Từ Bi Thành

chương 77: ngoại truyện 4: bắc thiện thời niên thiếu (iv)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mộ Thiện tưởng rằng sau khi hứa hẹn, cô sẽ nhìn thấy tên Trần Bắc Nghiêu trên bảng vàng thành tích thi cử.

Thế nhưng ở danh sách điểm thi cuối tháng của khối mười hai, Mộ Thiện không tìm thấy tên Trần Bắc Nghiêu. Ba giờ chiều phòng giáo vụ công khai danh sách, năm giờ cô mới xem. Đến bảy giờ tối, Mộ Thiện đứng ngồi không yên.

Sau tiết đầu tiên của giờ tự học, Mộ Thiện cố gắng trấn tĩnh đi đến lớp của anh. Tới cửa lớp, Mộ Thiện không khỏi ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh tượng im lặng như tờ ở trong phòng học, tất cả mọi người đều cúi đầu chăm chú làm bài tập.

Trước đó, Mộ Thiện cũng biết thời kỳ trước khi thi đại học vô cùng căng thẳng. Nhưng vì Trần Bắc Nghiêu, cô càng cảm thấy khẩn trương hơn.

"Bạn gái, bạn tìm ai thế?" Một nam sinh ngồi gần cửa ra vào hỏi nhỏ.

Mộ Thiện ngượng ngùng hỏi lại: "Trần Bắc Nghiêu có ở đây không ạ?"

"Cậu ấy một tuần nay không đến lớp rồi."

Một tuần đối với học sinh lớp mười hai có ý nghĩa như thế nào? Mộ Thiện không thể tin nổi. Anh thậm chí còn bỏ lỡ kỳ thi cuối tháng. Đến khi Mộ Thiện định thần, cô đã đứng trước cửa nhà Trần Bắc Nghiêu.

Anh từng cho cô biết địa chỉ nhà anh nhưng cô chưa đến bao giờ. Bây giờ đi tìm, Mộ Thiện mới phát hiện nhà anh rất dễ kiếm. Bởi vì trên sườn đồi rộng lớn chỉ có một ngôi nhà nhỏ cô độc ở đó. Tuy nhiên, ngôi nhà bằng gỗ rất đẹp, mái ngói màu cà phê, tường ngoài màu trắng, mang phong cách kiến trúc châu Âu.

Trần Bắc Nghiêu ra mở cửa, vừa nhìn thấy Mộ Thiện, anh sững sờ mất một phút. Bấy giờ là tám giờ tối, là thời điểm học sinh bận rộn làm bài tập. Vậy mà cô đứng trước cửa nhà anh, bất chấp cơn gió lạnh cuối thu.

"Anh..."

"Em..."

"Vào nhà rồi nói sau." Trần Bắc Nghiêu kéo Mộ Thiện vào nhà, anh dường như càng nắm chặt hơn khi đụng phải bàn tay lạnh giá của cô.

Mộ Thiện bề ngoài tỏ ra bình thản nhưng trong lòng cô hơi tủi thân, cô không gặp anh một tháng rồi, một tháng chưa từng cầm tay nhau.

Nội thất trong nhà sạch sẽ và trang nhã, trên tường treo đầy tranh vẽ và thư pháp, cả căn phòng phảng phất mùi đàn hương nhè nhẹ.

Phòng trong vọng ra tiếng ho của người già, Trần Bắc Nghiêu cau mày, anh để Mộ Thiện ngồi đợi ở ghế sofa rồi đi vào phòng trong. Một lát sau anh ra ngoài nói nhỏ: "Ông ngoại uống thuốc ngủ rồi."

Lúc này Mộ Thiện mới hiểu ra: "Anh xin nghỉ học để chăm sóc ông ngoại?"

Trần Bắc Nghiêu gật đầu.

"Bố mẹ anh đâu rồi?"

"Họ không sống ở đây." Anh vừa pha cốc trà nóng cho Mộ Thiện vừa nói lạnh nhạt: "Anh không có quan hệ với bọn họ từ lâu".

