Các cung nữ không đợi phân phó, tất cả đều thức thời mà lui ra. Hoàn Nhan Tự lúc này mới đi tới bên cạnh Tố Y, cẩn thận bế y lên, nhìn thấy làn môi mỏng ngày thường quật cường khiến kẻ khác nghiến răng kia hơi nhếch lên, hiện ra một tia nhu hòa, sắc mặt vẫn vì chịu qua khổ hình mà tái nhợt nhưng hai gò má vì thủy khí mà nhiễm một mạt đỏ ửng, lông mi thật dài xếp lại như hai cây quạt nhỏ. Toàn bộ dung nhan vì vậy mà tức khắc trở nên ôn nhu đáng yêu không ít, khiến cho người ta không thể tin được đây lại là Tố Y tướng quân bách chiến bách thắng trên sa trường.
Hoàn Nhan Tự vươn tay, vuốt ve chiếc cổ bóng loáng của y, trong giây lát lại chạm tới vết sẹo kia. Hồi tưởng đến tình cảnh trong ngục ngày đó, trong lòng hắn rung động. Lại cúi người xuống chiếm lấy hai cánh hoa khẽ nhếch kia. Lúc này Tố Y vô lực phản kháng càng khiến cho hắn tận hứng một phen, khẽ liếm khẽ mút. Một bàn tay cũng không nhàn hạ, trườn đến hai điểm hơi nổi lên nơi ngực, đùa giỡn xoa nắn.
Chính khi hắn trầm túy trong phong cảnh kiều diễm liền nghe thấy bên tai vang lên một tiếng than nhẹ, biết Tố Y sắp tỉnh lại, không khỏi chán nản than một tiếng, đôi cánh tay ôm chặt lấy lưng người trong lòng, quả nhiên thấy Tố Y hơi hơi giương mắt, ánh mắt mông lung khiến hắn nhìn mà hồn phách trì đãng, suýt nữa không kềm chế được mà lặp tức vồ lấy.
May mà Tố Y lập tức tỉnh táo lại, Hoàn Nhan Tự thấy y vì tức giận mà hai má đỏ bừng, bàn tay đang đùa bỡn khỏa chu anh không khỏi càng thêm dùng sức. Vừa cười vừa nhìn y, chậm rãi nói: “Ngươi chuẩn bị sẵn sàng rồi sao? Trẫm đang có chút không chờ được.” Nói xong liền kéo thân người Tố Y về phía trước, chính là để cho cánh mông kia áp trên thứ sớm hưng phấn mà sắp dâng trào của mình.
Tố Y chưa từng trải phong tình, nhưng cũng biết lời nói kia có ý tứ gì, lập tức mặt đỏ lên, vừa liều mạng giãy dụa thân mình vừa mắng lớn tiếng: “Hoàn Nhan Tự, ngươi vô sỉ, ngươi không bằng cầm thú, ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .”
Hoàn Nhan Tự cũng không nổi giận, cái tay kia cuối cùng rút ra khỏi ngực Tố Y. Tố Y còn chưa kịp thở phào thì lại phát hiện hắn nguyên lai là đang tự cởi khố tử. Nghe hắn cười dài nói: “Mắng đi, ngươi mắng càng nhiều càng khó nghe, trẫm càng hưng phấn, bất quá những lời này cũng đã cũ, chẳng lẽ không có một chút ý mới gì sao?” Nói xong lộ ra trần bính cự đại của bản thân, ở bên cánh mông trần trụi của Tố Y mà khẽ cọ.
Nếu không phải lúc này, không phải nơi đây, không phải người này, Tố Y nhất định than khóc mà cầu xin tha thứ , y nằm mơ cũng không từng nghĩ vận rủi như vậy sẽ rơi xuống người mình. Nhưng cuối cùng, ngược lại y không biết nên nói lời gì, miệng nửa há ra, một chữ cũng không nói ra được.
Hoàn Nhan Tự nhìn đôi môi đỏ mộng kia, trong bụng một phen hỏa thiêu càng vượng, nắm chặt thân mình không thể động đậy kia, cúi đầu, ở trên đầu vai mượt mà của Tố Y dùng sức cắn xuống, hạ thân cũng như nghe theo suy nghĩ của chủ nhân, tìm kiếm khe hở giữa hai phiến mông, tại lối vào đào nguyên mà cọ xát. Bỗng nhiên dùng sức động thân một cái, chỉ nghe Tố Y kêu thảm thiết vài tiếng, vật cự đại kia liều mạng đâm vào, nhưng cuối cùng ngay cả phần đỉnh cũng không tiến vào được.
Tên đã trên dây, cho dù Hoàn Nhan Tự có thể ẩn nhẫn, bất cấp sắc, lúc này cũng không thể nhịn, hắn quýnh lên, càng phát ra hết sức hút cắn một đôi quả thực chịu đủ tra tấn nơi ngực kia. Nước xa sao có thể cứu được lửa gần, khố hạ không chịu thua kém dồn lực thúc vài cái, chỉ là Tố Y lần đầu hầu hạ, nơi hậu đình chưa trơn bóng, sao có thể dễ dàng hòa hợp. Y đau đến mức đầu toát mồ hôi như mưa, Hoàn Nhan Tự cũng không kém, gương mặt đã nghẹn đỏ.
Chính vào lúc đang quấn chặt lấy nhau, liếc mắt một cái thoáng nhìn môi đỏ mộng mím chặt của Tố Y, trong lòng Hoàn Nhan Tự liền động. Ngày xưa khi cùng phi tử giường đệ chi hoan, cũng có người vì muốn làm hắn hài lòng, dùng miệng phụng dưỡng, danh viết ‘xuy tiêu’, nhưng cũng thập phần thoải mái thích ý. Hiện giờ hậu đình Tố Y thật chặt, hắn lại chờ không được, xem ra thật đúng là thời điểm nên xuy tiêu. Chỉ không biết người dưới thân này khi thổi địch thì lô hỏa thuần thanh nhưng công phu ‘xuy tiêu’ sẽ như thế nào .
Nghĩ đến đây, trên mặt hắn không khỏi lộ ra tươi cười. Tố Y đang bị hắn tra tấn dục sinh vô lộ, dục tử vô môn, chợt thấy hắn quay thân mình lại, y còn tưởng rằng Hoàn Nhan Tự không thể cùng mình giao hoan, mất kiên nhẫn mà buông tha cho. Chính khi trong lòng cảm kích lão thiên gia, không ngờ phát giác cự trụ cực đại đáng sợ kia ở trước mặt gần trong gang tấc, thậm chí còn va chạm vào bên miệng y.
Y kinh hãi ngẩng đầu, đã thấy mặt Hoàn Nhan Tự đầy hân hoan nói: “Tố Tố, hậu đình ngươi thật chặt, xem ra cần trẫm hảo hảo khai phá một phen, chính là trẫm lại chờ không được, chỉ có thể ủy khuất ngươi dùng cái miệng nhỏ nhắn này, một chiếc lưỡi hồng giúp nó tiết tiết phát hỏa.” Nói xong đè đầu y hướng đến vật cự đại đang run run kia.
Dù là Tố Y kinh nghiệm sa trường, thấy biến không sợ hãi, lúc này cũng sợ tới mức hồn bay lên trời, cái thứ dơ bẩn như thế, lại muốn y dùng miệng. . . . . . Y làm sao có thể chấp nhận. Hoảng sợ ô ô vài tiếng, y cũng không dám há mồm, sợ một khắc không cẩn thận, thứ kia sẽ tiến vào. Hai cánh tay vô lực lúc này cũng liều mạng đánh về phía Hoàn Nhan Tự, nhưng một chút tác dụng cũng không có, ngược lại khiến hắn càng thêm dục hỏa đốt người, đem một bàn tay dùng sức bóp lấy miệng y, đem vật cực đại kia đẩy vào.