Lúc dùng bữa tối, Vương gia theo vào phòng nhìn một chút.
"Tiểu Khả nha, tên hài tử nghĩ kỹ rồi sao?" Vương gia nhìn hai hài tử mi thanh mục tú cực kỳ yêu thích, tuy nói có chút gầy yếu, nhưng dù sao là song thai, như vậy đã làm khó Tô Mi Niệp. Nương hai hài tử đều có dáng dấp đẹp mắt, hài tử làm sao có thể kém chỗ nào.
"Đã nghĩ kỹ rồi, cha nhìn bọn họ đẹp như vậy, nhi tử gọi là Đường Phiêu Phiêu, nữ nhi gọi là Đường Lượng Lượng." Đường Mính Khả ôm nữ nhi rất là đắc ý, người trong phòng không nhúc nhích nhìn chằm chằm Đường Mính Khả, nhất thời không phản ứng, Vương gia thậm chí trực tiếp làm như không có nghe, lại hỏi Tô Mi Niệp, "Mi Niệp a, danh tự này không nói quan trọng nhưng cũng thật quan trọng, nhất định phải cẩn thận a."
"Phụ vương, Phiêu Phiêu rất êm tai. Cha không cảm thấy sao?" Đường Mính Khả nói xong hướng về phía nữ nhi trong ngực kêu một tiếng Lượng Lượng.
"Phụ vương, Mi Niệp đột nhiên không nhớ nổi cái gì, hay là cha đặt tên đi." Tô Mi Niệp bỏ quên Đường Mính Khả một bên, theo An Bình Vương nói chuyện.
"Vậy cũng tốt, ta mới vừa nghĩ tới vài cái, ngươi xem." An Bình Vương vừa nói xong từ trong lòng ngực lấy ra tờ giấy, đưa cho Tô Mi Niệp, Tô Mi Niệp mở ra tờ giấy kia, mỗi một cái tên nằm ngay ngắn trên tờ giấy, một bên còn viết xuất xứ, tốn không ít tâm tư, nào có vừa nghĩ tới mà viết được, đại khái viết trong chín tháng này, Phụ vương vất vả viết danh tự này, may mắn chính mình thuận miệng hỏi Phụ vương, nếu không hắn đau lòng, bất luận như thế nào, so với tên Tiểu Khả đặt tốt hơn nhiều.
"Các ngươi làm sao có thể như vậy, ta đã nghĩ rồi, Phiêu Phiêu nghe lại có thâm ý, tên tốt biết bao a." Đường Mính Khả thật ra suy nghĩ rất lâu, hai danh tự này thật tài tình, âm thầm giữ kín thật lâu, chịu đựng không nói, suy nghĩ cấp cho Niệp Niệp một ngạc nhiên mừng rỡ, thậm chí lúc nhìn hài tử xấu xí cũng không bỏ đi ý niệm này, lần này bị không để ý tới tất nhiên là không dễ chịu.
"Chúng ta rất thích, Phiêu Phiêu làm nhũ danh đi, nàng xem Phụ vương tốn bao nhiêu tâm tư như vậy, đại danh chọn khác đi." Tô Mi Niệp an ủi Đường Mính Khả ưu tư, Đường Mính Khả còn đang suy tư lời nói này, Tô Mi Niệp nói thêm một câu, "Ta nghĩ nữ nhi là Lượng Lượng, đổi thành Tịnh Tịnh sẽ khá hơn chút, có ý nghĩa, âm tiết cũng không thay đổi." Quả nhiên, Đường Mính Khả chú ý quay lại, suy nghĩ, rất tốt, cũng không lo đại danh hài tử nữa, không ngừng gọi "Phiêu Phiêu", "Tịnh Tịnh".
Phiêu Phiêu nằm ở bên người Tô Mi Niệp phất phất cánh tay, như là có chút bất mãn.
"Vậy dùng Đường Châu Quân, Đường Châu Yểu đi." Tô Mi Niệp tỉ mỉ nhìn, coi như là quyết định. Phiêu Phiêu Tịnh Tịnh đều lấy chữ Châu, mà hai chữ 'Quân' 'Yểu' Lấy thơ Đường Mính Khả viết cho An Bình Vương, câu thứ nhất "Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu". Tô Mi Niệp tất nhiên hiểu được, thơ kia thực tế là viết cho mình, nghĩ đến cũng có hàm nghĩa.
"Vậy vì sao không gọi Đường Châu Cầu chứ?" Khi Tô Mi Niệp đọc lên câu thơ này, Đường Mính Khả có chút không hiểu, lần này Tô Mi Niệp cùng Vương gia không để ý Đường Mính Khả nữa, Vương gia vỗ nhè nhẹ cánh tay Tô Mi Niệp, "Ta bây giờ đi thêm con vào gia phả.
Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, muốn cái gì kêu Tiểu Khả đi làm. Nàng dù sao không có chuyện gì làm. Ngàn vạn lần đừng mệt nhọc." Vương gia thật sự là vui mừng không có đem Đường Mính Khả gả ra ngoài, mà là để cho Đường Mính Khả cưới Tô Mi Niệp vào cửa, ném tú cầu thật tốt a.
An Bình Vương rất sợ Đường Mính Khả nói thêm gì đó, vội vàng ra cửa. Vương phi đứng bên cạnh lúc này mới đi lên ngồi ở mép giường, cùng Tô Mi Niệp nói chuyện ở cữ phải chú ý.
Một tháng này, Phiêu Phiêu Tịnh Tịnh ngủ ở trong phòng Đường Mính Khả, Đường Mính Khả không để cho bà vú vào ở, buổi tối cái gì cũng tự mình làm, không làm phiền ai, chẳng qua là có vài chuyện không làm được, đổi tả lót vài ngày mới thuần thục một chút, nhưng lúc hài tử đòi sữa phải đánh thức Tô Mi Niệp, Đường Mính Khả có chút không đành lòng.
Vì để Tô Mi Niệp ngủ ngon, Đường Mính Khả sắp xếp thêm một gian trong phòng mình, mang Phiêu Phiêu Tịnh Tịnh ở tại bà vú cách gian trong, buổi tối hài tử muốn uống sữa, Đường Mính Khả đem con ôm qua, một tháng sau, Đường Mính Khả có chút kinh nghiệm, biết được hài tử đại khái ở giờ nào sẽ đói, Đường Mính Khả cho hài tử uống sữa hai lần vào ban đêm, ôm trở về trong phòng Tô Mi Niệp, đem hài tử đặt ở trên giường nhỏ, chính mình chạy vào chăn Tô Mi Niệp, ôm Tô Mi Niệp xinh đẹp ngủ một giấc.
Tuy nhiên, sáng sớm hôm sau, Phiêu Phiêu Tịnh Tịnh lại đói. Một tháng này trôi qua, Đường Mính Khả lại gầy thêm mấy phần.
"Buổi tối ngủ trong phòng đi, chạy tới chạy lui rất mệt mỏi." Tô Mi Niệp không muốn Đường Mính Khả dày vò như vậy, những chuyện này Đường Mính Khả làm, tự mình muốn đứng lên đút sữa, Đường Mính Khả cũng không cho.
"Vậy không được, Mẫu phi nói mới vừa sinh xong hài tử phải nghỉ ngơi nhiều, ngủ nhiều mới được." Đường Mính Khả chỉ sợ Tô Mi Niệp và hài tử bị bệnh, vì sinh hai hài tử Niệp Niệp đã ăn thật nhiều khổ, hôm nay mình mệt mỏi cũng không sao.
"Ta nằm một tháng, đã đủ rồi." Đường Mính Khả ôm hài tử về phòng mình, để cho nàng cùng Tô Mi Niệp ngủ chung, có thể không vui sao.
Chẳng qua là hài tử có thói quen ngủ cùng hai người, qua hai tuần không chịu ngủ một mình. Tịnh Tịnh còn được, Phiêu Phiêu cũng ỷ lại nằm bên cạnh hai người, An Bình Vương có chút không vui, gắng gượng đem Phiêu Phiêu ôm về trong phòng mình,trò chuyện với nhau đơn giản chính là nam nữ khác biệt, Phiêu Phiêu nào có hiểu được lời nói Gia gia, chỉ biết mẫu thân và nương không cho ngủ chung, trong lòng rất buồn rầu.
Qua được vài ngày, Phiêu Phiêu vẫn không vui, thấy An Bình Vương không thèm phản ứng, giận hắn chia rẻ mình thân mật với mẫu thân và nương, dựa vào cái gì Tịnh Tịnh có thể ngủ tiếp ở nơi đó, chính mình cũng không muốn làm ca ca, nếu sớm biết làm muội muội tốt như vậy, mình nhất định là tranh nhau làm muội muội.
Buổi tối, trong vương phủ như thường ngày nghỉ ngơi sớm, Đường Mính Khả mặc trung y khoác áo ngoài đi trước phòng Phiêu Phiêu. Đứng ở trước cửa, đầu tiên là gõ cửa một cái, rồi lớn tiếng hỏi, "Phiêu Phiêu, mẫu thân tới xem ngươi ngủ có ngon không." Tựa như sợ đánh thức không được người khác.
Phiêu Phiêu nào có ngủ sớm, nghe thấy giọng Đường Mính Khả, không nói hai lời bò ra, lảo đảo chạy đến trước cửa, đi mở cửa, thật ra thì cửa trong phòng không khóa, hắn không khóa là để cho bà vú đi tiện ra vào, Phiêu Phiêu thói quen đi theo Đường Mính Khả, không thích nha đầu và bà vú ở trong phòng. Đường Mính Khả nghe được động tĩnh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Đường Mính Khả mới vừa bước vào trong nhà, Phiêu Phiêu ôm lấy chân nàng, "Mẫu thân, ngươi đến xem Phiêu Phiêu." Nhờ có Đường Mính Khả một mực yêu thương cùng hài tử nói chuyện, hai hài tử so với hài tử khác biết nói chuyện, hôm nay nói chuyện rõ ràng hơn. Phiêu Phiêu tràn đầy ủy khuất, Đường Mính Khả vội vàng đóng cửa, ngồi xổm ôm lấy Phiêu Phiêu.
"Mẫu thân len lén mang ngươi đi trong phòng nương. Chờ lát nữa mẫu thân ôm ngươi, ngươi núp ở áo khoác đừng lên tiếng, nếu để người khác phát hiện coi như chạy không thoát." Đường Mính Khả đi thẳng vào vấn đề, Phiêu Phiêu nghe vội vàng gật đầu, đưa tay ôm chặt lấy cổ Đường Mính Khả, dù Đường Mính Khả không có ý định này, Phiêu Phiêu tối nay sẽ không để nàng đi.
Đường Mính Khả một tay ôm Phiêu Phiêu, một tay khác kéo áo khoác ngoài, Phiêu Phiêu ngoan ngoãn đầu tựa vào đầu vai Đường Mính Khả, vào buổi tối thật đúng là không nhìn ra, chỉ đột nhiên người to ra mà thôi, người sáng suốt vẫn có thể nhìn ra cái gì. Đường Mính Khả mở cửa, còn quay mặt vào trong phòng nói, "Phiêu Phiêu, mẫu thân đi trước, ngày mai trở lại thăm ngươi." Sau đó cài cửa lại, đi nhanh trở về trong phòng mình.
Đường Mính Khả vừa vào nhà, vội vàng khóa cửa, còn chưa để Phiêu Phiêu xuống, cởi áo khoác ngoài, hai người chỉ mặc trung y, vội vàng đến bên giường.
Tô Mi Niệp đang ôm Tịnh Tịnh chờ đợi, thấy hai người bọn họ trở về, vội vàng kéo ra một góc chăn, Đường Mính Khả vội vàng đem Phiêu Phiêu đặt lên giường, Phiêu Phiêu chui vào chăn cùng Tịnh Tịnh cuộn thành một đoàn, hai người một bên kéo đối phương, một bên 'hừ' Không dám phát ra âm thanh, Đường Mính Khả bò lên giường gia nhập cùng bọn họ, giúp Tịnh Tịnh kéo tay Phiêu Phiêu, Phiêu Phiêu không dám đạp loạn, sợ đạp trúng nương, trên người hỗn loạn, hướng Tô Mi Niệp cầu cứu.
Tô Mi Niệp đưa tay tới ở bên eo Phiêu Phiêu nhẹ nhàng chọc chọc. Phiêu Phiêu trở mình nằm ở trên người Đường Mính Khả, ẩn núp tay Tịnh Tịnh đuổi tới. Đường Mính Khả không tiện sẽ giúp Tịnh Tịnh, ôm Phiêu Phiêu giúp hắn cản trở, Phiêu Phiêu có cơ hội thở xong phản kích, chui ra trong ngực Đường Mính Khả, rồi chui vào trung gian Tịnh Tịnh và Tô Mi Niệp, mới chọc lét Tịnh Tịnh.
Tịnh Tịnh bị nhột, vội vàng leo một bên Đường Mính Khả, Phiêu Phiêu không dám tiến lên nữa, hắn biết được mẫu thân nhất định là giúp Tịnh Tịnh. Đường Mính Khả ôm Phiêu Phiêu ra bên ngoài, "Đây là vị trí của ta, ngươi là nam tử hán, phải ngủ bên ngoài bảo vệ chúng ta."
Phiêu Phiêu sớm thành thói quen vị trí này, trước khi ngủ riêng, mình đều ngủ vị trí này, hắn cũng thích vị trí này, vừa có thể bảo vệ muội muội và mẫu thân, còn có thể cùng muội muội chơi đùa, hơn nữa mẫu thân chỉ lo nói chuyện với nương, không để ý tới Tịnh Tịnh, cuối cùng mình có thể khi dễ. Bất quá Phiêu Phiêu rất tự giác làm ca ca, nếu không Tịnh Tịnh đã sớm không vui, Tịnh Tịnh không vui, Đường Mính Khả tật xấu thiên vị nổi lên.
"Mẫu thân, ngày mai cưỡi ngựa có được không?" Phiêu Phiêu càng giống Đường Mính Khả, bất luận là tướng mạo hay tính cách, Đường Mính Khả thường xuyên cùng bọn họ nói chuyện, Tịnh Tịnh không thích nghe, Tịnh Tịnh thích nghe Tô Mi Niệp đánh đàn, Đường Mính Khả chỉ cùng Phiêu Phiêu nói những thứ này, trước đây không lâu còn mang hắn đi cưỡi ngựa, Phiêu Phiêu yêu thích, nghĩ muốn đi nữa.
"Ngươi biết được ngàn chữ chưa? Nếu biết thì đi cưỡi ngựa." Còn không chờ Đường Mính Khả trả lời, Tô Mi Niệp mở miệng, Phiêu Phiêu Tịnh Tịnh rất thích đi theo Đường Mính Khả chơi, có thể thân phận này, xao lãng việc học là không thể được, ngày sau không có năng lực tự vệ thì làm sao.
Phiêu Phiêu vừa nghe thì bỉu môi, "Ta học thật nhiều lần, vẫn là không thuộc." Hắn muốn cưỡi ngựa, không muốn học văn ngàn chữ.
"Niệp Niệp, cái này rất khó, ta cũng không thuộc." Đường Mính Khả ở trong bóng tối vẫn nhìn thấy Phiêu Phiêu không quá cao hứng, không nhịn được thay hắn nói, chính mình không thích đọc sách, Phụ vương từ nhỏ cũng không cho xem.
Tô Mi Niệp rất muốn hỏi một câu, Đường Mính Khả ngươi học cái gì? Vẫn không có phản ứng Đường Mính Khả, hài tử trước mặt không thể phá hư hình tượng của nàng, "Phiêu Phiêu, nương biết văn ngàn chữ không dễ, ngươi thuộc hay không thuộc đều do ngươi. Mẫu thân ngươi không thuộc, nhưng nương lại thuộc." Ngay cả Phiêu Phiêu Tịnh Tịnh nghe được, ý của lời này củaTô Mi Niệp chính là hỏi hắn muốn làm người như Đường Mính Khả, hay là Tô Mi Niệp như vậy, Đường Mính Khả còn đang suy nghĩ lời này của Niệp Niệp có phải ý tứ gì khác không.
Phiêu Phiêu vẫn còn chần chừ, Tịnh Tịnh nắm lỗ mũi Đường Mính Khả, "Tịnh Tịnh muốn giống Nương, Mẫu thân ngốc." Lời này không kích thích đến Đường Mính Khả, nhưng là kích thích đến Phiêu Phiêu, nương dạy dỗ, trưởng thành phải bảo vệ muội muội, bảo vệ nương, có thể Tịnh Tịnh thuộc văn ngàn chữ, mình không thể thuộc, sau này làm sao còn bảo vệ nương, "Vậy ta sẽ học thuộc rồi đi." Tô Mi Niệp nâng người, đưa tay sờ đầu Phiêu Phiêu.
Đường Mính Khả không để ý chút Tịnh Tịnh nói nàng ngốc, Tịnh Tịnh dáng dấp càng giống Tô Mi Niệp, nhất là lông mày mòng nhỏ dài, khác với Đường Mính Khả,Phiêu Phiêu lông mày lưỡi mác, làm Đường Mính Khả rất thích. Đường Mính Khả vẫn cho rằng Tô Mi Niệp so với mình thông minh, Tịnh Tịnh giống như Niệp Niệp, dĩ nhiên so với mình thông minh, cũng may Phiêu Phiêu so với mình thông mình bằng nhau, Đường Mính Khả nghĩ tới đây có chút đắc ý, ngẩng đầu cắn tay Tịnh Tịnh nắm lỗ mũi mình, chọc cho Tịnh Tịnh không ngừng cười.
(lông mày lưỡi mác:à lông mày có phần đuôi hướng lên cao)
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra thì bạn Đường vẫn đau lòng nhi tử.