Từ Cái Nhìn Đầu Tiên (At First Glance)

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Gay đến trang viên vào buổi chiều hôm đó, cô có được một cảm giác vơi nhẹ trong lòng. Suốt cả ngày hôm đó, cô e sợ nhỡ có ai hoặc điều gì đó sẽ ngăn cô lại không cho dến đây. Khi chả có chuyện gì xảy ra, cô lại thấy khó mà tin là cô lại có một tương lai tốt đẹp.

Cô mượn mẹ cô một chiếc xe hơi nhỏ, loại xe ít khi dùng trong trong thành phố và hy vọng là những chiếc giảm xốc không phải chịu đựng quá nhiều trên ba dặm cuối cùng của con đường khấp khểnh. Khu trang viên đứng tách biệt, có núi bao quanh, nhưng cảnh quan thì rất đẹp và lúc nào cũng khiến cô cảm thấy dễ chịu.

Sau bữa sáng, cô vội vàng để đi nên chả làm gì khác ngoài việc gọi điện thoại cho Nigel để hủy bỏ bữa ăn tối với anh ta. Sau khi cô từ chối kết hôn với anh, Nigel không có gì là ngạc nhiên khi cô không còn muốn đi ăn tối với anh, nhưng cô lưỡng lự khi cảm thấy sự thất vọng của anh. Đôi khi cô băn khoăn không biết không biết liệu mình có mềm yếu không vì cô không muốn làm tổn thương bất cứ ai.

Cô gói ghém chóng vánh, chỉ mang đi vài bộ đồ bình thường, ở trang viên đã có sẵn ủng và áo khoác ấm nên không phải mang theo cho tốn công. Mẹ cô đã gởi cho cô một thùng to thực phẩm dự trữ. Gay chắc chắn là nhiều hơn lượng thực phẩm mà cô sẽ dùng rất nhiều. Lượng thực phẩm và tiền đặt cọc xe, Patricia đã tuyên bố, có thể coi là phần thanh toán cho những việc mà Gay đã giúp bà ở Paris. Dù lý do có là gì đi nữa thì Gay cũng cảm thấy biết ơn mẹ.

Cô thậm chí còn có thể thấy thích thú với việc chuẩn bị vội vàng ấy vì cô rất thích khu trang viên nếu như cô không từng giờ từng phút lo sợ bị Luke phá quấy. Trên đường rời London cô bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi bị Luke truy nã, nỗi sợ hãi mà đã bị thay thế một cách lạ lùng bởi sự thất vọng vì suốt dọc đường chả thấy tăm hơi của anh ta (hihi mâu thuẫn quá ta). Hẳn là anh không cho cô cơ hội nghĩ lại. Gay cay đắng nghĩ, một khi anh nhận ra rằng cô đã đi.

Mặt trời đang lặn xuống viền những đỉnh núi với nét vàng rực rỡ khi cô dừng xe trước cửa trang viên, quang cảnh khiến cô bất chợt cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng và cô mừng vì mình đã về đến nơi. Cả khu trang viên cũng có vẻ như chào đón cô. Khu nhà thì không rộng lắm nhưng Patricia đã bỏ vào đó nhiều công sức nên nó rất tiện nghi thoải mái.

Cái lò sưởi trong phòng khách đã được chất đầy củi khô và Gay nhanh chóng có ngọn lửa ấm áp. Cô đã được cha mẹ cô dạy dỗ cách tự chăm sóc bản thân và làm những việc kiểu như thế vì họ tin rằng con cái họ ít nhất phải học để trở nên thực tế. Sau khi nhóm lửa, cô mở tung cửa sổ. Phải mất một hai giờ trước khi đi ngủ mới xua đi hết mùi ẩm mốc trong căn nhà, cái mùi do việc đóng cửa lâu. Cô tự nhắc mình phải nhớ đóng chúng lại trước khi đi ngủ.

Khá lâu sau, khi cô đứng lên bên cửa ra vào, trước khi chốt chúng lại vào ban đêm, cô mới cho phép mình nghĩ đến Luke. Thật dễ chịu khi vẫn được mặc mỗi cái áo khoác ngoài và hít thở bầu không khí ngọt ngào của xứ Wales và cô bực mình vì thấy trong vô thức, anh đã len lỏi vào tâm trí cô. Làm sao cô lại không thể gạt bỏ anh? Thật là điên rồ khi cô gắng sức để quên anh trong khi liên tục vẫn nghĩ đến anh.

Có cái gì đó rơi trên má cô và cô cau mày ngạc nhiên khi thấy đó là một giọt nước mắt. Cô vội vàng quệt nó đi và cô nghĩ đến một điều gì khác. Cuối cùng thì cô chịu thua tâm trạng nổi loạn của mình và thay vào đó cô tập trung vào việc suy nghĩ tại sao cô không nên yêu Luke.

Anh ấy thật hấp dẫn, và rõ ràng là bây giờ vẫn thế. Nhưng vì anh nghĩ rằng cô chỉ là một cô gái bình thường nên đã kiên quyết đặt cô ra ngoài cuộc đời anh. Rồi sau đó, khi cuộc truy đuổi ráo riết một cô gái thuộc giới thượng lưu giàu có đã thất bại thì anh khám phá ra nhà Fenton, nếu không phải là đại quý tộc thì cũng dạng chấp nhận được, anh ta đã thay đổi ý định và quyết định rằng Gay có thể cũng được, Gay càng nghĩ đến chuyện đó lại càng vừa thấy tức giận vùa trào nước mắt, cái lối anh ta ngạo mạn cho rằng anh ta có thể quay trở lại cuộc đời cô mà không hề bị một lời xỉ vả nào. Cô đúng là một con ngốc mới còn tiếp tục dính dáng đến anh ta, cô quả quyết rằng việc đến đây thật là một hành động sáng suốt và hợp lý.

Thế nhưng cô vẫn không thể ngủ ngon dù cô cho rằng mọi việc thế là đã định đoạt xong và đến sáng hôm sau cô vẫn thấy mình bơ phờ uể oải như buổi sáng hôm trước. Và nếu đổ tội là tại lạ giường, cái giường mà cô từng ngủ đã từng ngủ hàng bao năm qua trong những ngày nghỉ, thì có vẻ phi lý quá. Cô cho rằng nếu thừa nhận Luke có liên quan đến chuyện này thì còn có vẻ đúng hơn. Luke và sự biệt lập của trang viên. Suốt đêm gió rít trên ống khói và làm các cột gỗ cót két khiến cô vừa mất ngủ vừa căng thẳng.

Được thôi, rồi cô sẽ quen với với cái đó. Bây giờ mới nhớ ra rằng cô chưa bao giờ một mình ở trang viên thì đã hơi muộn. Gay vươn bờ vai mảnh mai, trườn xuống bờ đá dốc mà cô trèo lên lúc trước rồi đi về nhà. Tiết trời hôm nay cũng tuyệt vời. Cô đã ra nước ngoài nhiều lần cùng cha mẹ nhưng cô vẫn thích Wales và cô nghĩ không có chỗ nào sánh được với nơi này. Cả con người nữa, họ thật tốt bụng và dễ chịu. Sẽ chả có điều gì khó chịu trong vòng một hai tuần ở đây. Cho dù gió vẫn cứ ào rú trong đêm và cô thì chỉ có một mình.

Bữa tối hôm đó cô nấu con gà mà mẹ cô cứ khăng khăng bỏ vào thùng thức ăn cho cô.

- Con có thể dùng đến đồ hộp sau, Gay à - mẹ cô khuyên cô.

Vì chạn ở đây không bị mặt trời chiếu vào nên lạnh như thùng bảo ôn, cho nên những thứ gì mà cô không thể ăn hết trong tối nay có thể giữ ở đó.

Thật đáng tiếc cô lại cho phép một ao ước bất chợt về một cái gì đó giật gân để biến đổi quyết định của cô và mặt cô dúm lại vì sợ hãi khi điều đó đến tức thì với một hồi gõ ngắn vào cửa nhà bếp và Luke bước vào.

Gay nhìn anh chằm chằm với một cái gì đó gần như là sự kinh dị trong đôi mắt cô. Anh mặc một chiếc quần jean cũ nhưng vẫn tinh tươm vừa vặn đến hoàn hảo. Chiếc áo sẫm màu, mở cổ và choàng ngoài một chiếc jacket. Mái tóc sẫm màu của anh bù xù vì vừa đi trong gió. Nhưng chính sự mạnh mẽ đầy nam tính trên gương mặt anh mới cho cô một đòn choáng váng. Trong khi quan sát cô, trong mắt anh lung linh những tia sáng lạ thường như những ngọn lửa nhỏ. Chỉ riêng điều này thôi, không tính đáng vẻ mạnh mẽ của anh cũng đã cảnh báo với cô rằng ở đây không có cái gì là yếu đuối dễ chơi đâu. Một cách bản năng anh gợi cho cô liên tưởng đến những ngọn núi ngoài khơi, cứng rắn và mạnh mẽ và không khoan nhượng với tội nhân.

Cô gắng hết sức hít một hơi:

- A...nh làm cái quái quỉ gì ở đây thế? - Cô lắp bắp, mặt cô tái nhợt đi khi những điều ẩn ý trong sự hiện diện của anh bắt đầu có tác động đến cô và sự hoảng hốt khi cô mới nhìn thấy anh đầu tiên đã nhường chỗ cho sự sợ hãi thuộc loại khác. Cô để ý thấy trong đôi mắt anh vẫn âm ỉ một cơn giận dữ.

Anh phá lên cười trong chốc lát: - Sao tôi lại không được ở đây? Tôi là vị hôn phu của cô cơ mà, có phải thế không?

- Anh phải bỏ cái ý tưởng đó ra khỏi đầu óc của anh thôi! Cô hổn hển nói và nhìn anh trừng trừng thách thức - Chưa có gì là chắc chắn cả đâu.

- Chỉ cần ở mức là tôi và cô đều biết.

Anh buông cái ba lô anh mang trên lưng xuống sàn.

- Nếu cô không thích gặp tôi thì cũng để tôi nói cho cô rõ là tôi không đặc biệt thích thú gì cái trò rượt đuổi đến nữa vòng đất nước để tìm ra cô đâu. Tôi tình cờ có một cuộc hội thảo không dễ hủy bỏ vào buổi chiều nay. Nếu không phải vì nó thì tôi có thể đến đây sớm hơn.

Đôi mắt Gay trợn ngược lên và cô cảm thấy cơn giận dữ của mình đang bốc lên, cô hỏi:

- Ai nói cho anh chỗ để tìm tôi.

- Sáng nay tôi gọi điện thoại để chắc chắn về cuộc hẹn vào buổi chiều nay và chỉ được nghe là cô đã đi rồi. Tôi có nói chuyện với mẹ cô.

- Nhưng mẹ không thể nói với anh là tôi đang ở đâu?

- Ồ, có, bà ấy có nó - Anh nói qua kẽ răng - Sau khi tôi đến gặp bà ấy và nói với bà rằng tôi đang chuẩn bị cưới con gái bà, và trong một tương lai gần - Anh nói một cách dứt khoát - Không lâu hơn đến một hai tuần, nhanh nhất là khi chúng ta trở về London.

- Anh điên rồi - Cô nói, cảm thấy mình bị hoàn toàn phản bội - mẹ tôi hứa là sẽ không nói với ai cả.

- Cô khó có thể mong bà ấy không làm thế trong trường hợp này - Anh đáp.

- Vậy bà ấy tin anh? - Gay cảm thấy hoài nghi

- Bà ấy đủ nữ tính để tin vào câu chuyện cãi cọ giữa đôi tình nhân - Luke nói vẻ bất cần - Đồng thời bà ấy còn lo chuyện cô ở đây có một mình thôi.

- Tôi muốn được ở đây một mình! Gay thấy mình dường như thét lên, hoảng hốt khi nhận ra mình đang nói gì - Liệu anh có nhét được vào cái đầu đặc sệt của anh điều đó không!

Cô giận dữ chỉ thoáng hiện lên gương mặt anh. Cô chùn lại, nghĩ rằng anh sắp sửa cho cô một cái tát, nhưng anh bằng lòng với việc túm chặt lấy vai cô trong đôi tay anh như gọng kìm.

- Đừng bao giờ nói năng với tôi như thế nữa - Anh dằn giọng.

- Tôi... không quan tâm - Cô sưng sỉa bậm môi lại.

- Cô sẽ quan tâm - Anh trả miếng vẻ cay nghiệt, xô cô ra, dường như không dám tin ở bản thân mình nếu cứ ôm cô thêm chút nữa.

Sự đe dọa trong giọng nói của anh ảnh hưởng đến hơi thở của cô nên cô phải hít thở thật sâu mấy cái liền trước khi có thể tiếp tục:

- Làm sao mà anh đến đây được? - Cô vừa hỏi vừa so đôi vai đau nhức, sự giận dữ trong đôi mắt cô biểu lộ sự đau đớn do anh gây ra

- Bằng xe hơi - Anh đáp cộc lốc.

- Tôi không nghe thấy tiếng xe, anh đỗ ở chỗ suối cạn à.

- Tôi để nó lại - Anh nói tên thị trấn gần nhất - trong một gara ở trong đó trong vòng một tuần gì đó. Rồi tôi đi taxi nốt đoạn đường còn lại và vài dặm cuối thì đi bộ. Tôi cho thế là tốt nhất vì mẹ cô đã cảnh báo với tôi về con suối cạn.

- Tôi ước gì anh chết đuối ở đó cho rồi - Cô la lên cay đắng, trong lòng nghĩ đến con sông ngay cạnh nhà.

- Tôi chắc chắn là cô mong thế rồi - Anh đáp xẵng. Giọng nói lạnh lùng trong khi vẻ mặt anh lần nữa cảnh cáo cô phải cẩn thận trước những gì cô nói.

- Anh sẽ nhanh chóng cảm thấy buồn chán ở một chỗ như thế này - Cô giằng mạnh ra khỏi anh, mong anh bỏ đi.

Anh nhún vai, đôi chút sự giận dữ của anh tan ra trong sự vui thú sắt đá:

- Cái thú vui được thuần hóa cô, cô em thân yêu, có thể sẽ thêm chút gia vị cho ngày u ám.

- Anh thật là hèn hạ! Cô run lên, đôi mắt xanh của cô tối sẫm lại.

Luke chỉ đơn thuần lắc đầu, một hành động kiểu như thương hại khiến cô nổi đóa lên.

- Cô thích nghĩ thế à? Anh chế giễu.

Họ nhìn nhau cho đến khi Gay mỗi lúc một thêm bối rối và đôi môi cô khô đi:

- Nếu anh đã đến đây - Cuối cùng cô cũng lên tiếng, vì sự im lặng của họ quá mức chịu đựng của cô - thì anh phải đợi đến mai, trời gần tối rồi.

Mắt liếc nhanh sang cái bếp phía sau cô:

- Tôi không thể được cô cho cơ hội nào tốt hơn nữa. Nghe như được đấy.

Cô quay đầu nhìn theo hướng anh nhìn và hiểu được được anh muốn nói:

- Anh không thể ăn thức ăn của tôi - Cô vội nói, cảm thấy căng lên như sợi dây đàn, tôi cần tất cả những thứ tôi có. Tôi không thể mua thêm được, anh biết đấy, gần đây không có siêu thị.

- Gay - Anh cắt ngang, cặp lông mày nhướng lên - tôi còn phải nói với bao nhiêu lần nữa, cô nói quá nhiều đấy. Tôi đoán lúc này là do cô ở đây có một mình.

Lời nhận xét đầy vẻ chế nhạo của anh không làm cô cảm thấy khá hơn. Cô đỏ bừng mặt và la lên giận dữ:

- Tôi nghĩ anh đã mặt dạn mày dầy mà mò đến đây thì anh phải biết là mình không được chào đón chứ! Và anh không chỉ bước vào nhà không báo trước mà còn bắt đầu lăng mạ tôi thậm chí không thèm giành chút thời gian nào để chào hỏi tôi!

- Tôi xin lỗi - Anh nói, nhưng nghe giọng thì không có gì là xin lỗi cả. Đôi mắt anh nhìn cô khinh bỉ. Đến bên cô và trước khi cô kịp cử động, anh thả một nụ hôn chớp nhoáng, mạnh mẽ xuống đôi môi cô hốt hoảng của cô:

- Có phải đây là điều mà cô nhớ nhung không? - Anh hỏi lạnh lùng và càn rỡ - Tôi có phải làm lại một lần nữa để mà xem xét cho tốt không? Tôi không thích cảm thấy tôi tước đoạt của cô bất cứ cái gì.

Cô cố đẩy anh ra, nhưng không đủ nhanh để chống trả lại một đợt tấn công mạnh hơn. Lần này tay anh ôm lấy cô chặt hơn dường như quyết để cô không còn cửa nào để mà phàn nàn nữa. Đầu anh cúi thấp xuống, anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô, tách môi cô ra không chút khoan dung, ôm cô chặt đến mức cô phát kêu lên đau. Dù thế trong khi cô đang kháng cự. Gay vẫn bối rối vì cảm thấy những tia lửa điện đang châm chích trên gò má cô và rần rần khắp cơ thể cô.

Khi anh dần dần thả lỏng cô ra, cô tái nhợt, mồ hôi đọng thành hạt trên lông mày:

- Anh thật là quá sức chịu đựng và đáng ghét! - Cô nổi đóa, lùi lại để giữ một khoảng cách an toàn hơn giữa họ. Toàn thân cô run lẩy bẩy bởi những dấu ấn từ đôi môi hung tợn của anh và cô biết là cô phải thoát khỏi anh. Cô nhìn xuống cái ba lô của anh với vẻ hoảng hốt. Nó vẻ như anh không chỉ định dùng bữa mà còn ở lại đây nữa.

- Anh không thể ở lại đây - Cô thì thào hoảng hốt, cổ họng cô tắc lại - dù sao thì tôi đến đây để có chút bình an yên tĩnh.

- Tôi cũng thế - Anh chế nhạo - và tất nhiên, cả cô nữa. Và tôi muốn thấy được cả ba thứ đó. Nhưng có sự chào đón tôi được nhận cho đến giờ khiến tôi khá là do dự.

- Anh không có quyền... - Cô căm phẫn, nhưng anh kiến quyết giơ một tay lên:

- Gay, xin cô - Tôi đang đói đây. Tôi đã du hành mấy tiếng đồng hồ rồi và không hề dừng lại ăn uống. Chúng ta có thể nói về các vấn đề các loại quyền sau bữa tối, nếu cô nhất định muốn thế. Hẳn là sau khi được cho ăn thì tôi sẽ hào hứng hơn trong việc đương đầu với những lời kết tội ngốc nghếch của cô.

Gay không chịu tin rằng có chút dịu êm trong đôi mắt anh, có lẽ là cô đã bị làm cho yếu mệt đi.

- Không - Cô kêu lên với vẻ chống đối - tôi sẽ không cho anh thứ gì hết. Nếu sau đó anh không chịu đi thì anh sẽ phải tự túc thôi!

- Điên cuồng đẩy anh ra, cô chui tọt lên gác.

Anh tóm được cô khi cô lên đến đỉnh, quay mặt cô lại, đề đối mặt với một sự nôn nóng đã được tiếp sức. Bây giờ thì trong ánh mắt anh rọi vào cô, khiến làn da mỹ miều của cô bừng đỏ:

- Nếu như trông cô không quá ư mong manh như thế thì tôi chắc chắn sẽ nện cô rồi - Anh nói cộc lốc. Anh cúi đầu xuống nhìn cô trong khi cô nhìn anh trừng trừng. Cảm xúc mãnh liệt đó dù khiến cô hoảng sợ nhưng lại cũng khiến cô hồi hộp và cô thấy mình run lên. Đôi mắt màu tro của Luke lướt trên cơ thể cô miên man đầy say đắm và cô nhìn anh dường như bị thôi miên. Hơi thở bóng hổi từ chiếc mũi thanh tú của cô làm mềm đi sự căng thẳng trên miệng cô khiến nó cong lên, đột ngột và bướng bỉnh:

- Tôi ước gì anh không đến đây - Cô nói khàn khàn, tựa hồ sắp sửa thừa nhận rằng mình hết khả năng kháng cự.

- Sao cô không hỏi vì sao tôi đến? Anh văn lại, vẻ căng thẳng.

- Không - Cô không chuẩn bị để nghe những điều như thế. Sự đụng chạm của bàn tay anh thật quá sức chịu đựng. Anh vẫn nắm lấy tay cô, những ngón tay anh siết chặt như truyền lửa vào người cô. Ngọn lửa lạ kỳ đó dường như đang thiêu đốt cả thể xác lẫn tâm can cô. Bầu không khí giữa họ trở nên bức bối căng thẳng và bỗng dưng liều mạng để thoát ra được khỏi anh, cô chịu thua:

- Được rồi - Cô kêu lên - tôi sẽ cho anh ăn tối nếu anh hứa là sẽ không đụng đến tôi.

Đôi mắt anh lấp lánh, nó bừng lên khi nhìn vào gương mặt cô:

- Tôi băn khoăn không hiểu tại sao bây giờ chúng lại làm cô sợ?

- Chẳng lẽ anh không trả lời được câu hỏi đó à - Cô bao biện, cô không biết rằng cổ họng đang phập phồng, nhưng anh thì nhìn thấy quá rõ.

- Không, anh trả lời môi mím lại - mà tôi cũng sẽ không hứa những gì tôi không thể làm được.

- Sao anh lại quá khăng khăng như thế chứ?

- Tôi không muốn anh động vào tôi vì tôi ghét anh! - Cô thì thào vẻ rất kịch liệt, gom góp tất cả những gì có thể để câu nói nghe có vẻ thuyết phục. Cô sẽ không bao giờ nói được câu đó khi anh ôm cô trong tay nồng nàn say đắm khiến cô thậm chí không còn suy nghĩ gì được nữa.

Đôi mắt anh đột nhiên lóe sáng với vẻ hài hước, Luke bắt bẻ êm ru:

- Nghe có vẻ thách thứ đấy, nhóc con. Và anh chấp nhận thách thức này. Em nên biết ơn vì lúc này anh để cho cơn đói của anh kìm nén những ham muốn khác.

Gay tắc cả họng:

- Anh không thèm để ý những gì anh nói với tôi phải không?

Anh cười lớn đôi chút khôi hài:

- Nếu ý em là anh thỉnh thoảng rất khoái làm em choáng thì câu trả lời là đúng thế. Với cái tính dễ dãi của em, anh không nghĩ là có kẻ nào trong những bạn trai trước đây của em đã dạy dỗ em được gì nhiều. Anh sẵn sàng cuộc với em rằng em sẽ học được nhiều điều từ anh đấy, những điều mà em sẽ không bao giờ quân.

Đôi mắt cô lóe lên, giận dữ và tổn thương:

- Anh đến đây chỉ để đe dọa thôi hả?

Tài châm biếm và một điều gì khác nữa trong mắt:

- Em cho anh là người lạc hậu, hành động không theo kịp lời nói à? - Anh dài giọng.

Và khi cô ngây người nhìn anh thì anh khiến cô choáng váng, anh khẽ nâng cằm cô lên và đặt vào một cái hôn dữ dội.

Khi tình cảm trong cô đột ngột trào lên đáp lại. Cô giằng ra, mặt đỏ gay, cô nổi đóa:

- Anh, anh bẻ cong tất cả mọi lời nói của tôi, sao anh không đi mà lo việc của anh đi chứ?

- Có thực hành thì dễ hơn - Anh chế nhạo. Sau đó, khi thấy cô nghiến chặt hàm răng nhỏ trắng muốt, anh nhăn nhó: - Thôi nào, cô bé nóng nảy của tôi, chúng ta ngừng tranh luận năm phút để ăn nhé, hẳn là do mái tóc đỏ của em nên em mới nóng tính thế.

Bắn sang anh một ánh mắt bất bình rồi Gay lỉnh đi. Khi anh bỏ cô ra, cô đi vào bếp, múc món gà ra, thật may là vẫn còn nóng sốt ngon lành trong khi Luke dựa lưng vào tường ngắm nhìn cô.

- Tối nay không có thịt vịt nhỉ?

Không muốn dây vào, cô lờ đi, dù tim cô đập vội vàng khi anh gợi cô nhớ tới lần đầu tiên họ gặp nhau. Tiếp tục công việc, cô thấy ngạc nhiên vì mình không nhầm lẫn gì. Cô cảm thấy càng lúc càng khó tập trung hơn khi cô nghĩ Luke cho cô là loại dễ dãi. Nếu cô kể cho anh nghe sự thật hẳn anh phải xin lỗi về câu nói đó.

Cô mở một hộp đậu và làm nước sốt. Cô thì không bận tâm lắm đến nước sốt nhưng cô biết Luke thích. Khi cô bỏ rau ra dĩa, anh bỏ áo khoác ra và đi lên gác tắm rửa sau khi hỏi cô xem anh có thể tắm ở đâu.

Khi anh xuống nhà, anh bê những chiếc dĩa nóng hổi từ tay cô và mang lại bàn:

- Em là một đầu bếp cừ - Anh thán phục những nỗ lực của cô - Anh có thể thấy là anh sẽ được chăm sóc tốt.

Liếc nhìn anh bứt rứt, Gay đưa cho anh con gà để chặt, và miễn cưỡng thán phục anh làm không chê vào đâu được. Cô đã nghĩ rằng anh mải mê công việc kinh doanh, chả có thời gian đâu mà nhớ đến học cách làm những việc kiểu này.

Buổi tối là một bữa ăn trong bầu không khí im lặng tò mò, Gay ăn qua loa gọi là, nhưng cô để ý thấy Luke múc thêm hai lần.

- Anh đã ăn đủ chưa? - Cô hỏi vẻ châm biếm, bực bội trước khả năng ăn uống ngon lành của anh trong khi cô hầu như không nuốt nổi.

Thở phào thỏa mãn, anh đẩy cái dĩa sang một bên:

- Thật là xấu hổ nếu bỏ phí - Anh đáp nhã nhặn - Sao mà em nấu nhiều thế.

- Tôi cũng không hiểu - Cô lẩm bẩm, liếc ra chỗ khác. Tránh nhìn vào gương mặt với làn da sẫm màu và đôi mắt chứa chan những đòi hỏi không được thỏa mãn của anh - Có lẽ là lúc ấy tôi cũng không nghĩ tôi đang làm gì.

- Sao lại không? - Anh chăm chú nhìn đôi gò má cô.

- Tôi không phải trả lời tất cả mọi thứ chứ! - Cô bắt đầu xếp dọn những chiếc dĩa đã ăn xong của họ - tôi xin lỗi vì không có món tráng miệng.

- Anh chỉ mong được uống cà phê thôi nếu có thể được.

- Đã xong rồi - Cô với tay lấy cafe - nhưng anh không thể đi được sao? Cô ngần ngại hỏi.

- Đi đâu?

- Xin anh - Để cafe trên khay - Cô lao đến bồn rửa bát, mở nước lạnh ào ào xuống dĩa với vẻ hối hả không cần thiết - tôi có phải giải thích tất cả mọi thứ không? Anh phải hiểu ý tôi muốn nói gì chứ.

- Không hoàn toàn đâu - Anh kiên quyết vặn vòi nước lại và lôi cô ra khỏi chỗ cái bồn rửa - Anh không có ý định tìm chỗ ở khác đâu, nếu đó là điều em mong muốn nói.

- Đúng thế đấy! Cô rít lên, băn khoăn không biết làm thế nào thoát được anh ta. Đẩy lùi được anh ta thì có khác gì đẩy lùi một quả núi chứ.

Luke bình thản lắc đầu:

- Chả được gì đâu, anh e là thế, và trước khi em cảm thấy thêm bực bội, sao chúng ta không vào phòng khách nói chuyện?

Gặp ánh mắt anh, Gay nhìn vội đi chỗ khác:

- Chúng ta đã làm điều đó cách đây hai đêm. Chúng ta không còn điều gì để nói nữa.

Đôi môi anh mím lại trước sự từ chối bướng bỉnh của cô:

- Anh có vô khối - Anh phản công - và anh chắc chắn là em sẽ quan tâm vài điều.

Nắm chắc hai tay, Gay cau mày trước sự chế nhạo của anh, nhưng kiên quyết không chịu lùi. Anh cầm khay cafe và kiên quyết đưa cô ra khỏi bếp:

- Đi ra phòng khách nhé - Anh nói dứt khoát.

Không còn đủ sức tranh cãi nữa, Gay đành đi vào, anh theo sau:

- À, thế này thật dễ chịu, - Luke đặt cái khay xuống chiếc bàn nhỏ và liếc nhìn xung quanh với một vẻ thú vị thành thật - Anh luôn khoan khoái khi được hưởng dịp cuối tuần ở trang viên. Ai bày biện ở đây thế?

Gay nhẫn nhịn ngồi xuống:

- Me tôi đấy. Mẹ làm những việc này rất tuyệt. Trước khi lấy cha tôi mẹ tôi làm nghề thiết kế nội thất. Đến giờ mẹ vẫn thích trang trí nhà cửa. Nhưng bây giờ mẹ chỉ làm giúp bạn bè thôi.

- Thế còn em thì sao? - Luke lại quay sự chú ý của anh sang Gay - em có được thừa hưởng chút gì từ tài năng của mẹ em không? Em đã sẵn sàng để bắt đầu với căn nhà của anh chưa?

Nhớ lại cách bài trí trang nhã và hoàn mỹ ở căn hộ của anh, cô nghi ngờ nếu ở đó còn có thể làm được tốt hơn. Quên mất rằng cô đã tuyên bố cô không có gì để nói, cô vội vàng nói:

- Tôi chả biết gì về căn nhà của anh cả, mà tôi cũng không muốn biết. Anh không có quyền gì nói với cha mẹ tôi là chúng ta đã đính hôn, và khi chúng ta, ý tôi muốn nói là anh quay trở lại London, anh sẽ phải nói lại với họ rằng chúng ta không hề! Và nếu anh phải chịu đôi chút xấu hổ thì đó là do lỗi của anh.

- Nếu em cứ khăng khăng - Anh đáp vẻ mỉa mai khinh thường, xích lại ngồi cạnh cô và duỗi đôi chân dài ra gần lò sưởi - dù sao thì sự khó chịu của anh cũng chả là gì với em. Chả là gì sau khi em ở đây một tuần với anh.

Gay nhìn anh trừng trừng giận dữ, một điều khó nghe không thể chấp nhận được:

- Tôi sẽ không ở đây với anh đến một ngày - Cô nói. Rồi cáu kỉnh thêm vào - tôi không thể tin được là mẹ tôi lại nói với anh tôi đang ở đâu.

- Có khi bà chấp nhận tôi là con rể tương lai và tin rằng chúng ta có quyền chăm sóc nhau.

- Anh vẫn chưa có tôi đâu. - Cô độp lại, có phần phi lý - nếu tất cả những gì anh có thể làm được là chạy đến với mẹ tôi sau lưng tôi thì anh sẽ chẳng bao giờ có đâu.

Luke chỉ đơn thuần nhướng lông mày lên và nói hòa nhã:

- Chí ít thì anh cũng chưa từng bao giờ lừa dối em.

- Thế có nghĩa là điều tôi đang làm là lừa dối anh?

- Em chuồn thẳng mà không nói gì với anh - Anh nhắc nhở cô tỉnh khô - nếu nhân viên của anh mà đi quá giới hạn thì anh sẽ sa thải lập tức.

- Chỉ vì họ không nói cho anh là họ sẽ đi đâu sao? - Cô hỏi đầy hoài nghi.

- Hiếm lắm, anh đang nói về nguyên tắc, về sự lừa dối.

- Ôi, hiểu rồi, Gay ngọ nguậy không yên, những lời lẽ của Luke lại gợi đến chuyện của nhà David. Cô lại băn khoăn với ý nghĩ kể hết cho anh nghe sự thật về họ, nhưng vẫn khi mọi khi, cô ngại ngùng. Lời thú nhận kiểu đó có thể mang rắc rối đến cho David và thực ra việc Luke có biết chuyện đó hay không thì có gì là quan trọng? Tim cô đập điên cuồng mỗi khi ở gần anh, nhưng sau Lily, cô biết là anh sẽ chả bao giờ yêu cô. Thế nên liệu cùng nhau thì tương lai của họ sẽ ra sao, còn chưa kể đến những được trái ngược mà anh đã kể ra.

Bằng việc đến đây chiều nay, chắc hẳn anh muốn ép cô phải chịu theo ý anh. Nhưng nếu anh cứ khăng khăng ở lại thì cô phải đi, có lẽ là sau khi anh đi ngủ. Xe của anh để ngay đây và cô quen đường khu vực này, thậm chí cả trong bóng tối. Nếu cô dùng đến bộ óc của cô thì chắc chắn sẽ dễ thoát thôi.

Hãy cố mà dùng nó bây giờ đi, cô ngập ngừng cười với anh, dường như thừa nhận anh có lý:

- Luke, em xin lỗi.

- Những câu nói cuối cùng trứ danh - Anh lẩm bẩm châm biếm, nhưng vẫn có vẻ sẵn lòng chấp nhận lời xin lỗi của cô nhưng đôi mắt anh thoáng chút nghi ngờ trước sự thay đổi đột ngột của cô:

- Em... em vừa nói là em xin lỗi - Cô để vẻ ngập ngừng trong mắt cô tăng thêm một cách ngây thơ - em còn có thể nói thêm gì đây?

- Lúc này thì không gì cả - bỗng nhiên anh mỉm cười gần như là dịu dàng và kéo cô lại bên anh.

Như mọi khi, phản xạ bản năng cô Gay là chống cự lại anh, nhưng lần này cô nhận ra rằng nếu thế sẽ không thuyết phục được anh tin vào sự thay đổi của cô. Và khi anh cúi đầu áp nhẹ môi anh lên môi cô, cô run lên, cô nghi ngờ không biết cô có thực sự muốn kháng cự lại anh không.

- Em đẹp lắm - môi anh thoáng rời môi cô để chạm vào lên má cô trong khi đôi tay anh lang thang trượt vào trong quần để kéo áo cô ra để anh có thể vuốt ve lưng cô mềm mại mượt mà - tuyệt đẹp - Anh thì thầm khàn đục.

Trái tim phản chủ của cô đập liên hồi, nhưng cho đến khi anh quay cô lại, cô nằm gọn trong vòng tay anh và bắt đầu hôn cô dữ dội thì cô bắt đầu ngọ nguậy không yên. Anh hôn môi cô nồng nàn miên man, sâu mãi, sâu mãi, yêu cầu, đòi hỏi một sự đáp lại, Anh đánh thức trong những cảm xúc mà cô chưa từng biết đến cùng anh trước đây và các giác quan của anh quay cuồng khi anh vòng tay lên khám phá bộ ngực thanh xuân căng chắc của cô. Thế rồi hơi thở của anh tắc nghẹn lại, niềm ham muốn của anh không còn dịu êm nữa.

Đẩy cô xuống sô pha, anh nằm xuống sát bên cô. Họ nằm đó hổn hển khát khao, quấn lấy nhau, bị thiêu đốt bởi niềm say đắm dâng trào từ cả hai phía. Gay cảm thấy được cơ bụng của anh co lại khi anh cảm thấy cô run lên dưới cơ thể anh và anh cố gắng chống lại niềm khao khát khẩn thiết được chiếm hữu cô.

- Anh muốn em, Gay - Anh rên lên - và anh không biết phải làm sao đây!

Sự ngây ngất trong giọng nói của anh là về trinh tiết của cô. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ được nghe giọng nói hoàn toàn mất tự chủ như thế của anh, và bỗng nhiên tất cả những gì cô khát khao là được thỏa mãn anh. Khi đôi môi anh tìm môi cô trong trào dâng, cô vòng tay ghì riết quanh cổ anh và môi họ dính chặt nhau bất tận, tất cả những sự cẩn trọng đều đã bị cuốn đi. Cô đã hoàn toàn mất kiềm chế, chỉ còn biết đến Luke và sự khao khát. Sự nồng nàn tưới đẫm cô, nhấn chìm cô vào một vùng nước lạ, cô trở nên ngoan ngoãn phục tùng, không thể từ chối anh điều gì.

Mắt cô nhắm nghiền khi những khao khát cô đang được nếm trở nên quá đỗi nồng nàn khiến cô ngay ngất. Luke vẫn tiếp tục mơn trớn vuốt ve thân thể cô, nhưng bây giờ những cử động của anh trở nên ngắc ngứ, tưởng như đang cố bám lấy chút kiềm chế cuối cùng sót lại.

Sau này, Gay hổ thẹn vì cô đã không làm gì để giúp anh. Cô yêu Luke và vì thế, cô chỉ muốn xoa dịu và thỏa mãn anh. Có thể thời gian cô quen biết anh chưa lâu, nhưng cô cho rằng tình yêu cô dành cho anh không phụ thuộc vào thời gian. Vì không với một người đàn ông nào cô cảm thấy được sự thăng hoa tuyệt diệu của bản thân và sự khao khát mãnh liệt được làm anh thỏa mãn. Lò lửa dục vọng thiêu đốt cô cùng bản năng tự nhiên đáp lại chính xác tất cả mọi cử động của anh khiến cô mơ hồ cảm thấy cô có thể làm điều đó thật dễ dàng. Và mặc dù cô lờ mờ cảm thấy rằng làm như thế là sai nhưng cô mất hoàn toàn khả năng kháng cự lại anh, thân thể cô cong lên dưới anh, cho đến khi nam tính của anh khiến cô phát đau và cô rên rỉ ngớ ngẩn trong môi anh.

Chính Luke là người sử dụng phanh hãm, đột ngột thay đổi mọi điều. Anh gỡ vòng tay của Gay quanh cổ anh ra, thở khó khăn và lăn khỏi cô. Lui về đầu kia của sô pha, anh vuốt lại mớ tóc sẫm bù xù. Giọng anh thô và đầy vẻ chế giễu bản thân khi anh lẩm bẩm điều gì đó về cafe đang nguội đi.

Khi anh rót cafe ra, cô cố gắng trần tĩnh và anh xin lỗi một cách dứt khoát:

- Gay, anh xin lỗi, anh hy vọng rằng em không cảm thấy quá thất vọng.

Cô rùng mình, thấy người lạnh ngắt, cô nhìn anh ngơ ngác. Cô phải thấy biết ơn anh vì anh đã để cô yên đúng vào lúc cảm xúc của họ vẫn còn kiểm soát được, nhưng cảm giác hàm ơn của cô chả đáng là bao so với nỗi thất vọng ê chề.

