Từ Bỏ Vị Trí Phu Nhân Phản Diện

chương 92: 92: em càng ngày càng thích anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau tiệc đầy tháng của Tiểu Mộ Tề, công ty của Thẩm Mục Thâm cũng bắt đầu khai trương.

Tuy rằng những ông trùm trong giới đều biết Thẩm Mục Thâm tự mình dựng lên công ty, nhưng đứng đầu thương giới vẫn như trước là Thẩm thị.

Ai cũng không muốn đắc tội với Thẩm thị, cho nên không ai muốn hợp tác với Thẩm Mục Thâm.

Không hợp tác về mảng tài chính, nhưng cũng sẽ không cố ý đi đối nghịch.

Dù sao ai cũng không thể đắc tội được, tương lai không ai muốn trở thành địch nhân.

Buổi khai trương ngày đầu tiên, nhưng người đi theo từ Thẩm thị tới đều tràn đầy phấn khích mong chờ, nhưng ngay lập tức bọn họ liền phát hiện ra được rằng những công ty lớn không muốn hợp tác với công ty của bọn họ.

Nhưng công ty nhỏ nghe được mối quan hệ giữa Thẩm Mục Thâm và Thẩm thị, càng không có khả năng muốn hợp tác với Thẩm Mục Thâm, chỉ sợ sẽ bị liên lụy.

Dù sao hiện tại người tiếp quản là Thẩm Mạnh Cảnh, mà quan hệ giữa Thẩm Mạnh Cảnh và Thẩm Mục Thâm ở trong thương giới sớm đã không phải là bí mật gì.

Thẩm Mạnh Cảnh, Thẩm Mạnh Bách hay Thẩm Mục Thâm, quan hệ của ba người không cần người khác phải nói ra.

Người ta vẫn nói, gia sản Thẩm thị to lớn như vậy thì thế nào, cũng không tránh khỏi cung tâm kế gia tộc, khiến cho người khác cũng không hâm mộ gì cho cam.

Hiện tại ở Thẩm thị, Thẩm Mạnh Bách bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, cuối cùng đuổi ra khỏi Thẩm thị, cũng chỉ nắm giữ được cổ phần, chờ hàng năm ăn chia hoa hồng, không thể nào giao thiệp vào mạng lưới hoạt động của Thẩm thị.

Mà Thẩm Mục Thâm vì hợp đồng làm ăn với Center Mall xảy ra vấn đề, rời khỏi Thẩm thị, sau khi nắm giữ được cổ phần công ty, một lần nữa thành lập nên công ty mới.

Mọi người nhìn qua thì dường như tưởng rằng Thẩm Mạnh Cảnh là người chiến thắng, nhưng thật ra không được xem trọng.

Nếu Thẩm Mục Thâm trở thành người kế thừa cuối cùng của Thẩm thị, khẳng định có thể vượt qua thời kỳ thịnh hưng của Thẩm lão gia, quả thật chính là trò giỏi hơn thầy.

Nhưng chính là thật đáng tiếc.

Công ty Thẩm Mục Thâm thành lập trong một tháng vẫn chưa tiếp nhận được đơn hàng nào mới, nhân viên bắt đầu có xao động.

Họ không phải hối hận vì quyết định của bản thân, mà cảm thấy năng lực bản thân còn chưa đủ.

So với lúc còn ở Thẩm thị tang ca về trễ, có người còn ở lại suốt đêm.

Tống thư ký nhìn bộ dáng một đám đều lắc đầu lắc cổ, bộ dáng mệt mỏi, nhẹ thở dài một hơi, nhìn về phía văn phòng của Thẩm Mục Thâm.

Tống thư ký đi đến trung tâm văn phòng, vỗ tay, khiến mọi người nhìn về phía anh ta.

Buông tay xuống, trên mặt mang theo ý cười, nói, "Tốt lắm, hôm nay là thứ sáu.

Mọi người nhanh thu dọn đồ đạc trên tay, đúng giờ tan tầm, cũng không thể lãng phí tiền điện của công ty."

Nghe được "Đúng giờ tan tầm", không một ai cao hứng, rốt cuộc là không có việc gì, làm sao bọn họ còn có thể có mặt mũi đúng giờ tan tầm.

Tống thư ký nhìn ra được bọn họ đang nghĩ gì, ý cười không thay đổi, "Cuối tuần mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức.

Phải giữ năng lượng chiến đấu cho tuần tới."

Nói xong lời này, Tống thư ký đi tới bên ngoài văn phòng Thẩm Mục Thâm, giơ tay gõ gõ cửa.

"Vào đi."

Tống thư ký đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy người đàn ông ngồi trước máy tính, mang theo cặp kính mạ vàng, vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc của ông chủ, nói, "Ông chủ, cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp tốt."

Ngón tay dài đang đánh trên bàn phím bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu, qua đôi kính phản quang lại, mang theo tia khôn khéo sắc bén.

Mười ngón tay đan lại, chống cằm, khoé miệng hơi nhíu, cười như không cười chế nhạo, "Tống thư ký, từ khi nào thì cậu lại gấp gáp như vậy?"

Gấp gáp...

Khoé mắt Tống thư ký giật giật: "Ông chủ, là nóng vội, không phải là gấp gáp.

Còn có...chức vụ hiện tại của tôi không phải là thư ký.

Thẩm Mục Thâm nhàn nhạt "Ồ" một tiếng, sau đó nói, "Tống thư ký, cậu được lên chức Phó tổng rồi.

Vì sao còn nóng vội như vậy?"

Tống thư ký:...

Được rồi, anh ta nhận thua, chuyện xưng hô này, anh ta cứ mặc kệ đi.

"Không phải lòng tôi gấp gáp, mà là nhân viên họ nóng vội." Tống thư ký xuyên thấu qua cửa kính, nhìn ra chỗ làm việc của hai mươi mấy nhân viên.

Thẩm Mục Thâm cũng nhìn lướt qua, nhưng không thấy có nửa điểm ý tứ sốt ruột, cười nhạo một tiếng, "Nói với bọn họ, không cần sốt ruột.

Dự định nửa năm sẽ không có lợi nhuận."

Tống thư ký lộ ra biểu cảm không hiểu, "Vì sao?"

Thẩm Mục Thâm nhìn về phía Tống thư ký, giọng điệu chế nhạo, "Tống thư ký à Tống thư ký, từ khi cậu lại trở nên vụng về như vậy?"

Tống thư ký: "..." lần nữa bị đả kích.

Ông chủ, đừng đem người khác trở thành con giun đi guốc trong bụng ngài nữa được không, trái tim bé nhỏ này run sợ không chịu nổi.

Ai biết phía trong bụng ngài đang nghĩ cái gì?

"Bà Trần và Thẩm Mạnh Cảnh, hai người kia cậu nghĩ bọn họ có khả năng để cho tôi trong thời gian ngắn Đông Sơn tái khởi được sao?" Ánh mắt Thẩm Mục Thâm dần lạnh xuống, nổi lên hàn ý.

Tống thư ký vừa nghe, trong nháy mắt được minh bạch được ý tứ của anh.

"Vậy thủ đoạn của bọn họ, ông chủ, ngài có đối sách gì rồi sao?"

Bên môi Thẩm Mục Thâm gợi lên ý cười lạnh.

"Thủ đoạn của bọn họ là cái gì? Đơn giản chính là những trò dơ bẩn diễn xiếc mà thôi.

Chẳng qua vạch trần trò xiếc đó, căn bản không cần thiết phải nghĩ đối sách gì cả."

Tống thư ký gật đầu, thủ đoạn của Thẩm lão phu nhân đơn giản chính là chiêu trò vu oán hãm hại, loại chuyện này quả thật chính là những trò xiếc dơ bẩn.

"Đương nhiên, tôi cũng không có nói chờ bà ta nghĩ ra biện pháp đối phó với tôi." Thẩm Mục Thâm nói.

"Ông chủ chính là muốn tiên phát chế nhân (1)?"

~1: Đánh đòn phủ đầu; hành động trước để kiềm chế đối phương.

Thẩm Mục Thâm gật đầu, sau đó tinh tế suy nghĩ lại, hỏi Tống thư ký, "Cậu có nhớ tới khoảng hai năm trước, có một đám người tới Thẩm thị tìm Thẩm Mạnh Cảnh không?"

Tống thư ký nghĩ lại, trả lời, "Hình như có chuyện này.

Lúc đó hình như còn có người nói là mượn thân phận của Thẩm Mạnh Cảnh cho vay nặng lãi.

Sau đó chuyện này được làm sáng tỏ rồi giải quyết." Tuy rằng chuyện xảy ra lúc đó làm cho người ta khó hiểu, nhưng khi đó Thẩm Mạnh Bách không có ở trong nước, Thẩm Mục Thâm cũng không để ý tới chuyện phiền toái này, bởi vậy cho nên chuyện này cứ thế trôi qua.

"Từ manh mối này, cậu đi điều tra.

Xem đến cùng những người đó có phải tìm nhầm người hay không."

Tống thư ký gật đầu, "Tôi hiểu rồi."

- --

Sau khi Tề Duyệt chuyển đến đây, ban ngày có bảo mẫu hỗ trợ, cũng không cần thiết phải để bé ở trong nôi.

Cho nên cô liền cùng Thẩm Mục Thâm chuyển về căn hộ ở gần biển.

Lúc Thẩm Mục Thâm trở về đã hơn bảy giờ, có lẽ do Tiểu Mộ Tề đang ngủ, cho nên hiện tại Tề Duyệt đang đi tắm.

Buông chìa khoá xe, đi đến chiếc nôi nhỏ bên cạnh, phát hiện ra Tiểu Mộ Tề đã tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn ngơ ngác, mở to đôi mắt nhìn chiếc chuông nhỏ treo trên nôi.

Đây là cái thứ hai gần đây nhất Tiểu Mộ Tề yêu thích.

Mà cái thứ nhất, không thể nghi ngờ.

Nhìn thấy ba ba đột nhiên xuất hiện, đầu tiên Tiểu Mộ Tề sửng sốt mấy giây, sau đó ánh mắt sáng lên, vươn tay bé nhỏ, "A a a a," kêu vô cùng phấn khởi.

Thẩm Mục Thâm cẩn thận từ giữa phòng ngủ nghe được từ trong phòng tắm truyền đến tiếc nước, lại nhìn Tiểu Mộ Tề ở trong nôi nhỏ, khoé miệng khẽ câu, đem đôi bàn tay bế Tiểu Mộ Tề dậy.

Lấy tay nhéo nhéo gương mặt đầy thịt của bé, chọc chọc khiến cho Tiểu Mộ Tề kêu càng vui vẻ, lại hôn hôn lên mặt bé, cười thiếu chút nữa không nhìn thấy mặt trời đâu.

Thẩm Mục Thâm ở trước mặt Tề Duyệt sẽ không có làm như vậy với đứa nhỏ.

Lúc trước anh đã nói, không có khả năng sẽ thích đứa nhỏ.

Anh cũng đã từng cho rằng bản thân có lẽ sẽ không có kiên nhẫn làm một người cha tốt.

Nhưng từ khi Tiểu Mộ Tề được sinh ra, khiến cho anh nằm ngoài dự kiến, anh rất thích đứa nhỏ này, đương nhiên là đứng sau Tề Duyệt.

Nhưng vì không muốn hình tượng bản thân sụp đổ, cho nên ngoài miệng mặc dù Thẩm Mục Thâm có chút ghét bỏ.

Tề Duyệt từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy hai cha con ngồi trên ghế sofa, Tiểu Mộ Tề nằm trên ghế sofa, Thẩm Mục Thâm chăm chú nhìn bé con.

Im lặng, Tề Duyệt dựa vào tường lau tóc, mang theo ý cười nhìn hai cha bọn họ chơi đùa.

Trước kia còn hại cô lo lắng một phen sau khi sinh ra, tính cách lạnh lùng của Thẩm Mục Thâm sẽ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của đứa nhỏ.

Nhưng hiển nhiên sự lo lắng này của cô hoàn toàn dư thừa.

Tiểu Mộ Tề là một kinh hỷ, nhưng Thẩm Mục Thâm mang đến một kinh hỷ không thể đoán trước được.

Cô phát hiện ra, cô lại thích cái dáng vẻ kiêu ngạo đến chết này của Thẩm Mục Thâm.

Thẩm Mục Thâm nâng lên đôi mắt, nhìn về phía cô, "Em cười cái gì vậy?"

"Bởi vì bỗng nhiên em phát hiện ra, em càng ngày càng thích anh."

Đôi mắt của Thẩm Mục Thâm bỗng nhiên mở to, hiển nhiên là giật mình, chậm rãi bật cười, "Đến đây."

Cô vẫn luôn dễ dàng khiến cho tâm tình của anh vui vẻ đến lạ thường.

Tề Duyệt đi qua, đang muốn ngồi xuống quay lưng với anh, ai ngờ anh lại một tay đem cô kéo đến ngồi trên đùi mình, cầm lấy khăn lông của Tề Duyệt, dịu dàng giúp cô lau tóc.

"Em ở nhà có phải nhàm chán lắm không?"

Tề Duyệt đùa với Tiểu Mộ Tề, nói, "Em định chờ Tiểu Mộ Tề lớn hơn một chút, tìm bảo mẫu đáng tin cậy.

Em tính toán sẽ tới phòng triển lãm tranh của Hải Lan học hỏi một chút, dù sao một năm qua em cũng chưa động lại đồ vẽ tranh."

Sau khi tóc đã khô, buông khăn lông xuống, ôm vòng eo thon nhỏ của Tề Duyệt.

"Không, ý của anh là nếu trong khoảng thời gian này nhàm chán, có thể đem đứa nhỏ tới công ty."

Tề Duyệt ngẩn người, quay đầu nhìn về phía anh, "Anh từ trước đến nay công tư phân minh như vậy.

Sao đột nhiên lại muốn em đem Tiểu Mộ Tề tới công ty?"

Thẩm Mục Thâm khẽ cười một tiếng, chạm nhẹ lên chiếc mũi của Tề Duyệt, "Còn rất thông minh."

"Đương nhiên, nếu không thông minh làm sao anh có thể để ý tới em."

"Xem ra tự tin của em đúng là bị anh lây nhiễm rồi."

Loại tự tin này nọ cũng là một căn bệnh truyền nhiễm...

"Bởi vì hình tượng khắt khe, độc mồm độc miệng của anh đã ăn sâu vào tâm trí của nhân viên.

Dạo gần đây không có đơn hàng, mọi người trong văn phòng ai cũng căng thẳng như dây cung.

Em mang đứa nhỏ tới vừa vặn có thể khiến bọn họ thả lỏng một chút...!Vì sao em lại dùng ánh mắt này nhìn anh?"

Ánh mắt giống như nhìn một người không quen biết.

"Em đang suy nghĩ, từ khi nào Thẩm Mục Thâm lại trở nên có nhân tính như vậy."

"Có nhân tính không tốt sao, nếu em cảm thấy không tốt, anh nghĩ là chúng ta nên..."

"Không không không, rất tốt.

Chỉ là cảm thấy không quen, tuy ngạc nhiên nhưng em cũng vô cùng vui mừng."

Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Mục Thâm, đó là vào hai năm trước, giống như một toà băng sơn đem người đối diện đống cứng vậy.

Biểu hiện người lạ chớ tới gần, nhìn cô bằng ánh mắt lãnh đạm không có bất cứ cảm tình gì.

Nhìn hiện tại, ánh mắt có thể đốt cháy cô, tình cảm của anh dành cho cô chưa bao giờ che giấu.

"Kinh hỷ như lời em nói, vậy tối hôm nay..."

Lời nói chỉ nói một nửa, lại càng thêm vẻ ái muội.

Tề Duyệt cúi đầu, bên tai cô có chút hồng hồng, lần trước ở khách sạn bị dừng giữa chừng, anh về nhà hẳn là muốn tiếp tục, nhưng thường xuyên bị Tiểu Mộ Tề "quấy rối".

Nhiều lần bị "quấy rối", Thẩm Mục Thâm hiện tại cũng coi như là đã thăm dò tính toán được thời gian lúc nào tiểu tử kia tỉnh lại.

Đợi lát nữa sau khi ăn, sau đó nhóc con này đi ngủ, ít nhất phải đến mười một giờ đêm mới có thể tỉnh lại.

Hiện tại mới hơn bảy giờ, nhiều nhất tám giờ mới dỗ được nó đi vào giấc ngủ.

Đỡ Tề Duyệt lên, anh trầm thấp nói, "Anh hiện tại đi tắm rửa, em dỗ con đi ngủ."

Vốn nghĩ rằng Tề Duyệt sẽ không có phản ứng gì, nhưng nằm ngoài dự đoán của Thẩm Mục Thâm, vậy mà cô khẽ gật đầu khiến Thẩm Mục Thâm quá đỗi vui mừng.

Hết thảy đều đã chuẩn bị tốt, Thẩm Mục Thâm chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông bước ra, không một chút nào che giấu đường cong cơ bắp của anh.

Đường cong lưu loát, dáng người quyến rũ, giọt nước từ trên cơ đường cong cơ bắp chảy xuống, tràn ngập hơi thở từ tính.

Tề Duyệt nằm ở trên giường trùm kín chăn, chỉ lộ ra đôi mắt của cô.

Thẩm Mục Thâm cong lấy khoé miệng, giọng nói mê hoặc, "Nếu em muốn nhìn như vậy, có thể trực tiếp đến sờ."

Nói xong hướng giường lớn đi đến, Tề Duyệt nuốt nước miếng, thần thái vô cùng khẩn trương.

Lúc bước lên giường, có thể cảm nhận được rõ ràng hơi nước khi anh vừa tắm xong, điều này khiến Tề Duyệt cảm thấy càng thêm khô nóng.

Xoay người đè phía trên Tề Duyệt, ánh mắt anh giống như mang theo lửa, "Mặc kệ thế nào, hôm nay anh tuyệt đối sẽ không bỏ dở giữa chừng."

Chưa xong, anh còn bồi thêm một câu, "Đương nhiên, nếu em muốn nửa đời sau ở một mình, có thể kêu anh ngừng.

Nhưng nếu bỏ dở giữa chừng, một số chức năng có thể suy thoái."

Mặt Tề Duyệt đỏ bừng, thảo luận vấn đề đứng đắn, cô còn không nói lại anh.

Hiện tại thảo luận vấn đề không đứng đắn này, cô làm gì có cửa nói đạo lý với anh..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio