Trong mấy phim điện ảnh bi kịch thì hay dùng một loại thủ pháp thế này để nhấn mạnh vào sắc thái bi kịch của nhân vật trong phim - ví như, khi các nhân vật trong phim vượt qua muôn vàn khó khăn, giải quyết vô số chướng ngại, rốt cuộc tìm được đường sống trong chỗ chết, bò ra từ mấy nơi như lòng đất, bẫy rập, hiện trường tai nạn.
Thì thứ nghênh đón bọn họ cũng là thiên đàng thật sự - đột nhiên xuất hiện một màn đạn bắn tới như mưa, hoặc là một cây búa, một ánh dao thần bí lóe lên, thậm chí là một khối thiên thạch rơi thẳng xuống tiêu diệt thế giới, tiễn gót mấy nhân vật đáng thương này lên thiên đường miễn phí…
Sau đó người xem chỉ cảm thấy hụt hẫng đủ kiểu, cảm giác mấy nhân vật này thảm quá là thảm….
Lão Lữ lúc này cũng bị dán cái mác bi thảm y hệt mấy nhân vật đó.
Hắn cắn răng, gắng gượng dùng nghị lực và tôn nghiêm của một người đàn ông, dùng chiêu cắt đuôi lần nữa, bẻ tay lái chạy xe qua một khúc cua hình chữ U.
Lúc này, toàn thân lão Lữ rệu rã, nhưng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tiếp theo…. Thứ xuất hiện trước mắt ông bây giờ không phải con đường cái rộng thênh thang, mà là một khúc cua hình chữ U ở hướng ngược lại, còn đáng sợ hơn nữa.
- Mẹ nó! Chết rồi! - lão Lữ kêu thảm một tiếng.
Bởi vì lần này ông chẳng còn hơi sức nào mà làm cho xe đẩy bẻ cua được nữa - Dù cho eo của ông ông không bị đau thì cũng không thể làm được.
Tưởng xe đẩy là xe thể thao thật đấy à? Dù có độ lên cho nó chạy được với vận tốc km thì nó vẫn chỉ là xe đẩy mà thôi. Đủ loại tính năng như lái xe, bẻ lái, phanh các kiểu, đều không thể so được với xe thể thao mà.
- Lão Lữ, đừng bỏ cuộc! - Ba Tống hét lên, ông hận không thể leo lên phía trước để thay cho lão Lữ - nhưng thực tế, dù ba Tống có lên thay thì cũng chả được tích sự gì, dù kỹ thuật của ông có tốt đến đâu đi nữa thì cũng không thể thay đổi được sự thật là xe đẩy sắp rơi xuống núi.
Lão Lữ chỉ miễn cưỡng làm động tác bẻ tay, nhưng chẳng có chút hiệu quả nào.
….
Sau lưng, xe thể thao do ba cô nàng kia lái đang giảm tốc độ để vượt qua khúc cua thứ nhất một cách êm đẹp.
Tiểu Mạch Tuệ nhìn chiếc xe máy kéo ở khúc cua thứ hai, nói với giọng điệu tiếc nuối: - Ai, tiếc quá, chiếc xe máy kéo kia đã qua được khúc cua thứ nhất rồi.
- Không sao cả. Có thể chụp được ảnh của nó ở khúc cua thứ hai là rồi. - Cô nàng thời thượng Arthur kia nói.
Sau đó, ba chiếc xe thể thao tiếp tục giảm tốc độ, chuẩn bị vượt qua khúc cua thứ hai.
Đồng thời, các cô cũng mở camera hành trình lên. Chuẩn bị chụp lại cảnh tượng mang tính lịch sử khi chiếc xe thần kia chạy với tốc độ hơn km để vượt qua khúc cua hình chữ S nối tiếng này từ ba gốc độ khác nhau.
Nhưng đúng lúc này, chiếc xe kéo thần trước mắt các cô chỉ hơi ngoảnh một cái cho có ở khúc cua thứ hai… sau đó, chiếc xe kéo thần kia lao thẳng tắp vào rào chắn bảo hộ trên đường!
Rầm!
Rào chắn vốn cứng rắn, nay bị chiếc máy kéo với tốc độ hơn km đâm sầm vào thì lại yếu xìu chẳng khác nào đồ nhựa, bị đâm gãy ra.
Máy kéo phóng cái vèo, lao xuống triền núi, sau đó lăn bình bịch xuống phía dưới!
Ba cô nàng kia thấy màn này thì vội vàng phanh lại.
Lốp xe thể thao cà trên mặt đường tạo thành thanh âm vô cùng chói tai, sau đó cả ba chiếc xe thể thao đều ngừng lại ở bên đường.
- …. - Tiểu Mạch Tuệ ngây người.
- ….. - Cô nàng thời thượng Arthur kia cũng ngây người.
- …. - Triệu Nhã Nhã cũng ngây người cả buổi trời, sau đó cô vội vàng chui ra khỏi xe, hoảng hốt chạy về phía máy kéo lăn xuống.
Phải biết là ba Tống còn đang ở trên đó đấy!
Tiểu Mạch Tuệ và Arthur cũng chạy ra khỏi xe, chạy theo ngay sau lưng Triệu Nhã Nhã.
Ba cô gái chạy đến chỗ rào chắn bị vỡ, nhìn xuống phía dưới.
Lúc này, máy kéo giống như một con rùa đen, nằm chỏng chơ ở bậc ruộng thứ ba trên vách núi. Bốn bánh vẫn còn quay đều quay đều.
Ba người trên xe máy kéo đều bị đè ở dưới xe. Sống chết không rõ.
- Dượng ơi, dượng ơi! - Triệu Nhã Nhã kêu to, đồng thời vội vàng móc điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho mẹ Tống.
Đúng lúc này, giọng của ba Tống vang lên ở phía sau đầu máy kéo: - Khụ khụ khụ! Lão Lữ ông là cái đồ chết giẫm, tôi không để yên cho ông đâu, nói một câu nghe xem nào, ông còn sống không đấy?
Sau đó, chỉ thấy có hai bóng người leo ra từ trong thùng xe lật ngược kia.
Một người đeo kính mắt, chính là ba Tống với khí chất văn nhân.
Một người là Lữ Thiên Hữu lưng hùm vai gấu.
Trên người bọn họ chỉ bị dơ một chút, nhìn qua không thấy bị thương gì!
- Ba, ba không sao chứ? - Lữ Thiên Hữu quát lớn.
- Không sao làm sao được, ôi mẹ ơi, mau đỡ bar a đi, eo của ba đau chết đi được. - Ở vị trí đầu xe kéo vang lên tiếng kêu la thảm thiết của lão Lữ.
Ba Tống và vội vàng chạy tới chỗ đó.
Lúc này đầu xe máy kéo cũng bị cong lên, hở ra một đoạn với thân xe.
Mà lão Lữ lúc này đang nằm lọt thỏm ở trong cái khe đó.
Ngoại trừ khi nãy bị trật eo ra thì lão Lữ cũng không bị xây xát gì.
Bất quá mấy thứ nằm trong ngăn kéo ở bên cạnh lão Lữ đều bị đổ hết ra ngoài.
Hơn nữa, mấy thùng dầu mà Tống Thư Hàng bỏ lên đều lăn lông lốc khắp nơi. Còn khối thiên thạch lớn thật lớn kia thì bị chiếc xe kia đè mạnh lên, đã bắt đầu xuất hiện kẽ nứt….
Ba Tống và Lữ Thiên Hữu cùng phối hợp, kéo lão Lữ ra từ dưới chiếc xe trước.
Truyện -được b-iê-n tập tại iread.vn-May mà không có ai bị thương.
…..
- May quá, ba người chúng ta đều bình an vô sự cả. - lão Lữ thấy ba người đều bình an thì ngượng ngùng cười nói.
- Không chết xem như ông mạng lớn, nếu như không phải ông nhất quyết lái xe kéo thì cũng không gây ra nhiều chuyện như thế. - ba Tống hung hăng trừng mắt nhìn lão Lữ một cái.
Lúc bọn họ nói chuyện, ba Tống nhớ lại một đoạn ký ức mơ hồ lúc xe máy kéo lao ra khỏi đường.
Ông hãy còn nhớ loáng thoáng lúc máy kéo lao ra thì hình như có thứ gì đó trên thân xe lóe lên sáng chói!
Sau đó, ba Tống cảm giác mình rơi xuống mặt đất. Nhưng lạ thay, ông lại không thấy chấn động mạnh gì cả!
- rõ ràng bọn họ đã rơi từ trên đường xuống tầng thứ ba trên triền núi, mỗi tầng cao chừng năm mét, ba tầng tức là phải mười lăm mét.
Rơi xuống tù nơi cao như thế, lại thêm chiếc xe máy kéo này đè lên. Nếu là bình thường thì ba người chết chắc rồi! Nhưng bây giờ, ngoại trừ trên người hơi bẩn một chút ra thì bọn họ không hề bị xây xát gì cả!
- Dượng, dượng ơi! Dượng có sao không? - Đúng lúc này, một giọng nữ truyền tới từ con đường bên trên.
Ba Tống ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Triệu Nhã Nhã đang đứng gọi ông.
Lúc nãy Triệu Nhã Nhã cũng bị dọa sợ hết hồn, nếu như không phải mấy tầng ruộng bậc thang này hơi cao thì cô đã sớm nhảy xuống bên dưới kiểm tra toàn thân cho bọn họ rồi, dù sao cô cũng học y mà.
- Hả? Nhã Nhã, sao cháu lại ở đây? - Ba Tống hỏi ngược lại, nói xong, ánh mắt của ông liếc tới ba chiếc xe thể thao đỗ ở ven đường, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Hóa ra mấy chiếc xe thể thao khi nãy chạy theo máy kéo của lão Lữ là mấy đứa Nhã Nhã à?
Vậy nên ông mỉm cười vẫy tay với Triệu Nhã Nhã, nói: - Mọi người không ai bị gì hết, Nhã Nhã cháu đừng có lo!
Triệu Nhã Nhã lại hỏi: - Dượng à, cần cháu gọi điện thoại cho cô không ạ?
- Đừng vội, đừng gọi vội thế. Cứ gọi cho thằng nhóc Thư Hàng trước, bảo nó mang một sợi dây thừng dài dài tới đây trước, để kéo dượng với bác Lữ lên cái đã. - Ba Tống cười rồi lớn tiếng trả lời.
Sau đó, ba Tống nhìn chiếc máy kéo đang nằm chỏng vó như một con rùa bị lật…. Đoán chắc phải cần tới xe cần cẩu to thật to mới có thể kéo được chiếc máy kéo này lên ấy chứ.
Nói ra thì chiếc xe này nhất định là đã được cải tạo rồi, không biết thằng nhóc Thư Hàng kia lấy được từ chỗ nào nữa?
Nếu như nó mượn từ chỗ nào đó, lỡ như hư thì phải làm sao bây giờ?
Ông biết kiếm đâu ra một chiếc máy kéo chạy được với vận tốc km trả cho người ta đây. Ba Tống rầu thúi ruột.
….
- Thư Hàng về nhà rồi ạ? - Triệu Nhã Nhã mở điện thoại lên, lập tức gọi ngay cho Tống Thư Hàng.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
- Uả? chị Nhã Nhã, chị tìm em có việc gì thế? - tiếng của Tống Thư Hàng vang lên.
- Thư Hàng, em mau kiếm một sợi dây thừng đài một chút đi, tốt nhất chọn sợi nào dài chừng ba mươi thước gì đó, sau đó đem tới trên Ngưu Đỉnh Sơn ở sau nhà em. Cứ đi men theo đường là gặp được chị thôi, có việc cần dùng gấp đây. Triệu Nhã Nhã nói liên thanh.
- Đường trên Ngưu Đỉnh sơn á? Chị Nhã Nhã cũng ở đây à? - Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi: - Xảy ra chuyện gì mà cần sợi dây thừng dài như thế hả chị?
- Bác Lữ lái xe kéo chở dượng lao xuống triền núi, bây giờ đang mắc kẹt ở đoạn bậc thang trên triền núi, chỗ này hơi cao, bọn họ không bỏ lên được. - Triệu Nhã Nhã trả lời.
- Gặp tai nạn rồi à? Có ai bị làm sao không? - Tống Thư Hàng vội hỏi.
- Nhìn có vẻ như mọi người vẫn ổn, nhưng chưa kiểm tra kỹ càng, đợi kéo bọn họ lên rồi xem lại sau. - Triệu Nhã Nhã nói.
- Em tới ngay đây. - Tống Thư Hàng đáp, sau đó cúp điện thoại.
…
- Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới mà! - Tống Thư Hàng thở dài, sau đó thân thể lướt lên. Bởi vì lo cho an uy của cha, nên tốc độ của thân pháp 'quân tử vạn lý hành' của hắn bất giác lại nhanh hơn một bậc.
Hai mươi phút sau, hắn đã đi tới hiện trường xảy ra vụ việc.
Từ xa, hắn đã thấy ba chiếc xe thể thao đỏ, xanh, trắng dừng lại ở ven đường.
Còn Triệu Nhã Nhã thì đứng sát rào chắn, nhìn về phía bác Lữ và ba Tống đang sửa sang lại đồ đạc chỗ chiếc xe bên dưới.
Hai người khác thì vào trong xe tránh nóng rồi.
Tống Thư Hàng bước chậm lại, dùng tốc độ chạy của người bình thường chạy về phía Triệu Nhã Nhã, gọi cô thật lớn: - Chị Nhã Nhã, ba em và bác Lữ đâu?
- Thư Hàng, rốt cuộc em cũng tới rồi. - Triệu Nhã Nhã chỉ vào phần rào chắn bị đụng gãy, nói: - Dượng và mọi người ở bên dưới đấy…. ủa, Thư Hàng, dây thừng đâu? Sao em lại đi tay không tới đây thế này?
- Lúc chị gọi điện thì em đang ở gần đây rồi, nên chạy thẳng tới luôn. Hôm nay ba em với bác Lữ có uống chút rượu, sau đó lái xe kéo ra, em lo lắng nên chạy theo phía sau. - Tống Thư Hàng cười khổ nói.
ở trước mặt Triệu Nhã Nhã, hắn chỉ đành phải nói thật, chẳng qua là giấu chuyện thật ra mình dùng thân pháp 'quân tử vạn lý hành' để chạy đến đây mà thôi.
- Thôi vậy, giờ chỉ còn nước gọi điện thoại cho cứu hộ, để bọn họ giúp cứu người, tiện đường kéo cả máy kéo lên mà thôi. - Triệu Nhã Nhã nói.
Tống Thư Hàng vội nói: - Không cần đâu, chị Nhã Nhã, máy kéo thì em có thể tìm được đến kéo lên giúp được. Em có một người bạn chuyên xử lý mấy chuyện thế này. Còn ba và mọi người thì…. Em xuống đó đưa họ lên trước cũng được.