Ánh trăng dịu dàng bao trùm cảnh đêm, sương mù lượn lờ thấm đẫm cả tiên hoa linh thảo. Bên trong khu vườn ngoài sân, đám người Lương Viễn lo lắng đợi Cảnh Nhạc.
Dư Tiểu Bảo: “Các ngươi nói xem vì sao họ lại giữ một mình A Cảnh lại?”
Lương Viễn bực mình: “Sao ta biết được?” Dứt lời khó chịu đá cục đá dưới chân: “Tại hắn hết, cứ thích đắc tội người khác, chỉ mong các sư huynh đừng so đo với hắn.”
Thi Niên đang định nói nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Cảnh Nhạc, vội la lên: “A Cảnh về rồi!”
Cả bọn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi nguyên do.
Cảnh Nhạc: “Họ muốn ta gia nhập phái thường dân.”
Cả đám thoáng kinh ngạc, Dư Tiểu Bảo căng thẳng nói: “Vậy, vậy ngươi có đồng ý không?”
“Không.”
Cảnh Nhạc kể lại tỉ mỉ mọi chuyện, Lương Viễn nghe xong vừa bực mình vừa thất vọng: “Ngươi to gan nhỉ? Đó là Nghiêm sư huynh, đệ tử hạch tâm của tông môn! Ngươi dám từ chối lời đề nghị của người ta à?”
Cảnh Nhạc: “Lập trường của ta vẫn như cũ.”
Ba người Lương Viễn trầm ngâm, hình như đúng thế thật.
Thi Niên: “Xem ra chúng ta được mời đúng là vì A Cảnh.”
Lương Viễn và Dư Tiểu Bảo nhìn nhau, có chút ủ rũ.
Đêm đó, mỗi người trong phòng đều ôm suy nghĩ khác nhau.
Mà ở trong viện nào đó trong Hàn Vân tông, một người nói: “Nghiêm Mẫn muốn mời Cảnh Sơn gia nhập phái thường dân nhưng Cảnh Sơn đã từ chối.”
Một người khác nhướng mày: “Thật sao?”
“Tin tức này do người thân cận bên cạnh Cảnh Sơn cung cấp, tuyệt đối không sai.”
“Ha, tên Cảnh Sơn này cũng khá đấy, ngay cả phái thường dân cũng muốn mời hắn nhập bọn.”
“Không phải ngươi cũng coi trọng hắn sao?”
Người đó cười: “Cũng phải. Nhưng hắn đã đắc tội cả hai phái, sau này chắc chắn sẽ gặp khó khăn trong việc tu luyện. Đợi hắn nếm mùi đau khổ rồi, không còn vẻ vang như giờ nữa, ắt sẽ phải tới cầu xin phái thế gia chúng ta.”
“Nhưng hắn nói không muốn gia nhập bất kỳ một phái nào hết.”
“Vậy ta sẽ chống mắt xem hắn kiên trì được bao lâu? Người không quên sơ tâm rất hiếm có, ta cũng thật mong chờ.”
Sau tiệc giao lưu, không ai tới làm khó Cảnh Nhạc nhưng hắn cảm thấy mình đang bị cô lập, nội môn có thí luyện không ai đến thông báo, mà tài nguyên cũng tìm cớ không chịu phát, cứ như đã hoàn toàn quên mất hắn.
Hôm nay, Thi Niên đưa tới một tin tức.
“Nghe nói phái Tử Hà khiêu chiến với chúng ta, muốn ước chiến với đệ tử hạch tâm của Hàn Vân tông ở thành Hàn Châu.”
Cảnh Nhạc: ” Phái Tử Hà đến rồi?”
Ngày tổ chức đại điển ngày càng gần, môn phái tới thành Hàn Châu cũng càng nhiều.
Thi Niên: “Trừ Vạn Minh Kiếm tông, Tam giới tự, Huyền Nguyệt Cửu Cung, thì các môn phái khác đã đến hết rồi.”
Lương Viễn tức giận nói: “Đúng là to gan, đây là địa bàn của Hàn Vân tông đó!”
Cảnh Nhạc: “Thế thì đã sao? Chẳng lẽ các chân nhân sẽ nhúng tay vào cuộc luận bàn của đám tiểu bối à? Nếu đệ tử Hàn Vân tông vẫn mạnh như mấy ngàn năm trước thì phái Tử Hà nào dám khiêu khích?”
Lương Viễn căm phẫn bất bình nhưng không phản bác nổi.
Hôm nay chính là ngày tỷ thí, phái Tử Hà đưa ra ba đệ tử Trúc Cơ kỳ. Nội môn Hàn Vân tông phái thân truyền, phái thường dân, phái thế gia đều chọn ra một đệ tử hạch tâm ra ứng chiến. Người của cả hai bên đều có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, cũng là nhân vật có tiếng trên Phi Tiên bảng.
Sao có thể không đi xem náo nhiệt được chứ, hơn nữa đó còn là việc liên quan đến thể diện của Hàn Vân tông. Cả bọn lập tức xuống núi, trên đường cũng gặp mấy đợt người trong tông môn cũng đi xuống.
Khi vào thành thì trận đấu vừa bắt đầu.
Bên ngoài võ đài chật ních, nếu xung quanh không có kết giới thì e rằng mọi người đã xông vào trong rồi.
May mà Thi Niên nhanh nhạy, hắn đưa mọi người đến tửu lâu Đại Duyệt cách đó hai con đường, nói là vị trí cạnh cửa sổ của tửu lâu có thể nhìn thấy võ đài. Nhưng khi họ tới mới phát hiện người thông minh không chỉ mình Thi Niên, tầng hai đã đông kín.
Thi Niên thở dài, lại thấy Cảnh Sơn đi tới một cái bàn, chỗ đó có một nữ tử trẻ tuổi đang ngồi.
“Xin hỏi có thể cho bọn ta ngồi chung được không?”
Nữ tử hơi do dự, đột nhiên một con gà vàng óng béo mập nhào ra xỉu lên bàn, đôi cánh khép lại, hai mắt hạt đậu khẩn thiết đáng thương.
Dưới râm uy của Cảnh Nhạc, Lam Phượng không thể không bán manh kiếm chỗ ngồi.
Thấy vẻ mặt nữ tử dịu đi, nó vội vàng dùng cánh kẹp một quả hạch đào, niềm nở dùng mỏ mổ vỏ rồi ngoan ngoãn dâng lên.
Nữ tử cười tới nỗi mắt cong cong, nàng nhận lấy hối lộ của Lam Phượng. Lam Phượng lập tức bay lên vai nàng, sử dụng chiêu nó tâm đắc nhất – dùng cái đầu xù đầy lông mềm cọ cổ nàng.
“Được rồi được rồi.” Nữ tử chịu thua: “Các ngươi ngồi đi, vật nhỏ này đáng yêu quá, nó là linh cầm à? Rất thông minh.”
Cảnh Nhạc cảm ơn nàng, nói: “Nó chỉ là một con gà rừng thôi.”
Lam Phượng cứng đờ, nó ngồi phịch xuống trên vai nữ tử, im lặng không thèm nói chuyện nữa.
Cả đám ngồi xuống, nữ tử nói: “Ta tên là Lục Viện, đến từ Tiểu Thạch môn của thành Tín Thiên, các ngươi thì sao?”
Cảnh Nhạc biết thành Tín Thiên ngay sát thành Hàn Châu, nhưng hắn chưa từng nghe danh Tiểu Thạch môn, chỉ đáp: “Bọn ta là đệ tử Hàn Vân tông.”
Sắc mặt nữ tử chợt thay đổi: “Nếu các ngươi trực tiếp thể hiện thân phận, sẽ có rất nhiều người ở đây nhường chỗ cho các ngươi.”
Cảnh Nhạc: “Hàn Vân tông cũng phải làm theo quy tắc mà.”
Nữ tử nhếch miệng cười, không nói gì. Không biết vì sao, Cảnh Nhạc cứ thấy nụ cười của nàng hơi mỉa mai.
Không để hắn kịp suy nghĩ, trận đấu đã bắt đầu.
Đệ tử hai bên đi vào, bàn bên cạnh có người hô to: “A! Xuất chiến bên phái Tử Hà là Vệ Ly, trận trước hắn vừa mới được lên Sơn Hà bảng. Còn Hàn Vân tông…”
“Là Vương Dã sư huynh!” Mắt Dư Tiểu Bảo sáng bừng lên, Vương sư huynh đã lên Trúc Cơ đại viên mãn từ mười năm trước rồi, giờ xếp thứ trên Sơn Hà bảng đó.”
Cảnh Nhạc nghe thấy tên Vương Dã, lập tức nhớ ra là người thuộc phái bình dân, thảo nào đám Dư Tiểu Bảo đều nhìn có vẻ tự hào như vậy.
Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên đài đã bắt đầu đánh nhau.
Từ chiêu thức của Vương Dã có thể nhìn ra thuộc Thủy Mộc song linh căn, mà Vệ Ly là tam hệ linh căn. Trong kết giới đao quang kiếm ảnh, nước cuộn lửa bùng, dây leo hiện ra từ trong màn mây mù bốc hơi lên do lửa đốt thành hơi nước, đám dây leo quanh co uốn lượn như một con rắn khổng lồ muốn nuốt chửng đối phương.
Trận đấu này, hiển nhiên Vệ Ly rơi xuống thế hạ phong.
Bàn bên cạnh có người nói: “Thứ hạng của Vệ Ly và Vương Dã cách biệt lớn như vậy, trận đấu này chẳng hồi hộp gì cả.”
“Đương nhiên rồi!” Người đi với hắn trả lời chắc chắn, ngẫm nghĩ lại gọi tiểu nhị tới: “Ta muốn đặt tiền, ta cược Vương Dã thắng.”
“Vâng ạ!” Tiểu nhị bưng cái đĩa lên phía trước.
Lương Viễn kinh ngạc: “Ở tửu lâu mà cũng tổ chức đặt cược à?”
Tiểu nhị kia nghe thấy lời của hắn vội nói: “Khách quan, các sòng bạc đều tổ chức cá cược, bọn ta chỉ giúp họ thu tiền thôi.”
Lương Viễn và Dư Tiểu Bảo nhìn nhau, Dư Tiểu Bảo lập tức nói: “Ta ta ta, ta cũng muốn cược, ta chọn Vương sư huynh thắng!”
Tiểu nhị đã nghe được họ là người của Hàn Vân tông, thái độ càng cung kính: “Tỷ suất cược của Vương tiên trưởng là đền , tỷ suất cược của Vệ tiên trưởng là đền .”
Dư Tiểu Bảo cười lớn, móc linh thạch ra.
Cảnh Nhạc chậm rãi thu hồi tầm mắt: “Ta khuyên ngươi đừng cược, nếu cược cũng nên cược Vệ Ly thắng.”
Dư Tiểu Bảo bất mãn: “A Cảnh, sao ngươi lại cổ vũ người ta mà hạ khí thế bên mình vậy chứ?”
Cảnh Nhạc: “Tùy ngươi, thua rồi cũng đừng có khóc nhè đấy.”
Lương Viễn “hừ” một tiếng, hắn vứt luôn một đống linh thạch lên đĩa, hào sảng nói: “Ta cược Vương sư huynh thắng!”
Nhưng hắn vừa làm vậy xong thì có người trong đại sảnh kêu lên: “Vương Dã bị thương rồi!”
Lương Viễn ngẩn ra, vội vàng quay đầu lại, cổ phát ra một tiếng “rắc”.
Hắn nhìn thấy Vương Dã ôm ngực phun ra một ngụm máu lớn, cơ thể lắc lư rồi quỳ xuống đất, dựa vào một cánh tay chống đỡ mới không ngã xuống, dường như bị thương rất nặng.
Trong tửu lâu rất yên tĩnh, Cảnh Nhạc thấy Vệ Ly chắp tay với Vương Dã rồi rời khỏi võ đài.
“Vương sư huynh… thua rồi?” Sắc mặt Lương Viễn tái xanh, không thể tin được.
Cảnh Nhạc: “Thua rồi.”
Lương Viễn ngơ ngác nhìn linh thạch trong đĩa tiểu nhị đang cầm, mặt càng xanh hơn.
Tiếng bàn tán xung quanh càng ngày càng to, giống như một vạn con muỗi đang kêu vo ve.
“Ta còn tưởng phái Tử Hà đưa Vệ Ly ra là định từ bỏ trận này, ai ngờ hắn thắng thật? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?”
“Hình như Vệ Ly dùng một chiêu pháp thuật hệ thổ, Vương Dã không tránh được.”
“Vệ Ly thắng Vương Dã, thế chẳng phải thứ hạng của hắn sẽ trực tiếp tăng lên sao? Vốn nhân số trên Sơn Hà bảng của phái Tử Hà đã nhiều hơn Hàn Vân tông rồi, giờ lại càng tiến thêm một bước nữa. Nhìn lại Hàn Vân tông, còn gì là thiên hạ đệ nhất pháp tông nữa chứ?”
Người đó nói xong vội vàng ngậm chặt miệng, dường như giờ mới ý thức được nơi đây là địa bàn của Hàn Vân tông.
Người đi cùng hắn đáp: “Ngươi đừng sốt ruột, vẫn còn hai trận nữa, huống chi đệ nhất Trúc Cơ Liên Thần Tử của Hàn Vân tông còn chưa lên sàn.”
Lương Viễn cắn răng: “Đúng vậy, còn hai trận nữa! Vương sư huynh cũng không được tính là cường giả trong phái thường dân bọn ta, không thể đại diện cho thực lực của đệ tử hạch tâm được. Hai vị sư huynh xuất trận tiếp theo chắc chắn sẽ thắng, ba trận thắng hai, chúng ta vẫn thắng!”
Một tay Cảnh Nhạc bóp vỡ quả hạch đào, lạnh nhạt nói: “Chưa chắc đâu.”
Chậu nước lạnh dội xuống đầu khiến Lương Viễn trừng hắn, ngay cả Thi Niên cũng lắc đầu.
Đáng tiếc một canh giờ sau…
Lương Viễn đập mạnh xuống bàn, tức giận nhìn Cảnh Nhạc: “Ngươi đúng là miệng quạ đen mà!”
Bên tai toàn là những câu bàn tán như: “Hàn Vân tông thua cả ba trận, mất hết thể diện”, “Liên Thần Tử đã mất ngôi đệ nhất Trúc Cơ”, “phái Tử Hà sóng sau xô sóng trước”, “Các sóng bạc đền tiền sạt nghiệp” bằng các thể loại giọng điệu.
Cảnh Nhạc rất bình tĩnh: “Ta có căn cứ cả mà, thật ra cũng không cần để tâm. Lần này rõ ràng phái Tử Hà có chuẩn bị mà đến, Hàn Vân tông lại phải vội vàng ứng chiến. Hơn nữa với trình độ tu luyện trong tông môn hiện giờ, kết quả thế này không phải rất hiển nhiên sao?”
Lương Viễn bật dậy: “Cảnh Sơn!”
Cảnh Nhạc ngẩng đầu nhìn Lương Viễn đang tức điên, đành an ủi: “Được rồi, ta sai, Hàn Vân tông chúng ta thiên hạ vô song, nghìn năm bất diệt.”
Thấy nữ tử Lục Viện ngồi cùng bàn với họ, không chào hỏi gì mà đã về trước, hắn hơi nhướng mày: “Chúng ta cũng về thôi.”
Lam Phượng vẫy cánh bay lên vai Cảnh Nhạc: “Cảnh Cảnh, ngươi không đi vả mặt hả? Lần này Hàn Vân tông đội quần rồi, mọi người vẫn đang bàn tán kìa.”
Giọng điệu Cảnh Nhạc không gợn chút sóng: “Ta có thể làm gì? Ta chỉ mới Luyện Khí kỳ tầng thứ ba, luận tu vi đâu thể trấn áp ai. Hơn nữa…” Hắn hơi ngừng lại: “Ta mong rồi có một ngày, bọn họ có thể tự mình lấy lại thể diện.”
Không hề nghi ngờ, đệ tử Hàn Vân tông rất ưu tú, những người xuất chiến hôm nay càng là những người xuất sắc trong tông môn.
Nhưng bọn họ vẫn luôn bị Hàn Vân tông của hiện tại kéo chân, cũng suýt nữa hủy hoại Hàn Vân tông của tương lai.
_______________
Hậu trường:
Cảnh Cảnh: “Ta mua năm cân hạch đào.
Kỉ Kỉ: “Ta, ta mổ vỏ cho ngươi…”
Cảnh Cảnh: Mở khóa kỹ năng mới, get √
HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI HAI