Tống Thư Hàng cũng khá may mắn, khi mở khẩu khiếu thì cũng thức tỉnh được một cái thiên phú khẩu khiếu!
Mỗi khi mở bốn khẩu khiếu như nhãn, tị, nhĩ, khẩu thì mỗi tu sĩ có thể nhận được một thiên phú, ai may mắn thì có thể lấy được hai thiên phú khiếu huyệt. Nếu như năng lực của thiên phú đạt được không tệ thì có thể dùng được cả đời.
Cũng giống như nhãn khiếu, thiên phú của khẩu khiếu cũng được chia ra thành rất nhiều loại. Có thiệt trán liên hoa, có thần thương thiệt kiếm, sóng âm có tính công kích, thậm chỉ là phun thần quang từ miệng ra để giết địch.
Khẩu khiếu thiên phú mà Tống Thư Hàng lấy được thì lại thuộc loại khá đặc biệt, nó thuộc hàng khẩu khiếu thiên phú liên quan tới sóng âm - huyễn âm.
Thông qua thôi động thanh âm, khiến cho kẻ nghe thấy sinh ra áo giác nhất định.
- Hống ! - Khi Tống Thư Hàng gầm lên một tiếng sau cùng của sư hống công thì lại tự động mang theo chút thiên phú huyễn âm.
Tiếng sư tử hống rền vang như tiếng sấm, bên trong mang theo năng lực thôi miên.
ở bên dưới, ba người là cô gái váy đen tên Sở Sở, Kình Bát và Sa Cửu đều bị sư hống công và huyễn âm ảnh hưởng.
Bởi vì cô gái tên Sở Sở kia đang ở vào trạng thái sắp hôn mê, khi bị huyễn âm ảnh hưởng thì cô giống như thấy được cảnh tượng con đường dẫn xuống suối vàng đang hiện ra trước mắt, lẽ nào mình sắp chết rồi sao?
Còn mấy người Kình Bát, Sa Cửu thì cảm thấy đầu óc váng vất dữ dội, trước mắt toàn những hình ảnh lộn xộn mơ hồ.
Bởi vì thiên phú khẩu khiếu của Tống Thư Hàng chỉ vừa mới mở, hắn vẫn không cách nào điều khiển thiên phú huyễn ấm thật tốt, nên khi gặp phải kẻ có ý chí kiên định thì hiệu quả không lớn lắm.
Bất quá, huyễn âm phối hợp với sư hống công mà có thể khiến cho tu sĩ nhị phẩm khác cũng phải bị ảnh hưởng, thì chứng tỏ tính thực dụng của khẩu khiếu thiên phú này rất cao.
Trong lúc giao chiến sống chết với nhau, nếu như Tống Thư Hàng dùng huyễn âm phối hợp với sư hống công, đột nhiên rống lên một tiếng, nói không chừng sẽ có tác dụng quyết định kết cục sau cùng nữa.
…..
Một lát sau, tiếng sư tử hống tắt lịm, ảnh hưởng của huyễn âm cũng biến mất.
Hai mắt của Sở Sở mơ màng nhìn về phía bầu trời: - Không phải ảo giác, thật sự có cá voi đang bay ở trên trời à?
Hai người Kình Bát và Sa Cửu thì ra sức lắc đầu nguầy nguậy, chân khí trong cơ thể bốc lên, phá vỡ sự ảnh hưởng của huyễn âm mang tới cho bọn họ, sau đó họ cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời.
Sau đó, cả hai người bọn họ chỉ cảm thấy da đầu thoắt cái tê rần lên.
Bọn họ vừa ngẩng lên thì lập tức nhìn thấy có một con cá voi khổng lồ đang giáng xuống từ trên trời. Hai người bọn họ đều là tu sĩ cấp bậc chân sư nhị phẩm, nhãn lực hơn người, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã thấy thanh kiếm gỗ ở bên dưới con cá voi.
Một kiếm nhin có vẻ đơn giản thô sơ, nhưng lại có kiếm khí tung hoành. Kiếm ý sắc bén vô song.
Ngự kiếm phi hành?
Chẳng lẽ đây là một con đại kình yêu, hơn nữa nó còn là đại kình yêu đã nắm giữ pháp môn ngự kiếm phi hành hay sao?
Lúc này, hai người bọn họ không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, vội vàng bơi qua chỗ khác - mặc kệ con cá voi đang rơi xuống kia có lai lịch thế nào, nhưng xem ra đối phương sắp rơi xuống biển rồi.
