Nhạc Thành từ trong miệng Lang Lễ cũng biết được, ở trong Hạo Thiên Tháp tu luyện thì so với bên ngoài sẽ nhanh hơn gấp mười lần, bởi vì nơi này cũng tràn ngập linh khí giống như tiên ma giới vậy.
Mà hiện tại tu vi thực lực của Nhạc Thành đã rất nhanh, tốc độ như vậy khiến cho Lang Lễ cũng cảm thấy quá kinh khủng.
Ở trong Hạo Thiên Tháp, Thanh Đồng và Hồng Loan hai tiểu ác ma này cũng chìm vào trong tu luyện, dưới sự ước thúc của Nhạc Thành, hai tiểu ác ma này cũng
Yêu Huyên ở trong Hạo Thiên Tháp tiếp tục tu luyện, trải qua quá trình tu luyện ở đây thực lực của Yêu Huyên cũng có tiến bộ rất nhanh, hiện tại có thể chống lại cửu tinh Đấu Thánh, nếu không có vấn đề gì thì có thể tiến hóa lên thần thú.
Ở trên bầu trời một cô gái tuyệt sắc mặc tử y chăm chú nhìn về phía trước mà lẩm bẩm nói:
- Nhạc Thành ở đâu ta cũng không biết, xem ra chỉ có thể đi tới Thần Phượng Hoàng tộc, nhờ vào sự giao hảo của Hoàng Tôn rồi nhờ nàng tìm Nhạc Thành giúp đỡ.
Tâm niệm chuyển động, cô gái này liền đi về phía Thần Phượng Hoàng tộc.
Cô gái này chính là Thượng Quan Uyển Nhi, sau khi chạy ra khỏi Thanh Dương thánh phủ, Thượng Quan Uyển Nhi đã tìm kiếm tin tức của Nhạc Thành khắp nơi nhưng hắn ở đâu nàng cũng không biết.
Thời gian này, Thượng Quan Uyển Nhi không những không tìm được Nhạc Thành mà ngay cả kết giới Nhạc gia ở đâu nàng cũng không tìm ra, hiện tại chỉ có thể đi tới Thần Phượng Hoàng tộc.
Hoàng Tôn là bạn tốt của sư phụ nàng, nhất định sẽ đồng ý hỗ trợ, Thần Phượng Hoàng tộc dĩ nhiên là biết kết giới của Nhạc gia nằm ở đâu.
Mà lúc này, thân ảnh của Thượng Quan Uyển Nhi vừa di động thì một thân ảnh màu hồng xuất hiện trước người nàng.
- Không ngờ ở Huyền Thiên nội lục lại có cô gái xinh đẹp như vậy, lại là tấm thân xử nữ, nếu như rơi vào trong tay đám xú nam nhân kia thì thật đáng tiếc.
Người xuất hiện trước mặt của Thượng Quan Uyển Nhi chính là một cô gái mặc y phục màu đỏ, cô gái này đưa mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, trong mắt hiện ra vẻ cười cười.
Thượng Quan Uyển Nhi kinh ngạc chăm chú nhìn cô gái này, cô gái này không biết từ đâu tới, chỉ thấy toàn thân mặc một cung trang, gáy ngọc thon dài, hai bộ ngực nõn nà như là bạch ngọc, nuwra che nửa đậy, xinh đẹp cực kỳ.
Giờ phút này Thượng Quan Uyển Nhi cũng cảm nhận thấy cô gái xinh đẹp này đang nhìn mình, khóe miệng khẽ nhếch lên khiến cho người ta phải rung động.
Trước một cô gái xinh đẹp như vậy Thượng Quan Uyển Nhi mới hiểu được thế nào mới gọi là nữ nhân, nữ nhân này lẳng lặng ở trên bầu trời khiến cho người ta không muốn nhìn gì khác ngoài nàng.
Quan trọng nhất là khí tức trên người nàng, yêu mi vô cùng, nếu như người nàng là một viên thuốc độc thì vẫn có không ít nam nhân tình nguyện lao tới.
- Ngươi là ai?
Thượng Quan Uyển Nhi sau một lúc mới khôi phục được tinh thần mà cất tiếng hỏi.
- Ta tên là Mộng Tiêu Hồn, ngươi có thể gọi ta là tỷ tỷ.
Hồng y nữ tử khẽ cong môi mà nói, khiến cho khuôn mặt của Thượng Quan Uyển Nhi không tự chủ được mà ửng đỏ them vài phần, hai mắt cũng trở nên mê ly.
- Ta còn phải đi, ta còn có chuyện quan trọng.
Thượng Quan Uyển Nhi biết rằng mình bị khống chế tâm thần,nàng vừa dứt lời thì đã đi về phía trước.
- Ngươi còn chưa cho ta biết ngươi tên là gì.
Cô gái tên là Một Tiêu Hồn khẽ nói với Thượng Quan Uyển Nhi, nụ cười quả thật xinh đẹp đến mức cực hạn.
- Ta tên là Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Mộng Tiêu Hồn rồi nói, nàng thấy trong mắt của Mộng Tiêu Hồn hiện ra vẻ nóng bỏng, có một mùi vị nam nhân không nói ra lời.
- Uyển Nhi, cái tên rất hay, ngươi đi theo ta được không, ta sẽ đối đãi ngươi cho thật tốt.
Đúng lúc này Thượng Quan Uyển Nhi mới cmả nhận thấy điều gì đó không đúng.
- Ngươi muốn làm gì?
Thượng Quan Uyển Nhi cảm nhận thấy nữ tử trước mắt có tà ý thì thân thể vội vàng lui xuống, vừa rồi nàng đã không tự chủ được mà bị mê hoặc.
- Lực ý chí không tệ, ta rất thích, mau theo ta về, ta tịch mịch mấy nghìn năm, ngươi hãy đi theo ta, ta sẽ cho ngươi tốt hơn nhiều những thứ mà đám xú nam nhân kia cho ngươi, đặc biệt ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Mộng Tiêu Hồn nói với Thượng Quan Uyển Nhi, sau đó một mảng hồng mang kỳ dị bao phủ lên nàng.
Cảm nhận thấy một mảng hồng mang của đối phương, cả không gian như muốn trói buộc, Thượng Quan Uyển Nhi bỗng xuất ra một thanh trường kiếm, điên cuồng tấn công về phía hồng mang kia.
- Thực lực nhất tinh Đấu Thánh, ngươi vẫn còn quá yếu.
Mộng Tiêu Hồn cười cười, thủ ấn quỷ dị đánh ra, hồng mang giống như là một lưới võng, quấn quanh Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi bổ ra vài trăm thước kiếm tạo thành một mảng màu đỏ nhạt, trong nháy mắt vô ảnh vô tung, võng kiếm màu đỏ kia không bị hư hao chút nào.
Thủ ấn trong tay của Mộng Tiêu Hồn liền biến đổi, hơn thế đồng thời lúc này, một mảng hồng mang bao quanh Thượng Quan Uyển Nhi, trường kiếm sau đó đã lọt vào tay của nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Sắc mặt của Thượng Quan Uyển Nhi trở nên đại biến, nếu như nữ nhân thần bí này một chiêu cướp kiếm của mình được thì đối phương cũng có thể dùng một chiêu giết chết mình, mình đúng là không phải đối thủ của nàng.
- Trốn.
Đây chính là ý niệm đầu tiên mà Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ đến, thân ảnh của nàng hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía sau, tốc độ đã phát huy tới cực hạn.
- Uyển nhi, hôm nay ngươi trốn không thoát đâu.
Đúng lúc này một hồng sắc thân ảnh đã tới trước người của Thượng Quan Uyển Nhi, vô cùng quỷ mị, một hồng mang bao phủ quanh người của nàng.
- Ngươi mau buông ta xuống.
Thượng Quan Uyển Nhi tuôn ra đấu khí dữ dội nhưng không có cách nào chống lại hồng mang.
- Ta làm sao có thể thả ngươi ra.
Mộng Tiêu Hồn khẽ đến bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi mà nói, hồng mang thu lại, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy hông của Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi nhịn không được mà run cả người lên.
Sau một lát, Mộng Tiêu Hồn đã ôm Thượng Quan Uyển Nhi vào trong ngực, đôi mắt xinh đẹp nhìn Thượng Quan Uyển Nhi mà hỏi một lần nữa:
- Nói cho ta biết, ngươi có đồng ý theo ta hay không?
- Ta còn muốn đi cứu sư phụ và Thiến Nhi, bọn họ đã rơi vào trong tay của Thanh Dương lão ma, ta phải đi cứu bọn họ trước.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn vào hai mắt của Mộng Tiêu Hồn, trong đó có một ma lực không lồ làm nàng không chịu được.
- Thanh Dương lão ma, được, ngươi xuống kia.
Mộng Tiêu Hồn nghe thấy lời nói của Thượng Quan Uyển Nhi thì sắc mặt hơi đổi mà nói:
- Ngươi không cần cứu bọn họ, bọn họ đã chết, mau đi theo ta.
- Bọn họ không thể chết, ta phải đi cứu bọn họ.
Thượng Quan Uyển Nhi cất tiếng nói.
- Bọn họ đã chết, ngay cả ta cũng khó có thể chống lại Thanh Dương lão ma, ở Huyền Thiên nội lục cũng không có mấy người có thể chống lại hắn, ngươi sau này đi bên cạnh ta, ta chính là Mộng Tiêu Hồn, Thanh Dương lão ma không thể làm gì được ta, nào mau đi theo ta.
Mộng Tiêu Hồn khẽ mỉm cười, bàn tay tràn ngập hồng mang, sau đó thân ảnh của cả hai đã biến mất không thấy đâu nữa.