Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Bạch Tôn giả là: Có lẽ phải tìm cách khác, xem xem có thể cưỡng chế lên hòn đảo thần bí ấy hay không.
Trong lúc đang suy tư, đột nhiên, Bạch Tôn giả khẽ kêu một tiếng: - Ơ?
Vốn dĩ tọa độ của Tống Thư Hàng luôn được hắn khóa kỹ đột nhiên biến mất không thấy đâu!
Chừng ba giây sau thì khí tức của Tống Thư Hàng lại xuất hiện, mà lần này, khí tức tọa độ của hắn xuất hiện ở một chỗ trên biển Đông.
- Thư Hàng tiểu hữu ra khỏi hòn đảo thần bí kia rồi à?
Bạch Tôn giả lập tức hiểu ra.
Lưu Tinh kiếm lập tức rời vỏ.
bg mang theo Đậu Đậu và tiểu hòa thượng, đạp lên phi kiếm, bay tới tọa độ của vạn lý phi độn thuật trên người Tống Thư Hàng.
...
...
Trên biển Đông rộng mênh mông.
Lúc này, thiếu nữ váy đen tên là Sở Sở kia đang dồn toàn lực lướt đi trên mặt biển. Sau lưng cô ta, có hai bóng người đang bám sát không rời, còn cố ý ép góc, dồn cô về một hướng nào đó.
- Chỗ hẹn trước là ở đây đúng không? Hồ Thập còn chưa tới à ?- Một trong hai bóng người, gã đàn ông có răng nhọn trầm giọng nói.
- Quái thật, vẫn chưa thấy bóng Hồ Thập đâu, để ta hỏi Lang Nhất xem.- Một gã khác với khổ người cao to, nhưng tốc độ bơi lại siêu nhanh trả lời.
Sau đó hắn bắt liên lạc với Lang Nhất thông qua một máy bộ đàm.
Sự tồn tại của Hồ Thập trong tổ chức của bọn hắn cũng khá là đặc thù, chỉ có Lang Nhất có thể trực tiếp liên lạc, còn những thành viên khác thì không, nên muốn gọi hắn thì chỉ có thể thông qua Lang Nhất để liên lạc với Hồ Thập.
Kình Bát vừa liên lạc được với Lang Nhất thì hỏi thẳng vào vấn đề chính luôn:
- Lang Nhất, Hồ Thập còn chưa tới hiện trường à?
- Cái gì? Hồ Thập còn chưa tới á? Mẹ kiếp, ta đã bảo hắn đến sớm chờ sẵn rồi cơ mà? Ngươi chờ lấy, để ta gọi hắn xem.- Nói xong thì Lang Nhất cúp máy ngay, rồi lại gọi cho Hồ Thập.
Rất nhanh, Hồ Thập đã bắt máy.
Nhưng trong ống nghe còn truyền ra một loạt âm thanh kỳ quái: - Lập cập... lập cập....!-
Lang Nhất nhíu mày: - Hồ Thập, ngươi đang đâu đấy?-
- Lập cập ! lập cập !~ ta.... không biết... Tốc độ của ta hiện tại đang nhanh quá, căn bản không thấy rõ quang cảnh xung quanh nữa, nhưng mà.... ta thấy lạnh quá....- Giọng Hồ Thập đang run lẩy bẩy.
- Lạnh á? Cái tên mắc dịch này, ngươi chạy tới tận đâu thế hả? Về ngay cho ta! Kình Bát với Sa Cửu vất vả lắm mới dồn con nhóc nhà họ Sở vào tuyệt cảnh, đến lúc ngươi xuất hiện rồi đấy.- Lang Nhất trầm giọng nói.
- Lập cập.. lập cập... cạp cạp.... Lang Nhất, chỉ sợ trong thời gian ngắn.... ta không về được đâu...- Trong tiếng Hồ Thập còn kèm theo tiếng khóc nức nở.
Hồ Thập lúc này đang cưỡi cá kiếm lướt sóng với vận tốc cực nhanh, đã nhanh mức hắn không thể hãm nổi nữa.
Tốc độ ban đầu của cá kiếm dưới quán tính là vào khoảng km/h, lại cộng thêm trận pháp gia tốc mười lần, tốc độ đã đạt tới khoảng km/h. Đã đạt tới nửa tốc độ âm thanh. Thật sự là rất phiêu không lối về.
