Trong đại tửu lâu đệ nhất Ma thành, ba nam tử từ bên ngoài đến đang ngồi trong quán.
Bọn họ rốt cuộc tìm được người mà bọn họ theo dõi đã lâu, nhưng là. . . . . .
"Là hắn?" Trầm Ngũ nâng má, không quá khẳng định hỏi.
Hứa Vĩ quả quyết lắc đầu."Không phải là hắn!"
"Chắc là vậy!" Trầm Ngũ nhíu một đôi lông mày tam giác, không chắc chắn phản bác.
Hứa Vĩ rất kiên định lắc đầu."Không thể nào lại là hắn !"
"Nhưng là rất giống hắn a!" Trầm Ngũ vẫn cảm thấy là đúng.
"Thiên hạ to lớn, từ xưa đến nay người giống người nhiều sao kể xiết, nhưng ngươi cho là Mai Dịch Thần kia sẽ giống như hắn sao? Ít nhất ta biết Mai Dịch Thần chưa từng cười, càng đừng nói sẽ đối với một cô nương chiếu cố chu đáo, giống như người ngu ngốc." Hứa Vĩ nói ra giải thích sâu sắc của mình.
"A, ngươi nói như vậy cũng có đạo lý, hiện tại nhìn kỹ, đúng là không thể nào." Bị Hứa Vĩ vừa nói như thế, Trầm Ngũ cũng cảm thấy hẳn không phải.
"Các ngươi câm miệng cho ta." Lý Ứng Vi vẫn trầm mặc không nói lời nào vì rốt cục không kềm chế được, lên tiếng quát bảo hai kẻ ngốc chân chính dừng lại."Hắn chính là Mai Dịch Thần, thiên hạ này nếu có loại người thứ hai như thế, sớm đã bị ta giết!"
"Nhưng ta nghe nói Mai Dịch Thần võ công rất cao, hai ba năm trước hắn phản bội sư môn thì giết vài trăm người, mỗi người chết không toàn thây, tử trạng vô cùng thê thảm, người khác nhìn thấy cũng không dám ăn thịt nữa. . . . . ." Hứa Vĩ nói xong giống như tận mắt nhìn thấy loại sự tình sinh động như thật.
"Xuy!" Một tiếng chê cười, từ trong miệng nam tử ở bàn kề cận phát ra.
"Này! Ngươi cười cái gì? !" Hứa Vĩ mắt to trợn trừng, trực giác cho thấy hắn là đang cười bọn họ.
Nam tử ngẩng đầu lên, hé ra gương mặt so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, trên mặt còn treo nụ cười mê hoặc .
"Vị huynh đài này có gì chỉ giáo sao?" Thanh âm của nam tử xinh đẹp hơi có vẻ trầm thấp, thẳng tắp lay động vào lòng người.
"Nha. . . . . . Ta. . . . . . ực!" Nuốt thật to từng ngụm nước, Hứa Vĩ bị nam tử làm cho mê hoặc nói không ra lời .
"Ngồi xuống, không cần mất mặt xấu hổ." Lý Ứng Vi thấp giọng quát, cúi thấp đầu vẫn dùng bữa.
Hứa Vĩ hơi giật mình ngồi xuống, không bỏ được lại liếc nam tử xinh đẹp một cái.
Nam tử xinh đẹp cười với hắn một tiếng, ở trên bàn thả một khối bạc vụn, đứng dậy thanh nhã rời tửu lâu.
Hứa Vĩ ngây ngốc thật lâu, thật vất vả phục hồi lại tinh thần, vội vàng lấy tay khều Trầm Ngũ.
"Ai ai ai, ngươi thấy được không đó, nam nhân kia . . . . . ." Ngừng một lát, "Này! Ngươi muốn đi đâu?" Hắn nhanh chóng lấy được ý thức, mắt thấy Trầm Ngũ sẽ đi theo nam tử vừa rời đi .
"A? A? Ta, ta muốn đi. . . . . ." Trầm Ngũ đỏ mặt, tầm mắt không nhịn được lại đi nhìn về phía cửa tửu lâu. Mỹ, quá đẹp, cực kỳ xinh đẹp!
"Hai người các ngươi. . . . . ." Lý Ứng Vi thanh âm lạnh đến không thể lạnh hơn"Muốn ta giết các ngươi sao?"
Hai người lập tức ngồi nghiêm chỉnh, không dám làm bậy nữa.
"Các ngươi nghe kỹ cho ta, dám phá hỏng chuyện của ta, ta bất kể chủ tử của các ngươi là ai, vẫn giết các ngươi!" Hắn lạnh giọng cảnh cáo.
Ửng đỏ trên mặt hai người biến mất, chỉ còn dư một mảnh trắng bệch.
"Hiện tại, các ngươi đến bên ngoài Lam trang coi chừng, xác định Mai Dịch Thần đúng là ở tại Lam trang thì lập tức trở về thông báo cho ta."
"Chúng ta? Vậy ngươi làm gì?"
Lý Ứng Vi lãnh khốc nhìn bọn họ một cái.
"Ta muốn đi giết người!"
---------------
"Ngươi. . . . . . Muốn tìm Long Nghiêm?" Lam Thư Nhật hé mắt nhìn nam tử xinh đẹp, vị này đòi gặp Long Nghiêm, ngay cả khuôn muội muội cũng sẽ không âm nhu giống hắn như vậy, hắn thật sự là nam sao?
"Đúng vậy, xin Thiếu trang chủ thông báo một tiếng, nói. . . . . . Long Ngâm trở lại." Nam tử xinh đẹp chính là vị nam tử trong tửu lâu kia, hắn thanh nhã mỉm cười, đứng thẳng giữa phòng khách, đối với ánh mắt kinh diễm của mọi người không hề phát giác.
Long Ngâm?"Ngươi chính là Long Nghiêm. . . . . ."
"Nhị đệ kết bái." Hắn tiếp lời.
Lam Thư Nhật nhìn hắn, Long Ngâm tự nhiên hào phóng mỉm cười nghênh coi.
"Ta là nam, cần ta cởi quần áo nghiệm thân không?" Thanh âm Long Ngâm mang theo chút mỉm cười.
Lam Thư Nhật đỏ mặt, có chút buồn bực -- vì mình bị nhìn thấu ý định."Không cần."
"Ta không ngại ." Long Ngâm trêu chọc.
Lam Thư Nhật trừng hắn một cái. Long Ngâm, cùng Long Hoa một dạng có bản lĩnh chọc giận người!
Nghiêng đầu cho gọi người làm đang ngẩn người, ngay cả gọi ba lượt không có động tĩnh, hắn tức giận đập bàn quát: "A Kỳ!"
Đứng ở sảnh bên cạnh đợi lệnh A Kỳ đột nhiên hồi thần, nhìn thấy sắc mặt chủ tử tức giận, bị dọa sợ đến nỗi vội vàng bịch một tiếng quỳ xuống.
"Thiếu gia, có A Kỳ."
"Đi thông báo với cô gia, Nhị đệ Long Ngâm đến tìm hắn, mời hắn tới đây."
"Dạ " A Kỳ lĩnh mệnh, vội vàng đi thông báo cho cô gia.
Chừng nửa khắc đồng hồ, A Kỳ thở hổn hển chạy trở lại, trên mặt mấy vết máu cực kỳ quen mắt.
"Thiếu gia, cô gia nói mời Long Nhị gia đến Tú khinh lâu." Che mặt mơ hồ co rút đau đớn, A Kỳ báo cáo. Thật ra thì ý cô gia là "Long Ngâm? Đáng chết hắn tới làm cái gì? Ta bề bộn nhiều việc, gọi hắn tự mình lại đây!" Bề bộn nhiều việc? Cô gia rõ ràng cùng tiểu thư dựa vào nhau ngồi ở trong lương đình ngắm hoa, phẩm trà, ăn điểm tâm, nhưng hắn không dám trái lời cô gia, vì vậy chỉ đành phải trở lại phục mệnh. . . . . .
Ô ô. . . . . . Thật là đau đó! Tròn trịa vong ân phụ nghĩa, hắn cũng là tốt bụng tiếp nó bị cô gia ném ra! Lại đối xử với hắn như vậy.
"A Kỳ, ngươi đi xuống thoa thuốc, ta sẽ phân phó ghi chép tiền lương tháng này cho ngươi nhiều một hai lượng bạc, " Lam Thư Nhật vì tròn trịa giải quyết hậu quả, ai kêu nó là sủng vật của muội muội bảo bối của mình chứ?
"Cám ơn thiếu gia." Ô ô, thật là hảo tâm có hảo báo a! A Kỳ cảm động cực kỳ, che mặt lui ra.
"Ta dẫn ngươi đến Tú khinh lâu." Lam Thư Nhật đi xuống, liếc mắt khuôn mặt tươi cười có vẻ giả tạo của Long Ngâm liền lướt qua hắn, chuẩn bị dẫn hắn đến Tú khinh lâu đi gặp em rể. Nhưng. . . . . .
Đi ở đằng trước, chân mày hắn khẽ nhíu lên, không biết là trực giác của hắn hoặc là thành kiến, hắn cảm thấy Long Ngâm người này giống như là một con hồ ly có khuôn mặt cười.
Một bước vào cửa Tú khinh lâu, đã nhìn thấy cách đó không xa trong lương đình hai thân ảnh dựa vào nhau, hắn dừng bước lại, nhìn bộ dạng Long Nghiêm tỉ mỉ"phục vụ" Lam Thư Nguyệt, trên vai vẫn "treo" tròn trịa, vẫn cảm thấy hình ảnh này rất quỷ dị, thật không biết lúc nào thì mới có thể quen.
"Thì ra là đại ca tìm được món đồ chơi mới . . . . . ." Long Ngâm sau lưng đột nhiên nói một câu thật nhỏ ý vị sâu xa.
Ánh mắt Lam Thư Nhật chợt híp lại, nghiêng đầu nghiêm túc liếc hướng mỹ nhan, không hề có cảm giác tươi đẹp, bắt đầu cảm thấy đáng ghét.
"Ngươi là có ý gì?"
"Món đồ chơi mới." Long Ngâm cười mỉm nhìn hắn, nâng ngón tay lên chỉ về phía đình."Lệnh muội dường như là món đồ chơi mới đại ca ta tìm được, nhìn hắn chơi ‘cẩn thận’, xem ra còn có thể chơi tốt một chút."
Lam Thư Nhật căm tức, một phen kéo lấy vạt áo của hắn."Ngươi đáng chết đang nói cái gì? Cái gì mà món đồ chơi mới? !"
"Long Ngâm!" Long Nghiêm ôm eo Lam Thư Nguyệt bay vọt đến, đứng trước mặt hai người.
"Đại ca." Long Ngâm cười khanh khách nhìn về phía Long Nghiêm, giống như giờ phút này người bị nắm vạt áo không phải là hắn.
"Nhật ca?" Ôm thật chặt eo Long Nghiêm, Lam Thư Nguyệt cước bộ chưa đứng vững liền lo lắng gọi Lam Thư Nhật.
Lam Thư Nhật hung hăng trợn mắt nhìn Long Ngâm một cái, tức giận buông hắn ra.
"Người ta đã mang tới, xin lỗi, không đi cùng được rồi!" Lam Thư Nhật xoay người rời đi.
"Long Ngâm, bản lãnh đệ thật tốt, chọc giận đại cữu tử của ta, cố ý muốn cuộc sống của ta ở Lam trang khổ sở sao?" Long Nghiêm dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Long Ngâm.
anh vợ
"Hì hì, nếu như cuộc sống của đại ca ở Lam trang khổ sở, còn nhiều nơi hoan nghênh đại ca, cũng không cần phải ủy khuất mình như vậy, không phải sao?" Long Ngâm cười đến vui vẻ, mặt cười nhưng mắt không cười, cố tình liếc Lam Thư Nguyệt trong ngực Long Nghiêm, giống như xem xét giống như đánh giá.
Thật là người xinh đẹp! Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lam Thư Nguyệt. Chẳng qua là. . . . . .
Tránh né cặp mắt kia, nàng vùi đầu trốn vào cái ôm ấm áp trong ngực Long Nghiêm, muốn tránh cặp mắt làm cho nàng lạnh như băng.
Long Ngâm ghét nàng cũng là chuyện đương nhiên, bởi vì hắn vì Long Nghiêm cảm thấy giận dữ, đúng không!
"Long Ngâm, đệ trở nên đáng ghét hơn." Long Nghiêm cau mày."Đệ đến Ma thành làm cái gì?"
"Hì hì, đệ đương nhiên là 『 trở lại 』chúc phúc đại ca." Hắn nhìn Lam Thư Nguyệt, nhìn lại con mèo trên vai Long Nghiêm: "Con mèo thật đáng yêu, có thể để cho ta. . . . . ." Hắn vươn tay, muôn ôm tròn trịa đang lim dim ngủ.
"Không được, nó. . . . . ."
"Meo meo!" Tròn trịa kêu một tiếng, không chút lưu tình cào một cái, ở trên tay thon dài trắng nõn để lại mấy vết máu.
"Tê --" Long Ngâm hít một hơi, không dám tin nhìn về phía tròn trịa đối với hắn nhe răng trợn mắt.
"Nó không cho người ngoài ôm." Long Nghiêm nói xong thì đã trễ , vỗ vỗ đầu tròn trịa, thấp giọng ý tứ mắng nó một câu coi như xong chuyện.
"Meo meo ô." Tròn trịa giống như là cảnh cáo trợn mắt nhìn Long Ngâm một cái, lại lần nữa điều chỉnh tốt tư thế, tiếp tục"treo" trên vai Long Nghiêm lim dim, mặc kệ.
"Thật xin lỗi, tròn trịa không hay gần người, ta thay mặt nó xin lỗi." Lam Thư Nguyệt áy náy nói, quay đầu kêu gọi Hoa Quế, "Hoa Quế!"
"Tiểu thư." Hoa Quế từ trong lầu vội vã chạy như bay ra, cho rằng tiểu thư nhà nàng đã xảy ra chuyện gì."Tiểu thư, sao vậy ? Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hoa Quế, em mau vào lấy thuốc trị thương, giúp Long Nhị gia bôi thuốc."
"Long Nhị gia?" Hoa Quế lúc này mới chú ý tới Long Ngâm xinh đẹp."Ngươi là nam nhân?"
"Hoa Quế, không được vô lễ!" Lam Thư Nguyệt thấp giọng khiển trách.
"Không việc gì, Lam cô nương, ta đã quen bị người khác nghi ngờ ." Long Ngâm lơ đễnh cười cười.
"Hoa Quế cô nương, ta thật sự là nam."
"Ai, thật đáng thương." Hoa Quế thở dài, "Long Nhị gia, ngươi chờ ở đây, ta đi cầm thuốc trị thương."
Long Ngâm sắc mặt biến hóa, đưa mắt nhìn Hoa Quế to con chạy như bay vào lâu.
Hắn vừa mới không nghe lầm chứ? Người kia vừa cao vừa tráng, trừ gương mặt đó cùng tên Hoa Quế ra, không có một chỗ giống như nữ nhân vậy mà đang thương hại hắn? Là thương hại hắn bị con mèo làm bị thương, hay là thương hại bộ dạng hắn . . . . .
"Thật xin lỗi, Long Ngâm, Hoa Quế này chính là nghĩ gì nói nấy, không có ác ý gì đâu." Lam Thư Nguyệt cũng chỉ có thể nói xin lỗi.
"Kkhông phải ta đã nói ta không ngại sao?" Long Ngâm cứng rắn nói.
Lam Thư Nguyệt bị vẻ mặt nghiêm nghị của hắn làm cho sợ hết hồn.
"Long Ngâm!" Long Nghiêm trừng hắn."Ai cho phép đệ dùng loại khẩu khí này nói chuyện với đại tẩu?"
"Không sao, phu quân, ta. . . . . ."
"Xin lỗi, đại tẩu, đệ nghĩ là do vết thương đau, cho nên mới nóng nảy như vậy, làm đại tẩu chê bai." Long Ngâm cắt đứt lời của nàng.
"Thư Nguyệt, nàng cũng không nói xin lỗi, hắn thật sự không ngại chuyện như vậy, nàng vẫn xin lỗi hắn, ngược lại giống như đang nói cho hắn biết, hắn nhất định nghĩ vì mình giống nữ nhân nên cảm thấy xấu hổ." Long Nghiêm cúi đầu nói với Lam Thư Nguyệt.
Long Ngâm hơi ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Long Nghiêm. Thì ra là như vậy? Nguyên nhân mình cảm thấy phiền não khi nghe được Lam Thư Nguyệt liều chết nói xin lỗi, chính là lý do này ?
"A? Ta tuyệt đối không có ý này. . . . . ." Nàng lo lắng nói.
"Ha ha. . . . . ." Long Ngâm an ủi cười nhẹ.
"Nâng cao tay lên." Long Nghiêm đột nhiên nói.
Hắn nghi ngờ."Cái gì?"
"Máu vẫn chảy, tay nâng cao, đừng buông xuống." Lần này tròn trịa cào một chút cũng không lưu tình, vết thương vừa sâu vừa dài, sợ là sẽ để lại vết sẹo.
"Đáng tiếc, vết thương này không phải là ở trên mặt." Long Ngâm cúi đầu kinh ngạc nhìn vết thương vẫn còn đang chảy máu.
"Hả?" Long Nghiêm cau mày, hơn nữa cảm thấy hắn có chút cổ quái.
"Tới tới, thuốc trị thương cầm tới." Hoa Quế lại vọt ra, sau đó không nói hai lời, bắt được cái tay không bị thương của Long Ngâm đi tới đình nghỉ mát" đè " hắn ngồi xuống, chuẩn bị bôi thuốc băng bó cho hắn."Ngươi muốn để lại sẹo hay không?"
Long Ngâm khiêu mi, nhìn người to cao này, Hoa Quế so với hắn càng giống như nam nhân.
"Ngươi nói là có thể lựa chọn sao?"
"Đúng vậy, nếu như ngươi muốn giữ lại vết sẹo để chứng minh là nam tử hán, ta liền dùng thuốc trị thương bình thường giúp ngươi trị thương. Nếu như ngươi muốn giữ gìn làn da đẹp, vậy ta sẽ dùng thuốc dán thượng đẳng cô gia thay tiểu thư điều chế trị thương cho ngươi. Lần trước tiểu thư không cẩn thận ngã một cái, lòng bàn tay, đầu gối cũng bị rách, cô gia liền thay tiểu thư điều chế loại thuốc dán này, kết quả sau khi thoa, hôm sau vết thương tốt hơn phân nửa, ngày thứ ba hoàn toàn khỏi, một chút vết sẹo cũng không có, rất lợi hại. Như thế nào? Muốn loại nào?" Hoa Quế đứng ở trước mặt hắn, nhìn thẳng hắn.
"Tại sao bị sẹo do mèo cào có thể chứng minh là nam tử hán?" Long Ngâm bật cười.
Hoa Quế trừng mắt, nghiêng đầu nhìn hắn."Đúng thôi! Muốn cười sẽ vui vẻ cười, ngươi bây giờ so với vừa nãy xinh đẹp hơn !"
Long Ngâm ngẩn ra, lần đầu, là hắn tránh tầm mắt người khác .
"Dùng thuốc trị thương bình thường là được rồi, ta không quan tâm có sẹo hay không."
"Ách!" Hoa Quế nghe lời gật đầu, thay hắn xức thuốc băng bó."Nếu như đau thì nói, đừng ngại, không có ai quy định nam nhân thì không thể kêu đau, biết không?"
Long Ngâm rũ mắt nhìn Hoa Quế cúi đầu thay hắn bôi thuốc, hơi nhếch môi, đáy mắt thoáng qua một tia xảo quyệt.
Ngẩng đầu nhìn về phía Long Nghiêm cùng Lam Thư Nguyệt bước chậm mà đến, hắn từ từ nói: "Đại ca, có người tìm được 『 Mai Dịch Thần 』."
Long Nghiêm thần sắc không thay đổi, chẳng qua là nhàn nhạt gật đầu một cái bày tỏ.
"Đệ tạm thời ở Lam trong trang, ta sẽ xin Thư Nhật sai một thị nữ đi hầu hạ đệ."
"Không cần, đệ không có thói quen để cho người xa lạ hầu hạ." Long Ngâm từ chối nhã nhặn. Những người đó chỉ biết ngu ngốc giật mình nhìn chằm chằm hắn, chuyện gì cũng không làm được, chỉ tạo phiền phức cho hắn!
"Tay của đệ bị thương, không thể khỏi ngay, ít nhất trước lúc tay đệ khỏi, phải phái người giúp đệ xử lý một chút chuyện sinh hoạt vụn vặt hàng ngày." Long Nghiêm kiên trì.
"Tốt lắm, băng bó xong." Hoa Quế đột nhiên nói.
Long Ngâm nhìn về phía nàng."Vậy thì nàng đi!" Hắn chỉ vào Hoa Quế.
"Ta? Ta sao?" Hoa Quế nghi ngờ hỏi.
"Không được, Hoa Quế là thiếp thân tỳ nữ của Thư Nguyệt." Long Nghiêm cự tuyệt.
"Có thể không?" Long Ngâm nhìn về phía Lam Thư Nguyệt, mà không phải là Long Nghiêm.
"Này. . . . . . Chỉ cần Hoa Quế nguyện ý, ta không có ý kiến." Lam Thư Nguyệt nói.
"Hoa Quế, bởi vì tay ta bị thương, cho nên muốn phiền toái ngươi tới giúp ta, cho đến khi ta khỏi hẳn mới thôi, có thể không?" Long Ngâm bộ dạng yêu mị mỉm cười.
Hoa Quế mặt luôn tươi cười đột nhiên vo thành một nắm, còn rùng mình một cái."Van ngươi đó, Long Nhị gia, ngươi cười như vậy rất kinh khủng!"
Nụ cười luôn luôn mị hoặc lòng người không người nào cưỡng nổi của Long Ngâm nhất thời cứng đờ, này. . . . . . " đại" nữ nhân này!
"Ha ha ha!" Long Nghiêm đột nhiên cười ha ha, "Được, sẽ để cho Hoa Quế hầu hạ ngươi." Hắn quyết định.
---------------
Kể từ khi tiếp quản Long gia bảo tới nay, Long Hoa mỗi ngày đêm đều làm trâu làm ngựa, hắn đã có một thời gian thật dài không đến Lam trang la cà xem đại ca, cùng với trêu chọc Lam Thư Nhật một chút.
Cho nên, khi hắn nhận được tin đại ca"gọi đến", lập tức vội vã rời đi bữa tiệc cùng mấy thương gia Đại lão bản, trực tiếp chạy tới Lam trang.
"Tiểu Nhật Nhật --" vừa thấy được Lam Thư Nhật hắn ngày đêm mong nhớ, hắn lập tức nhiệt tình vọt tới.
Lam Thư Nhật xoay người lại, đang lúc Long Hoa muốn cho hắn một cái ôm nhiệt tình, đồng thời nhấc chân không chút lưu tình đá một cước ngay giữa ngực của Long Hoa.
" Ách!. . . . . ." Khụ. Long Hoa che ngực, một hơi thiếu chút nữa nói không nổi."Tiểu Nhật Nhật, ngươi thật là ác độc a!"
" Họ Long các ngươi đích thực là khiến người chán ghét!" Hắn tức giận nói.
"Vậy ta sửa họ Lam là được." Long Hoa thuận theo" ý dân " .
Lam Thư Nhật tức giận nhìn chằm chằm hắn. Người Long gia bọn họ là như thế nào? Đổi tên sửa họ thành thích rồi!
"Ngươi tới Lam trang làm cái gì?"
"Đương nhiên là nhớ ngươi, cho nên mới tới xem ngươi một chút để an ủi nỗi khổ tương tư. . . . . ."
"Long Hoa, ngươi có phải muốn ta giết ngươi mới hài lòng hay không?" Lam Thư Nhật rất nghiêm túc nói. Hắn không biết Long Hoa nghiêm túc hay là cố ý tìm hắn phiền toái, nhưng hắn đối với long dương chi phích một chút hứng thú cũng không có, nếu như Long Hoa tiếp tục nói nữa, hắn thật sự sẽ động thủ!
là gay ý ;))
Long Hoa giơ hai tay đầu hàng, hắn biết rõ giới hạn của Lam Thư Nhật.
"Là đại ca tới tìm ta, nói có chuyện muốn bàn bạc."
Lam Thư Ngày cau mày, hôm nay Long Nghiêm cũng đột nhiên nói có chuyện muốn cùng hắn nói, không nghĩ tới ngay cả Long Hoa Long Nghiêm cũng mời đến. Hắn có dự cảm, chuyện nhất định không đơn giản!
"Đi theo ta." Bỏ qua người đang vui mừng, Lam Thư Nhật dẫn Long Hoa đi tới Tú khinh lâu, xa xa liền nhìn thấy Long Nghiêm cùng Lam Thư Nguyệt ở trong vườn hoa tản bộ.
Long Hoa nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, người kia không phải là đại ca, tuyệt đối không phải!
"Đây là quỷ kế gì?" Hắn mờ mịt nhìn Lam Thư Nhật.
"Cái gì?" Lam Thư Nhật ngẩn ra, không hiểu người này hôm nay hỏi có ý gì.
"Người kia không thể nào là đại ca, là ngươi tìm người dịch dung?" Long Hoa tuyệt đối không tin nam tử đang ân cần chăm sóc một cô nương, mặt ôn nhu thâm tình, thậm chí chơi đùa với một con con mèo để có được một nụ cười của mỹ nhân, chính là đại ca lãnh khốc của hắn.
Lam Thư Nhật có thể lý giải, bởi vì Long Hoa và hắn cũng đều trải qua, nhưng sau khi hiểu được ý của Long Hoa, hắn lại vui mừng, là Long Nghiêm trở thành em rể hắn.
"Hắn tên là 『 Lam Mai 』." Lam Thư Nhật cố ý nói.
Trán Long Hoa đầy hắc tuyến, một hàng quạ đen từ đỉnh đầu cạc cạc bay qua.
"Ta. . . . . . Có thể xin hỏi tại sao gọi là『 Lam Mai 』 không?"
"Hắn nói muốn sửa thành họ Lam, sau đó muội muội ta yêu mai, cho nên hắn phải gọi Lam Mai." Lam Thư Nhật nhún vai.
Long Hoa ngửa mặt lên trời thở dài, Lam Thư Nhật vừa nói như thế, hắn ngược lại khẳng định người kia chính là Long Nghiêm, vẫn tuỳ ý chọn tên như vậy.
"Ta chết cũng không tin tưởng!" Hắn không cách nào tiếp nhận kẻ ngốc như vậy làm đại ca nữa! Ô ô. . . . . .
"Vậy ngươi đi chết đi." Lam Thư Nhật lười cùng hắn cãi cọ.
"A!" Tiểu tử này cũng là người vô tình, ô ô, hắn thật xấu số."Ta xem không nổi nữa!" Long Hoa xoa cả người nổi da gà, sẽ tiếp tục nhìn nữa, hình tượng đại ca ở trong lòng hắn anh minh thần võ sẽ bị sụp đổ.
Lam Thư Nhật hừ một tiếng, đi tới đằng trước, dẫn hắn đi đến chỗ Long Nghiêm cùng Lam Thư Nguyệt.
Khác hẳn với bầu không khí không vui vẻ của hai người, Long Nghiêm cùng Lam Thư Nguyệt bên này ngọt ngào, ân ân ái ái, nhưng khi Long Nghiêm giương mắt liếc hướng Long Hoa thì Long Hoa vô cùng khẳng định, ô ô. . . . . . Người này thật sự là đại ca của hắn.
"Đại ca, đệ tới ."
"Ừ." Long Nghiêm gật đầu, để cho ái thê ở trong đình ngồi xuống, rồi sau đó nhìn về phía sau bọn họ.
Hai người quay đầu lại, nhìn thấy Long Ngâm cùng Hoa Quế thong dong mà đến.
"Hả? Cũng? !" Long Hoa nhìn lên thấy Long Ngâm, đầu tiên là hoài nghi xoa xoa mắt, ngay sau đó sợ hãi kêu một tiếng, trốn sau lưng Lam Thư Nhật.
"Ngươi làm gì? !" Lam Thư Nhật không nhịn được rống, muốn tránh ra, lại bị Long Hoa từ phía sau kéo lấy.
"Hì hì, đã lâu không gặp, Tam đệ, đệ mạnh khỏe a!" Long Ngâm cười khanh khách chào hỏi.
"A, ha ha, nhị ca, biệt lai vô dạng." Từ sau lưng Lam Thư Nhật lộ ra một cái đầu, Long Hoa cười khan. Ô ô, nhị ca trở về lúc nào? Đại ca tại sao không có nói cho hắn biết nhị ca ở chỗ này chứ? Nếu như sớm biết nhị ca ở chỗ này, hắn chết cũng sẽ không tới.
"Nhờ phúc Tam đệ, nhị ca hết thảy đều tốt, vô cùng tốt, thật là cám ơn đệ, hôm nào nhị ca nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp đệ cho thật tốt." Long Ngâm cười càng thêm ngọt.
"A a? Nhị ca không cần khách khí, ha ha, cũng không cần báo đáp, đây là Tam đệ phải làm, không cần báo đáp, ngàn vạn lần không cần."
"Thì ra là. . . . . . đúng là Tam đệ 『 cần phải 』 làm a. . . . . ." Long Ngâm cười liếc nhìn hắn, khiến cho Long Hoa càng cảm thấy sợ nổi da gà.
"Tốt lắm, ân oán giữa các ngươi tự mình từ từ giải quyết." Long Nghiêm ngăn hai người, chuyển sang Lam Thư Nguyệt, đem tròn trịa trên vai để xuống, đặt ở trên đất, cũng lên tiếng ngăn lại hành động nó muốn nhảy lên trên đùi nữ chủ nhân."Thư Nguyệt, ta cùng mọi người có chút chuyện làm ăn muốn bàn bạc, nàng mang theo tròn trịa về phòng trước đi được không?"
Lam Thư Nguyệt nhìn mấy nam nhân, cuối cùng gật đầu một cái, "Ừ."
Khẽ vuốt một chút đôi má phấn nộn của nàng gần đây đã không hề tái nhợt nữa, hắn mới chuyển sang Hoa Quế, "Hoa Quế, ngươi tạm thời phụng bồi tiểu thư, chờ một chút uống xong thuốc, nhớ canh cho tiểu thư ngủ trưa."
"Dạ, cô gia." Hoa Quế tiến lên, dìu Lam Thư Nguyệt đứng dậy: "Tiểu thư, chúng ta trở về phòng đi!"
"Tròn trịa đi thôi." Lại nhìn Long Nghiêm một cái, Lam Thư Nguyệt rũ mắt, xoay người trở về phòng.
Trở lại trong phòng nàng lo lắng."Hoa Quế. . . . . ."
Hoa Quế vì nàng rót một chén thuốc, nâng đến trước mặt nàng."Sao vậy? Tiểu thư?"
Lam Thư Nguyệt nhận lấy, uống xong một hớp, nhìn về phía mấy nam nhân ngoài cửa sổ kia.
"Hoa Quế, em có cảm giác gần đây cử chỉ bọn họ có chút kỳ quái, giống như xảy ra chuyện gì hay không."
"Có sao?" Hoa Quế nghi ngờ."Tiểu thư, có muốn Hoa Quế đi hỏi thăm một chút?"
Lam Thư Nguyệt do dự một chút, cuối cùng vẫn là lắc đầu.
"Không cần, nếu như phu quân muốn cho ta biết, sẽ chủ động nói cho ta biết, có thể chẳng qua là trên phương diện làm ăn, có phu quân cùng Nhật ca ra tay, nhất định không thành vấn đề." Có thể là Long Hoa ban đầu quản lý Long gia bảo, kinh doanh có chút vấn đề, cho nên mới tìm phu quân thương lượng.
"Được rồi! Nô tỳ cũng không đi nghe nữa." Hoa Quế ngay thẳng gật đầu."Đúng rồi, tiểu thư, Long Nhị gia hôm qua cả buổi tối đột nhiên nói một câu nói khiến cho em nghĩ mãi không hiểu!"
"Nói cái gì?"
"Hắn nói, chờ giải quyết chuyện bên này xong, hắn nên tự mình quyết định con đường của chính mình." Hoa Quế suy nghĩ sâu xa cau mày."Long Nhị gia tại sao không biết mình muốn đi đâu chứ?"
Nhưng mà chuyện Lam Thư Nguyệt nghĩ đến chính là « giải quyết chuyện phiền toái »?
Sắc mặt của nàng dần dần tái nhợt, chẳng lẽ. . . . . . Thật sự đã xảy ra chuyện gì sao?