Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

yên tâm, để ta làm mai!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong màn khói trắng bao phủ, ánh mắt của Chu Ly bình tĩnh nhìn Đậu Đậu: - lấy trộm tài khoản?

- Đúng vậy, hãy tin ta! Từ trước đến nay, đều là Âu Dương tiên tử nói chuyện với ngươi ở trên mạng. Ta chỉ xem nội dung nói chuyện của các người thôi là cũng thấy buồn nôn rồi, sao có thể nói chuyện cùng một người đàn ông như ngươi chứ? - Đậu Đậu lớn tiếng nói, vì nghĩ cho trinh tiết của mình, nó cảm thấy mình phải công bố sự thật này ra mới được!

- Ha ha ha ha. - Làn khói bao phủ trên mặt Chu Ly càng ngày càng dày, hắn cười một tràng thảm thiết: - Đậu Đậu à, không cần an ủi ta đâu.

- Cái gì??? - Đậu Đậu nghi hoặc.

Trong mũi của Chu Ly lại phun ra một làn khói trắng: - Thật ra, ta nghĩ kỹ lại rồi, ngươi nói cũng đúng lắm. Một gã đàn ông, cả ngày chạy đuổi theo chó kinh ba khắp thế giới giống như ta, làm gì có người con gái nào thích nổi?

- Chu Ly, ngươi coi thường sức hấp dẫn của bản thân quá rồi, đã có một vị tiên tử yên lặng đợi chờ ngươi như vậy thật đấy! Nếu như không tin thì ngươi có thể nhắn tin hỏi cô ấy mà!- Đậu Đậu gào lên thật to: - Ngươi xem, bây giờ di động của ta bị hỏng rồi, người cũng bị ngươi trói lại. Bây giờ ngươi mau gửi tin nhắn cho ‘cục cưng’ nhà ngươi đi, nếu như cô ấy trả lời, không phải chứng minh những gì ta nói là thật à?

Bàn tay cầm tẩu thuốc của Chu Ly cứng đờ lại, hình như trong mắt có thêm vẻ chờ mong.

Sau đó, hắn lấy di động của mình ra, dè dặt gửi cho đối tượng của mình một câu: - Có ở đó không?

Chu Ly chưa từng như bây giờ, gửi một tin nhắn bình thường như thế thôi mà cũng lo lắng và kích động đến nhường này.

Tin nhắn gửi đi rồi!

Năm phút sau…

Trong phần mềm chat, tài khoản của Âu Dương tiên tử vẫn ở trạng thái online, nhưng chưa trả lời tin nhắn.

Rõ ràng lúc trước, nếu cô mà online, trong vòng năm phút nhất định sẽ trả lời tin nhắn, cho dù chỉ là một cái icon mỉm cười.

- Ha ha. - Chu Ly cười khan một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Đậu Đậu, mũi và miệng lại phun ra hai luồng khói thuốc. Quả nhiên là Đậu Đậu nó đang chọc mình mà!

Đậu Đậu: - …

Thật là oan uổng cho bản cẩu cẩu mà!

- Đúng rồi, gọi điện thoại! Ngươi có số điện thoại của cô ấy đúng không. Gọi điện thoại hỏi rõ thẳng mặt đi! - Đậu Đậu kêu to.

Lần này Chu Ly không nói gì nữa. Hắn lặng lẽ mở danh bạ điện thoại ra, tìm số của ‘Âu Dương Viện’ rồi bấm gọi.

Tiếp theo, bên trong truyền đến tiếng đàn quen thuộc.

Tiếng đàn vang lên hết lần này tới lần nọ, nhưng mãi mà không có ai nghe máy cả!

- Ha ha. - Chu Ly lại rít một hơi thật dài rồi phun khói ra. Lần này, không chỉ miệng và mũi, thậm chí ngay cả trong lỗ tai cũng phun khói trắng ra, thoắt cái đã che kín mặt mũi của hắn.

Đậu Đậu lập tức muốn khóc quá đi mất.

Đúng là oan uổng cho bản cẩu cẩu quá, oan quá đi mất, oan không còn đường nào để nói!

Đúng là đệch Tống Thư Hàng mà, sao có thể xảy ra chuyện thế này kia chứ! (Tống Thư Hàng chửi đậu mẹ đậu con, nó thì chửi đệch Tống Thư Hàng)

Ta không muốn nói chuyện yêu đương với Chu Ly đâu, tuyệt đối không muốn đâu! Ai đến cứu ta đi!

….

Đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người từ xa bay nhanh về phía nhóm người Đậu Đậu, tiểu hòa thượng và Chu Ly.

- Ơ? Đậu Đậu, các ngươi bị bắt rồi đấy à.- đạo thân ảnh lập tức ngừng kiếm lại, mỉm cười nói.

Chính là Bạch Tôn Giả vừa mới đuổi tới nơi.

Bạch Tôn Giả tất nhiên cũng quen biết Chu Ly, nên sau khi hắn dừng lại xong thì mới trêu ghẹo.

Đậu Đậu ngửa đầu lên, nhìn Bạch Tôn Giả một cái - quả nhiên, suốt đoạn đường này mình và tiểu hòa thượng toàn gặp chuyện xúi quẩy như thế là vì Bạch Tôn Giả đang đuổi theo ở đằng sau.

Nhưng cho dù là ai đến cũng được, chỉ cần có thể cứu nó là được rồi.

- Bạch tiền bối!- Đậu Đậu gào lên thật to: - Cứu ta với!

Bạch Tôn Giả cười nói: - Cứu ngươi á? Ta đến để bắt ngươi về mà.

- Bắt ta về cũng được nữa, dù ngài xử lý ta kiểu gì cũng được hết! - Đậu Đậu gào to.

Bạch Tôn Giả nhíu mày: - Xảy ra chuyện gì à?

Mũi miệng Chu Ly phèo một cái, phun ra một luồng khói thật dày, hắn há to miệng, nhưng không nói được câu nào.

- Đậu Đậu? Ngươi lại gây ra họa gì à? - Bạch Tôn Giả nhìn Đậu Đậu hỏi.

Đậu Đậu cũng há hốc mồm - nhưng là vì nó không biết phải bắt đầu nói từ đâu.

- Vị tiền bối này, chi bằng để cho ta kể đi!- Lúc này, thiếu nữ bắt yêu vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh Chu Ly giơ tay nói.

Sau đó, cô bắt đầu vui vẻ giải thích nguyên nhân kết quả mọi việc cho Bạch Tôn Giả nghe.

….

- Đậu Đậu, tối nay về nhà dùng bút viết một bức thư nhận lỗi dài một nghìn chữ cho ta. Ta sẽ đích thân chuyển cho Chu Ly tiểu hữu. - Bạch Tôn Giả thản nhiên nói.

Đậu Đậu nuốt nước bọt - bảo nó dùng chân chó viết một nghìn chữ? Nói đùa gì vậy, chân chó kiểu này cầm bút thế nào được?

Nó vừa định phản bác lại, nhưng nhìn thấy bẻ điềm tĩnh như không trên mặt Bạch Tôn Giả, thì không biết tại sao, đột nhiên nó chẳng có chút tâm tư phản kháng nào nữa nữa.

- Ngoài ra… Chu Ly tiểu hữu này, cho ta xem điện thoại di động của ngươi một chút nhé.- Bạch Tôn Giả giơ tay ra rồi nói.

Chu Ly vội vàng tắt tẩu thuốc, sau đó dè dặt đưa điện thoại di động của mình cho Bạch Tôn Giả.

Suốt toàn bộ quá trình hắn cũng không dám nhìn thẳng vào Bạch Tôn Giả— lãnh đạo của hắn là Hoàng Sơn Chân Quân là tấm gương, minh họa sống động cho tất cả mọi người biết về mị lực của Bạch Tôn Giả.

Bạch Tôn Giả mở điện thoại của Chu Ly ra, nhìn qua một lượt, sau đó hỏi: - Đối tượng của ngươi là người của môn phái nào?

- Là đệ tử Bạch Vân thư viện, Âu Dương Viện dạy ngọc cầm.- Chu Ly cứng ngắc nói ra cái tên này.

- Bạch Vân thư viện à, có ấn tượng, chờ chút nhé. - Bạch Tôn Giả mở điện thoại của mình ra, tìm trong danh bạ.

Một lúc sau, hắn gọi cho một thuê bao điện thoại — từ khi Bạch Tôn Giả quyết định mở cuộc đua xe kéo thì đã bắt đầu thu thập số liên lạc của một số lão đạo hữu của mình rồi.

Truyện được -cập nhật n-ha-nh nhất tại iread.vn-Đúng lúc trong số những người bạn đó có một người ở Bạch Vân thư viện.

Sau khi điện thoại được kết nối, Bạch Tôn Giả hỏi ngay: - Alo, là Hằng Hỏa chân quân đúng không?-

- Ồ, là Bạch tiền bối đấy à, tìm ta có việc gì sao?- Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói vô cùng nho nhã lễ độ.

- Hằng Hỏa chân quân này, trong Bạch Vân thư viện của các ngươi, có một vị nữ tu dạy Ngọc Cầm tên là Âu Dương Viện phải không?

- À, ngươi nói là giáo viên Âu Dương Viện đấy à? Ngài tìm cô ấy có việc gì à?- Hằng Hỏa chân quân hỏi.

Bạch Tôn Giả nói: - Ta muốn hỏi chút, bây giờ đạo hữu Âu Dương Viên đang làm gì vậy?

Mặc dù trong lòng Hằng Hỏa chân quân tò mò không biết Bạch tiền bối hỏi thăm Âu Dương Viện làm gì, nhưng hắn ta vẫn trả lời: - Bây giờ giáo viên Âu Dương Viện đang dạy đàn cho các đệ tử, tạm thời không tiện trò chuyện được. Nếu tiền bối có việc cần tìm cô ấy thì ta sẽ đi thông báo giúp nhé?

- Không cần, không có việc gì cả. Chỉ hỏi cho biết thế thồi, vậy ta cúp máy nhé!- Bạch Tôn Giả cái roẹt.

- Được.- dù Hằng Hỏa Chân quân không hiểu gì hết, nhưng vẫn điềm nhiên trả lời như cũ - những người tu hành nho môn chân chính đều như thế cả, dù trời có sập xuống cũng không hề sợ hãi. Nhưng đôi lúc, tính tình của bọn họ cũng sẽ khiến cho người ta khó chịu!

Bạch Tôn Giả cúp điện thoại xong, thì quay sang nói với Chu Ly: - Đối tượng của ngươi đang dạy đàn cho đệ tử… Nếu ngươi tin lời ta nói, thì đợi mấy tiếng sau liên lạc lại với cô ấy thử xem.

Chu Ly cứng ngắc gật nhẹ đầu, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười khổ sở nọ - hắn vẫn rất lo lắng, nếu như người từng nói lời đường mật với hắn thật sự là Đậu Đậu, còn vị tiên tử Âu Dương Viện kia hoàn toàn không biết chút gì về chuyện này, đến lúc đó hắn liên lạc với ngươi ta thì có được gì đâu?

Bạch Tôn Giả nhìn Châu Cách, thấy vẻ mặt khổ sở của hắn thì biết ngay những suy nghĩ cũng như nỗi bận tâm trong lòng hắn lúc này.

- Thế này đi, ta đảm bảo với ngươi, nếu tình cảm giữa ngươi và vị nữ tu Âu Dương Viện kia có vấn đề gì - thì đợi một quãng thời gian ngắn nữa, ta sẽ đứng ra làm mai nối dây tơ hồng cho các ngươi được không? Ta có kinh nghiệm mai mối dữ lắm đấy. - Bạch Tôn Giả mỉm cười nói.

Dù sao thì, từ lúc bế quan đi ra cho đến giờ, Hoàng Sơn chân quân đã giúp Bạch Tôn Giả và Tống Thư Hàng rất nhiều việc. Cho nên, làm chút chuyện mai mối vặt vãnh cho Chu Ly cũng chỉ xem như tiện tay đẩy một cái là xong ấy mà.

Hơn nữa, thật sự kinh nghiệm làm mai của Bạch Tôn Giả cũng rất phong phú. Mặc dù… trước đây khi hắn làm mai giúp người khác thường xuất hiện vài chuyện ngoài ý muốn. Ví dụ như, lúc Bạch Tôn Giả cố gắng nối dây tơ hồng cho hai người đó thì bọn họ đột nhiên đều thay lòng đổi dạ cùng một lúc….

Sau khi có lời cam đoan của Bạch Tôn Giả, sắc mặt Chu Ly lập tức đỡ hơn rất nhiều.

….

Sau khi giải quyết xong việc, Bạch Tôn Giả quay đầu nói với Đậu Đậu và tiểu hòa thượng đang bị trói thành một cục kia: - Vậy Đậu Đậu, Quả Quả, chúng ta phải về nhà rồi.

Sau đó, hắn lấy hai thanh phi kiếm dùng một lần từ trong ngực ra, bắt một cái kiếm quyết, hai thanh phi kiếm dùng một lần lơ lửng giữa không trung.

Tiếp đến, Bạch Tôn Giả giơ tay tóm một cái, Đậu Đậu và tiều hòa thượng bỗng dưng bị hắn hút bay đến, tàng thiên câu trên người tự động tuột ra.

- Hai người các ngươi chọn một thanh phi kiếm rồi leo lên, ta đưa các ngươi về nhà. - Bạch Tôn Giả ôn tồn cười nói.

Tiểu hòa thượng Quả Quả không biết gì hết, cười ngây ngô một cái, sau đó bò lên một trong hai thanh phi kiếm!

Đậu Đậu liếc mắt nhìn thấy phi kiếm dùng một lần mà Bạch Tôn Giả lấy ra - nó có ấn tượng cực kỳ sâu đậm với phi kiếm này. Đây không phải là phi kiếm dùng một lần mà Bạch Tôn Giả chuyên dùng để tiễn đồ đi ‘thăm quan vũ trụ’ à?

Bạch Tôn Giả muốn làm gì đây? Muốn trực tiếp ném hắn vào vũ trụ sao?

- Bạch tiền bối, ta có thể tự mình bay về, yên tâm đi, lần này ta sẽ không trốn đâu!- Đậu Đậu vội vàng nói.

- Xuỵt, đừng nói nhiều.- Bạch Tôn Giả giơ ngón trỏ lên.

Sau đó, hắn giơ một tay ra, túmlấy Đậu Đậu ném lên thanh phi kiếm khác: - Bám chặt vào nhé.

Không đợi Đậu Đậu kịp phản ứng, Bạch Tôn Giả bấm kiếm quyết: - Đi đi!

- Vèo, vèo! - hai tiếng.

Hai thanh phi kiếm dùng một lần, một trước một sau bay vọt lên phía trước. Tốc độ nhanh tới mức không có giới hạn.

Chỉ nháy mắt một cái, chỉ còn lại hai chấm đen nhỏ một trước một sau.

- A a a a a a..- Đây là tiếng kêu thảm thiết thanh thúy dễ nghe của tiểu hòa thượng.

- Gâu gâu gâu gâu gâu...- đây là tiếng thét kinh hoàng của Đậu Đậu. Vốn với tốc độ cỡ này thì vẫn còn nằm trong khả năng thừa nhận của nó. Nhưng Đậu Đậu cứ cảm giác mình sắp bị băn thẳng lên vũ trụ… nên mới hoảng hồn gào thét.

Chí ít thì phải để cho người ta mang theo bình dưỡng khí đã chứ?

Còn việc nhảy xuống từ trên phi kiếm ấy à? Đừng có nói đùa, lúc ngồi lên phi kiếm dùng một lần của Bạch Tôn Giả rồi thì không còn chuyện xuống kiếm giữa chừng được đâu - Tham khảo tấm gương một con đại xà yêu năm đó vì đắt tội với Bạch Tôn Giả mà bị bắn vào trong vũ trụ đi.

- Vậy tạm biệt Chu Ly tiểu hữu nhé. Mấy ngày nữa ta liên lạc với ngươi.- Bạch Tôn Giả vẫy tay với Chu Ly, cưỡi lưu tinh kiếm, thân hóa thành kiếm quang, lập tức đuổi theo Đậu Đậu và tiểu hòa thượng.

Chu Ly trợn mắt há mồm.

Thiếu nữ bắt yêu bên cạnh hắn hai mắt mở to - cảm thấy vị tiền bối vừa rồi, thật là đẹp trai!

Trên máy bay, Tống Thư Hàng lại loáng thoáng mơ thấy hòn đảo nhỏ hoa lệ ở giữa không trung cùng với tòa thành trên không tráng lệ nọ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio