Sau khi nghe Bạch tiền bối nói vậy thì hai mắt của Tống Thư Hàng sáng bừng: - Tiền bối chờ lát đã, để ta đi lấy dược liệu luyện chế khí huyết đan!
Chờ sau khi hắn lấy dược liệu tới thì Bạch Tôn Giả lại đi vào trong phòng luyện đan của Dược Sư với hắn.
Trong phòng có một số dược liệu mà Dược Sư chưa dùng hết, mấy loại nhiên liệu cần thiết khi luyện đan, và một lò luyện đan.
Lò luyện đan chia làm hai nữa nằm trên đất - theo như hắn nhớ thì lần trước, lúc ăn cơm trên mái nhà, Bạch Tôn Giả đã tháo lò luyện đan ra, đưa nửa dưới cho Đường Đường của Không Không đạo môn dùng để xào rau. Sau này mãi vẫn chưa có dịp gắn lại, nên cứ ném nguyên trong phòng luyện đan.
- Ha ha, ta lập tức ráp nó lại ngay. - Bạch Tôn Giả cười ngượng ngùng, vội bước lên ráp lò luyện đan lại.
Lò luyện đan vốn có thể tháo ra, nên không cần sợ Bạch tiền bối sẽ ráp hỏng lò luyện đan.
- Đúng rồi, Thư Hàng này, ngươi có biết khống hỏa quyết không? - Bạch Tôn Giả hỏi.
- Không biết. - Tống Thư Hàng lắc đầu - lúc trước Dược Sư tiền bối cũng có nói, đợi hắn trúc cơ thành công rồi thì sẽ dạy khống hỏa quyết và cách dùng lò luyện đan cho hắn, cũng sẽ dạy cho hắn cách luyện chế vài loại dược dịch.
Đợi khi nào Tống Thư Hàng học được cách luyện chế mấy loại dược dịch kia thì Dược Sư có thể chỉ cho hắn đường kiếm tài vật ở thế tục.
Nhưng sau khi Dược Sư đi xem bệnh giúp cho bạn của hắn xong thì một đi không trở về…. cũng chẳng có thời gian đâu mà dạy khống hỏa quyết cho Tống Thư Hàng.
- Ồ, không phải trước đây ta từng nghe có người trong nhóm nói là ngươi đang giúp Dược Sư hoàn thiện thối thể dịch bản mới à? Sao lại không biết được? - Bạch tiền bối có chút nghi hoặc.
Tống Thư Hàng cười gượng: - Bạch tiền bối ngươi không biết à? Ta không phải dùng lò luyện đan để luyện thối thể dịch.
Nói ra thì, từ khi hắn nghênh đón Bạch Tôn Giả tới nay, hắn chưa luyện thối thể dịch ở trước mặt Bạch tiền bối bao giờ!
Bạch tiền bối tò mò hỏi: - Vậy ngươi luyện chế thối thể dịch kiểu gì thế?
Tống Thư Hàng chỉ vào cái nồi lẩu với bếp điện ở trong góc phòng luyện đan: - Dùng mấy thứ đó để luyện đấy, hắc hắc.
- Đấy không phải cái nồi dùng để ăn lẩu à? - trong mắt của Bạch tiền bối lộ ra vẻ hiếu kỳ, nói: - Thú vị lắm, đợi chúng ta luyện khí huyết đan xong, nếu như vẫn còn thời gian thì ngươi dùng bếp điện luyện thối thể dịch cho ta xem thử một lần đi.
- Được thôi.
- Bẩt quá… nếu như ngươi không biết khống hỏa quyết thì sẽ hơi phiền. khác với chưởng tâm lôi, không phải là loại pháp thuật dễ dàng nắm giữ đâu. - Bạch Tôn Giả nhíu mày nói.
- Tiền bối, chỗ ta có một món pháp khí khống hỏa đây. - Tống Thư Hàng lấy cái quạt ngự hỏa ba sao sạc điện ra.
- Pháp khí khống hỏa à? Ồ, loại pháp khí này của ngươi có hình dạng lạ thật đấy. - Bạch tiền bối đưa tay nhận lấy pháp khí khống hỏa của Tống Thư Hàng, bắt đầu nghiên cứu nó: - Dùng như thế nào?
Tống Thư Hàng chỉ vào cây quạt, nói với Bạch Tôn Giả: - Tiện lắm, ấn cái nút màu đỏ đó là có thể khống chế tăng cường cường độ của ngọn lửa, có thể tăng cường tổng cộng sáu lần, còn cái nút màu xanh lam kia là giảm nhiệt độ. Cái ở giữa là nút tắt mở, đồng thời có thể dựa vào màu sắc đậm hay nhạt mà xem mức năng lượng dự trữ ở trong quạt ngự hỏa ba sao.
- Năng lượng dự trữ à, thứ này không dùng linh thạch làm nguồn năng lượng sao? - Bạch tiền bối tò mò hỏi tiếp.
Tống Thư Hàng nói: - Không cần linh thạch, dùng điện đó, nó có thể sạc điện. Nghe nói là do Dược Sư tiền bối và người khác cùng nghiên cứu chế tạo ra, bởi vì linh thạch là nguồn năng lượng không thể tái sinh, cho nên bọn họ mới nghiên cứu ra cách dùng điện để thay thế linh thạch.
- Hóa ra là vậy…. để ta thử xem. - Bạch tiền bối cười ha hả, sau đó hắn phẩy tay điểm một cái về phía lò luyện đan.
Bên dưới lò luyện đan có một số vật thể màu đen, không phải là than, cũng không rõ là thứ gì, dù sao thì nó là nhiên liệu mà Dược Sư dùng để luyện đan.
Trên ngón tay của hắn lăng không xuất hiện một đốm lửa, thắp cái nhiên liệu màu đen kia lên.
Sau đó, hắn mở cái quạt ngự hỏa ba sao lên, ấn nút màu đỏ quạt nhẹ một cái.
Ngọn lửa lập tức bùng lớn lên.
Lại quạt thêm một cái, ngọn lửa lại mãnh liệt hơn.
Sau khi quạt liên tục sáu lần, màu sắc của ngọn lửa bên dưới lò luyện đan đã gần biến thành màu trắng, sắp đạt tới độ rồi.
Tiếp theo, Bạch tiền bối lại ấn cái nút màu xanh, lại quạt sáu cái. Màu của ngọn lửa giảm nhanh xuống, biến lại thành đỏ sậm như bình thường.
- Tiện thật đấy, Dược Sư đã thành công kết hợp vật phẩm của tu sĩ với khoa học kỹ thuật hiện đại ngày nay lại với nhau rồi. - Bạch tiền bối cảm thán.
Đúng vậy, Dược Sư tiền bối rất tài giỏi.
Nhưng đã là pháp khí mà còn phải nạp điện, nghe cứ thấy sao sao ấy. Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
- Bạch tiền bối, chúng ta đi luyện chế khí huyết đan đi nhé… Á? - khi Tống Thư Hàng quay sang nhìn Bạch tiền bối thì hắn lập túc cứng đờ.
Chỉ thấy, không biết từ khi nào, Bạch tiền bối đã tháo banh chành cái quạt ngự hỏa ba sao kia ra.
Chỉ mới có một thoáng thôi mà cây quạt ngự hỏa ba sao đã bị Bạch tiền bối tháo ra thành mấy phần rồi.
- Hóa ra là vậy, đúng là thiên tài. Kết hợp pháp khí và khoa học kỹ thuật một cách hoàn mỹ, phải khen tiểu Dược Sư một phen mới được. - Bạch tiền bối lẩm bẩm.
Sau đó, hình như hắn nghe được tiếng Tống Thư Hàng gọi nên ngẩng đầu nhìn Tống Thư Hàng.
- Ái chà, ha ha ha, ta quen tay nên tháo nó ra mất rồi… - Bạch Tôn Giả làm ra vẻ vô tội.
Tống Thư Hàng lặng yên nhìn quạt ngự hỏa ba sao đã bị tháo bung ra.
- Đừng lo, ta sẽ ráp nó lại ngay ấy mà. Thứ này không giống với mấy món đồ điện bình thường, nó có chứa kết cấu của pháp khí, bỏ ra vài giây là ráp lại được ngay ấy mà! Chắc chắn không thành vấn đề đâu. - Bạch tiền bối nói với vẻ mặt tự tin lắm lắm.
Bạn- đ-a-ng đọc truyện tại iREAD.vn-….
Một phút sau.
Bạch tiền bối đắc ý đưa quạt ngự hỏa ba sao đã được ráp lại nguyên vẹn cho Tống Thư Hàng xem: - Sao hả, đâu lại vào đấy rồi nhé! Ta đã nói là tuyệt đối không có vấn đề gì đâu mà!
- Tiền bối lợi hại thật đấy! - Tống Thư Hàng tranh thủ nịnh nọt một câu: - Thế chúng ta thử xem công năng của nó có ổn hay không nhé?
- Đương nhiên! - Bạch tiền bối ấn cái nút màu đỏ, phẩy nhẹ một cái về phía lò luyện đan! Màu sắc của ngọn lửa tăng thêm một chút, biến thành màu đỏ thẫm.
Quạt thêm cái nữa, màu của ngọn lửa lại tăng thêm, biến thành màu đỏ cam.
Sau khi quạt đủ sáu cái thì ngọn lửa đã biến thành màu trắng.
Hiếm khi đồ mà Bạch tiền bối sửa lại vẫn có thể dùng được, lại còn không xảy ra vấn đề gì nữa!
- Tiền bối lợi hại quá! - Tống Thư Hàng giơ ngón tay cái lên. Xem ra, nếu như món đồ điện đó có liên quan tới pháp khí thì Bạch tiền bối có thể sửa nó một cách hoàn mỹ!
- Ha ha ha. Đương nhiên rồi. - Bạch tiền bối lại nhấn cái nút màu xanh, phẩy nhẹ một cái về phía lò luyện đan, muốn hạ nhiệt độ của ngọn lửa xuống.
Một cái!
Ngọn lửa…. vẫn hừng hực như cũ.
Ngọn lửa màu trắng kia vô cùng chói mắt.
Ủa? - Bạch tiền bối lại ấn cái nút màu xanh lần nữa, quạt mạnh một cái…
Ngọn lửa lay lắt mấy cái.
Ngọn lửa màu trắng thật sự rất đẹp.
Bạch tiền bối quạt cật lực - ngọn lửa vẫn cứ trơ trơ ra đó.
- Ha ha, ha ha. - Bạch Tôn Giả xấu hổ gãi đầu: - Hình như ta lắp hỏng chức năng giảm nhiệt độ rồi.
Tống Thư Hàng: - ….
- Không sao, ta nhất định sẽ sửa cây quạt này lại như cũ. Không sửa được thì chờ Tiểu Dược Sư về lại bảo hắn sửa cũng được! Giờ để ta dạy khống hỏa quyết cho người đi vậy, so với pháp khí khống hỏa thì khống hỏa huyết hữu dụng hơn nhiều. Nó theo suy nghĩ của ngươi, chỉ cần ngươi hạ một ý niệm trong đầu, muốn lửa lớn thì sẽ lớn, muốn nhỏ thì sẽ nhỏ, tiện hơn mấy cái pháp khí khống hỏa nhiều! - Bạch tiền bối nói xong, dùng hai tay ấn pháp quyết.
Ngọn lửa bên dưới lò luyện đan lập tức nhỏ xuống, cuối cùng biến thành màu đỏ bình thường.
Bạch tiền bối đắc ý hỏi: - Sao hả, vẫn là khống hỏa quyết tốt hơn đúng không? Pháp bảo dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân thôi!
- Tiền bối nói đúng lắm. - Tống Thư Hàng nói.
Mặc dù pháp khí khống khỏa rất tốt, nhưng khống hỏa quyết lại càng có sức hấp dẫn hơn, khống hỏa quyết và pháp khí khống hỏa so ra thì cũng giống như pháp thuật bắn cầu lửa với súng ngắn.
- Để ta dạy ngươi khống hỏa quyết! - Hai mắt của Bạch tiền bối sáng ngời, vui vẻ nói.
….
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Nháy mắt đã đến nửa đêm về sáng rồi.
Quý ngài buôn người Tào Đức Liên đã tới được địa điểm sau cùng mà hắn định sẵn, là thành phố Văn Châu, cách khu Giang Nam những bốn trăm cây số.
- Hắc hắc, tới đây rồi thì dù người quen của tiểu hòa thượng ngươi có giỏi bằng trời đi nữa thì cũng đừng hòng tìm được ngươi về. - Tào Đức Liên đắc ý nghĩ thầm.
Mặc kệ lý do tiểu hòa thượng này muốn bán mình cho hắn là gì, chẳng sao hết. Tiếp theo, chỉ cần bán được tên nhãi này, kiếm được một mớ tiền thì hắn đã có thể rửa tay, không làm nữa rồi.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, thông qua kính chiếu hậu, Tào Đức Liên phát hiện tiểu hòa thượng kia đang chắp hai tay, vừa giống đang tụng kinh, lại giống như đang nằm ngủ.
- Hửm, Tào thí chủ, chúng ta đến rồi đấy à? - tiểu hòa thượng Qủa Qủa mở to hai mắt, nhìn Tào Đức Liên.
- Chúng ta sắp tới rồi, ha ha ha. - Tào Đức Liên cười gian.
Tiếp theo, hắn tự tay đóng hết cửa sổ trên xe lại.
Cuối cùng, hắn mở chốt điều hòa ra.
Bên trong điều hòa có gió nóng phả ra… nhưng thứ nó phả ra không chỉ là gió nóng, mà còn có một số khí thể đặc chế, chỉ phát ra mùi thoang thoảng cực nhạt.
Đó là kết quả sau khi Tào Đức Liên sửa lại điều hòa, thứ phả ra là một loại hơi gây mê. Hơi gây mê này là hắn đặc biệt nhờ người quen tìm mua giúp, hiệu quả cực tốt.
Trong nháy mắt khi khí thể này được phóng ra thì Tào Đức Liên đã lén dùng ống tay áo che miệng và mũi của mình lại. Hắn đã sớm thử qua rồi, cho dù là đàn ông trưởng thành cũng sẽ gục ngay trong vòng mười giây.
- Một, hai, ba,…năm, sáu… chín, mười! - Tào Đức Liên đếm thầm trong lòng, đồng thời cũng quay đầu lại nhìn tiểu hòa thượng.
Chỉ thấy tiểu hòa thượng lại gục đầu xuống, hai tay chắp lại, xem ra đã ngủ thiếp di rồi.
- Xong rồi. - Tào Đức Liên nghĩ thầm trong bụng.
Hắn vẫn dùng ống tay áo để che miệng và mũi lại, ở trên ống tay áo của hắn có cơ quan, bên trong có chứa thuốc giải để giải trì hơi gây mê.
Chừng năm phút sau, Tào Đức Liên lái xe đến một bãi đổ xe không người, dừng xe lại.
Sau đó, hắn tắt điều hòa, hạ cửa kính xe xuống.
- Suôn sẻ quá. - Tào Đức Liên lẩm bẩm.
Những năm phút thế này, chắc tiểu hòa thượng kia đã sớm ngủ rồi.
Đúng rồi, phải lấy bốn ngàn trên người tiểu hòa thượng này lại cái đã, bốn ngàn đồng chứ ít ỏi gì!
Hắn đi tới bên cạnh tiểu hòa thượng, gió tay mò túi tiền trên người của tiểu hòa thượng.
Lúc trước hắn thấy tiểu hòa thượng nhét tiền vào cái túi này.
Bốp!
Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ xíu mềm mềm đột nhiên giơ ra, đập tay của Tào Đức Liên một cái.
- Tào thí chủ, ngài đang làm gì thế? - tiểu hòa thượng mở mắt ra, đôi mắt trong veo, sáng ngời.
Tào Đức Liên sợ hết hồn - ôi mẹ ơi, chuyện gì thế này. Sao tiểu hòa thượng này còn tỉnh nữa?
Chẳng lẽ cái hơi gây mê của mình có vấn đề gì rồi à?
Lúc này, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu của Tào Đức Liên chính là muốn mở điều hòa lên lần nữa, rồi ngửi thử xem có phải là hơi gây mê này bị quá hạn sử dụng hay không…