Còn đáng sợ hơn là tốc sộ phiêu như vậy lại không thể nào hãm lại được, bởi vì chẳng có phanh.
Như thế vẫn chưa phải đáng sợ nhất, dù sao thì tu vi của Hồ Thập cũng đã là Chân Sư nhị phẩm, cho dù phanh không được thì cũng có thể nhảy khỏi người cá kiếm xuống biển, nhưng trận pháp Hỗn Thủy làm cho hắn không bị nước văng lên người kiêm tưới nước cho cá kiếm không chết khô đang sinh ra một luồng lực hấp dẫn ghim chặt hắn trên người con cá. Không biết có phải do tốc độ của cá kiếm quá nhanh dẫn đến trận pháp biến dị hay không nữa?
Nói chung là Hồ Thập không thể cục cựa nổi.
Hắn có muốn nhảy xuống cũng không được.
Trận pháp tâm linh khống chế kia là thứ duy nhất hắn có thể dùng để điều khiển con cả kiếm, thì lại chỉ có thể đổi hướng, không có chức năng ngoi lên hay lặn xuống. Cá kiếm thì được ‘Tụ linh trận’ bơm sinh lực, không biết thế nào là mỏi mệt, sức chịu đựng của nó đã không còn hạn mức cao nhất nữa.
Cuối cùng, còn một vấn đề lớn hơn, đó là Hồ Thập đã hoàn toàn lạc đường rồi.
Hắn chỉ có thể điều khiến cá kiếm xoay trái hay rẽ phải, nhưng bởi vì cá kiếm bơi nhanh quá, bơi nhanh hơn cả nhận thức của hắn, chắc chính Hồ Thập cũng chẳng biết được mình đã cưỡi sóng lướt gió đến phương trời nào luôn ấy chứ?
Hắn chỉ biết là chỗ khỉ gió này rất lạnh. Lạnh đến mức Chân Sư nhị phẩm như hắn cũng phải sun vòi. Nên biết là với thể chất của tu sĩ cấp bậc này, chỉ có Nam Cực hay Bắc Cực mới có thể làm cho hắn cảm thấy lạnh được!
Hiện tại hắn chỉ có hai cách, thứ nhất là chờ trận pháp trên người cá kiếm biến mất, nhưng phải tầm một tháng nữa mới xong.
Thứ hai là hi vọng số hên, có người giúp hắn giải quyết con cá dưới chân.... A... chờ đã....!?
- Đậu má, ta tự xử cũng được cơ mà?- Hồ Thập buồn bực nói.
Nếu đã không xuống được khỏi cá kiếm thì trực tiếp giết nó đi là được rồi.
- Lang Nhất, bây giờ ta không thể nào về được, có chút việc ngoài ý muốn. Chốc nữa ta sẽ báo cáo lại cho ngươi sau.- Hồ Thập nói xong liền cúp máy.
Hắn nói là làm, vung nhuyễn kiếm bên hông lên, truyền Chân khí vào.
Nhuyễn kiếm lập tức thẳng tắp lên, có chân khí bên trong lưu động, lúc này nó đã là một lợi khí chém sắt như bùn.
Hồ Thập cầm kiếm, nhắm đầu con cá, đâm xuống một kiếm thật mạnh.
Cho dù trên thân có hẳn bốn trận pháp, nhưng về bản chất con này vẫn chỉ là cá, cường độ thân thể chẳng tăng lên được bao nhiêu. Hồ Thập đục một cái, đầu nó đã thủng ra, máu tươi phun trào.
Con cá kiếm đầu tiên trong lịch sử có thể bơi với vận tốc hơn mã lực - đã tèo
Cá kiếm bị xử lý xong thì tốc độ nguyên thủy của nó liềm giảm dần về không. Cho dù trận pháp gia tốc mạnh mẽ đến mức nào, cũng không thể biến không thành có được.
Hồ Thập nhẹ nhàng thở ra một hơi, lấy di động ra muốn gọi cho Lang Nhất.
Nhưng lúc này, thi thể cá kiếm bắt đầu chìm xuống... mà cái lực hút từ ‘trận pháp hỗn thủy’ chết tiệt kia thì vẫn còn.
Thế là vừa mới thở được một hơi, Hồ Thập đã theo cá kiếm xuống đáy biển.