Mộ Thiện im lặng.

Một lát sau, Trần Bắc Nghiêu đưa cốc trà đến trước mặt Mộ Thiện, bất ngờ phát hiện hai hàng lệ trên má cô.

"Sao em khóc?" Anh luống cuống.

Mộ Thiện càng khóc dữ dội, tâm trạng ấm ức vì một tháng không được gặp anh, không được nhớ anh cứ thế bộc phát ra ngoài. Cô cảm thấy rất tủi thân, cả đời này chưa bao giờ ấm ức như vậy. Nhưng cô không ngờ, khi cô vội vàng đi tìm anh, mới phát hiện anh rất đáng thương, anh không được hưởng tình cảm của bố mẹ mà sống nương tựa vào ông ngoại. Thế là cô càng tủi thân, người con trai ở trước mặt rất đáng để cô trao gửi tình cảm nhưng cô không thể chia sẻ cùng anh, cô chỉ có thể nhìn anh một mình chịu cực.

Đang khóc nức nở, trước mắt Mộ Thiện đột nhiên tối sầm.

Sau đó, bờ môi mềm mại và lạnh lẽo của anh chạm vào má cô.

"Em đừng khóc nữa." Giọng nói anh có một vẻ trầm khàn xa lạ.

Cả thế giới xung quanh Mộ Thiện dường như dừng lại, chỉ còn gương mặt anh kề sát mặt cô.

Sau đó sống mũi cao của anh hơi chếch sang một bên, bờ môi anh thận trọng rơi trên môi cô, chạm nhẹ rồi rời đi ngay lập tức.

Mộ Thiện thẫn thờ nhìn anh, trong khi bờ môi anh chỉ rời đi nửa thước, rồi đột ngột phủ lên môi cô.

Đó là một nụ hôn dịu dàng, bất an nhưng cũng đầy đam mê. Đầu tiên, anh mút nhẹ môi cô, đến khi miệng cô hơi hé mở, anh liền thò đầu lưỡi vào trong.

Mộ Thiện hóa đá, môi Trần Bắc Nghiêu rõ ràng lạnh lẽo nhưng đầu lưỡi anh nóng như bị một ngọn lửa đốt cháy. Cô không có kinh nghiệm, chỉ biết để mặc anh từ từ rút hết không khí trong miệng cô. Khi đầu lưỡi của anh cuốn lấy đầu lưỡi cô, hai người đồng thời cảm thấy toàn thân nóng bừng.

Trần Bắc Nghiêu vốn đang đứng, cúi đầu hôn Mộ Thiện. Sau đó anh ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay do dự một giây rồi ôm lấy eo cô.

Đến khi Trần Bắc Nghiêu kết thúc nụ hôn, mặt Mộ Thiện đỏ ửng, bấy giờ cô mới phát hiện đang ở trong lòng anh.

Đây là lần đầu tiên cô được con trai ôm, mái tóc dài của cô dính vào lồng ngực anh, xúc cảm đó rất dễ chịu, nhưng cũng rất bất an.

"Đây là nụ hôn đầu của em." Mộ Thiện thỏ thẻ.

"Anh cũng vậy." Trần Bắc Nghiêu mỉm cười: "Anh rất lo em sẽ cự tuyệt, may quá."

Mặt Mộ Thiện càng đỏ hơn.

Không đợi cô lên tiếng, Trần Bắc Nghiêu lại cúi xuống hôn cô.

Anh hôn lên môi cô, hôn trán cô, hôn đầu mũi cô, lên hai mắt của cô, rồi hôn lên má cô. Trần Bắc Nghiêu cảm thấy mỗi tấc da thịt dưới môi anh vô cùng thơm ngát. "Sao người em có thể mềm mại như vậy?" Anh nghĩ thầm, ôm vào lòng là không muốn buông tay.

Cứ như vậy, Trần Bắc Nghiêu lại hôn thêm một lúc lâu, lâu đến mức mồm miệng Mộ Thiện tê liệt, anh mới tựa đầu vào mái tóc dài của cô.

"Anh xin lỗi." Trần Bắc Nghiêu nói: "Anh vốn định đợi em tốt nghiệp mới làm chuyện này."

Mộ Thiện đứng dậy: "Em phải về nhà rồi."

"Thiện Thiện". Trần Bắc Nghiêu cầm tay cô: "Anh thích em từ lâu. Thật ra lần trước không phải anh đi thăm mộ bà ngoại, anh đến đó chỉ vì...muốn nhìn thấy em. Sau đó bắt gặp em một mình lên núi, anh lo lắng nên mới đi theo em."

Toàn thân Mộ Thiện cứng đờ, cô chỉ biết mở to mắt nhìn Trần Bắc Nghiêu đỏ mặt tiến lại gần, lại một lần nữa lưu luyến bờ môi cô.

Kỳ nghỉ đông hai tháng sau đó.

Mộ Thiện vẫn dẫn đầu điểm thi các môn trong kỳ thi cuối học kỳ của năm trường cấp ba thuộc bốn huyện, vì vậy khi cô quyết định tham gia nhóm học tập do các bạn cùng lớp tổ chức trong kỳ nghỉ đông, bố mẹ cô không phản đối.

Một ngày vừa ăn sáng xong, Mộ Thiện lập tức vào phòng lục tung hết quần áo. Một lát sau, cô chạy ra hỏi mẹ: "Mẹ! Mẹ có thấy áo khoác vải năm ngoái mẹ mới mua cho con không? Áo khoác màu xanh da trời ấy."

Bà Mộ vào phòng con gái, giúp cô tìm áo khoác và nhìn cô hớn hở mặc vào người. Sau đó, cô đứng trước gương chải đầu một lúc lâu, đeo cặp tóc màu xanh thẫm dính nhiều hạt đá óng ánh, mới đứng dậy khoác cặp sách: "Mẹ, con đi đây ạ. Trưa nay có khả năng con không về nhà ăn cơm."

Sau khi đưa Mộ Thiện ra cửa, bà Mộ mới quay sang nói với ông Mộ đang đọc báo ở bên cạnh: "Anh có cảm thấy Thiện Thiện nhà mình gần đây hơi khác không?"

Ông Mộ ngẩng lên nhìn vợ: "Con gái đang tuổi lớn thay đổi luôn ấy mà, con bé ngày càng xinh đẹp ra chứ sao."

"Không phải điều đó." Bà Mộ đưa mắt vào phòng Mộ Thiện, bên trong cô vẫn vất quần áo bừa bộn trên giường. Bà có cảm giác con gái bà rất lạ, nhưng không biết cụ thể là gì.

Mộ Thiện không bận tâm đến xung quanh.

Cô vừa gõ cửa, Trần Bắc Nghiêu liền mở ra. Anh không nói một tiếng nào, lập tức kéo cô vào lòng hôn lấy hôn để.

"Này, anh càn quấy quá đấy, cẩn thận bị ông nhìn thấy bây giờ!" Hai tay Mộ Thiện ôm cổ anh, cười híp mắt.

"Hôm nay ông vào thành phố tham gia triển lãm thư họa rồi, không về trong ngày đâu." Trần Bắc Nghiêu không rời mắt khỏi thiếu nữ ở trong lòng: "Hôm nay em xinh quá."

Mộ Thiện trong lòng rất vui, nhưng cô giả vờ không bận tâm: "Cũng bình thường thôi."

Ý cười trong đáy mắt Trần Bắc Nghiêu càng sâu hơn, anh giơ tay bóp mũi cô: "Em ngồi xuống đây chờ anh, lát nữa sẽ có cơm ăn."

"Anh nấu cơm?" Mộ Thiện kinh ngạc, trông anh rõ ràng là người không chạm khói bếp nhân gian cơ mà.

"Lẽ nào em nấu?" Trần Bắc Nghiêu phì cười, anh quay người đi vào trong, còn dặn Mộ Thiện không được theo anh xuống bếp.

Mộ Thiện tựa người vào thành ghế sofa, toàn thân thư thái vô cùng.

Buổi tối hôm cô và anh có nụ hôn xác định tình cảm, Trần Bắc Nghiêu không chỉ hôn sưng môi cô, cũng làm tan chảy trái tim cô. Mộ Thiện tự nhủ, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học tập, cô và anh ở bên nhau không phải là tội lỗi..

Bởi vì anh cũng thích cô. Bởi vì cô thật sự muốn ở bên anh.

Đó là một cảm giác hạnh phúc chưa từng có, bất cứ người nào cũng không thể cho cô.

Ngồi một lúc, Mộ Thiện lôi sách vở từ cặp sách, bắt đầu làm bài tập. Khoảng nửa tiếng sau, Trần Bắc Nghiêu dọn thức ăn ra bàn, chỉ là ba món rau và một món canh đơn giản, mùi vị cũng tàm tạm.

Trong suốt bữa ăn Mộ Thiện cười suốt, cô nghĩ thầm, để lúc khác em nấu cho anh ăn, anh mới biết hôm nay anh kém cỏi như thế nào. Nhưng được bạn trai phục vụ tận miệng, làm sao cô có thể từ chối?

Ăn cơm xong, Mộ Thiện và Trần Bắc Nghiêu hơi buồn ngủ, không muốn động đậy. Trần Bắc Nghiêu mở đầu đĩa, bật "Slam Dunk".

Đó là phim hoạt hình anh thích nhất, Mộ Thiện trước đó chỉ thích xem truyện tranh thiếu nữ, cô chưa bao giờ xem loại phim hoạt hình thi đấu thể thao sôi sục nhiệt huyết như thế này. Xem một lúc, cô phát hiện trong phim hoạt hình có nhiều anh chàng đẹp trai nên xem khá say mê. Thỉnh thoảng, cô còn liếc nhìn gương mặt nghiêng của Trần Bắc Nghiêu, cô nhủ thầm, trông anh cũng giống Lưu Xuyên Phong đấy chứ? (Lưu Xuyên Phong, tên tiếng Nhật Kaede Rukawa, là nhân vật chính của Slam Dunk)

Xem thêm một lúc, mí mắt Mộ Thiện nặng trĩu, rồi không thể mở ra lúc nào cô không hay biết.

Mộ Thiện ngủ rất say, đến khi tỉnh lại, sắc trời đã hơi tối.

Mộ Thiện dụi mắt, cô vừa quay đầu liền phát hiện Trần Bắc Nghiêu đang nằm ngủ trên tấm thảm cạnh ghế sofa.

Mặc dù nằm trên nền đất nhưng tướng ngủ của anh rất đẹp, gương mặt anh thanh tịnh, cặp lông mi dài hơi động đậy, làn da trắng như ngọc. Mộ Thiện ngây người ngắm anh hồi lâu, cô định tiến lại gần hôn trộm anh nhưng lại thẹn thùng không dám.

Ngồi một lúc, cô nghĩ ra trò, rút bút màu từ cặp sách vẽ lên má trái của anh hình một con rùa. Đang định vẽ bên má phải của Trần Bắc Nghiêu một con chó nhỏ, cổ tay cô đột nhiên bị nắm chặt.

Anh mở mắt cười cười nhìn cô.

"Cô bé xấu xa." Trần Bắc Nghiêu giật bút khỏi tay Mộ Thiện, làm động tác như sắp vẽ vào mặt cô, khiến cô la oai oái, ngả người về ghế sofa.

Nhưng sức lực của anh mạnh hơn cô gấp trăm lần. Anh dễ dàng túm hai tay cô, đè người cô xuống ghế sofa. Thói quen thành động tác tự nhiên, hai chân anh kẹp chặt người cô, hai người nô đùa, cười đến mức thở không ra hơi. Sau đó, cả hai đồng thời ngượng chín mặt.

Tư thế này...

Mộ Thiện xấu hổ đến mức hai má nóng ran. Nhân lúc anh thẫn thờ, cô vũng vẫy định ngồi dậy. Trần Bắc Nghiêu giơ tay muốn đỡ cô, nhưng chẳng may chạm vào ngực cô.

Cảm giác đầy đặn mềm mại ngoài sức tưởng tượng, khiến Trần Bắc Nghiêu ngây người.

Mộ Thiện cũng có một cảm giác lạ thường, cô tỏ ra bối rối: "Anh giở trò lưu manh."

Trần Bắc Nghiêu định nói lời xin lỗi, nhưng khi nhìn gương mặt đỏ như quả cà chua chín của Mộ Thiện, anh có cảm giác một bàn tay nhỏ đang gãi nhẹ trái tim anh, làm anh muốn chạm vào nơi đó một lần nữa.

"Anh làm gì cơ?" Trần Bắc Nghiêu nhíu mày, tỏ ra ngạc nhiên.

"Anh sờ chỗ đó của em!"

"Chỗ nào?" Anh từ tốn mở miệng: "Phẳng lì, có thấy gì đâu."

"Phẳng...lì..." Máu nóng bốc lên đầu Mộ Thiện, cô bị đả kích nặng nề. Tuy không mấy quan tâm đến vóc dáng, nhưng từ trước đến nay, cô đều hơi hơi tự hào về nó.

"Để anh sờ một lần nữa." Trần Bắc Nghiêu nhìn cô, mặt anh cũng đỏ đến mức có thể trích máu đào: "Anh mới có thể xác nhận."

Mộ Thiện bỗng dưng không biết có nên từ chối anh. Cô hiểu làm vậy là không đúng, nhưng những hành vi không phải đạo như ôm ấp hay hôn nhau, cô và anh đều làm rồi. Cô thích anh, luôn muốn anh vui vẻ. Vậy thì để anh sờ chỗ đó của cô, anh sẽ càng vui hơn?

Không đợi Mộ Thiện có phản ứng, không đợi cô từ chối, Trần Bắc Nghiêu lại một lần nữa đè cô xuống dưới thân.

Lần này khác hoàn toàn những lần hai người hôn nhau. Anh nằm trên người Mộ Thiện, sau đó thò tay vào trong áo khoác cô, cách lớp áo len mỏng nhẹ nhàng xoa bóp đỉnh đồi non mềm của cô.

Mộ Thiện cảm thấy một sự kích động và thỏa mãn chưa từng có. Toàn thân cô như bị một ngọn lửa xa lạ thiêu đốt.

"Có dễ chịu không em?" Anh hỏi bằng một giọng chờ mong.

"Không có cảm giác gì cả." Mộ Thiện thật thà trả lời: "Nhưng trong lòng em rất dễ chịu."

"Anh muốn thò tay vào trong áo." Bàn tay anh từ từ lần xuống dưới, đến gấu áo len.

Mộ Thiện rất ngượng: "Sao anh có thể..."

Nhưng tay anh đã xâm nhập vào trong.

Đây là lần đầu tiên Mộ Thiện phát hiện, tay con trai và tay con gái rất khác biệt. Bàn tay anh rất lớn, gần như phủ hết một bên eo cô. Bàn tay anh mạnh mẽ, làm toàn thân cô mềm nhũn.

Lần này, Trần Bắc Nghiêu thông minh không hỏi ý Mộ Thiện mà trực tiếp vén áo len của cô. Ngắm hai đỉnh đồi trắng như ngọc được bao bọc bởi lớp áo con, ánh mắt anh ngẩn ngơ.

Mộ Thiện sững sờ. Cô có thể học thuộc cả quyển từ điển Anh Trung dày cộp, nhưng không biết nếu anh cúi xuống cắn nụ hoa nhạy cảm trên ngực cô, cô sẽ phải làm thế nào?

"Ưm..." Mọi sự kháng nghị của Mộ Thiện đều biến thành tiếng rên khẽ. Cô không thể không thừa nhận, cô rất dễ chịu. Cô rất thích được anh hôn và vuốt ve. Nhưng cô cũng biết phải dừng lại ngay.

"Không được hôn vào chỗ đó!" Thấy anh cúi xuống định kéo áo con, Mộ Thiện lập tức mở miệng ngăn cản.

"Anh hôn một tý thôi."

"Không được."

"Mười phút?"

"Hai phút!"

"Ừm...Được..."

Thế nhưng mới chỉ khám phá vài chục giây, Trần Bắc Nghiêu đột nhiên đứng dậy, anh kéo áo Mộ Thiện xuống rồi quay người đi vào phòng trong.

"Anh sao thế?" Thấy anh thay đổi sắc mặt, Mộ Thiện nhổm dậy đi theo anh.

Trần Bắc Nghiêu càng đi nhanh hơn: "Em ở phòng khách đợi anh, nước sôi rồi anh phải đi đun nước."

"Vâng." Mộ Thiện hơi bất an, lại ngồi về chỗ cũ, cô đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Nước sôi rồi anh còn đi đun nước? Đây là logic gì vậy?

Trên thực tế, nước đã sôi cạn.

Mà bạn Trần làm gì có thời gian quan tâm đến nước non, anh vội xông vào nhà tắm, cởi quần áo mở vòi nước, dùng nước lạnh làm nguội dục vọng đang cháy ngùn ngụt của mình.

Những ngày tháng ngọt ngào trôi qua rất nhanh.

Nếu nói tình cảm của Mộ Thiện đối với Trần Bắc Nghiêu trước đó chỉ là thầm thương trộm nhớ, vậy thì qua một kỳ nghỉ đông ngày ngày ở bên nhau, tình cảm đó đã trở thành một bộ phận không thể tách rời.

Cô cảm thấy cô rất yêu Trần Bắc Nghiêu, yêu anh sâu đậm. Có lẽ cả đời này cô chỉ yêu một mình anh, không ai có thể bắt cô rời xa anh.

Nếu trước đó Mộ Thiện từng suy nghĩ đến chuyện cô vì tương lai chia tay Trần Bắc Nghiêu, thì bây giờ, cô có thể vì anh hy sinh tất cả.

Một tin vui là kể từ học kỳ hai, khối mười một cũng có ba tiết tự học vào buổi tối như khối mười hai. Như vậy, Trần Bắc Nghiêu có thể ngày ngày sáng đến đón Mộ Thiện đi học, buổi tối tiễn cô về nhà.

Thật ra Mộ Thiện cho rằng không cần phải đón đưa. Nhưng trong lớp cũng có mấy đôi đi đi về về cùng nhau, Trần Bắc Nghiêu lại kiên quyết, nên cô đành để anh đưa đón.

Sau đó Mộ Thiện phát hiện, chỉ những người yêu nhau mới lĩnh hội hết cảm giác ngọt ngào của việc đón đưa. Mỗi khi nắm tay anh, cô đều thấy con đường rất ngắn ngủi. Ngày nào cô cũng hy vọng đường đến trường không có tận cùng.

Tháng thứ hai của học kỳ mới, thời tiết vô cùng giá lạnh. Trần Bắc Nghiêu đưa Mộ Thiện về nhà qua một ngõ nhỏ bên ngoài khu tập thể. Kể từ lúc anh bắt đầu đưa đón cô, bọn họ không đi đường lớn mà toàn chọn đường vòng hẻm nhỏ vắng người.

Đi đến giữa con ngõ nhỏ, Trần Bắc Nghiêu đẩy Mộ Thiện vào tường, hôn cô cuồng nhiệt. Mộ Thiện bị anh hôn đến ý loạn tình mê, hai tay ôm chặt cổ anh, trong lòng chỉ muốn hôn đến lúc trời sáng.

Một lúc lâu sau, Trần Bắc Nghiêu mới lưu luyến rời khỏi đôi môi cô, anh cầm tay cô đi tiếp ra ngoài ngõ.

Mới đi mấy bước, Mộ Thiện đột nhiên cứng đờ người.

Ở đầu ngõ, bà Mộ sắc mặt u ám, không biết đứng đó từ bao giờ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio