“Ách...cái này thì có liên quan gì tới vị Diệp đại sư huynh này cơ chứ, hỏi hắn làm cái gì? Chẳng lẽ phải nói Thiên Thần cũng giống như Thần Tiên sau.” Kỳ Phong nhất thời ngơ ngác.
Ah...mấy lời trong lòng này hắn cũng không dám nói ra đâu. Ai chẳng biết Diệp đại sư huynh băng sơn này là người không dễ chọc, nếu như hắn giải thích qua loa không đúng thì biết làm thế nào bây giờ.
“Thiên Thần, hắn...hắn...” Không hiểu tại sao mỗi khi ở cùng Diệp đại sư huynh là hắn lại bị áp lực như vậy. Ah...đây có lẽ là uy áp của cường giả đi, đúng đúng chắc chắn là uy áp trên người Diệp đại sư huynh phát ra làm cho hắn hoảng sợ không thể giải thích được đi.
Tự cho là mình tìm được lý do chính đáng cho những áp lực vô hình, Kỳ Phong âm thầm gật đầu.
“Kỳ Phong còn không biết đây chỉ là phân thân của vị sư huynh này, nếu hắn gặp được chân thân chân chính của vị Diệp đại sư huynh này thì sẽ như thế nào. Mà Diệp đại sư huynh thật sự là ai? Những đều này còn lâu lắm Kỳ Phong hắn mới biết được.”
“Hắn là ai...hử...?” Không biết, hắn không biết mà. Diệp đại sư huynh làm ơn đừng hỏi nữa mà, đừng tạo áp lực cho hắn như vậy nữa có được hay không.
“Thiên Thần người có thể đến cứu ta không, mang ta đi đi, cách xa vị nam nhân băng sơn này càng xa càng tốt a.” Huỳnh Kỳ Phong hắn là người không sợ trời không sợ đất chỉ sợ người nam nhân trước mặt này.
“Thật ra vì bị áp lực mà Kỳ Phong hiện tại còn không nhận ra hắn là vẫn còn đang nằm trong lòng Diệp đại sư huynh a. Haiz....!”
“Các ngươi đây là đang làm cái gì?”
“Ah...làm gì?” Nhìn vị vừa đến rồi lại nhìn vị nam nhân băng sơn gần trong gang tấc, Kỳ Phong đến lúc này mà còn không nhận ra mình vì sao cảm thấy áp lực thì hắn đúng là bị ấm đầu thật rồi.
Giật mình bật dậy khỏi người Diệp đại sư huynh, hắn đây là hôn mê lâu quá nên đầu óc bị hỏng rồi mới nằm trong lòng Diệp đại sư huynh mà ngẩn người a, tốt nhất nên cách vị sư huynh này xa ra một chút.
Kỳ Phong cũng không biết tại sao khi ở trước mặt người nam nhân này hắn không còn là chính mình nữa, hắn như biến thành một người khác vậy. Kỳ Phong có một điều chắc chắn hắn là sợ người nam nhân băng sơn này a.
“Ô..ô..hắn nằm trong lòng vị sư huynh băng sơn này lâu như vậy thật sự sẽ không bị người này một chưởng chụp chết chứ. Oa...hắn còn chưa có sống đủ đâu. Vì cái gì vừa hôn mê tỉnh dậy lại nằm trong lòng người ta? Đừng có nói hắn là bị mộng du nên mới tự động bò vào trong lòng người ta nha, hắn mới không tin đâu. Trời ơi mất mặt quá, thật muốn đào cái lỗ chui vào cho rồi.”
“Đây là cháo yêu thú ta nấu cho đệ, tốt cho việc khôi phục linh lực, đệ ăn đi cho nóng.”
“Ah...cám ơn sư huynh, sư huynh là?” Vẫn là Mộ Bạch sư huynh tốt, biết hắn khó sử nên đến giải vây cho hắn đây mà. Âm thầm giơ ngón tay cái với Mộ Bạch. Người tốt...người tốt nha...
Dù biết người này là Mộ Bạch hắn vẫn phải vờ như không biết người này là ai hỏi, cũng tại vị sư huynh này đang yên đang lành đi dịch dung còn nói cái gì mà Bạch Mộ làm chi. Hừ...!
“Ta tên Tiết Mộ Bạch, sau này gọi ta Mộ Bạch sư huynh là được rồi. Không cho phép quên tên ta.”
“Dạ Mộ Bạch sư huynh.” Ách...sau hắn lại có cảm giác mình bị Mộ Bạch sư huynh giận nhỉ. Hắn có làm gì đâu a.
Nhận bát cháo từ tay Tiết Mộ Bạch Huỳnh Kỳ Phong hắn thật sự rất là cảm động. Đến thế giới này lâu như vậy nhưng đây cũng là lần đầu tiên có người nấu cho hắn ăn, nói không cảm động là giả. Phải chi phụ thân hắn còn sống thì tốt biết mấy, hắn có thể ỷ lại vào người không, một lúc thôi cũng được nhưng không thể nào a…Cúi đầu vừa ăn cháo vừa che dấu đi giọt nước mắt đang chực trào ra, Kỳ Phong không muốn hai vị sư huynh nhìn thấy sự yếu đuối trong mắt hắn vào lúc này. Hắn phải học cách chấp nhận hiện thực là hắn chỉ có một mình.
Dao động này của Kỳ Phong cũng không thể thoát khỏi nhãn quang của hai vị sư huynh, bọn họ nghĩ Kỳ Phong có lẽ là ở xúc động vì được bọn họ quan tâm mà thôi chứ cũng không biết nội tâm thật sự của Kỳ Phong là gì nên bọn họ càng thêm yêu mến vị sư đệ này hơn nữa.
“Sư đệ tu vi thấp cũng không cần thiết tiếp tục tham gia khảo hạch, ngày mai ta đưa sư đệ đến nơi tập trung người của tông môn trước, đến hết kỳ khảo hạch tất cả đệ tử tập trung một chỗ thì cùng nhau trở về.” Diệp đại sư huynh đây là ra lệnh cho hắn sao. Hắn cũng không muốn kết thúc sớm kỳ khảo hạch này đâu.
“Đúng vậy Kỳ Phong, đệ tu vi quá thấp, hiện tại trong người lại thụ thương cần phải nghỉ ngơi phục hồi thương tích. Ta không muốn lãng phí ba viên Hồi Hồn Đan vô ích đâu. Tốt nhất là đệ nên nghe lời Lạc Thần kết thúc chuyến khảo hạch lần này đi thôi.”
“Ách...vị Mộ Bạch sư huynh này không nói trực tiếp như vậy sẽ chết a, uổng cho hắn còn cảm thấy người này thật tốt, hắn cảm động cái quỷ gì, người ta căn bản là sợ hắn làm lãng phí thuốc kia, hừ...”
“Thật ra bây giờ đệ thấy mình tốt hơn rất nhiều rồi, nghỉ ngơi ít ngày là sẽ khỏe lại thôi, cám ơn các huynh đã quan tâm chăm sóc đệ. Đệ thật sự không sao, đệ vẫn muốn tiếp tục tham gia khảo hạch lần này cũng là để thử thách bản thân đệ một chút a.”
Thật ra hắn căn bản chỉ là cạn kiệt linh lực dẫn đến hôn mê mà thôi, hai vị này có phải chê đan dược nhiều quá không có chỗ dùng không hả. Không biết Hồi Hồn Đan trân quý cỡ nào sao? Hắn vậy mà được cho dùng tới ba viên. Ah...thật đau lòng, quá lãng phí thật sự là quá lãng phí rồi.” Kỳ Phong thật ra không biết đây là quan tâm quá ắc sẽ loạn mà. “Tiết Mộ Bạch mà biết những lời trong lòng Kỳ Phong lúc này hắn nhất định sẽ giận sôi máu” ha ha...đáng tiếc hắn là hoàn toàn không biết.
“Các huynh cho đệ hỏi, đệ hôn mê đã bao lâu rồi ạ?”
Hắn cần xác nhận lại thời gian hôn mê, trong lúc hắn hôn mê bọn người Chu Hân có an toàn thoát thân hay không, hắn cần đi xác nhận một chút thì mới có thể yên tâm được.
“Đệ hôn mê đã hai ngày rồi.” Ách...Người này tích chữ như vàng vậy mà lại đi trả lời hắn.
Không dám nhìn vào khuôn mặt tựa trích tiên của người nào đó Kỳ Phong cúi đầu cung kính thưa. “Vâng, Diệp đại sư huynh.”
“Sau này gọi ta Lạc Thần.” Lúc tiểu sư đệ từ trong lòng hắn tránh đi làm hắn cảm thấy mất mát, bây giờ thì tốt rồi nhìn hai vành tai Kỳ Phong sư đệ từ từ chuyển sang màu đỏ hắn mới cảm thấy hài lòng đôi chút. Tiểu sư đệ vẫn là người đơn thuần a.
“Ah..vâng Lạc Thần sư huynh. Đệ còn có một chuyện muốn nói, đó là đệ vẫn muốn tiếp tục tham gia khảo hạch lần này, nếu vì một chút khó khăn mà bỏ cuộc vậy chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến con đường đại đạo sau này của đệ. Mong các huynh hãy hiểu cho đệ.”
“Kỳ Phong đệ nói cũng đúng, không thể vì một chút khó khăn mà bỏ cuộc được.” Tiết Mộ Bạch cảm thấy lý do này cũng không sai, chỉ có đều tu vi tiểu đáng yêu thật sự quá thấp, một mình thật sự rất nguy hiểm. Bọn họ lại không thể mang theo tiểu sư đệ đến “nơi đó” được, như thế này làm sao hắn có thể yên tâm để tiểu đáng yêu độc hành được đây.
“Vậy cũng được, đây là quyết định của đệ ta tôn trọng đệ. Như vậy đi, đây là Hỗn Thiên Lăng, nó còn chưa nhận chủ, chỉ cần nhỏ máu lên nó vậy thì đệ chính là chủ nhân của nó, có Hỗn Thiên Lăng đệ cũng không cần phải sợ yêu thú hay đối thủ cường đại nào nữa.”
“Ah...cái này quá quý trọng, đệ sau có thể nhận vật trân quý như vậy được a.” Hắn đây là thụ sũng nhược kinh có được hay không? Hắn và sư huynh cũng không quá thân cận làm sao có thể nhận bảo vật từ người như thế. Quan trọng là hắn hiện tại không thể nhỏ máu nhận chủ a, máu huyết hắn là được tử khí thủy hồ gột rửa đắp nặn từ lâu đã không còn là phàm thể làm sao có thể bại lộ trước mặt hai vị cường giả bật này cơ chứ.
“Không cho phép từ chối.” Lạc Thần sư huynh đây là ép người nhận bảo a, Kỳ Phong có cảm giác hắn mà còn không nhận Hỗn Thiên Lăng này thì ngay lập tức sẽ bị Diệp sư huynh trói lại rồi ném ra khỏi Lãnh Sương Cốc luôn a.
“Ách...Vậy đệ cám ơn đại sư huynh nhưng đệ vừa mới hôn mê tỉnh lại, việc nhỏ máu nhận chủ hay là để sau có được không a?”
“Được...”
“Còn có ta nữa, đây là kiếm Xích Hoàng có thể đối kháng cùng yêu thú cấp cao hơn đệ rất nhiều. Không cho phép sư đệ từ chối, đệ thử từ chối cho ta xem.” Cái tên họ Diệp đến Hỗn Thiên Lăng là một đôi với Hỗn Thần Xích hắn còn đưa cho Kỳ Phong tiểu sư đệ, Tiết Mộ Bạch hắn làm sao có thể kém.
“Lần trước đưa cho tiểu đáng yêu Truyền Âm Bài, vậy mà gặp nguy hiểm cũng không thèm truyền tin cho hắn, đệ thử từ chối cho ta xem, đệ mà còn gặp nguy hiểm thì ta nhất định sẽ trói đệ lại rồi mang theo bên người cho đệ xem.” Những lời khó nghe nhưng đầy quan tâm này Tiết Mộ Bạch hắn cũng không nói ra mà giữ trong lòng nên Kỳ Phong hắn thật lòng không biết còn có người quan tâm hắn theo kiểu cực đoan như vậy a.
Nói đến Hỗn Thần Xích đang được Nguyên Thân kia của cái tên họ Diệp giữ, ha nếu cái tên ác thần đó mà biết thì sẽ như thế nào? Hắn rất mong chờ a. “Ah…sao hắn lại có cảm giác vui sướng khi người gặp hoạ nhĩ?”
“Nếu Kỳ Phong hắn biết suy nghĩ trong lòng Tiết Mộ Bạch vào lúc này hắn sẽ nói oan quá, lúc gặp nguy hiểm hắn nào còn nhớ đến cái gì Truyền Âm Bài cơ chứ, vốn dĩ cái Truyền Âm Bài kia đã bị hắn vứt trong túi trữ vật rồi lại quên luôn.”
Trố mắt lên nhìn hai món bảo vật trên tay hai người nam nhân tuấn mỹ như thần này. Nhận hay không nhận? Vốn dĩ không muốn tiếp xúc nhiều với những người này, vì cái gì hết lần này đến lần khác cứ phải bị cuống vào chung một chỗ với bọn họ kia chứ. Huỳnh Kỳ Phong hắn đây là cái tình huống gì a?
Hết nhìn Diệp Lạc Thần đến nhìn Tiết Mộ Bạch, Kỳ Phong lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói: “Đệ có thể không nhận được không?”
“Không được...” hai thanh âm cùng lúc vang lên làm Kỳ Phong giật mình vội vàng đưa tay đón lấy.
“Âm thầm mắng mình không có tiền đồ, vậy mà cũng bị doạ sợ. Oa đây là áp lực, là áp lực đó có được không? Hu hu...”
Kỳ Phong kêu khóc trong lòng, hai nam nhân trước mặt nào đâu có biết, bọn họ lúc này là đang cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết. Tiểu sư đệ cuối cùng cũng chấp nhận bọn họ a.
Kỳ Phong mà biết những suy nghĩ trong lòng của hai vị sư huynh trước mắt này hắn nhất định sẽ nói: “Hai người nghĩ cũng thật đẹp, rốt cuộc hai vị suy nghĩ lạc đi đâu thế hả?” Đáng tiếc Kỳ Phong hắn cũng không có thuật đọc tâm a.
“Nhìn hai món bảo vật trong tay Kỳ Phong mới cảm thấy giật mình. Đây như thế nào lại là thần khí? Đưa mắt kinh ngạc nhìn hai vị sư huynh nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi hắn rất nhanh cúi đầu che đi cảm xúc. Bọn họ rốt cuộc là ai, tuỳ tiện mỗi người bỏ ra cũng là một kiện thần khí, người Tu Chân Giới sao có thể có nhiều thần khí?”
“Sao lại ngẫn người rồi.” Ah...Lạc Thần sư huynh tiếp cận hắn từ lúc nào sao hắn lại không biết?
“Đưa Hỗn Thiên Lăng cho ta.”
“Hả…ép ta lấy cũng là huynh, giờ bỗng nhiên nghĩ lại không cho nữa? Diệp đại sư huynh à, huynh lại muốn làm gì nữa đây?” Những lời trong lòng này không được nói ra đúng là muốn nghẹn chết hắn mà. Đều chỉnh tốt tâm tình Kỳ Phong rất nghe lời đưa Hỗn Thiên Lăng cho Diệp Lạc Thần. “Được rồi để xem huynh lại muốn làm gì đi?”
“Gần...gần quá,” hắn có cảm giác nghe thấy tiếng tim mình đang đập thình thịch. “Hắn có bệnh, nhất định là hắn bị bệnh rồi.”
“Ách...thì ra là Lạc Thần sư huynh muốn cột lại mái tóc cho hắn a. Đây là thấy tóc hắn bị rối nên cho hắn dây cột tóc sao? Người này tuy tính tình băng lãnh ít nói nhưng thật sự là một người chu đáo a, có thể dùng thần khí làm dây cột tóc, ách…chắc trên đời cũng chỉ có mỗi vị đại sư huynh này nghĩ ra đi. Ha ha được ta chiều huynh, miễn sao huynh đừng dùng sợi dây này trói ta lại rồi ném ta ra khỏi Lãnh Sương Cốc là được rồi ha, các huynh thấy ta bị đã kích như vậy đã đủ chưa hả?” Nội tâm Kỳ Phong đang gào thét mà hai vị cường giả trước mắt đây nào đâu có biết.
“Đây là Hỗn Thiên Lăng, khi gặp phải đối thủ cường đại thì có thể sử dụng nó đến trói buộc đối thủ đợi khi đệ đến được nơi an toàn thì dùng ý niệm thu hồi Hỗn Thiên Lăng nó sẽ trở về bên đệ.”
“Đệ đã biết.” Mặt kệ bọn họ là ai, rốt cuộc có thân phận gì hắn không cần biết. Cho hai người một nụ cười ngọt ngào, giờ phút này Kỳ Phong cảm thấy thật ấm áp.
Hai người Diệp Lạc Thần cùng Tiết Mộ Bạch nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng nụ cười ngọt ngào của Kỳ Phong đến thất thần.
“Đẹp quá...” Là lời trong lòng của hai vị cường giả vào lúc này.
(Chương có chữ dài gần như gấp đôi những chương trước như Phong Lai từng hứa sau chương độ dài chương sẽ tăng lên, cuối cùng Phong Lai cũng không có thất hứa a.)