Ở đầu bên kia, Lang Nhất cầm máy bộ đàm của mình - ...-
Mẹ kiếp Hồ Thập, trong lúc cần kíp thế này mà ngươi lại tịt ngòi là sao?
Đậu xanh rau má, lần này xong việc nhất định tìm cơ hội trói hắn vào một tảng đá rồi ném quách xuống biển luôn.
Lăn lộn trong tổ chức bao nhiêu năm nay, hắn đã ngứa mắt con hàng đẹp mã này rất lâu rồi, không phải là bộ dạng đẹp trai một chút thôi à? Dựa vào cái gì mà mấy người bọn hắn thân là tiền bối, cao to khỏe mạnh, thực lực cường đại phải đi diễn vai đểu cáng, làm việc bẩn thỉu, còn thằng đẹp mã này lại được đi chấp hành mấy nhiệm vụ kiểu như để thiếu phụ xinh đẹp đẻ con cho hắn, để cô bé xinh đẹp đẻ con cho hắn, để chị gái xinh đẹp đẻ con cho hắn chứ?
Cái thế giới chỉ coi trọng vẻ ngoài này thật khiến người ta tuyệt vọng.
Ngay khi oán niệm trong lòng Lang Nhất dâng lên ngập trời thì máy bộ đàm của Hồ Thập lại truyền tin tới.
Lang Nhất lại nhíu mày, nhưng mà vẫn ấn nghe xem sao.
- Không xong, Lang Nhất, ộc ộc... ộc ộc...~- Âm thanh kinh hoảng của Hồ Thập truyền đến:
- Ta chìm xuống đáy biển rồi ~ Ọc ọc... ọc ọc... Liên lạc... sau... Ọc... ọc...~ -
Lang Nhất: "......
Mẹ kiếp, chìm chết luôn đi nhé!
Cúp điện thoại xong, Lang Nhất lại liên hệ với Kình Bát, trầm giọng nói: - Lão Bát, Hồ Thập có chuyện ngoài ý muốn, thay đổi nhiệm vụ. Ngươi với Sa Cửu đuổi theo, bắt lấy con bé nhà họ Sở, tuyệt đối đừng cho nó chạy... lúc cần thiết thì có thể giết chết nó!
...
Truyệ.n. được cập nhật nh.an.h nhất tại iread.vnSuy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Bạch Tôn giả là: Có lẽ phải tìm cách khác, xem xem có thể cưỡng chế lên hòn đảo thần bí ấy hay không.
Trong lúc đang suy tư, đột nhiên, Bạch Tôn giả khẽ kêu một tiếng: - Ơ?
Vốn dĩ tọa độ của Tống Thư Hàng luôn được hắn khóa kỹ đột nhiên biến mất không thấy đâu!
Chừng ba giây sau thì khí tức của Tống Thư Hàng lại xuất hiện, mà lần này, khí tức tọa độ của hắn xuất hiện ở một chỗ trên biển Đông.
- Thư Hàng tiểu hữu ra khỏi hòn đảo thần bí kia rồi à?
Bạch Tôn giả lập tức hiểu ra.
Lưu Tinh kiếm lập tức rời vỏ.
bg mang theo Đậu Đậu và tiểu hòa thượng, đạp lên phi kiếm, bay tới tọa độ của vạn lý phi độn thuật trên người Tống Thư Hàng.
...
...
Trên biển Đông rộng mênh mông.
Lúc này, thiếu nữ váy đen tên là Sở Sở kia đang dồn toàn lực lướt đi trên mặt biển. Sau lưng cô ta, có hai bóng người đang bám sát không rời, còn cố ý ép góc, dồn cô về một hướng nào đó.
- Chỗ hẹn trước là ở đây đúng không? Hồ Thập còn chưa tới à ?- Một trong hai bóng người, gã đàn ông có răng nhọn trầm giọng nói.
- Quái thật, vẫn chưa thấy bóng Hồ Thập đâu, để ta hỏi Lang Nhất xem.- Một gã khác với khổ người cao to, nhưng tốc độ bơi lại siêu nhanh trả lời.
Sau đó hắn bắt liên lạc với Lang Nhất thông qua một máy bộ đàm.
Sự tồn tại của Hồ Thập trong tổ chức của bọn hắn cũng khá là đặc thù, chỉ có Lang Nhất có thể trực tiếp liên lạc, còn những thành viên khác thì không, nên muốn gọi hắn thì chỉ có thể thông qua Lang Nhất để liên lạc với Hồ Thập.
Kình Bát vừa liên lạc được với Lang Nhất thì hỏi thẳng vào vấn đề chính luôn:
- Lang Nhất, Hồ Thập còn chưa tới hiện trường à?
- Cái gì? Hồ Thập còn chưa tới á? Mẹ kiếp, ta đã bảo hắn đến sớm chờ sẵn rồi cơ mà? Ngươi chờ lấy, để ta gọi hắn xem.- Nói xong thì Lang Nhất cúp máy ngay, rồi lại gọi cho Hồ Thập.
Rất nhanh, Hồ Thập đã bắt máy.
Nhưng trong ống nghe còn truyền ra một loạt âm thanh kỳ quái: - Lập cập... lập cập....!-
Lang Nhất nhíu mày: - Hồ Thập, ngươi đang đâu đấy?-
- Lập cập ! lập cập !~ ta.... không biết... Tốc độ của ta hiện tại đang nhanh quá, căn bản không thấy rõ quang cảnh xung quanh nữa, nhưng mà.... ta thấy lạnh quá....- Giọng Hồ Thập đang run lẩy bẩy.
- Lạnh á? Cái tên mắc dịch này, ngươi chạy tới tận đâu thế hả? Về ngay cho ta! Kình Bát với Sa Cửu vất vả lắm mới dồn con nhóc nhà họ Sở vào tuyệt cảnh, đến lúc ngươi xuất hiện rồi đấy.- Lang Nhất trầm giọng nói.
- Lập cập.. lập cập... cạp cạp.... Lang Nhất, chỉ sợ trong thời gian ngắn.... ta không về được đâu...- Trong tiếng Hồ Thập còn kèm theo tiếng khóc nức nở.
Hồ Thập lúc này đang cưỡi cá kiếm lướt sóng với vận tốc cực nhanh, đã nhanh mức hắn không thể hãm nổi nữa.
Tốc độ ban đầu của cá kiếm dưới quán tính là vào khoảng km/h, lại cộng thêm trận pháp gia tốc mười lần, tốc độ đã đạt tới khoảng km/h. Đã đạt tới nửa tốc độ âm thanh. Thật sự là rất phiêu không lối về.
Còn đáng sợ hơn là tốc sộ phiêu như vậy lại không thể nào hãm lại được, bởi vì chẳng có phanh.
Như thế vẫn chưa phải đáng sợ nhất, dù sao thì tu vi của Hồ Thập cũng đã là Chân Sư nhị phẩm, cho dù phanh không được thì cũng có thể nhảy khỏi người cá kiếm xuống biển, nhưng trận pháp Hỗn Thủy làm cho hắn không bị nước văng lên người kiêm tưới nước cho cá kiếm không chết khô đang sinh ra một luồng lực hấp dẫn ghim chặt hắn trên người con cá. Không biết có phải do tốc độ của cá kiếm quá nhanh dẫn đến trận pháp biến dị hay không nữa?
Nói chung là Hồ Thập không thể cục cựa nổi.
Hắn có muốn nhảy xuống cũng không được.
Trận pháp tâm linh khống chế kia là thứ duy nhất hắn có thể dùng để điều khiển con cả kiếm, thì lại chỉ có thể đổi hướng, không có chức năng ngoi lên hay lặn xuống. Cá kiếm thì được ‘Tụ linh trận’ bơm sinh lực, không biết thế nào là mỏi mệt, sức chịu đựng của nó đã không còn hạn mức cao nhất nữa.
Cuối cùng, còn một vấn đề lớn hơn, đó là Hồ Thập đã hoàn toàn lạc đường rồi.
Hắn chỉ có thể điều khiến cá kiếm xoay trái hay rẽ phải, nhưng bởi vì cá kiếm bơi nhanh quá, bơi nhanh hơn cả nhận thức của hắn, chắc chính Hồ Thập cũng chẳng biết được mình đã cưỡi sóng lướt gió đến phương trời nào luôn ấy chứ?
Hắn chỉ biết là chỗ khỉ gió này rất lạnh. Lạnh đến mức Chân Sư nhị phẩm như hắn cũng phải sun vòi. Nên biết là với thể chất của tu sĩ cấp bậc này, chỉ có Nam Cực hay Bắc Cực mới có thể làm cho hắn cảm thấy lạnh được!
Hiện tại hắn chỉ có hai cách, thứ nhất là chờ trận pháp trên người cá kiếm biến mất, nhưng phải tầm một tháng nữa mới xong.
Thứ hai là hi vọng số hên, có người giúp hắn giải quyết con cá dưới chân.... A... chờ đã....!?
- Đậu má, ta tự xử cũng được cơ mà?- Hồ Thập buồn bực nói.
Nếu đã không xuống được khỏi cá kiếm thì trực tiếp giết nó đi là được rồi.
- Lang Nhất, bây giờ ta không thể nào về được, có chút việc ngoài ý muốn. Chốc nữa ta sẽ báo cáo lại cho ngươi sau.- Hồ Thập nói xong liền cúp máy.
Hắn nói là làm, vung nhuyễn kiếm bên hông lên, truyền Chân khí vào.
Nhuyễn kiếm lập tức thẳng tắp lên, có chân khí bên trong lưu động, lúc này nó đã là một lợi khí chém sắt như bùn.
Hồ Thập cầm kiếm, nhắm đầu con cá, đâm xuống một kiếm thật mạnh.
Cho dù trên thân có hẳn bốn trận pháp, nhưng về bản chất con này vẫn chỉ là cá, cường độ thân thể chẳng tăng lên được bao nhiêu. Hồ Thập đục một cái, đầu nó đã thủng ra, máu tươi phun trào.
Con cá kiếm đầu tiên trong lịch sử có thể bơi với vận tốc hơn mã lực - đã tèo
Cá kiếm bị xử lý xong thì tốc độ nguyên thủy của nó liềm giảm dần về không. Cho dù trận pháp gia tốc mạnh mẽ đến mức nào, cũng không thể biến không thành có được.
Hồ Thập nhẹ nhàng thở ra một hơi, lấy di động ra muốn gọi cho Lang Nhất.
Nhưng lúc này, thi thể cá kiếm bắt đầu chìm xuống... mà cái lực hút từ ‘trận pháp hỗn thủy’ chết tiệt kia thì vẫn còn.
Thế là vừa mới thở được một hơi, Hồ Thập đã theo cá kiếm xuống đáy biển.
Ở đầu bên kia, Lang Nhất cầm máy bộ đàm của mình - ...-
Mẹ kiếp Hồ Thập, trong lúc cần kíp thế này mà ngươi lại tịt ngòi là sao?
Đậu xanh rau má, lần này xong việc nhất định tìm cơ hội trói hắn vào một tảng đá rồi ném quách xuống biển luôn.
Lăn lộn trong tổ chức bao nhiêu năm nay, hắn đã ngứa mắt con hàng đẹp mã này rất lâu rồi, không phải là bộ dạng đẹp trai một chút thôi à? Dựa vào cái gì mà mấy người bọn hắn thân là tiền bối, cao to khỏe mạnh, thực lực cường đại phải đi diễn vai đểu cáng, làm việc bẩn thỉu, còn thằng đẹp mã này lại được đi chấp hành mấy nhiệm vụ kiểu như để thiếu phụ xinh đẹp đẻ con cho hắn, để cô bé xinh đẹp đẻ con cho hắn, để chị gái xinh đẹp đẻ con cho hắn chứ?
Cái thế giới chỉ coi trọng vẻ ngoài này thật khiến người ta tuyệt vọng.
Ngay khi oán niệm trong lòng Lang Nhất dâng lên ngập trời thì máy bộ đàm của Hồ Thập lại truyền tin tới.
Lang Nhất lại nhíu mày, nhưng mà vẫn ấn nghe xem sao.
- Không xong, Lang Nhất, ộc ộc... ộc ộc...~- Âm thanh kinh hoảng của Hồ Thập truyền đến:
- Ta chìm xuống đáy biển rồi ~ Ọc ọc... ọc ọc... Liên lạc... sau... Ọc... ọc...~ -
Lang Nhất: "......
Mẹ kiếp, chìm chết luôn đi nhé!
Cúp điện thoại xong, Lang Nhất lại liên hệ với Kình Bát, trầm giọng nói: - Lão Bát, Hồ Thập có chuyện ngoài ý muốn, thay đổi nhiệm vụ. Ngươi với Sa Cửu đuổi theo, bắt lấy con bé nhà họ Sở, tuyệt đối đừng cho nó chạy... lúc cần thiết thì có thể giết chết nó!
...