặc quần áo cầm điện thoại mang ra ngoài phòng ngủ nghe máy.
“ Mẹ ….. ” tiếng của Hoa Khiếu đè thấp lo lắng.
“ Ta đã cho con thời gian suốt một tháng rồi, hôm nay người kia hẳn đã xuất viện đi, con hẳn cũng nên quay lại công ty rồi? ” Tiếng của Hoa phu nhân mang theo tức giận lãnh liệt, “ yến hội cuối tuần này, con nhất định phải có mặt! nam nhân kia tạm thời ta không phản đối, nhưng con phải kết hôn cho ta! Lời nhắc nhở của ta trước đây đều quá mơ hồ, làm con kiếm được chỗ sơ hở, lúc này ta nói cho con biết. Không có thê tử không có người thừa kế, tương lai ta giao công ty cho con thì như thế nào? Tương lai của con lại như thế nào? Con cũng muốn học theo cái tên Để Luật Dương không có cốt khí kia sao? ” Hoa phu nhân một lần nói hết, ngữ khí thoáng dịu đi, “ Hoa Khiếu, con là con trai của Hoa Cơ Vân ta, con lý ra nên là người ưu tú nhất, đừng vì nhất thời mê hoặc mà làm lỡ mất tiền đồ. Nam nhân mà, ta cũng biết, chỉ có một người là không có khả năng, nên ta cho phép con chơi đùa, nhưng con không thể mê muội mất cả ý chí. Hoa Khiếu, ta cảnh cáo con lần cuối, lần sau việc này sẽ không đơn giản như thế này đâu. ”
“ Vâng, thưa mẹ. ” Trước mặt mẫu thân Hoa phu nhân, Hoa Khiếu căn bản không có cơ hội phản bác lại, chỉ có thể liên tục đáp ứng.
“ Cuối tuần này con mời tiểu thư Chu gia cho ta, con cũng gặp qua rồi, ở nhà hàng xoay tầng cao nhất của Thiên Bích. Ta cũng sẽ tham dự, ba giờ chiều, đừng đến muộn. ” Hoa phu nhân giống như hạ mệnh lệnh mà dặn dò Hoa Khiếu, Hoa Khiếu thấp giọng trả lời một tiếng.
“ Vậy ngủ ngon. ” Hoa phu nhân gọn gàng lưu loát ngắt điện thoại. Hoa Khiếu cũng chúc mẫu thân ngủ ngon, tay lại siết chặt điện thoại.
Một phiến ánh sáng rơi xuống cửa sổ cuối hành lang, ánh trăng đêm khuya rất sáng, ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, rơi trên mặt đất, bao phủ lên Hoa Khiếu. Hoa Khiếu đặt điện thoại lên trán, nửa dựa vào vách tường trên hành lang, nét mặt suy tư.
Thật lâu sau gã mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, cởi xuống áo khoác ngoài, tắt điện thoại đi, đặt lại trên đầu giường, lại kéo chăn ra chui vào.
Không khí lạnh từ bên ngoài luồn vào khiến Tần Sở Ca còn đang ngủ say thoáng động một cái, ừ hử một câu, trở mình một cái tiếp tục ngủ.
Hoa Khiếu nương theo ánh trăng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên vết thương trên mặt Tần Sở Ca, thở dài một hơi, hãm chặt Tần Sở Ca vào ***g ngực bản thân, nhắm hai mắt lại.
Ngay sau khi vết thương của Để Luật Dương tốt lên, ngay lập tức hắn liền lao vào bận rộn làm việc, trong nhất thời cũng quên mất chuyện của Tần Sở Ca. Thẳng đến khi hết bận rồi, sau khi tích góp từng chút một thời gian dưỡng thương, hắn mới nhớ ra hắn quên mất đi thăm Tần Sở Ca.
Đợi đến khi hắn tra ra bệnh viện Tần Sở Ca nằm, lúc đó Tần Sở Ca đã sớm xuất viện rồi. Để Luật Dương cũng không muốn lại đến biệt thự của Hoa Khiếu, cuộc viếng thăm lần trước đã khiến hắn đủ mất mặt rồi, vì vậy lần này hắn liền sai Ngũ Nhai mua đến một vài lễ vật an ủi tặng cho Tần Sở Ca.
Thế nên khi Tần Sở Ca mở cửa, hai người đều cả kinh. Tần Sở Ca kinh ngạc là vì người đến là Ngũ Nhai cùng với những đồ bổ gì đó loạn thất bát tao trong tay; Ngũ Nhai kinh ngạc là vì vết sẹo rõ ràng trên mặt Tần Sở Ca.
Tần Sở Ca xấu hổ ho khan một cái, nghiêng mình giữ cửa cho hắn tiến vào, “ mời vào nhà. ”
Ngũ Nhai nét mặt cứng ngắc tiến vào khu nhà cao cấp của Hoa Khiếu.
