Tù Binh

chương 22

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quả nhiên, quyết định của Hoàn Nhan Tự giống như một tiếng sấm vang rền ở trên đầu các đại thần, khiến bọn họ trợn mắt há hốc mồm, chỉ có Úc Thương thập phần tán thành. Không nói đến trên triều người người cùng nghị luận, chuyển qua nơi Tố Y vừa tỉnh lại, thấy Hoàn Nhan Tự không còn tăm hơi, lúc này mới sảng khoái nhẹ nhàng thở ra. Y từ trước đến nay không tin quỷ thần, lúc này cũng không không thể ngăn mình niệm một tiếng phật. Chợt nghe ngoài cửa một thanh âm thanh thúy cất lên: “Đừng sớm cao hứng, biết được vui sướng tất biết ưu sầu. Ngươi là một vị đại tướng quân, ắt không thể không biết đạo lý này.”

Tố Y ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một thân hình nho nhỏ cười lạnh dựa vào cửa, gương mặt non nớt lại có nét khí phách cùng gian trá không phù hợp lứa tuổi của hắn, không phải tiểu thái tử Hoàn Nhan Sóc thì còn ai vào đây. Tố Y mấy ngày trước đây mới cùng hắn dùng cơm, nhưng chưa trò chuyện, lúc này thấy hắn xuất hiện ở nơi này, không khỏi có chút kinh ngạc, nhìn quanh nói: “Ngươi sao lại đến đây? Không có ai theo sau sao?” Y đối Hoàn Nhan Tự mặc dù căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng không cách nào đối một hài đồng nho nhỏ sinh lòng ghét bỏ, cũng có một tia lo lắng, hiểu được sự phức tạp của chốn hoàng cung, hắn lại như vậy xông loạn mà không có người theo sau, thực dễ dàng để cho kẻ có tâm tư thừa cơ mưu hại.

Hoàn Nhan Sóc nghênh ngang tiêu sái tiến vào ngồi xuống, nhìn trên bàn cái gì cũng không có, bất mãn nói: “Ngươi còn không có truyền điểm tâm sao? Nhanh truyền đi, trước ăn chút điểm tâm đã, ta đói bụng.”

Tố Y dở khóc dở cười nhìn bộ dạng đảo khách thành chủ của hắn, sớm có cung nữ biết hắn là một tiểu ma vương không thể đắc tội, vội vàng đi chuẩn bị. Nơi này Tố Y xuống giường rửa mặt chải đầu xong, quay đầu lại thấy Hoàn Nhan đang nhìn chằm chằm mình, nghĩ thầm, hai phụ tử này sao đều có cách nhìn người khác như vậy? Đành bất đắc dĩ nói: “Ngươi nhìn cái gì? Ta trên mặt không có hoa.”

Hoàn Nhan Sóc nghiêm trang gật đầu nói: “Không có hoa ta mới nhìn, nếu trên gương mặt này mà chỉ toàn dung chi tục phấn, cầu ta liếc mắt một cái cũng không được.” Nói xong lấy tay chống cằm, còn thật tình nói: “Ta đang suy nghĩ, phụ vương nếu thực thích ngươi, ta sẽ không giống như mấy phi tử mà chán ghét ngươi.”

Tố Y hoảng sợ, lại nói hai phụ tử này quả thật là phụ tử, ngay cả lời nói không ngại khiến người tức chết cũng thật giống nhau. Vội vàng trầm mặt nói: “Ngươi không cần suy nghĩ, điều này căn bản không có khả năng, phụ vương ngươi quyền khuynh thiên hạ, muốn người nào mà không được, ngươi là thái tử, nên nghĩ làm sao học tốt cách trị quốc chứ không phải cả ngày dạo chơi, chuyên môn cấp nan đề cho các phi tử.”

Hoàn Nhan Sóc nhìn y không chuyển mắt, bỗng nhiên cười ha ha nói: “Khó trách phụ vương lại si mê ngươi, quả thực có chút ý tứ. Ta nếu học tốt cách trị quốc, ngươi nghĩ cơ hội khôi phục Đại Tề không phải càng không thể sao? Ngươi có thật là Tố Y tướng quân kia thà chết chứ không chịu khuất phục không? Sao lại suy nghĩ cho Kim Liêu chúng ta như vậy? Ha ha ha.”

Tố Y bị hắn nói móc một chút, tức giận mặt mũi trắng bệch, xoay người nói: “Thủ đoạn thống trị quốc gia của phụ vương ta không biết ngươi có học được không nhưng cái loại miệng lưỡi trơn tru này xem ra mười phần học được cả mười.” Lúc này cơm đã truyền lên. Hoàn Nhan Sóc nhảy lên ghế bắt đầu ăn, Tố Y lại cảm thấy hắn là tiểu hài tử, không đành lòng đuổi hắn ra ngoài, đang ngồi tức giận, chợt nghe ngoài cửa một thanh âm kinh hỉ: “Tố Tố, Sóc Nhi, hai người các ngươi sao lại ở cùng nhau hòa hợp như vậy? Ha ha ha, thật tốt quá, thật đã giải cho trẫm một đại phiền não.”

Tố Y đang tức giận, nghe thấy lời hắn càng tức giận hơn, lớn tiếng nói: “Con mắt nào của người thấy ta và hắn hòa hợp, nhờ ngươi ban tặng, hai người chúng ta là tử địch, ở chung không hòa hợp là chuyện đương nhiên, ngươi lại phiền não cái gì?”

Hoàn Nhan Tự ha hả cười, cũng không trả lời, biết người thành thật này nhất định trong lòng không vui là bởi không nói lại cái miệng của Hoàn Nhan Sóc, sờ sờ đầu nhi tử, quả nhiên thấy hắn đảo cặp mắt trắng dã nói: “Phụ hoàng, có phải người lo lắng ta không thích y, bất quá ít nhất cho tới bây giờ, ta cũng không phải thực chán ghét y, ha hả, ngươi thực thủ đoạn, tù binh chí tử không hàng này lại suy nghĩ cho Kim Liêu chúng ta.” Nói xong đem chuyện vừa rồi kể lại, càng khiến Tố Y tức giận. Nhận không được mà chối cũng không xong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio