Mấy lão già bước về phía Tiêu Sơn. Khi mấy lão già bước đến thì thành chủ cùng với phụ thân thành chủ đều hướng về phía mấy lão già này khách khí. Một lão già trong đó ăn mặc một bộ quần áo màu xanh lam mỉm cười hướng về phía Tiêu Sơn nói: “Đây là Tiêu Sơn tiểu huynh đệ hay sao? Quả thực là tuổi trẻ tài cao!”
Tiêu Sơn mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vị tiền bối này đã khách khí quá rồi. Hẳn mấy vị đều là người của Vân Lam tông!?”
“A, a, a…” Lão già áo xanh cười lớn nói: “Tiêu Sơn tiểu hữu, ngươi thật sự có ánh mắt tốt a! Không sai, chúng ta là người của Vân Lam tông!” Ánh mắt của hắn đánh về phía hai lão già mà Tiêu Sơn chưa biết, sau đó hắn bình thản nói: “Lão phu là Vân Phàm. Còn hai vị trưởng lão này là Vân Lực và Vân Khắc. Ba người chúng ta đều là trưởng lão của Vân Lam tông!”
“Ha…” Tiêu Sơn mỉm cười, hắn bình thản nhìn về phía ba trưởng lão nói: “Các vị trưởng lão tốt!” Một câu chào hỏi rất bình thường bất quá ánh mắt của hắn đối với mấy lão già này đánh giá một phen. Mấy con cao già này chắc hẳn đang tính toán gì đó trong lúc này nhưng ngầm dấu trong lòng mà thôi.
Vân Phàm mỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Tiêu Sơn tiểu huynh đệ. Lão phu tại ở chỗ này muốn xin lỗi ngươi!”
“A” Tiêu Sơn hơi ngạc nhiên. Hắn nhìn về phía Vân Phàm, hắn biết lão già này muốn nhắc đến ai. Bất quá, Tiêu Sơn vẫn giả bộ mỉm cười nói: “Trưởng lão Vân Phạm, tại sao ngươi phải xin lỗi vãn bối a!?”
Trong lòng của Vân Phàm đều thầm mắng Tiêu Sơn cả ngàn lần. Rõ ràng Tiêu Sơn biết rõ nhưng vẫn giả bộ. Mặc dù Vân Phàm có chút khó chịu trong lòng những vẫn mỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Lão phu muốn thay mặt khuyển tôn Vân Long xin lỗi ngươi. Không biết ngươi có thể để cho lão phu mặt mũi mả bỏ qua chuyện này hay không!? Lão phu nguyện vì hắn mà trả giá!”
“A” Tiêu Sơn nghe được mấy lời này hắn ngẫm nghĩ trong lòng: “Thì ra vì chuyện này mà đến. Lão già này tìm ta đến cùng là có chuyện gì!?” Tiêu Sơn bình thản nói: “Về chuyện này cũng không thể nói ai đúng ai sai. Mặc dù Vân Long huynh có vài phần quá đáng nhưng ta lúc đó cũng không phải. Nếu như trưởng lão Vân Phàm đã có ý này sao ta không dám không nghe!”
“A, a, a…” Vân Phàm cười lớn. Bàn tay của hắn lấy ra một chén rượu sau đó hướng về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu huynh đệ, lão phu dùng chén này thay mặt khuyển tôn xin lỗi ngươi một tiếng!” Tiêu Sơn cũng chỉ nâng chén lên đáp lại hắn qua loa mà thôi.
Hai bên khách khí với nhau một chút. Cầm đầu Vân Phàm bất chợt ho khan vài tiếng, ánh mắt của hắn quét về phía đám người Tiêu Sơn sau đó mỉm cười nói: “Khụ, khụ… Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên, hai vị có từng bao giờ nghĩ đến gia nhập một thế lực nào đó hay chưa!?”
“A” Tiêu Sơn hơi ngạc nhiên. Hắn biết hóa ra mấy tên lão già này muốn mời mình đây mà. Hiện giờ công hội luyện dược sư thế mạnh, Chủ tịch luyện dược sư Pháp Mã đã đạt đến lục phẩm luyện dược sư tương đương với đẳng cấp của luyện dược sư Cổ Hà. Phải nói hai bên thế lực quên bình bất quá nếu như có Tiêu Sơn tham gia, chỉ sau năm năm, mười năm thì sao? Lúc đó, thực lực bên nào có Tiêu Sơn gia nhập hiển nhiên thắng thế bên kia.
Phất Lan Khắc đang ở ngoài nói chuyện với đám người nghe thấy mấy người Tiêu Sơn nói chuyện thì tức giận mắng: “Lão nhi Vân Phàm! Các ngươi đang đào góc tường của nhà người khác đấy sao? Hai người họ là người của công hội chúng ta. Ngươi muốn đem họ đi sao!?” (các nói châm biếm. Lão: lão già, nhi: trẻ con)
Vân Phàm mỉm cười nhìn về phía Phất Lan Khắc nói: “A, a, a… Hai vị này hình như mới kiểm tra thân phận luyện dược sư ở thành Hắc Nham. Từ khi nào mà hai người họ trở thành người của công hội luyện dược sư vậy!?” Lời nói của Vân Phàm dội vào tai Áo Thác và Phất Lan Khắc khiến khóe miệng cả hai người giật giật. Vân Phàm nhìn về phía Tiểu Y Tiên và Tiêu Sơn nói: “Hai vị, nếu như hai người gia nhập Vân Lam tông chúng ta. Hai vị chắc chắn sẽ được hưởng công pháp, bí tích, dược liệu… Chúng ta đều sẽ thỏa mãn bất cứ điều kiện gì của các vị…”
Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên đều nhìn nhau. Khóe miệng của Tiêu Sơn cong lên, hắn mỉm cười nhìn về phía Vân Phàm nói: “Bất cứ điều kiện gì!?”
“A, a, a…” Vân Phàm mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đúng vậy là bất cứ điều kiện gì!”
Tiêu Sơn tò mò, bàn tay cầm lên cằm của mình, sau đó ánh mắt tỏ ra ngờ hoặc nhìn về phía Vân Phàm hỏi: “Ngay cả mỹ nữ cũng có hay sao!?” Khi hắn nói câu này thì đám người đều trợn tròn mắt nhìn về phía Tiêu Sơn. Họ không ngờ Tiêu Sơn lại là một luyện dược sư háo sắc. Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Ta thật sự thích mấy loại hình như ngự tỷ ngoài lạnh trong nóng, tiểu muội muội đáng yêu thuần khiết, đại nữ vương mạnh mẽ cuồng nhiệt… A… Ui…” Đột nhiên hắn cảm giác được eo của mình bị đau nhói. Một miếng thịt bị vặn vẹo độ làm cho hắn tê tái. Ánh mắt của hắn quay về phía bên cạnh thì thấy Tiểu Y Tiên đang trừng mắt nhìn về phía hắn. Trong con mắt mang theo sát khí lạnh như băng.
Mọi người đều đổ mồ hôi nhìn về phía Tiêu Sơn nhưng vị trưởng lão Vân Phàm lại cười hahaha đối với hắn: “Hahahaha… Tiêu Sơn, tiểu huynh đệ yên tâm. Nếu như ngươi gia nhập Vân Lam tông, bất cứ dạng mỹ nữ nào cũng có thể cho ngươi lựa chọn. Chúng ta nhất định sẽ làm vừa lòng tiểu huynh đệ!”
Ánh mắt của Tiêu Sơn trở nên háo sắc, hắn mở to nhìn về phía Vân Phàm giống như nhìn thấy bảo vật, không phải giống như mỹ nữ khỏa thân mới đúng. Tiêu Sơn lên tiếng hỏi: “Mỹ nữ nào cũng có thể hay sao!?”
“A” Vân Phàm hơi ngẩn người ra. Sau đó hắn gật đầu nói: “Tất nhiên rồi! Với thân phận của tiểu huynh đê, làm sao có người từ chối được. Nếu như tiểu huynh đệ gia nhập Vân Lam tông chúng ta. Chúng ta sẽ nguyện vì tiểu huynh đệ đi cầu thân!”
Tiêu Sơn đưa ngón tay chỏ lên gõ gõ cằm nói: “Nếu như ta muốn một người thì sao!?”
Vân Phàm khẽ cười, hắn nhẹ nhàng đối với Tiêu Sơn nói: “Tiểu huynh đệ, xin mời ngươi nói ra. Vân Lam tông ta nhất định sẽ làm chủ cho ngươi!”
Tiêu Sơn nhếch miệng cười, hắn cười vô cùng dâm đãng. Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Lâm Phỉ. Lâm Phỉ bị cái nhìn của hắn thì hai má trở nên đỏ ửng. Nàng tức giận trừng mắt nhìn về phía hắn một cái. Mọi người cùng với phụ thân Lâm Phỉ đều ngẫm nghĩ: “Chẳng lẽ tiểu tử này lại có ý với Lâm Phỉ!?”
Khi ánh mắt của hắn quét qua một thiếu nữ tóc bạch kim, vẻ mặt đầy dâm đãng thì mọi người mới kinh hãi. Phất Lan Khắc thầm nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ tiểu tử này muốn đánh chủ ý đến cả Tuyết Mỵ!” Tuyết Mỵ đáp lại hắn bằng một cái trừng mắt.
Vân Phàm mỉm cười nói: “Nếu như tiểu huynh đệ thích có thể để cho Vân Lam tông ta làm chủ giúp ngươi cầu thân a!?”
Tiêu Sơn nhếch miệng cười cực kỳ dâm đãng nhìn về phía hai nữ nhân nói: “Ta muốn…” Mấy người trở nên ngưng trọng. Khi nghe được câu này nhất thời hai thiếu nữ trở nên giân dữ. Dù sao họ cũng có chút ái mộ Tiêu Sơn bởi vì hắn là một luyện dược sư với cả hắn là một thanh niên đẹp trai bất quá hai người trong thời điểm hiện tại hoàn toàn phản cảm với hắn. Họ phản cảm bởi vì cách ứng xử của hắn.
Tuyết Mỵ hừ lạnh nói: “Ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi!”
Phụ thân của Tuyết Mỵ ho khan vài tiếng nói: “Tuyết Mỵ, không được làm càn!”
Vẻ mặt của Tuyết Mỵ trở nên cau có, nàng nhìn về phía phụ thân mình nói: “Phụ thân…”
Tiêu Sơn nhìn về phía Vân Phàm nói: “người mà ta muốn là Vân Vận. Vân Vận của Vân Lam tông!”
Oành! Một âm thanh rung động trong đầu của mọi người.
Nghe được những lời này thì toàn bộ người trong đại sảnh đều kinh hãi. Nhất thời mọi người rơi vào im lặng. Một người không nhịn được đều há hốc mồm ra. Không biết chiếc ly trên tay của ai đó rơi xuống đất vỡ tan tành: “Choang!” Âm thanh này đánh thức mọi người từ cơn mộng trở về thực tại.
Lúc này, Vân Linh giận dữ hét lớn: “Tiểu tử, ngươi muốn chết!?”
Vân Phàm quay đầu về phía Vân Linh quát: “Đệ, ngươi chớ làm ồn!” Nhất thời Vân Linh trở nên im lặng. Mấy trưởng lão nhìn chăm chú về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn phát hiện được khóe miệng của họ liên tục giật giật. Tiêu Sơn chắc chắn một điều, mấy lão già này bị hắn làm cho rất tức giận. Tiêu Sơn làm như không nghe thấy bất quá éo của hắn thì bị vặn vẹo đau điếng.
Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Không phải trưởng lão Vân Phàm nói ai cũng được sao?”
Khóe miệng của Vân Phàm liên tục giật giật, hắn cố gắng giữ vững bình tĩnh. Hắn đối với Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Không phải không được! Chẳng qua, tiểu huynh đệ ngươi phải biết rõ, Vân Vân, nàng là tông chủ của Vân Lam tông chúng ta. Chuyện này chúng ta còn cần phải hỏi ý kiến nàng. Nếu như tiểu hữu có bản lãnh có thể theo đuổi Vân Vận tông chủ. Nếu như tông chủ đồng ý với hôn sự này vậy thì ngươi có thể cười nàng, chúng ta cũng không có phản đối. Nếu như tiểu huynh đệ ngươi gia nhập Vân Lam tông, chúng ta chắc chắn sẽ tạo cơ hội cho ngươi được gặp tông chủ Vân Vận!”
“Hài…” Tiêu Sơn lắc lắc đầu. Hắn thở dài ra một hơi nói: “Theo như các vị trưởng lão nói ta còn phải đi theo đuổi nàng nữa hay sao?” Ánh mắt của hắn quét về phía mấy trưởng lão, vẻ mặt của hắn tỏ ra cực độ chán nản: “Ta thật sự rất ái một Vân Vận. Ta muốn cưới nàng ấy làm thê tử a. Hài… chỉ đáng tiếc da mặt của ta quá mỏng. Ta sợ nàng ta sẽ từ chối ta…”
Mọi người nghe thấy ở đây thì khóe miệng đều giật giật, ánh mắt căm tức nhìn về phía Tiêu Sơn. Trong lòng họ muốn chửi chửi cả mười tám đời tên Tiêu Sơn này. Trong lòng ai lấy đều có ý nghĩa: “C.mẹ ngươi, da mặt ngươi dày còn hơn tường thành. Da mặt của ngươi mà mỏng thì trên đời này đã đéo có người có da mặt dày. Ngươi mà đứng thứ hai đéo có ai dám đi lên dành thứ nhất.”
Tiêu Sơn lại tiếp tục thở dài nhìn về phía mấy trưởng lão nói: “Mấy vị có thể làm đảm bảo cho nàng chắc chắn sẽ không từ chối ta không? Nếu như các vị dám đảm bảo ta nguyện ý gia nhập Vân Lam tông!”
Vân Phàm ngẩn người ra, khóe miệng hắn liên tục co quắp: “Điều này…”
Khuôn mặt của Vân Linh trở nên đỏ bừng, ngón tay của hắn chỉ thẳng về phía Tiêu Sơn nói: “Trưởng lão Vân Phàm, hắn rõ ràng muốn trêu trọc Vân Lam tông chúng ta. Hắn không có ý muốn gia nhập Vân Lam tông vì sao còn cầu cạnh hắn…”
Tiêu Sơn đột nhiên ngắn lời của Vân Linh: “Hài… mấy vị trưởng lão nói thế nào vậy! Tình yêu mà ta dành cho tông chủ Vân Vận có trời đất chứng giám. Ta yêu nàng là thật lòng thật dạ. Tình yêu của ta có thể so sánh với hai vầng trăng. Vầng trăng cao bao nhiêu thì ta yêu nàng bấy nhiêu. Sông có thể cạn, núi có thể mòn nhưng tình yêu này mãi mãi không bao giờ thay đổi…” Từ miệng của Tiêu Sơn phun ra những lời tình yêu khiến cho người khác có chút buồn nôn. Họ chưa từng gặp một người nào vô sỉ như vậy.
Mấy tên trưởng lão hận nghiến răng nhìn về phía Tiêu Sơn. Vân Phàm hừ lạnh một tiếng, hắn hướng về phía đám người thành chủ nói một cách khách khí: “Thật thứ lỗi, hiện giờ chúng ta có việc muốn rời đi! Mong các vị thông cảm!” Sau khi khách khí với nhau vài câu thì Vân Phàm nhẹ nhàng phất tay áo, ánh mắt hiện lên từng tia mạch máu đỏ hỏn hướng về phía Tiêu Sơn nói: “Chúng ta đi!”
“Hà…” Tiêu Sơn nhún nhún vai, hai tay hơi giang rộng. Hắn thở ra một hơi dài bằng mũi, ngón tay chỏ nhẹ nhàng đưa lên gãi gãi mũi. Ánh mắt quét về phương hướng đám người Vân Lam tông rời đi.
Phất Lan Khắc ho khan tiến về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu bằng hữu, khí phách của ngươi không nhỏ chút nào a! Dám đem cả tông chủ Vân Vận về làm lão bà, ta cũng thật sự bội phục ngươi.”
Áo Thác mỉm cười gật đầu nói: “Đúng! Đúng…”
Tiêu Sơn bất đắc dĩ nhún vai nói: “Chẳng qua chỉ làm cho họ tức giận rời đi mà thôi! Dù sao lần trước ta cũng đã đặc tội với họ một lần như vậy đắc tội lần hai ta cũng không sợ. Ngoài ra, mấy năm gần đây Vân Lam tông làm việc có chút không kiên kỵ ai ra gì, ta thực sự không thích tác phong làm việc của họ lắm!”
Nam nhân trung tuổi ho khán nhắc nhở: “Khụ, khụ… Thế lực của Vân Lam tông không nhỏ chút nào. Hai vị nên cẩn thận…”
Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu, hắn mỉm cười nói: “Đa tạ thành chủ, ta biết!” Hắn nhẹ nhàng lướt qua lão già mặc áo xám. Bất chợt, Tiêu Sơn mở miệng nói: “Ha… suýt nữa thì ta quên mất việc trọng đại đây!” Bàn tay của hắn vuốt nhẹ chiếc nhẫn. Từ trong chiếc nhẫn cổ kính, hắn lấy ra một chiếc hộp hướng về phía lão già áo xám cung kính nói: “Ta có chút món đồ nho nhỏ muốn tặng cho tiền bối. Mấy viên thuốc này là vãn bối luyện ra hy vọng tiền bối không chê!”
“A” Lão già mặc áo xám vội vàng nhận lấy. Lão mỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn khách khí nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi đã khách khí rồi!”
Áo Thác ho khan nói: “Đan dược do Tiêu Sơn tiểu huynh đệ luyện ra hẳn là bất phàm!”
Tiêu Sơn lắc lắc đầu, hắn bình thản lên tiếng nói: “Cũng không có gì. Chẳng qua là mấy viên đan dược bình thường mà thôi. Một viên tẩy kinh phạt tủy đan giúp cơ thể loại bỏ tạp chất có thể tăng lên tư chất tu luyện. Bất cứ đẳng cấp nào cũng có thể sử dụng. Một viên thông mạch đan, khi người tu luyện đấu khí do bị thương hay một vấn đề nào đó mà kinh mạch bị tắc có thể dùng viên đan dược này để thông mạch. Ngoài ra còn một viên là tăng thọ đan, khi uống vào nâng cao năm tuổi thọ…”
Hắn hơi dừng lại một chút. Ánh mắt quét về phía đám người thấy được cả đám người đều trợn mắt nhìn về phía hắn. Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Mặt ta có dính bụi hay sao!?”
Lão già áo xám hít một hơi thật sâu, con mắt mở lớn nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Tiểu bằng hữu, những lời ngươi nói là thật!?”
Hai hàng lông mày của Tiêu Sơn nhíu lại, hắn bình thản trả lời: “Lão gia tử, nếu như ngươi không tin có thể thử ngay tại đây thì biết ngay mà!?”
“A” Mọi người giật mình kinh hãi. Ban đầu họ có chút nghi ngờ nhưng nghe lời của Tiêu Sơn, họ đã tin đến bảy tảm phần. Điều mà Tiêu Sơn nói chẳng lẽ là sự thật. Lão già áo xám lên tiếng nói: “Không, không phải vậy? Chỉ là loại đan dược này quá thần kỳ, lão phu chưa từng thấy bao giờ! Hy vọng tiểu bằng hữu chỡ trách vừa rồi lão phu thất lễ!”
Tiêu Sơn lắc lắc đầu nói: “Không sao?”
Tiểu Y Tiên đang đứng ở bên cạnh Tiêu Sơn bất ngờ lên tiếng nói: “Lão gia tử, thứ cho ta mạo muội hỏi tiền bối. Tiền bối có phải có ám thương trong người!?” Nhất thời đám người đều nhìn về phía Tiểu Y Tiên mà ngay cả mấy người thành chủ cũng kinh ngạc.
Lão già áo xám hít một hơi, hắn đảo quanh đám khách mời sau đó mới thở dài ra một hơi nói: “Thật không dám dấu diếm Tiêu phu nhân… Lão phu quả thực bị ám thương. Nhiều năm về trước, lão phu gặp phải cường địch mặc dù lão phu đã đánh chết đối phương nhưng trong cơ thể lại lưu ám thương. Hiện giờ đến bây giờ vẫn chưa khỏi. Lão phu hiện giờ là ngũ tinh đấu vương, chỉ bởi vì ám thương mà không có cách nào tiến tới. Ta đã mời nhiều luyện dược sư nhưng tất cả họ đều không có cách nào ngay cả đại sư Cổ Hà cũng thúc thủ vô sách… Hài…” Lão già khe khẽ thở dài, trong lòng của lão có chút chán nản. Nếu như hắn tiến tới đấu hoàng như vậy địa vị gia tộc họ Lâm ở đế quốc sẽ đi lên.
Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Ái thê của ta vốn thông y thuật. Nếu như lão gia tử ngươi tin tưởng có thể để cho Tiên Nhi thử xem!”
“A” Lão già cùng với mấy người Áo Thác đều kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Y Tiên.
Phất Lan Khắc cười nói: “Không ngờ Tiêu phu nhân vừa là một luyện dược sư lại vừa là y sư!?”
Thành chủ hướng về phía Tiểu Y Tiên nói: “Phụ thân ta nhờ vào Tiêu phu nhân. Nếu như phu nhân có thể trị hết cho phụ thân ta, Lâm gia ta sẽ trọng tạ hai vị…”
Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng lắc đầu, nụ cười của nàng trở nên thánh thiện và gần gũi, đôi môi như cánh hoa anh đào, giọng nói giống như dòng suối chảy: “Cứu chữa cho người bệnh vốn chức trách của một y sư. Lão gia tử đã bị bệnh, ta vốn là một y sư sao có thể bỏ mặc!”
Lão già áo xám mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vậy làm phiền Tiêu phu nhân. Lão phu sẽ chuẩn bị phòng. Ngày hôm nay các vị ở lại trong phủ của lão phu. Lão phu nhất định sẽ khoản đãi!”
Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng cười, nàng đáp: “Lão gia tử, ngươi không cần phiền phức như vậy. Ta vẫn có lòng tin vào y thuật của mình. Trước tiên ta giúp lão gia tử chấn đoán qua bệnh trạng đã!”
“A” Lão già Lâm Úc hơi ngẩn người sau đó cười nói: “Vậy phải làm phiền Tiêu phu nhân!”
“Không có gì!” Tiểu Y Tiên tiến về phía lão già áo xám sau đó đưa tay ra nói: “Mời lão gia tử đưa tay. Ta sẽ vì lão gia tử mà chẩn đoán bệnh!”
Lão già áo xám gật đầu. Hắn đưa ra bàn tay của mình. Cả bàn tay đều bao phủ bởi một lớp da nhăn nheo. Tiểu Y Tiên đưa bàn tay trực tiếp bắt mạch của lão già áo xám. Chân nguyên lực màu xanh tiến vào trong cơ thể của lão già áo xám. Rất nhanh, những chỗ bị ám thương của lão già đều hiện trong đầu của Tiểu Y Tiên.
Thấy lông mày của Tiểu Y Tiên hơi cau lại, Lâm Phỉ không nhịn được hỏi: “Ngươi… ngươi có thể chữa trị cho gia gia của ta được không!?”
Thành chủ vội vàng quát lên: “Lâm Phỉ, không được vô lễ!”
Lão già áo xám ho khan một tiếng: “Tiêu phu nhân, nếu như không chữa trị được cũng không sao? Dù sao nhiều năm lão phu cũng thành quen rồi!”
Ánh mắt của Tiểu Y Tiên lướt về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu, hắn bình thản nói: “Nàng cứ thi triển ra hết khả năng của mình đi!” Dù sao không sớm thì muộn sẽ có ngày Tiểu Y Tiên trở thành thần y vậy thì cứ để nàng thể hiện ra đi. Hắn hiện giờ tin tưởng với lực lượng mình nắm trong tay, ở khu vực trung quanh đế quốc Gia Mã này, không có người có thể làm khó hắn và Tiểu Y Tiên.
Tiểu Y Tiên hướng về phía lão già áo xám nói: “Lão gia tử, hiện giờ ta sẽ vì tiền bối mà trị thương!”
“A” Mọi người có chút kinh hãi. Lão già cũng kinh ngạc hỏi: “Ngay bây giờ sao!?”
Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng gật đầu. Nàng đưa tay lắm lấy cánh tay của lão già. Lão giả cảm giác được có một nguồn năng lượng kỳ lạ tiến vào trong cơ thể của lão. Mỗi chỗ đi qua đều cho lão có cảm giác được giống như thoát thai hoàn cốt. Một lúc sau khi sắc của lão già áo xám ngày một khởi sắc.
Sau một lúc Tiểu Y Tiên ngừng lại, bàn tay của nàng rút ra. Bất chợt khí thế từ người của lão già phún phát ra ngoài. Oành! Một tiếng nổ lớn vang lên. Thân mình của Tiểu Y Tiên bị đẩy lùi lại về phía sau. Tiêu Sơn vội vã đem nàng ôm vào trong lòng.
Thành chủ kinh hãi hô lên: “Phụ thân… phụ thân tự nhiên lại đột phá!”
Tiêu Sơn lo lắng hỏi: “Tiên Nhi, nàng không có sao chứ!?”
Tiểu Y Tiên lắc lắc đầu nói: “Thiếp không có sao!?”
Lão già áo xám cười lớn: “Hahaha…” Hắn nhanh chóng thu lại khí thế. Hai má đỏ lên vì xấu hổ. Hắn vội vã đối với Tiểu Y Tiên nói lời xin lỗi: “Thật sự xin lỗi Tiêu phu nhân. Vừa rồi lão phu không kiềm chế được đột phá khiến cho khí thế tỏa ra ngoài. Không biết lão phu có là tổn thương đến Tiêu phu nhân hay không!?”
Sắc mặt của Tiểu Y Tiên hơi mệt mỏi, nàng lắc lắc đầu nói: “Ta không có sao! Nghỉ ngơi một chút là ổn!”
Đám người đối với lão già áo xám rối rít chúc mừng lão già đột phá. Bất quá, đám người Phất Lan Khắc càng kinh ngạc đối với Tiểu Y Tiên. Họ có hứng phú với đôi phu thê trẻ này hơn. Bởi vì họ nhìn không thấu đôi phu thê này. Ban đầu cứ nghĩ rằng họ đã nhìn thấu hai người thì hai người lại làm cho họ kinh ngạc thêm lần nữa. Hai người làm sao không biết được ẩn tật trong người lão già Lâm Úc này khó chữa đến mức nào. Vậy mà, Tiểu Y Tiên chỉ hời hợt như vậy chữa trị xong còn khiến cho lão già này độ phá quả thật làm cho họ kinh hãi…
Thành chú vội vàng đối với Tiểu Y Tiên khom người hành lễ: “Đa tạ, Tiêu Phu nhân!” Tiểu Y Tiên lắc đầu khách khí với mấy người.
Sau khi khách khí vài lời, Tiêu Sơn quyết định đem Tiểu Y Tiên trở về, hắn lấy cớ là do Tiểu Y Tiên mệt mỏi. Đám người thành chủ cũng không dám giữ lại. Họ khách khí đôi ba câu sau đó trở về quán trọ.
Sau khi trở về quán trọ thì Tiêu Sơn để cho Tiểu Y Tiên ngồi luyện công một chút đem pháp lực lén ép lại. Hiện giờ thực lực của nàng tăng trưởng quá nhanh rất dễ dẫn đến căn cơ bất ổn. Tên sắc lang Tiêu Sơn sau khi quan sát nàng mặc y phục màu trắng xinh đẹp đã sớm không nhịn được muốn đè nàng ra. Ngay sau khi nàng củng cố tu vi một chút thì hắn lấy cớ song tu trực tiếp đè nàng xuống phía dưới, cây nhục bổng trực tiếp đâm vào trong người nàng. Tiểu Y Tiên chỉ có ngoan ngoãn bị hắn khinh bạc. Cả đêm đó tiếng rên rỉ kéo dài liên miên…
Tại phủ thành chủ, trong một căn nhà sang trọng…
Mấy lão già đều trầm ngâm nhìn nhau. Vẻ mặt của họ đều trở nên ngưng trọng. Một lão già lên tiếng hỏi: “Trưởng lão Vân Phàm, ngươi nói xem chúng ta phải làm sao đây!?”
Lão già đưa bàn tay lên gõ gõ bàn một chút sau đó ánh mắt của hắn lóe ra một tia ác độc nói: “Tiểu tử này vốn đã muốn cùng Vân Lam tông chúng ta là địch. Chúng ta tuyệt đối không thể lưu lại hắn. Nếu không ngày sau chúng ta ăn ngủ đều không yên!”
Một lão già khác lại lên tiếng: “Trưởng lão, hắn bây giờ đang trong thành, chúng ta cũng không tiện ra tay. Vậy chúng ta lên làm gì bây giờ!?”
Lão già cười lạnh nói: “Ta đã quan sát mấy tên kia. Mấy tên hộ vệ của hắn, thực lực của chúng chẳng quả chỉ đạt đến đấu linh đỉnh phong là cùng. Đám người bọn chúng không thể phi hành, tất nhiên chúng sẽ phải dùng ma thú phi hành. Trong phân đội phi hành ma thú có người của chúng ta. Chúng ta không ngại cho bố trí một chút bẫy cho chúng, chờ đám người bọn chúng rơi vào bẫy.”
Ánh mắt của hắn trở nên sắc lạnh nói: “Tất nhiên, chúng ta phải làm chuyện này đảm bảo vạn vô nhất thất. Chuyện này chỉ có thể thành công không thể thất bại. Nếu như để cho chúng chạy thoát, các ngươi hẳn sẽ biết hậu quả rồi đấy!?”
Mấy lão già nhìn nhau gật đầu, Vân Linh vội vàng hỏi: “Trưởng lão, vậy ngươi có kế sách gì hay không!?”
Lão già mỉm cười, trong con mắt của lão xuất hiện sự tà ác: “Kế hoạch… Tất nhiên là có…”