Tống Thư Hàng vẫn bước vào ký túc xá, thuận tay đóng cửa ký túc xá lại.
Con chó lớn thé này, có lẽ trên đời này chỉ có một con thôi…không cần phải nói, con chó này chính là con đại yêu khuyển ngày hôm qua đuổi An Tri Ma Quân chạy khắp thế giới, cuối cùng còn cắn cho An Tri Ma Quân một cú thật mạnh.
Sự thật chứng minh, loài chó này phải bé bé mới đáng yêu. Cún con vừa sinh ra đời, cho dù là chó cỏ lai tạp thì cũng béo nung núc, rất đáng yêu.
Nhưng sau khi cún con lớn lên, phần lớn đều chả còn đáng yêu chút nào nữa, cho dù là giống chó Bắc Kinh đáng yêu này cũng thế, khi nó cao hơn m, thì hoàn toàn chả liên quan gì đến hai từ đáng yêu nữa.
Bắc Kinh đại yêu khuyển ngồi xổm dưới đất, lè lưỡi thở hồng hộc, trông giống hệt với một chú chó nhỏ bình thường. Thật ra thì đại yêu khuyển cỡ như nó thì căn bản không sợ nóng, thế nó còn thè lưỡi làm gì nhỉ?
Trong một thoáng như thế, trong đầu Tống Thư Hàng lập tức nhớ đến cái cách mà bên Tiên Nông Tông “Khốn khiếp, có giỏi đến đớp bố đi!” “Không đớp thì mày là con chó!”.
Ừ, hắn không phải kẻ ngu, không cần phải làm thế.
- Xin chào. - Tống Thư Hàng kiên trì vẫy tay chào hỏi đại Bắc Kinh yêu khuyển.
- Ô ô ô. - Đại Bắc Kinh nghiêng đầu, lộ ra bộ dạng sẽ rất đáng yêu nếu thu nhỏ lại mười lần.
- Ngươi có thể nghe hiểu lời ta nói không, ta biết rõ yêu thú đẳng cấp cao đều có trí tuệ cả. - Tống Thư Hàng thấy đại yêu khuyển này không có ý muốn tấn công hắn, nên mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Đại Bắc Kinh yêu khuyển lập tức đổi góc độ khác, tiếp tục nghiêng đầu ra vẻ đáng yêu.
- Không hiểu tiếng phổ thông à? - Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
Con đại yêu khuyển này nhất định là có trí tuệ, hơn nữa không thể nào kém hơn nhân loại. Điểm này có thể nhìn thấy được từ trong ánh mắt ‘chế giễu’ mà nó nhìn thành viên của Tiên Nông Tông là biết.
Bất quá, dù sao thì yêu khuyển cũng không phải con người, không có chín năm giáo dục bắt buộc. Nói không chừng nó sẽ nói giọng địa phương có khẩu âm kỳ quái nào đó chăng? Cho nên nghe không hiểu tiếng phổ thông?
Cho nên, lúc tên đệ tử Tiên Nông Tông kia tự tìm đường chết trước mặt đại yêu khuyển, miệng liên tục la to ‘Khốn khiếp, có ngon thì đến đây ăn tao đi!’ nó căn bản không hiểu gì hết? Cho nên mới bỏ qua cho hai tên đệ tử Tiên Nông Tông kia?
Tống Thư Hàng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Như vậy, chắc là nó phán đoán lời nói và ý tứ của nhân loại thông qua biểu tình và ngữ khí nhỉ?
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng chợt nhớ đến một câu chuyện cười mà hắn nghe được cách đây không lâu.
Vậy nên, hắn mỉm cười, dùng ngữ khí ôn hòa nói: - Xin chào, mẹ ngươi là con khỉ à?
Sau khi Bắc Kinh đại yêu khuyển nghe xong thì không thèm bán manh nữa, thẳng đầu lại, thụt lưỡi về. Trong mắt của nó lại lộ ra vẻ chế giễu lần nữa.
Sau đó, nó dùng khẩu âm cực chuẩn trả lời: - Mẹ ngươi là tinh tinh! Gâu!
- …. - Tống Thư Hàng câm nín.
Con Bắc Kinh đại yêu khuyển này đúng là không thể xem thường!
Sau khi Bắc Kinh đại yêu khuyển nói xong thì lại thè lưỡi ra ô ô, thấy Tống Thư Hàng nín thin không nói gì thì nó còn trừng to hai mắt nữa.
Tống Thư Hàng thở dài, bỏ giày ra đi về phía phòng ngủ trong ký túc xá , đồng thời trong lòng cũng yên tâm hơn, con yêu khuyển này còn có thể nói đùa với hắn như thế, ít nhất sẽ không ăn hắn nhỉ?
Hắn đi vào phòng ngủ, Bắc Kinh đại yêu khuyển cũng đi theo.
- Ngươi tìm ta có việc gì không? - Tống Thư Hàng nghĩ cả buổi trời, cũng không biết phải xưng hô với con Bắc Kinh đại yêu khuyển này thế nào.
- Ừ, ta tới đây để hỏi mấy chuyện thôi. - Bắc Kinh đại yêu khuyển lại mở miệng nói tiếng người thêm lần nữa: - Gần đây ngươi có tiếp xúc với Dược Sư à?
Trong lòng Tống Thư Hàng lập tức trở nên cảnh giác, trong đầu cân nhắc xem phải trả lời thế nào mới phải.
- Đừng có chối, thực tế mấy ngày trước ta ngửi thấy được mùi của Dược Sư trên người ngươi. À, ngày hôm qua còn ngửi được mùi của tiểu nha đầu Tô thị trên người ngươi, về sau còn thêm mùi của tên Tô Thị A Thất nữa. - Bắc Kinh đại yêu khuyển nắm rõ như chuyện trong lòng bàn tay, kể vanh vách tên của mấy vị tu sĩ mà gần đây Tống Thư Hàng đã tiếp xúc ra.
Tống Thư Hàng nghe thấy vậy thì trong óc lập tức lóe lên linh quang.
- Ngươi là đại yêu khuyển bảo bối bỏ nhà ra đi của Hoàng Sơn Chân Quân à? – Hắn vẫn còn nhớ rõ lúc mình vừa mới vào nhóm, các thành viên trong nhóm còn nói mấy ngày nay Hoàng Sơn Chân Quân bận lắm, đại yêu khuyển bảo bối nhà hắn lại bỏ đi đâu mất tiêu rồi.
Lúc ấy Tống Thư Hàng còn tưởng rằng tất cả tiền bối trong nhóm đều là một đám mắc bệnh ảo tưởng, cho rằng chó cưng nhà Hoàng Sơn Chân Quân bị lạc.
Ừ… bây giờ xem ra thật đúng là một con chó cưng, Chó Bắc Kinh đúng là giống chó cưng mà, chỉ là con của nhà Hoàng Sơn Chân Quân hơi to một chút.
- Gâu. - Bắc Kinh đại yêu khuyển ngoảnh đầu ra chỗ khác, bộ dạng vô cùng tức giận, đừng hỏi vì sao Tống Thư Hàng có thể nhìn ra vẻ giận dỗi trên mặt một con chó, dù sao thì hắn cũng nhìn ra là được.
- Lần trước Hoàng Sơn Chân Quân không mang ngươi về à? - Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi, gần đây Hoàng Sơn Chân Quân một mực online nói chuyện, hắn còn tưởng rằng ông đã tìm được đại yêu khuyển về rồi ấy chứ.
- Gâu. - Bắc Kinh đại yêu khuyển lại quay đầu qua chỗ khác, tiếp tục tức giận hừ lạnh.
Tống Thư Hàng thở dài…hầy, có một con chó cưng kiểu này, Hoàng Sơn Chân Quân cũng vất vả lắm đây.
- Cho nên, ngươi tìm ta có việc gì thế? - Tống Thư Hàng hỏi tiếp.
- Ta muốn tìm Dược Sư, tìm hắn kiếm chút đan dược ăn vặt. - Bắc Kinh đại yêu khuyển tiếp tục bán manh: - Cho nên ngày hôm qua ta mới đi theo ngươi, muốn tìm Dược Sư, theo mãi theo mãi, theo luôn tới bệnh viện. Sau đó, không biết thằng khốn trời đánh nào bắn khí độc ra. Ta nhất thời sơ ý nên trúng chiêu, khiến ta buồn nôn cả ngày không ăn nổi thứ gì. Gâu gâu!
Tru..yện được dịch trực tiếp tại iREAD..- …… - Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật, không phải là ác xú hoàn do mình ném ra đấy chứ?
- Cho nên ta muốn hỏi ngươi, bây giờ Dược Sư đang ở đâu? - Bắc Kinh đại yêu khuyển hỏi dò.
- Hình như Dược Sư tiền bối tạm thời đang có việc, phải đi chữa bệnh giúp vài người bằng hữu rồi. Lúc mấy vị bằng hữu của hắn đi mạo hiểm thì gặp chuyện, hình như là bị mất trí nhớ. Cho nên mấy ngày nữa Dược Sư mới có thể quay về được, nếu như ngươi không vội thì mấy ngày sau có thể quay lại tìm hắn. - Tống Thư Hàng trả lời.
Bắc Kinh đại yêu khuyển ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: - Vậy cũng được, cuối cùng còn một việc nữa, ngươi là thành viên mới của Nhóm Cửu Châu Số à? Vừa có liên hệ với Dược Sư, lại còn tiếp xúc với cái tên Tô Thị A Thất kia nữa. Nhưng trước kia ta chưa từng thấy ngươi ở trong nhóm mà.
Tống Thư Hàng gật đầu: - Ừ, ta thật sự vừa mới vào Nhóm Cửu Châu Số .
- Vậy là được rồi, có thể cho ta mượn tài khoản của ngươi để nói mấy câu được không? Gâu gâu! - Bắc Kinh đại yêu khuyển lập tức trở nên hưng phấn, đuôi phe phẩy liên tục.
- Nói mấy câu? - Tống Thư Hàng nhìn nhìn cái máy tính bé tẹo của mình, lại nhìn đại Bắc Kinh khổng lồ to hơn m kia, nó giơ móng vỗ nhẹ một cái thôi thì màn hình máy tính của mình nhất định sẽ vỡ nát, sau đó ném vô tiệm phế liệu luôn ấy?
- Ta có thể thu nhỏ lại! - Vừa thấy ánh mắt của Tống Thư Hàng thì Bắc Kinh đại yêu khuyển lập tức hiểu ra. Thân hình của nó lắc nhẹ một cái, lập tức có bạch quang bao phủ toàn thân, sau đó nó nhanh chóng biến thành kích cỡ như một con chó Bắc Kinh bình thường.
Nó ở kích thước này thật đúng là đáng yêu!
- Sao hả? Ta biến thân như thế ngầu lắm chứ gì. Tới, mau mở tài khoản trên máy tính lên đi. - Bắc Kinh đại yêu khuyển hớn hở tung tăng.
- Được rồi. - Tống Thư Hàng mở máy tính, nhưng cũng không dùng cái nick chat có sẵn trên app, mà mở một thư mục khác ra, tìm phần mềm chat độc lập khác để đăng nhập.
Kể từ sau sự kiện của đàn chủ xảy ra, hắn càng che giấu thân phận tu sĩ của mình kỹ hơn, cũng cài đủ loại mật mã trên máy tính. Thậm chí còn không dám lưu sẵn tài khoản trong máy, mỗi lần dùng net xong đăng xuất thì hắn còn phải dùng phần mềm xóa hết nhật ký chat nữa.
Sau khi nhập mật khẩu tài khoản vào phần mềm chat xong, hắn mới xoay người lại nhường máy tính cho đại yêu khuyển, hắn vẫn phải đề phòng một chút. Dù sao thì không biết con Bắc Kinh này là chó của Hoàng Sơn Chân Quân hay không, kia chỉ là suy đoán của hắn mà thôi.
Bắc Kinh đại yêu khuyển hớn hở leo lên bàn máy tính, dường như sau khi thu nhỏ thì thể trọng của nó cũng giảm theo. Nếu không thì bàn máy tính này đã sớm bị đè gãy rồi.
Sau đó, nó thuần thục dùng chân mở khung chat của Nhóm Cửu Châu Số ra.
Tiếp theo, nó còn dùng cách gõ chữ năm nét luôn!
Mẹ ơi, nó cư nhiên có thể dùng cách gõ chữ năm nét á? Mình chỉ dùng phiên âm thôi! Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang cảm thán thì Bắc Kinh đại yêu khuyển đã gõ lóc cóc được một hàng dài thật dài trên khung, tốc độ gõ chữ cũng rất nhanh.
Nhóm Cửu Châu Số .
Thư Sơn Áp Lực Đại: - @Hoàng Sơn Chân Quân, cái tên ngu ngốc Hoàng Sơn nhà người! Mau ra đây, có ngon thì ra đây!
Tống Thư Hàng thoáng cái đổ mồ hôi đầm đìa, có muốn ngăn lại cũng không được.
- ? - Bắc Hà Tán Nhân là người đầu tiên trả lời, hắn gửi một dấu chấm hỏi lên rồi nghi hoặc hỏi lại: - Thư Hàng tiểu hữu?
Hoàng Sơn Chân Quân: - ….
Thư Sơn Áp Lực Đại: - Oa ha ha, ta lại trốn ra được rồi, sao hả! Hoàng Sơn ngu … ngốc! Đến cắn ta đi!
Tống Thư Hàng câm nín nhìn Bắc Kinh đại yêu khuyển gõ phím liên thanh trên bàn phím. Nếu như Dược Sư tiền bối mà nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ khóc ngất trong toilet!
Bắc Hà Tán Nhân: - …..
Vân Du Tăng Thông Huyền: - …..
Dược Sư: - ….
Sau đó là một loạt các vị tiền bối đều ba chấm giữ nguyên đội hình.
Không cần phải nói, bọn họ đã đoán được nguyên nhân, đại yêu khuyển bảo bối nhà Hoàng Sơn Chân Quân lại bỏ nhà đi bụi. Hơn nữa không biết có chuyện gì xảy ra, nó lại chạy đến chỗ của Tống Thư Hàng tiểu hữu, dùng tài khoản chat của Tống Thư Hàng tiểu hữu để online nói chuyện.
- Tiểu Đậu Đậu, đừng quậy nữa. - Hoàng Sơn Chân Quân trả lời.
- Xế, ta cứ quậy đấy, ngươi làm gì được ta? Có ngon thì ngươi tới đây cắn ta đi, cắn ta đi! - Bắc Kinh đại yêu khuyển hớn hở dùng sức gõ chữ.
Nó vừa nói xong.
[Hệ thống thông báo: Thư Sơn Áp Lực Đại đã bị Hoàng Sơn Chân Quân cấm nói ngày.]
Bị cấm nói rồi.
Mấy ngày nay, số lần Hoàng Sơn Chân Quân sử dụng đại cấm ngôn thuật còn nhiều hơn mấy tháng trước cộng lại nữa, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy mệt mỏi giùm hắn.
- Mẹ, Hoàng Sơn ngu ngốc, dám cấm nói ta! Gâu gâu gâu! - Bắc Kinh đại yêu khuyển tức giận nói.
Nếu như ta mà là Hoàng Sơn Chân Quân thì ta nhất định cũng sẽ cấm ngươi, không, ta nhất định sẽ nghĩ xem tối nay có nên ăn lẩu thịt cầy không, Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
…Không đúng, đợi đã, tài khoản này là của ta mà!
Lúc này, trong Nhóm Cửu Châu Số , Hoàng Sơn Chân Quân lên tiếng: - Thư Hàng tiểu hữu, nhờ ngươi chăm sóc Tiểu Đậu Đậu một thời gian ngắn. Chờ ta xong việc bên này, tối đa chỉ hai tháng thôi, sẽ qua đó đón nó về. Trước đó… ngươi đừng để Tiểu Đậu Đậu chạy mất nhé!
Tống Thư Hàng nhìn Bắc Kinh đại yêu khuyển, lại nhìn tay chân tong teo của mình. Coi chừng ‘Tiểu Đậu Đậu’? Hắn cảm giác mình hoàn toàn không có chút hy vọng nào với nhiệm vụ này.
Bắc Kinh đại yêu khuyển quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng: - Gâu gâu, Hoàng Sơn ngu ngốc, chỉ bằng tên ẻo lả này thì sao có thể quản được ta?
Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy gân xanh trên trán phình to!