Tần Sở Ca đi ở phía trước cũng cảm thấy rất không tự nhiên, không tìm được câu nào hỏi: “ Muốn uống chút gì không? Cà phê hay là thứ gì đó … còn có hoa quả … ”
“ Không cần. ” Ngũ Nhai kiên quyết nói, sau đó đem túi thực phẩm dinh dưỡng hắn vơ vét được trong siêu thị đặt lên trên bàn trà, “ chủ tịch bảo ta đưa cho ngươi những thực phẩm dnh dưỡng này, ngài bảo ta chuyển lời với ngươi rằng ngài rất xin lỗi … ” Ngũ Nhai dừng lại một chút, tựa như quên mất Để Luật Dương còn dặn cái gì, ngượng ngùng đứng.
Tần Sở Ca “a a” lên hai tiếng, sau đó đặt bình cà phê trong tay xuống, “ ta không trách hắn. ” Tần Sở Ca gãi gãi ót nói, nụ cười có chút gượng gạo, “ vết thương trên chân hắn như thế nào rồi? ”
“ Chủ tịch rất tốt, đã có thể đi làm được rồi. ” Ngũ Nhai trả lời rất nhanh.
“ Còn có … ”
“ Nếu không có việc gì ta xin phép về trước. ” Vẻ mặt của Ngũ Nhai vẫn kì quái như trước, hơi hơi cúi xuống, liền xoay người đi thẳng ra cửa.
“ Cám ơn. ” Tần Sở Ca nhẹ nói một câu, bàn tay của Ngũ Nhai đang nắm lấy tay cầm trên cửa, sửng sốt một chút, rồi mới mở cửa rời đi, “ đừng … đừng khách khí. ” Tiếng nói kia lần đầu tiên có chút lắp bắp.
Tần Sở Ca nhìn lại nhìn một đống đồ lớn đặt ở trên bàn, trong tâm cuồn cuộn bốc lên một thứ cảm xúc bất minh. Ý gì đây a? Chịu nhận lỗi ư?
Tần Sở Ca thử sờ lên khuôn mặt của mình, y tuy rằng luôn tự nói với chính mình, vết sẹo này là thứ để phân biệt y và Hứa Phàm Ức, nhưng mức độ khiến người khác sợ hãi của nó bản thân y cũng tự biết rồi.
Cho nên khi làm tình y không dám dùng tư thế nằm ngửa, khi rửa mặt cũng đều nhắm hai mắt lại.
Đến ngay cả Ngũ Nhai cũng bị gương mặt của y dọa rồi.
Có lẽ bản thân sai rồi, khuôn mặt như thế này Hoa Khiếu có khi nào cảm thấy không chịu đựng được nổi hay không?
Tần Sở Ca dùng sức gõ gõ lên đầu mình, muốn đuổi những ý nghĩ trong đầu mình đi, nghĩ nhiều như vậy cũng chỉ khiến bản thân thêm phiền muộn, thế nên y lật đật chạy lên thư phòng trên lầu, tiếp tục xem quyển sách hồi nãy còn chưa xem xong.
Trên quyển sách đó in rõ ràng là −−− tiếng anh …..
Tần Sở Ca cảm thấy bản thân lại vô công rỗi việc rồi, không chỉ cuộc sống nhàn rỗi, mà còn cực kì không xứng với Hoa Khiếu … thế nên y muốn từ nay bắt đầu nỗ lực học tập, sau này có thể không cần ở trong nhà làm sâu gạo nữa rồi.
Y không nên tiếp tục cuộc sống của một tiểu thâu nữa.
Hoa Khiếu nghe xong hùng tâm tráng chí này của y còn rất ủng hộ y, đưa cho y không ít sách học cơ bản, tỷ như sách tiếng anh, sách ngữ văn, sách toán, chầm chậm học để sau này thi vào cao đẳng.
Tuy nhiên mới bắt đầu học Tần Sở Ca liền cảm thấy mỗi môn học là một loại dày vò, những chữ này mỗi chữ y đều biết, nhưng chính là y ngồi cả ngày cũng không nhận ra, còn có y dốt đặc cán mai môn anh văn, đây quả thực là ác mộng của ác mộng a. Tuy vậy chỉ cần y nghĩ đến Hoa Khiếu, ngay lập tức y cảm thấy mình có thêm sức mạnh rồi.
Tần Sở Ca ngồi trên băng ghế cứng cảm thấy tối hôm nay thí thí của y thực sự là bị sử dùng quá độ a, liền ôm sách nằm trên giường lớn trong phòng ngủ, tiếp tục xem quyển sách anh ngữ cơ bản nhất, học thuộc bảng chữ cái hai sáu chữ.
“ abcdefgh … h … ịklmno … o … qp … không đúng opq … r … rst … uvwxyz … ” Tần Sở Ca khẽ ngâm bài hát chữ cái tiếng anh được coi như là mọi người đều biết, chẳng qua y không chỉ hát sai nhạc, mà còn hát sai từ.
Ai, đường còn dài a, Tần Sở Ca chán nản chui đầu vào dưới gối.
Lúc này điện thoại chợt vang lên, ở ngay trên đầu giường, Tần Sở Ca chui đầu ra, vươn tay cầm lấy điện thoại, “ alo? Hoa Khiếu … không về nhà ăn cơm à … vậy được rồi ta sẽ tự mình nấu cơm ăn, ừ ừ, được rồi, tạm biệt. ” sau đó y uể oải đem điện thoại đặt vào chỗ cũ.
Đây đã là lần thứ ba Hoa Khiếu không về nhà ăn cơm tối rồi, có vẻ như công việc dạo gần đây rất bận rộn, tiệc xã giao rất nhiều. Mỗi ngày đều là khi y sắp ngủ, dưới lầu mới có tiếng mở cửa, lần nào khi Hoa Khiếu ôm y ngủ cơ thể gã cũng đều mang theo mùi khói thuốc, rượu cùng mùi nước hoa nồng đậm.
Tần Sở Ca có thể nói cái gì đây? Y chỉ có thể đi siêu thị mua một đống đồ ăn đông lạnh sau đó cất vào tủ lạnh để phòng ngừa bản thân bị đói chết.
Chỉ mong việc làm ăn của gã có thể sớm đàm phán ổn thỏa, Tần Sở Ca nghĩ đến Hoa Khiếu bạn rộn làm việc cùng với việc gã rời nhà trước đêm hôm đó thì y không khỏi cảm thấy ấm ức, trong lòng yên lặng cầu khẩn.
Hoa Khiếu buông điện thoại, sau đó mở vòi nước rửa tay, vốc một vốc nước, táp lên mặt, sau đó rút hai tờ giấy lau từ bên cạnh tường, lau sạch khuôn mặt.
Chỉnh chỉnh lại cà vạt của bản thân, Hoa Khiếu đeo lên khuôn mặt tươi cười rời khỏi nhà vệ sinh, đi vào trong nhà hàng.
Chu tiểu thư cùng với mẫu thân của gã đã ngồi sẵn trong đó, mẫu thân gã đang cùng Chu phu nhân nói chuyện rất vui vẻ. Gã kéo ghế ra ngồi xuống, Hoa phu nhân thiêu thiêu mi, “ Khiếu nhi, sao con không cùng Chu tiểu thư nói chuyện? Các con đều là bạn cùng lứa, hai lão nhân chúng ta chỉ sợ là cùng với các con nói chuyện không hợp. ”
Chu tiểu thư ngồi ở phía đối diện khẽ cúi đầu ngượng ngùng, khóe mắt lại trộm liếc nhìn Hoa Khiếu. Hoa Khiếu điềm đạm cười, “ cùng với vị tiểu thư xinh đẹp như thế này nói chuyện là vinh hạnh của tôi. ” Sau đó nghiêng đầu, bắt đầu nói về đề tài mốt thời trang mùa xuân Paris. Cuộc trò chuyện lại chuyển tới đề tài văn học cổ điển Anh Quốc.
Chu tiểu thư mi phi sắc vũ (1) nói chuyện, giống như tìm thấy một người bạn tri âm, Hoa Khiếu vẫn liên tục giữ ý cười dịu dàng nhã nhặn bên môi, ngẫu nhiên lại chiêm thêm vào vài lời bình sâu sắc, khiến Chu tiểu thư liên tục cười duyên. “ Hoa tiên sinh thật là thông thái …. ”
“ Đâu có, học thức của Chu tiểu thư mới khiến ta ngưỡng mộ, có thể thông suốt văn học cổ điển Anh Quốc như vậy. ” Hoa Khiếu hơi nghiêng thân mình về phía trước, dáng vẻ tươi cười lại càng thêm ôn nhu.
“ Nhu Đình nhà chúng tôi chính là sinh viên hàng đầu học từ Oxford về đó. ” Chu phu nhân kéo tay ái nữ, vẻ mặt hiền từ cùng kiêu ngạo. Chu tiểu thư xấu hổ ngượng ngùng nói: “ Mẹ, người như thế nào lại nói vậy trước mặt người khác … ”
Bữa cơm này cũng dần kết thúc, Hoa phu nhân dùng khăn tay khéo léo lau miệng, gọi nhân viên phục vụ thanh toán, sau đó mới quay đầu nói với con trai: “ Thời gian còn lại hai người chúng ta không quấy rầy nữa, con đưa Chu tiểu thư đi nghe ca kịch đi. Nhớ kĩ phải đem nữ hài tử nhà người ta đưa về tận nhà. ”
“ Vâng ạ, mẫu thân. ” Hoa Khiếu lễ độ cúi đầu, sau đó vươn tay tới trước mặt Chu tiểu thư, “ tôi có thể tiếp tục có may mắn mời Chu tiểu thư xinh đẹp cùng nhau đi thưởng thức ca kịch không? ”
Chu tiểu thư rụt rè đặt tay ngọc lên bàn tay của Hoa Khiếu, “ đương nhiên, Hoa tiên sinh.”
(1) Mi phi sắc vũ: tươi cười như hoa, mặt mày hớn hở