- Sao tôi lại thấy thất vọng chứ? - Cô sưng sỉa - tôi biết là anh không yêu tôi mà.

- Không có gì liên quan hết - Anh đáp cộc lốc.

Gay ngước mắt lên nhìn anh, nỗi đau đớn làm cô bỗng nhiên bất cẩn về những điều cô nói:

- Tôi cho là anh thường làm tình với loại đàn bà dễ hất ra khi nào thấy ngán.

- Anh không thể ham muốn bất kỳ một người đàn bà nào từ khi biết em, Gay - Anh đáp sít sao, đôi mắt anh lạnh giá bởi sự thù hận khi chúng nhìn cô, dường như anh đang bực bội về cái tình trạng này của cuộc tình.

- Thế còn cô Lily thì sao - Cô kết tội anh.

- Gay, anh đã nói em rồi, anh không muốn nói về cô ta. Hãy nghe lời anh - Anh thở dài bất nhẫn, anh đã đến đây, em yêu dấu, thế nên chúng ta cần phải tìm hiểu nhau rõ hơn. Anh muốn được làm tình cùng em, nhưng không phải theo cái cách này. Anh hy vọng là em hiểu chứ?

Một cảm giác trống vắng lướt qua cô. Luke muốn được làm tình cùng cô, nhưng anh không yêu cô. Trong khi cô bốc lửa trong niềm khao khát từ vòng tay anh ôm siết mà cô biết không chỉ xuất phát từ thể xác mình. Nếu anh yêu cô, cô sẵn sàng chia sẻ cuộc đời này với anh, không chỉ là chuyện gối chăn, cho dù một cách bản năng, cô hiểu rằng điều đó rất quan trọng đối với cả hai người.

Khi cuối cùng cô cố tạo ra một cái gật đầu hờ hững, anh nhìn vào gương mặt tái nhợt của cô. Anh có vẻ như bị bối rối, nhưng rốt cuộc vẫn quay lại đưa cho cô tách cafe. Gay ngoan ngoãn nhận nó, rồi uống một cách phục tùng dường như hiểu và đồng ý với tất cả những gì anh nói. Cô giấu một cách hiệu quả nỗi đau trong tim mình, khi hơn lúc nào hết cô nhận ra tầm quan trọng phải thoát khỏi được anh. Thật thú vị khi nói về những bí ẩn trong Luke, nhưng nếu cô lại trong vòng tay anh thì cô sẽ không thể dừng lại được. Và tình yêu của cô dành cho anh không cách nào dập đi được. Dù sao, chỉ bằng cách tỏ ra đồng tình với việc anh ở lại thì cô mới có cơ dập tắt những nghi ngờ của anh và có khả năng trốn chạy.

Sau khi uống cafe xong, cô nhanh chóng đứng lên và nói rằng cô muốn đi ngủ:

- Em mệt, Luke à - Cảm phiền anh nhé.

- Không phiền gì đâu - Anh quả quyết, dường như anh mừng vì được thoát khỏi sự hiện diện của cô - dù sao em cũng phải chỉ chỗ xem anh được ngủ ở đâu trước khi em ngủ.

- Em sẽ chỉ cho anh - Cô nhu mì đáp lại, mắt cô cụp xuống khi cô đưa anh lên gác. Khi họ trèo lên gác, có vài giọt nước mưa bắn vào cửa trước - Có vẻ như thời tiết đang thay đổi - Cô nhận xét bình thản - Anh có sợ là trở nên buồn chán không?

- Không, nếu có em - Anh đáp với vẻ quá ư bất cẩn khiến cô không dám chắc chắn đó có phải là lời khen không.

Cô chỉ cho anh phòng dự trữ. Trong trang viên có bốn phòng ngủ, dù không phòng nào rộng cả. Phòng này có một chiếc giường đôi lớn và cô hy vọng là Luke sẽ cảm thấy thật dễ chịu và anh sẽ không thức giấc. Nếu anh đã có một ngày bận rộn và lại còn đi bộ suốt chặng đường cuối để về đây nữa thì có vẻ anh sẽ ngủ rất say.

- Anh nghĩ có khi anh cũng đi ngủ luôn - Anh vừa nói vừa co vai lại - Anh thấy em có vòi hoa sen trong nhà tắm, em có phiền không nếu anh sử dụng?

- Không hề - Cô trả lời tỉnh khô - Anh cứ tự nhiên như ở nhà. Chúc ngủ ngon.

- Chúc em ngủ ngon, Gay - Anh đáp lại lịch sự, chờ cho cô xuống nhà. Khi cô ngần ngại, nhìn anh băn khoăn, anh vội nói gay gắt: - Vì chúa, Gay, lại gì nữa đây? Anh nghĩ là em đang vội đi ngủ cơ mà.

Thấy mình run lên, cô cắn môi, chống trả lại cái ham muốn phi lý được lao vào vòng tay anh. Cô mới thật ngốc làm sao! Cô không bao giờ học được gì sao? Lúc ở dưới nhà, Luke rành rành từ chối cô:

- Chả có sao - Cô đáp ảm đạm - Chả có gì hết.

- Môi anh mím lại, Luke thoáng nhìn cô rồi hàm nghiến chặt, anh quay lưng đi vào không nói thêm một lời.

Khi cửa phòng ngủ đóng sập lại, cô nhìn nó chăm chăm một lúc lâu, bứt rứt. Thật không hay ho gì khi dằn vặt bản thân về những thứ mình không thể có. Trong vài giờ nữa cô sẽ rời khỏi Luke vĩnh viễn, Có thể anh sẽ điên tiết khi phát hiện ra cô đã đi mất, cũng có thể anh sẽ vui vẻ nghĩ ngơi tốt hơn khi không có cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio