Nếu như có một ngày, mình có thể lái được máy bay siêu tốc lên không trung một chuyến thì dù mình có chết cũng không còn gì hối tiếc.
Đây đã từng là nguyện vọng của Tiểu Lý.
Hôm nay hình như tâm trạng của ông trời rất tốt, nên chuẩn bị thỏa mãn hai nguyện vọng của hắn một lần luôn…nguyện vọng đầu tiên là ngồi ghế phụ lái của máy bay trực thăng một lần, nguyện vọng thứ hai là có chết cũng không hối tiếc, hắn đã sắp nghẻo tới nơi rồi!
Hai mắt Tiểu Lý rưng rưng.
Trong tầm mắt của hắn, ngay khi cánh trực thăng bị gãy, kính của máy bay không chịu nổi áp lực của tốc độ siêu âm, bắt đầu vỡ nát. Trên thân máy bay cũng bắt đầu liên tục bung ra, bay khắp nơi.
Đó là những gì Tiểu Lý nhìn thấy ở góc độ của hắn, lúc hắn không thể nào quay đầu lại nhìn về phía đuôi máy bay thì ở đó đã trình diễn một màn sự cố trực thăng hệt như trong phim, toàn bộ đuôi máy bay đều rã ra, lửa văng khắp nơi, khói bốc mịt mù.
Bây giờ, máy bay trực thăng chỉ còn lại có một nửa.... Hơn nữa, trên thân máy bay đã bắt đầu bong ra rất nhiều rồi.
Vì thân máy bay bị tổn hại quá nặng, máy bay mất đi động lực, đang thoát khỏi trạng thái tốc độ siêu âm.
Mà trước đó, tốc độ của máy bay quá nhanh, chỉ nháy mắt thôi, mấy thứ mới bung ra đã rơi mất từ lúc nào chẳng thấy bóng dáng nữa.
Tiểu Lý đau đớn nhắm tịt mắt lại. Tuy rằng trước khi lên máy bay cậu đã ký một tờ bảo hiểm rồi, một khi gặp phải chuyện gì thì người nhà của cậu sẽ nhận được một khoản bồi thưởng lớn.
Thậm chí, trước khi lên máy bay, trong lòng cậu đã chuẩn bị sẵn tư tưởng để hy sinh bất kỳ lúc nào.
Nhưng lúc cái chết thật sự sắp giáng xuống thì trong lòng của Tiểu Lý chỉ có mỗi sợ hãi mà thôi!
Hắn phát hiện mình hoàn toàn không kiên cường như mình vẫn nghĩ. 'Can đảm đối mặt với cái chết' kia chỉ được thành lập ở điều kiện tiên quyết là 'vẫn còn cơ hội sống sót'.
Khi hắn thật sự đối mặt với tình huống chết chắc thế này, thì sự can đảm của hắn cũng biến mất tăm.
Tiểu Lý gào lên khóc: - Mẹ ơi, con không muốn chết! Hu hu... Con còn trẻ, con không muốn chết sớm như thế.
Đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc rơi mà thôi.
Còn bây giờ thì đã sắp rơi máy bay chết tới nơi rồi, sợ gì mất mặt nữa, cứ khóc cho đã đi.
Cho nên, Tiểu Lý cũng khóc hụ hụ rất đỗi thương tâm.
- Chậc.... máy bay này còn yếu hơn mình tưởng nhiều quá. - Bạch tiền bối lẩm bẩm, sau đó cũng chẳng thấy hắn có động tác gì, nhưng lại có mấy đạo kiếm khí vô ảnh bắn ra từ trên người hắn.
Kiếm khí trực tiếp hòa tan thủy tinh đã bị nứt kia, đúng vậy, là hòa tan chứ không phải đánh nát! Ngay cả một mảnh vụn nhỏ cũng không sót lại!
Sau đó, kiếm khí lan ra bốn phương tám hướng.
Ở một góc mà Tống Thư Hàng và Tiểu Lý không nhìn tới, như cánh quạt, đuôi máy bay,.... tất cả đều bị kiếm khí kia đánh trúng, vỡ nát tan tành ở giữa không trung.
Làm thế sẽ tránh cho những thứ này rơi xuống đất, tạo thành tổn hại cho người hoặc vật ở bên dưới.
Cùng lúc đó, trên người Bạch tiền bối có một tầng hộ thuẫn được kích hoạt, bao bọc bảo vệ phần còn sót lại của máy bay. Có tác dụng như vỏ ngoài của máy bay.
....
Cũng cùng lúc đó, Tống Thư Hàng kịp thời tháo cái mũ của bộ đồ du hành vũ trụ của mình ra chụp lên đầu của Tiểu Lý đáng thương, cũng mở thiết bị cung cấp ôxy lên, tránh cho Tiểu Lý chết vì thiếu dưỡng khí.
Tiểu Lý cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn Tống Thư Hàng với vẻ cảm kích…đồng thời lại thầm thở dài, đội cái mũ phi hành gia này cho hắn thì có được tích sự gì đâu? Máy bay đã vỡ thành như thế, sắp rơi xuống rồi đây thôi.
- Bà nội ơi, con sẽ gặp bà ở thiên đường! - Sau cùng, Tiểu Lý kêu to một tiếng, đầu nghiêng qua một bên...ngất xỉu.
Tống Thư Hàng bị Tiểu Lý làm cho dở khóc dở cười.
- Thôi thì ngất đi cũng được, tỉnh lại thì cứ xem như vừa trải qua một cơn ác mộng đi. - Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Sau đó, hắn nhìn chiếc máy bay đã bị nát bét dưới chân, trong lòng lặng lẽ thở dài… máy bay đã hỏng thành như thế rồi, căn bản không thể nào bay được nữa. Nên chắc là kế hoạch đua máy bay của Bạch tiền bối cũng phải tạm dừng ấy nhỉ?
Tống Thư Hàng lên tiếng khuyên nhủ: - Tiền bối à, cánh quạt bị hỏng rồi, chúng ta bỏ đi nhé?
- ... - Bạch tiền bối im lặng không nói gì, trên mặt lộ rõ vẻ không cam lòng.
Tống Thư Hàng phát huy bản lĩnh mồm mép của mình, khuyên tiếp: - Chất lượng máy bay lần này kém quá, cho dù chúng ta không đuổi kịp tên tu sĩ đua phi kiếm ban nãy thì cũng không sao cả. Nếu như chất lượng máy bay của chúng ta mà tốt hơn thì nhất định có thể vượt mặt tên kia ngay ấy mà!
- Ừ, chất lượng của chiếc máy bay này thật sự quá kém, sớm biết như thế thì chúng ta phải lái máy bay chiến đấu tới mới đúng. - Bạch tiền bối cảm thán.
- Không sao cả, lần sau chúng ta có thể học lái máy bay chiến đấu. Lần này bỏ đi nhé, chúng ta bỏ chiếc máy bay này đi được không? - Tống Thư Hàng thầm siết chặt bàn tay, thành công đã ở ngay trước mắt rồi!
- Ừ.... Nhưng chưa tới giây phút sau cùng thì chúng ta không nên từ bỏ! - Bạch tiền bối đột nhiên hừng hực chiến ý.
Tống Thư Hàng vội vàng khuyên nhủ: - Không nên, tiền bối, đôi lúc từ bỏ cũng là một loại can đảm đấy!
- Không sao đâu, chúng ta còn chưa tới mức phải bỏ cuộc mà. - Bạch tiền bối đứng dậy từ trên ghế lái, ngồi xổm xuống, giơ tay vẽ trận pháp trên thân máy bay.
Truyện- đ-ược biên t--ập tại iread.vnTống Thư Hàng cảm giác nhìn cái trận pháp này quen quen.
Sau khi trận pháp hoàn thiện thì Tống Thư Hàng lập tức nhận ra…đây không phải phù văn trận pháp trên phi kiếm dùng một lần bản mà Bạch tiền bối vẫn luôn lấy làm tự hào đây sao? Trước kia, Bạch tiền bối tiện tay bẻ hai nhánh cây xuống khắc lên, rót linh lực vào là có thể biến vật thường thành thần vật, biến nhánh cây thành phi kiếm.
Chẳng lẽ Bạch tiền bối chuẩn bị biến khung máy bay này thành phi kiếm dùng một lần bản ?
Có phải là hơi khoa trương rồi không?
Có thể làm được như thế á?
Dùng kiếm gỗ biến thành phi kiếm dùng một lần cũng đã quá sức tưởng tượng rồi, nếu như cái xác máy bay to uỳnh này mà cũng có thể biến thành phi kiếm dùng lần được thì.... mẹ ơi, đúng là không tưởng mà!
Nói biến là biến, chỉ dựa vào tâm tình của Bạch tiền bối.
Chỉ thấy Bạch tiền bối khắc nốt phù văn sau cùng, thỏa mãn phủi tay, lại rót linh lực vào trong trận pháp, hoàn thành phi kiếm dùng một lần bản .
Toàn bộ xác máy bay phát ra tiếng u u, tựa như tiếng kiếm vang.
- Giống hệt như ta vẫn nghĩ, dễ quá. - Bạch tiền bối thỏa mãn phủi tay: - Thư Hàng, ngồi cho vững, chúng ta sắp xuất phát rồi!
Tống Thư Hàng vội vàng túm lấy ghế ngồi.
Bạch tiền bối bấm kiếm quyết, khẽ quát một tiếng: - Đi thôi!
Vèo!
Máy bay trực thăng lao ra cái vèo.
Cho dù đã mất cánh quạt, thiếu đủ thứ phụ tùng cần thiết. Nhưng khung máy bay đã bị Bạch tiền bối cải tiến này lại lên đường lần nữa.
Còn tốc độ thì nhanh hết đường nói.
- Ha ha ha ha, đã quá! - Bạch tiền bối dương dương đắc ý, sau đó lại cho thêm một cái trận pháp thanh phong gia tốc bản cải tiến, rồi rót linh lực vào: - Nhanh gấp !
Phi kiếm dùng một lần bản máy bay lại tăng tốc thêm lần nữa.... nhanh chóng đột phá vận tốc âm thanh.
Tống Thư Hàng thầm thở dài, thôi để cho Bạch tiền bối chơi cho đã đi cũng được.
Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường đang dần giảm tốc độ ngự kiếm phi hành của mình lại, tuy rằng khi nãy đã vượt qua chiếc máy bay kia rồi, nhưng tốc độ của máy bay kia giảm nhanh quá, khiến hắn không có chút cảm giác vui sướng khi thắng lợi gì cả.
Thất vọng quá đi mất, cho dù là máy bay trực thăng thì ít nhất cũng phải bay được tới tốc độ km/giờ chứ!
Mà cái người ở trong chiếc máy bay kia cũng thú vị lắm, đặc biệt là cái người ngồi ở đằng sau, còn mặc nguyên bộ đồ phi hành vũ trụ, trông ngố chết đi được.
Chẳng lẽ hắn cho rằng ngồi máy bay trực thăng cũng có thể bay lên vũ trụ chắc? Ha ha ha ha, buồn cười quá.
- Thôi vậy, lát nữa đi tìm một sân bay nào thử. Lần trước đua với máy bay chiến đấu xong, cảm giác đã không tả nổi! - Dương Vũ Tường đang chuẩn bị tăng tốc đi tìm mục tiêu tiếp theo để đua.
Đột nhiên.... Dương Vũ Tường cảm giác sau lưng có sự chuyển động.
Hắn quay phắt lại, sau đó, hắn nhìn thấy một hình ảnh mà cả đời này hắn cũng khó mà quên được.
Một cái máy bay... à mà không, chắc là máy bay trực thăng mới đúng? Đang lao tới gần chỗ hắn!
Tạm thời không bàn tới tốc độ, trọng tâm ở đây là tạo hình của cái máy bay này!
Cánh quạt, đuôi máy bay, khung đáp đều bị mất cả rồi, chỉ còn độc mỗi một cái thân, hơn nữa ngay cả kính chắn cũng không có! Ở sau đuôi thậm chí còn bốc khói nữa.
Thứ này mà vẫn có thể bay được à? Hơn nữa, tốc độ vẫn cực nhanh, tốc độ kia đã xêm xêm mã lực tới nơi rồi!
Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường há hốc mồm, thật muốn hỏi chiếc máy bay này một câu: Xin hỏi ngài bay trên không oai vệ nhường ấy, rốt cuộc là dựa vào vật lý học hay là động lực học thế hả?
Nói thì chậm, nhưng diễn ra thì nhanh! Máy bay càng lúc càng gần, Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường há hốc mồm nhìn vào người trong máy bay.
Đó là một nam tử tuấn mỹ, đang giữ tư thế lái máy bay. Nhưng làm thế được cái quần gì, mấy công tắc dụng cụ trên máy bay đều hỏng cả rồi, cở bản chả làm được gì.
Gã trai trên ghế phụ lái thì không biết tại sao đã nằm ngất xỉu rồi.
Còn ở sau cùng, cũng là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất… là cái tên mặc đồ du hành vũ trụ kia.
Nam nhân tuấn mỹ đưa mắt nhìn Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường, sau đó cười hác hắc, hai tay gao nhau, tạo thành thủ ấn của một tu sĩ..
Tư thế này Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường rất quen thuộc, bởi vì hắn thường thích xài động tác này với người ta.
Giải thích: động tác này là động tác dùng khi hai vị tu sĩ đua xe... à không... đua phi kiếm với nhau. Không có tác dụng đặc biệt gì, chỉ nói cho đối phương biết - chú mày gà quá, có ngon thì đua với anh này!
Là động tác dùng để khiêu khích.
Người mặc áo phi hành gia ở phía sau thì quay sang nhún vai với Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường hãy còn đang há hốc mồm, sau đó cười gượng.
- Xế! Muốn đua với ta à? Đúng ý ta lắm! - Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường cười lạnh: - Ta là ngự kiếm đại hàn tam quan vương - Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường đây!
Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường chuẩn bị tư thế xuất phát trên phi kiếm, sau đó chờ máy bay kia tới gần.
Đợi khi chiếc máy bay kia tới sát bên cạnh, đứng song song với hắn, thì Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường hét to một tiếng, toàn lực thôi động phi kiếm!
Để cho ngươi biết bản lĩnh của ngự kiếm đại hàn tam quan vương ta, tới lúc đó ngươi sẽ biết được tốc độ giữa ta và ngươi chênh lệch cỡ nào!
Uả mà khoan?