Vừa đi vào trong đại sảnh, Nhạc Thành đã cảm nhận được ánh mắt của mọi người quét qua mình và Yến Hiểu Kỳ.
Mà ở trong đại sảnh, Nhạc Thành cảm nhận được một khí tức lăng lệ chính là do mấy lão nhân phát ra, mấy người này thực lực còn mạnh hơn Vũ Văn Minh Quang.
Cuối cùng Nhạc Thành cũng cảm thấy trong đại sảnh có ba người trong đó có hai lão nhân một nam và một nữ.
ở giữa phòng chính là một mỹ phụ trung niên, có vài phần tương tự với Yến Hiểu Kỳ.
Mà giờ khắc này, đôi môi mọng nước của Yến Hiểu Kỳ đang nhìn về phía mỹ phụ kia.
Nhạc Thành đánh giá trung niên mỹ phụ kia, chỉ thấy trong mắt của trung niên mỹ phụ đã hơi ướt át, thân hình cũng run rẩy.
- Hiểu Kỳ.
Trung niên mỹ phụ cuối cùng cũng không nhịn được, nhanh chóng đánh về phía Yến Hiểu Kỳ.
- Đây là di mẫu sao?
Nhạc Thành thầm nghĩ sau đó buông lỏng Hiểu Kỳ ra mà nói.
- Người, người chính là mẫu thân của con?
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng hỏi đối với mỹ phụ trung niên đó, hai tròng mắt đã hiện ra nước.
- Ta, ta là mẹ của con, hài tử ta là mẹ của con.
Mỹ phụ trung niên ôm Yến Hiểu Kỳ vào trong ngực.
- Mẫu thân con rất nhớ người, con còn tưởng cả đời này không gặp được người nữa.
Yến Hiểu Kỳ cũng không nhịn được mà tuôn ra hai hàng nước mắt.
Nhìn đôi mẹ con trong đại sảnh, ai cũng không dám quấy rầy các nàng.
Ở trong đại sảnh, đầu tiên là Vũ Văn Hạo Nguyên, vũ Văn Quyên hai người cũng hơi run rẩy, đặc biệt là Vũ Văn Quyên trong mắt hiện ra một chút ướt át.
Nhìn thấy đôi mẹ con như vậy, Yêu Huyên ở sau lưng Nhạc Thành cùng với Đại Song, Tiểu Song hai cô gái cũng nhịn không được mà rơi lệ.
Hồi lâu, Vũ Văn Minh Quang tiên tới gần cùng với Vũ Văn Minh Châu và Yến Hiểu Kỳ nói:
- Được rồi muội muội, muội đưa Hiểu Kỳ gặp ông ngoại, bà ngoại cùng với mấy vị trưởng lão đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Nghe thấy lời nói của Vũ Văn Minh Quang, Vũ Văn Minh Châu mới buông Yến Hiểu Kỳ ra mà nói:
- Hiểu Kỳ, mau gặp ông ngoại và bà ngoại.
Yến Hiểu Kỳ lau nước mắt, sau đó nhìn Vũ Văn Hạo Nguyên cùng Vũ Văn Quyên.
- Ông ngoại, bà ngoại.
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói.
- Ừ, hài tử, con chịu khổ rồi.
Vũ Văn Quyên ngay lập tức tiến tới bên cạnh Yến Hiểu Kỳ, đánh giá Yến Hiểu Kỳ sau đó yêu thương mà nói:
- Về sau cứ ở trong nhà thôi.
Vũ Văn Hạo Nguyên cũng hồng nhuận đôi mắt hiện ra vẻ hiền lành sau đó khôi phục trở lại.
- Các vị trưởng lão, lão tổ đã mở miệng, đưa cho Hiểu Kỳ quy tông đồng thời ba ngày sau cũng là ngày thi đấu của Vũ Văn gia tộc, nếu như thắng thì sẽ đại biểu cho Vũ Văn gia tham gia tỷ thí với Tứ Đại Thú Tộc và Tứ Đại Nhân Tộc, các vị có ý kiến gì không?
Vũ Văn Quyên nhìn đám người xung quanh mà nói.
- Chuyện này đương nhiên là không có vấn đề, Minh Châu là thục nữ tiểu thư, ta tự nhiên là người của Vũ Văn gia tộc, lão tổ cũng không lên tiếng chúng ta không có bất kỳ ý kiến gì.
Trong đại sảnh một lão nhân cất tiếng nói.
- Vậy thì tốt, nói như vậy sau này Hiểu Kỳ cũng là người của Vũ Văn gia tộc, ba ngày sau chính là ngày tỷ thí, mọi người hiện tại trước hết giải tán thôi.
Vũ Văn Quyên nói với mọi người.
Đặc biệt lần này còn có lão tổ lên tiếng, quyền lợi gần đây nằm gần như hết trong tay lão tổ bí ẩn này.
Trong đại sảnh, mọi người đều từ từ tản ra, không ít người nhìn Nhạc Thành,Yêu Huyên cùng với ba cô gái.
- Vị trẻ tuổi này, không biết liên hệ với Hiểu Kỳ thế nào?
Nhóm người này sau khi rời đi, Vũ Văn Quyên liền đánh giá Nhạc Thành, Yêu Huyên và Đại Song, Tiểu Song rồi từ từ hỏi Nhạc Thành.
- Nhạc Thành, hôn phu của Hiểu Kỳ.
Nhạc Thành cất tiếng nói, sau đó hắn cũng đánh giá lão phụ nhân, người này chính là bà ngoại của Yến Hiểu Kỳ mình cũng phải gọi là bà ngoại mới được.
- A, ngươi là người của Nhạc gia?
Vũ Văn Hạo Nguyên cất tiếng hỏi, trên mặt có một vẻ nghi hoặc.
- Có thể xem như là thế nhưng cũng không phải.
Nhạc Thành cũng không biết phải trả lời thế nào.
- Cha, Nhạc Thành là hậu nhân của Nhạc Thiên tiền bối.
Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói với Vũ Văn Hạo Nguyên.
- Thì ra là thế, ngươi là hôn phu của Hiểu Kỳ vậy thì ở đây ba ngày đi, Hiểu Kỳ đã quy tông, ngươi cũng coi như là người của Vũ Văn gia, ba ngày sau ngươi cũng chuẩn bị khiêu chiến đi.
Vũ Văn Quyên nhìn Nhạc Thành mà nói.
- Mẫu thân, đến lúc đó có không ít cường giả trẻ tuổi, Nhạc Thành ở ngoài tộc đính hôn, cũng không cần phải dựa theo quy củ của trong tộc.
Vũ Văn Minh Châu biến đổi sắc mắt mà nói với Vũ Văn Quyên.
- Minh Châu, chẳng lẽ con thật sự không thích mẫu thân làm như vậy sao, bây giờ thân phận Hiểu Kỳ khác biệt, có rất nhiều người nói ra nói vào, không bằng dựa theo quy củ mà theo. Con cũng không hi vọng con có một người con rể không xứng đáng với Hiểu Kỳ chứ, cho dù sao thì ta cũng nghĩ rằng tên tiểu tử này không kém, ánh mắt của Hiểu Kỳ cũng nhất định không kém.
Vũ Văn Quyên cất tiếng nói.
- vâng.
Vũ Văn Minh Châu cảm thấy không an tâm liền lộ ra một vẻ bận tâm.
- Muội muội, muội cũng không cần phải lo lắng, huynh cam đoan rằng Nhạc Thành sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nhạc Thành nghe thấy lời nói của Vũ Văn Quyên cùng với Vũ Văn Minh châu thì giống như đi lạc vào sương mù vậy, không biết rằng đã xảy ra chuyện gì.
- Bà ngoại, tỷ thí này con không cần tham gia, con chỉ tới đây chỉ là để đưa mẫu thân về mà thôi.
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói.
Yến Hiểu Kỳ vừa nói xong, Vũ Văn Quyên cùng với Vũ Văn Hạo Nguyên cũng ngây ra, Vũ Văn Minh Quang thì hơi biến sắc.
- Hiểu Kỳ, cái này chỉ sợ là quy củ trong tộc, người tiến vào trong tộc không dễ dàng, còn nếu như để cho mẹ con rời đi thì phải theo quy tắc.
Một lát sau Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói.
- Tại sao, con muốn mẫu thân con trở về, cha con hiện tại đang ở nhà.
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói.