Tư Nhâm Dã nghe thấy Võ Sở Vũ gọi, vội vàng chạy qua, đem chuyện đã xảy ra giải thích một phen, còn làm bộ đáng thương cầm trong tay hài cốt hoa quế cao đưa cho nàng nhìn, tỏ vẻ mình trong sạch.
"Nàng ra cửa mang theo chút tiền thôi sao?" Võ Sở Vũ biết Tư Nhâm Dã keo kiệt, chẳng qua là không nghĩ tới lại keo kiệt như vậy, một đại gia đình ra cửa, mang có vài đồng tiền? Nàng không sợ cả nhà ở đầu đường xó chợ sao?.
"Đây không phải là nàng muốn tới xem đại hội đao kiếm sao, nàng nhất định mang theo bạc, ta mang thêm tiền chính là muốn quan tâm nàng một chút mà thôi, nên không mang nhiều tiền như vậy. Nếu như đến xem thợ mộc so tài ta sẽ mang theo nhiều bạc" Vừa nói, Tư Nhâm Dã lại từ trong lòng ngực lấy ra hai chuỗi kẹo hồ lô, mới vừa rồi bị té kẹo hồ lô không bị hư hại, thật là không dễ dàng.
Nếu là bình thường, vô luận như thế nào, Võ Sở Vũ sẽ tiến lên thay Tư Nhâm Dã đòi lại mấy phần công đạo, nàng không cho rằng tướng công nhà mình là người ăn vạ, đối với nàng rất tin tưởng, nhìn hai người kia ăn mặc như thế phải bồi thường gấp đôi là điều dễ hiểu, chẳng qua là nàng phát hiện xung quanh hai người kia đều có mấy ám vệ theo sau, lại không nói có những ám vệ trú ẩn chỗ khác nữa, nhìn trận thế này, biết hai người không phải dễ trêu, nếu đắc tội quan lại, thua thiệt vẫn là Tư Nhâm Dã nhà mình. . Đam Mỹ Sắc
Võ Sở Vũ đang muốn kéo Tư Nhâm Dã đi, Tư Mộc Vũ nhưng vọt tới, hướng về phía chân Đường Mính Khả đá một cước, Đường Mính Khả còn chưa kịp trả đủa, liền bị Tô Mi Niệp kéo lại, "Nàng so đo với một đứa bé làm gì?" Đường Mính Khả không thể làm gì khác hơn là không để ý tới Tư Mộc Vũ, Tư Nhâm Dã cùng Võ Sở Vũ cũng không tới ngăn cản, suy nghĩ mượn đứa nhỏ trút giận cũng tốt, Võ Sở Vũ lại không khỏi nghĩ, ở cùng Tư Nhâm Dã lâu ngày, cũng biến thành người hẹp hòi.
Ai ngờ Tư Mộc Vũ không biết chừng mực, đem vật kẹo hồ lô trong tay chà lên trên y phục Đường Mính Khả, Đường Mính Khả chợt hất một cái, trừng mắt nhìn Tư Mộc Vũ, "Càn rỡ!" Khí thế kia làm người xung quanh không dám lên tiếng, Tư Mộc Vũ bị sợ khóc lên, Tô Mi Niệp vội vàng tiến lên ôm lấy Tư Mộc Vũ, vỗ lưng của nàng, giọng nói dụ dỗ, "Chớ sợ chớ sợ. Sau này không nên đem đồ ăn chà lên trên người khác, không lễ phép" Khi nói chuyện vì Đường Mính Khả chối bỏ trách nhiệm không ít, nếu không để cho người khác nghĩ Đường Mính Khả khi dễ đứa bé thì không tốt.
Khí thế kia của Đường Mính Khả chỉ trong phút chốc, trong ngày thường mưa dầm thấm đất, phát giận lên khí thế giống nhau, nhìn đứa bé khóc cũng không đành lòng, đứng ở một bên có chút luống cuống, may mà Tô Mi Niệp rất nhanh đem đứa bé dỗ tốt, Đường Mính Khả nhìn kẹo hồ lô trên mặt đất, suy nghĩ cũng không thể ăn nữa, lại lấy ra hai văn tiền đưa cho Tư Mộc Vũ, "Ngươi cầm đi, rồi mua lại cái khác". Tư Mộc Vũ vẫn có chút sợ, không dám nhận tiền, lại nhìn Đường Mính Khả một chút tựa hồ không có bộ dáng khi nãy, không khóc nữa, chẳng qua vẫn nhìn chằm chằm nàng.
Đường Mính Khả kéo tay nhỏ bé Tư Mộc Vũ qua, đem tiền đặt ở bàn tay nàng, rồi hướng nàng làm một mặt quỷ, Tư Mộc Vũ nắm tiền làm cái mặt quỷ đối với Đường Mính Khả, giống như là quên chuyện vừa rồi.
Võ Sở Vũ lúc này mới qua đón Tư Mộc Vũ trong ngực Tô Mi Niệp, "Hai vị thật có lỗi, tiểu nữ dạy dỗ không đúng, hy vọng hai vị tha thứ".
Tô Mi Niệp sửa lại y phục của mình, hướng về phía Võ Sở Vũ ngạo khí không hoảng hốt không sợ, "Chỉ sợ hai người chúng ta có chút hiểu lầm, làm đứa bé cũng tham gia vào. Đứa bé thôi, không có gì đáng ngại" Nói bóng gió, lần sau có chuyện như vậy, chính là chuyện của người lớn, vậy thì nghiêm trọng.
Đường Mính Khả lại chú ý tới Tư Tuấn Sinh bên người Võ Sở Vũ, không nhịn được nói một câu, "Hài tử này của ngươi ngược lại so với nữ nhi dễ nhìn hơn nhiều" Tư Nhâm Dã đứng bên cạnh nghe thấy, nhất thời không vui, "Ngươi có bản lãnh ngươi sinh một người đẹp mắt!" Đây không phải là nói mình cải trang không đẹp mắt, tuy nói đây là sự thật, nhưng không cần nói trực tiếp như vậy chứ.
"Ngươi yên tâm, nếu là ta cùng Niệp Niệp sinh hài tử, bất luận giống người nào, cũng so với nữ nhi nhà ngươi xinh đẹp hơn" Đường Mính Khả không khách khí chút nào, nói xong liếc Tư Nhâm Dã một cái, lại nhìn một chút Võ Sở Vũ, cảm thán đáng tiếc, cô nương trước mắt này, có dáng vẻ khuynh thành không nói, cử chỉ có thể nhìn ra là nhà giàu có, làm sao gả dã phu hương thôn đây, lúc trước ném tú cầu như thế nào a, nhất định là đứng quá cao, không thấy rõ, vẫn là Niệp Niệp ánh mắt tốt.
"Ngươi sinh cái gì a, con lừa hay con ngựa. Hai người là nữ tử, dáng dấp dễ nhìn đi nữa cũng vô ích" Người đi đường vội vàng, may là không có chú ý tới các nàng đang nói gì, Tư Nhâm Dã nói xong rất là đắc ý.
"Ngươi làm sao biết ta là nữ tử" Đường Mính Khả có chút hiếu kỳ, cải trang là tự Niệp Niệp mặc cho, qua mắt thật nhiều người, ngay cả Lý Họa Đào cũng chưa từng nhận ra.
"Cái này rất đơn giản, tướng mạo ngươi quá thanh tú giống nữ tử, tuy mặc nam trang, như cũ toát ra tư thế nữ tử. Hầu kết ở cổ không có, lúc ngước lên thì có chút khả nghi, nếu không phải mặc y phục cao cổ, động tác không tự nhiên, còn nữa, vải quấn ngực không phải quá chặt đi" Tư Nhâm Dã nói xong cố ý hướng về phía Đường Mính Khả nháy mắt, Đường Mính Khả nghe không nổi nóng, chẳng qua là như có điều suy nghĩ.
"Vậy hai vị làm thế nào có hài tử?" Tô Mi Niệp như cũ vẻ mặt bình thản, làm Tư Nhâm Dã có chút đoán không ra nàng nghĩ cái gì, vẫn đáp, "Chúng ta một nam một nữ, tất nhiên là có hài tử" Nói xong không nghĩ ở lâu, xoay người muốn đi, lại bị Tô Mi Niệp kêu lại, "Ta nghĩ không hẳn vậy đi".
Tư Nhâm Dã không thể làm gì khác hơn là quay người lại nghe nàng nói xong, "Mới vừa nghe vị này nói, đối với nữ giả nam trang nghiên cứu kỹ như vậy, ta mới vừa học được, có thể kết luận vị công tử cũng là nữ tử".
Võ Sở Vũ trong lòng không nhịn được thầm mắng Tư Nhâm Dã mấy câu, người này trong ngày thường hiền lành, cũng không đi gây phiền toái, lúc này đem thân phận nói ra, nhưng hết lần này tới lần khác đối với tướng mạo người khác rất để ý, hôm nay mấy câu nói này làm hư đại sự, "Vị cô nương này nói đùa, phu quân là nam hay nữ, dĩ nhiên là ta rõ ràng hơn. Về chuyện hai nữ tử sinh con không phải không có khả năng, chỉ cần tìm được Độc Y Giáo tìm tình căn cổ là được, chẳng qua là cổ này khó tìm thôi".
Tô Mi Niệp nghe được, không dây dưa chuyện thân phận Tư Nhâm Dã nữa, nàng vốn không ác ý, chỉ là muốn hỏi chuyện sinh con thôi, hôm nay có đầu mối, tự nhiên sẽ không gây khó khăn, "Như vậy ta học nghệ không tinh, nhìn lầm người. Chuyện này còn đa tạ cô nương cho biết" Tô Mi Niệp nói chuyện mập mờ, làm Tư Nhâm Dã không biết nàng là cảm ơn Võ Sở Vũ nói cho nàng biết chuyện tình cổ, hay là chuyện Đường Mính Khả nữ giả trang, nhưng cũng biết mới vừa rồi mình lỗ mãng, không dám nhiều lời nữa.
Tô Mi Niệp cùng Võ Sở Vũ nói chuyện thêm mấy câu, mới biết mọi người đều vì đại hội đao kiếm mà đến, một đường cùng đồng hành, dọc đường đi hai người trò chuyện với nhau, hai người khác trừng mắt với nhau. Trò chuyện với nhau, Võ Sở Vũ mới biết hai người này là người kinh thành, trong lòng thân cận mấy phần.
"Ngươi cùng Tô cô nương thật sự là phu thê?" Một đường không nói, Tư Nhâm Dã cuối cùng không nhịn được mở miệng, Đường Mính Khả kiêu ngạo gật đầu, "Đúng thế, nương tử ta xinh đẹp đi".
"Nương tử ta cũng rất đẹp a nàng đệ nhất mỹ nữ võ lâm" Tư Nhâm Dã không yếu thế chút nào, cưới mỹ nữ xinh đẹp làm nương tử, là chuyện mình kiêu ngạo nhất.
"Trên giang hồ có mấy nữ tử a, đều có chút nam tử, mỹ nữ trong giang hồ, dĩ nhiên là không bằng nương tử ta là đệ nhất mỹ nữ kinh thành" Đường Mính Khả một bộ dáng chuyện đương nhiên, không để ý Tư Nhâm Dã một bộ dáng khiếp sợ. Võ Sở Vũ nghe thấy cũng khiếp sợ, chỉ bất quá so với Tư Nhâm Dã bất đồng, nàng liền biết được thân phận Tô Mi Niệp, nguyên lai là nữ nhi Thừa tướng, khó trách khí chất cao quý như vậy. Nghĩ đến Kha cô nương cũng là người không tầm thường.
"Ngươi suy nghĩ một chút, ngươi nghĩ a, lấy điều kiện ta cũng có thể lấy được Sở Sở xinh đẹp như vậy, mà ngươi điều kiện tốt mới lấy được Tô cô nương, như vậy so sánh, so với ta tương đối lợi hại?" Tư Nhâm Dã hướng dẫn từng bước, không sợ phá hủy nhân duyên người ta, Đường Mính Khả còn như có điều suy nghĩ gật đầu, cuối cùng công nhận Tư Nhâm Dã.
"Vậy có phải ánh mắt Niệp Niệp so với Vũ cô nương rất tốt hay không a?" Đường Mính Khả một bộ dáng cùng Tư Nhâm Dã tìm tòi nghiên cứu quốc gia đại sự, làm Tư Nhâm Dã tan nát cõi lòng không ít, mình có kém nhiều như vậy không a, vẫn là Tư Mộc Vũ trong ngực thay nàng nói một câu, "Cha rất tốt!" Những lời này Tư Nhâm Dã nghe rơi nước mắt vui mừng, không uổng công thương nàng a, nương tử với hài nhi không bằng nữ nhi a, ở tình huống này chỉ có nữ nhi là hướng đến mình a!.
Ai ngờ Đường Mính Khả ghét bỏ nhìn Tư Mộc Vũ, nghiêm trang nói, "Tướng mạo ngươi, không thể so với cùng mẫu thân ngươi" Tư Mộc Vũ nghe, ôm chặt Tư Nhâm Dã, hai người giống như cùng cảnh ngộ, an ủi lẫn nhau.
Đường Mính Khả không để ý đến hai người vì mình đau lòng, chú ý tới một mực trầm mặc ít nói Tư Tuấn Sinh, "Tiểu sinh, ngươi trong ngày thường làm cái gì?" Đường Mính Khả cảm thấy tướng mạo, tính tình Tư Tuấn Sinh giống như mình, nhìn một cái chính là người làm thành đại sự, còn không nhịn được tán thưởng gật đầu một cái.
"Luyện võ" Tư Tuấn Sinh thấy Đường Mính Khả chuyên tâm cùng mình nói chuyện, có chút khó chịu, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời. Đường Mính Khả vừa nghe, ánh mắt liền sáng lên, thật là một đứa trẻ ngoan, giống như mình vậy hiếu học khắc khổ, "Thật a? Ta cũng học võ, ta học điểm huyệt, ngươi biết không? Chẳng qua là có người nói nếu có nội lực, là có thể cách khoảng không điểm huyệt, ngươi có biết chiêu gì không?"
Tư Tuấn Sinh nghe Đường Mính Khả nói tới võ học, lời cũng nhiều hơn, "Dĩ nhiên biết chút ít, chẳng qua là ta không thể dạy cho ngươi bí kíp Vũ gia, ta dạy ngươi cái khác" Tư Tuấn Sinh trong lòng rất vui, còn nhỏ tuổi có thể dạy võ công, dĩ nhiên là đắc ý, nhìn Đường Mính Khả nghiêm túc cùng mình so tài võ nghệ, cũng không phải là đùa giỡn, trong lòng rất thích. Trong ngày thường gặp đại nhân, không phải cùng mình chơi đùa, chính là dạy mình võ công, có thể luyện cùng mình lại không có.
"Không sao không sao, ta dạy ngươi điểm huyệt, chính là tam thập cửu kiều tề điểm đầu" Đường Mính Khả vừa nói vừa thể hiện, Tư Tuấn Sinh mắt sáng lên, thật mới lạ, "Đây chính là bí kíp Võ Đang, ngươi là người Võ Đang?"
(Tam thập cửu kiều tề điểm đầu: tên tuyệt chiêu điểm huyệt)
"Không đúng không đúng, đây là ta nhìn người Võ Đang dùng một lần đã nhớ, không phải học trộm" Đường Mính Khả từ Lý Họa Đào nghe được học trộm trên giang hồ rất nghiêm trọng, vội vàng giải thích. Tư Tuấn Sinh có chút không tin, "Vậy ta dùng điểm huyệt Vũ gia dạy cho ngươi, ngươi thử một chút có thể học liền hay không? Cái này dạy cho ngươi không có chuyện gì" Vừa nói xong xuất thủ đem Đường Mính Khả định trụ, Đường Mính Khả cẩn thận nhìn chằm chằm tay hắn, nhìn rõ ràng, nói Tư Tuấn Sinh giúp nàng giải huyệt lập tức đem hắn định trụ, rất là đắc ý lắc đầu một cái.
Đường Mính Khả giải huyệt cho Tư Tuấn Sinh, nhíu mày, "Như thế nào? Ta rất lợi hại chứ?" Tư Tuấn Sinh lúc này mới tin tưởng Đường Mính Khả nói, lại đem mấy loại điểm huyệt mình biết dạy cho Đường Mính Khả, chẳng qua là hắn không có bản lãnh như Đường Mính Khả, 'tam thập cửu kiều tề điểm đầu' học làm sao cũng không dùng được, khó trách người của phái Võ Đang không lo lắng Đường Mính Khả dạy loạn, chỉ sợ học không dễ.
"Ngươi vừa học liền biết, ta nhưng làm sao cũng không học được" Tư Tuấn Sinh không khỏi có chút nổi giận, mọi người đều nói hắn là học võ kỳ tài, hôm nay gặp phải Đường Mính Khả mới biết, kỳ tài có nghĩa gì. Đường Mính Khả rất thích Tư Tuấn Sinh, hai người một ngày qua giống như lão bằng hữu, "Đây chính là bí kíp Võ Đang, nào dễ học như vậy. Người của phái Võ Đang cũng không phải ai cũng biết. Ngươi còn nhỏ. Ta có thể học được gì đó a, ở kinh thành, bọn họ đều gọi ta là kẻ ngốc"
"Ngươi một chút cũng không ngốc" Tư Tuấn Sinh một ngày này tiếp xúc Đường Mính Khả, rất thích ở cùng nàng, giống như huynh trưởng mình vậy, nhưng lại không giống những biểu huynh kia khi dễ mình, hoặc là lên mặt, không cùng mình thân cận. Tuy nói còn có tiểu Vũ phụng bồi mình, có thể tiểu Vũ so với mình nhỏ tuổi, mình phải đối xử tốt, cùng Đường Mính Khả bất đồng. Có trưởng bối thương yêu, có muội muội lệ thuộc vào, nhưng duy chỉ nàng cùng mình là bằng hữu, tuy nói Đường Mính Khả không nhỏ, đây có lẽ là bạn vong niên đi.
(bạn vong niên: bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa).
Tư gia và Đường gia cùng tham gia đại hội đao kiếm này. Võ Sở Vũ bận bịu cùng Tô Mi Niệp trò chuyện, Tư Tuấn Sinh lại cùng chơi với Đường Mính Khả, ngược lại là Tư Nhâm Dã cùng Tư Mộc Vũ ở trong đại hội chăm chú xem rất nhiều đao kiếm.
Tác giả có lời muốn nói: Đáng thương Dã nhân bị bỏ rơi.....