Hai người bọn họ đang ở dưới tầm rơi của nó. Bây giờ không lo chạy, lẽ nào còn chờ bị đối phương rớt xuống đè cho dẹp lép à?
Nhờ phúc của con cá voi lớn nọ, hai cánh tay Kình Bát đang ghì chặt Sở Sở lúc này buông lỏng ra rất nhiều, Sở Sở thoát khỏi nguy cơ bị ôm tới chết, giờ mới có thể thở một hơi.
….
Một thoáng sau.
Con cá voi nhờ vào hiệu quả của phi kiếm dùng một lần bản , nên rơi vào trong biển trước cả Tống Thư Hàng.
- Muu ! muu muu muu ~ - con cá voi hoảng sợ kêu to.
Ầm! Ầm! Bọt nước văng tứ tung, sóng nước lan ra xung quanh.
Nếu không phải nhờ có phi kiếm dùng một lần cùng với phiêu phù thuật mà lúc này Bạch Tôn Giả đã thêm lên người hắn thì lúc rơi xuống biển, có thể con cá voi đã gãy nát cả xương rồi.
Sau đó, bóng dáng của Tống Thư Hàng cũng rơi xuống mặt nước.
- Thanh phong gia tốc! - Lúc sắp rơi xuống nước, Tống Thư Hàng nhanh chóng kích hoạt chiếc hộ phù thanh phong gia tốc của mình.
Một đoàn gió nhẹ màu xanh xuất hiện trên người hắn. Bao bọc lấy cơ thể hắn. Có thanh phong gia tốc nâng cơ thể lên, tốc độ rơi xuống của Tống Thư Hàng cũng được hãm lại, cuối cùng rơi nhẹ nhàng vào trong biển.
Hộ phù thanh phong gia tốc này đã bị Tống Thư Hàng dùng ba lần khi ở trên thiên giới đảo, năng lượng tiêu hao sạch sẽ. Sở dì bây giờ có thể dùng tiếp, là vì đã qua một ngày kể từ lần Tống Thư Hàng dùng thanh phong gia tốc trước đó.
Bây giờ đã là thứ hai, ngày tháng , năm .
- Đáp xuống bình an rồi! Hôm nay mình lại may mắn sống sót. - Lúc này, Tống Thư Hàng ngoi lên khỏi mặt nước, lau nước biển trên mặt đi, hốc mắt hồng hồng ươn ướt.
Còn sống… thật là tốt…
Con cá voi rơi xuống nước cùng với Tống Thư Hàng bây giờ đang quẫy đuôi bơi thẳng về phía biển sâu không chút do dự. Nó cảm giác bây giờ mình phải lặn xuống đáy biển làm một con cá voi yên tĩnh thì hơn…. Thêm nữa, bản năng cho nó biết rằng sau này nó nên ít trồi lên mặt nước cho yên thân.
Sau khi con cá voi lớn kia bơi đi, một thanh kiếm gỗ nổi lềnh phềnh trên mặt nước, trôi tới bên cạnh Tống Thư Hàng.
Thư Hàng tiện tay nhặt lấy thanh kiếm gỗ kia: - Ơ, phi kiếm dùng một lần bản à?
Hắn rất quen thuộc với loại kiếm gỗ kiểu này.
Là Bạch tiền bối!
Chẳng lẽ con cá voi khi nãy là Bạch tiền bối đưa tới bên cạnh hắn sao?
Hắn sờ lên cổ tay của mình, nơi đó có tọa độ của vạn lý phi độn thuật. Nói cách khác, chắc là Bạch tiền bối sắp đi tới chỗ hắn rồi đúng không?
Sau khi suy nghĩ một lát, Tống Thư Hàng bèn giắt cây phi kiếm dùng một lần bản này ở bên hông.
…..
Cơn sóng nước dữ dội do con cá voi lớn kia rơi xuống biển tạo thành rốt cuộc cũng dứt hẳn.
Sau khi mặt biển khôi phục lại như cũ, Tống Thư Hàng nhìn thấy cách chỗ hắn không xa có ba bóng người.
Một gã đàn ông mặt mày hầm hầm có hàm răng y như cá mập.
Một gã cao to mặt mày cười ngáo ngơ.
Còn có một cô gái mặc váy đen bị gã cao to kia ôm cứng ngắc, đang ra sức giãy dụa….
Đúng là một tổ hợp kỳ lạ….
Xem ra, là hai gã đàn ông bắt nạt một cô gái yếu đuối nhỉ?
Nhưng ngay sau đó, Tống Thư Hàng cảm ứng được chân khí ba động ẩn ẩn trên người của ba người đó. Lúc này Tống Thư Hàng đã mở được khẩu khiếu, đang vào hàng nhất phẩm đỉnh phong, sắp tới cảnh giới dược long môn rồi. Nên hắn đã có thể cảm ứng được loáng thoáng chân khí ba động trên người của tu sĩ cấp bậc chân sư nhị phẩm.
Ba người trước mặt đều là chân sư nhị phẩm.
So ra thì Tống Thư Hàng mới là người ‘yếu đuối’ nhất ở chỗ này.
Từ khi nào thì tu sĩ lại biến thành rau cải trắng thế này, mình tùy tiện rơi xuống một phát cũng gặp được những ba tu sĩ là sao?
Chẳng lẽ lúc hắn đi ra từ hòn đảo thần bí thì bị cố ý đưa tới nơi này sao?
Mà sao cũng được, trong tình huống không phân rõ đối phương là địch hay bạn, Tống Thư Hàng vẫn cẩn thận cầm lấy một tờ bảo phù ở trong túi, đây chính là tờ kiếm phù cuối cùng.
Đồng thời, tay còn lại của hắn cầm lấy bảo đao Bá Toái, ngoại trừ bảo phù ra, trong số trí nhớ còn sót lại của hắn bây giờ, trên người hắn cũng chỉ còn lại hỏa diễm đao kèm theo trên chiếc nhẫn đồng cổ là có thể tạo thành thương tổn cho tu sĩ nhị phẩm mà thôi.
Trong lúc Tống Thư Hàng quan sát đối phương thì bên kia cũng đang quan sát hắn.
Sa Cửu liếc mắt một cái đã nhìn ra tu vi của Tống Thư Hàng: - Tu sĩ nhất phẩm.
- Đừng để mọi chuyện phức tạp hơn. - Kình Bát thong thả nói, hắn dừng lại một lát rồi tiếp: - Cho nên cứ giết chết đi.
Mẹ nó, đây là logic kiểu quỷ gì thế, nếu như không muốn để mọi việc phức tạp thì không phải mọi người nên hòa bình nói vài câu rồi giải tán à?
Câu này Tống Thư Hàng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì tên Sa Cửu ở bên kia đã nhe răng cười một cái, nhào tới chỗ hắn, tay phải chộp về phía lồng ngực của Tống Thư Hàng.
Trên mặt Sa Cửu lộ ra nụ cười tàn nhẫn, hàm răng bén nhọn khiến người ta thấy mà nổi cả da gà - nếu như bị hắn cắn phải một cái thì sẽ đau chết mất.
Sát khí đằng đằng, vừa ra tay đã dùng ngay sát chiêu.
- Là lũ cùng hung cực ác à. - Tống Thư Hàng thở dài một tiếng, bàn tay cầm kiếm phù lập tức nâng lên, nhắm ngay phía Sa Cửu, ngón tay đặt trên kiếm phù bắt đầu kích hoạt trận văn.
Đồng tử nhỏ xíu của Sa Cửu đột nhiên co rụt lại.
Ầm!
Sa Cửu vốn đang phóng tới chỗ Tống Thư Hàng đột nhiên nện hai tay thật mạnh xuống nước, nhờ lực phản chấn của cú đó để vội vàng lùi lại.
Sau đó, hắn nhìn về phía Tống Thư Hàng với vẻ căng thẳng lẫn sợ hãi. Trong nháy mắt khi tới gần Tống Thư Hàng, hắn cảm giác được một cỗ nguy cơ cực kỳ đáng sợ từ trên người của đối phương.
Cuối cùng, ánh mắt của hắn dời về phía bàn tay của Tống Thư Hàng.
Bảo phù?!
Có thể làm cho hắn cảm giác nguy cơ sống còn như thế. Lẽ nào đây là bảo phù tấn công tam phẩm đổ lên?
Thuận tay một cái cũng có thể lấy ra được bảo phù tấn công tam phẩm đổ lên… Xem ra đã gặp phải cường địch rồi.
Sa Cửu liếm liếm khóe miệng, nhưng chỉ cần xử lý được kẻ này, thì thu hoạch của hắn nhất định cũng rất phong phú. Đôi mắt nhỏ xíu của hắn nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng, chờ thời cơ hành động.
…..
- Kiếm! - ánh mắt của Tống Thư Hàng trầm xuống, kích hoạt kiếm phù không chút do dự.
Tuy rằng Sa Cửu đã lùi lại cực nhanh, nhưng vẫn nằm trong phạm vi tấn công của kiếm phù! Nếu đã như thế, Thư Hàng đương nhiên sẽ không khách khí rồi.
Kiếm phù được kích hoạt, sau lưng Tống Thư Hàng xuất hiện một đạo thân ảnh hư ảo. Thân ảnh kia đứng ngạo nghễ, nhìn xuống từ trên cao. Bao trùm cả Sa Cửu và Kình Bát.
Sa Cửu và Kình Bát cũng lập tức cảm giác được áp lực nặng nề, thân thể cương cứng như ếch bị rắn theo dõi, không dám nhúc nhích.
- Sa Cửu mau tránh ra! Kình Bát kêu to.
Nhưng đã muộn mất rồi.
Thân ảnh sau lưng Tống Thư Hàng kia dùng chỉ thay cho kiém, dựa theo ý chí của Tống Thư Hàng, chém một kiếm về phía Sa Cửu.
Kiếm quang sáng chói chém ra, nhắm thẳng vào Sa Cửu.
Ở trong mắt của Sa Cửu, dường như cả đất trời này chỉ còn lại có một kiếm đó, không còn những thứ nào khác nữa.
Kiếm khí đáng sợ thật, Sa Cửu biết rõ nếu như mình bị kiếm này chém trúng thì không chết cũng phải bỏ nửa cái mạng.
Sa Cửu vội vàng lặn sâu xuống nước không chút do dự. Đồng thời, hai tay của hắn liều mạng đánh vào trong nước biển, gần ba mươi con cá mập được tạo ra từ nước biển lao ra khỏi lòng bàn tay của hắn, nghênh đón đạo kiếm quang kia.
Nhưng kiếm quang lóe qua một cái, ba mươi con cá mập bằng nước kia căn bản không thể chạm tới kiếm quang. Bầy cá mập bắn lên không trung, cuối cùng mất đi chân khí duy trì, lại biến thành nước biển thêm lần nữa.
Mà đạo kiếm quang kia thì nháy mắt đã xuyên qua mặt biển, chém lên người Sa Cửu.
- Á…. - Sa Cửu kêu thảm một tiếng, miệng phun ra một luồng bọt khí xen lẫn máu tươi, khiến máu tươi nhuộm đỏ mặt biển.
Cuối cùng, người hắn co giật vài cái rồi chìm sâu xuống đáy biển, sống chết không rõ.
…..
- Bảo phù. - Sắc mặt của Kình Bát trầm xuống, nhìn Tống Thư Hàng lăm lăm.
Trong mấy cuộc giao chiến sống chết của các tu sĩ với nhau, không riêng xem thực lực của ai cao hơn, mà còn phải xem trang bị của ai xịn hơn. Tu sĩ nhất phẩm mà trong tay cầm theo bảo phù cường đại thì vẫn có thể giết chết tu sĩ nhị phẩm.
Thực tế thì không chỉ giết được tu sĩ nhị phẩm không thôi, lúc Tống Thư Hàng cầm bảo vật của Tống Thư Hàng trong tay thì ngay cả tu sĩ tứ phẩm cũng giết được một tên.
- Ha ha. - Tống Thư Hàng lại nở nụ cười ôn hòa như cũ, sau đó bình tĩnh móc thêm một lá bảo phù khác ra khỏi túi, chỉa ngay về phía Kình Bát: - Đúng là bảo phù đấy, ngươi không phục à?
Nguồn: -iread.vn---Nụ cười trên mặt hắn vô cùng sáng láng, bảo phù trong tay cũng ẩn ẩn phát ra khí tức tam phẩm - không phục à, thì làm gì được ta?
Mặt Kình Bát trầm xuống, nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nheo hai mắt lại, lắc lắc bảo phù với Kình Bát: - Thả cô gái trong ngực của ngươi ra, bằng không thì ta sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của bảo phù trong tay ta. Nói cho ngươi biết, bảo phù cỡ này ta vẫn còn những mấy tờ đấy!
Nhưng mà….. mấy tờ bảo phù này đều là phá tà phù cả.
Mục tiêu của Tống Thư Hàng là cô gái váy đen bị Kình Bát bắt.
Cô gái váy đen này cũng có cấp bậc nhị phẩm, nếu như Kình Bát mà buông cô ta ra thật, thì dựa vào trì dũ thuật trên chiếc nhẫn đồng cổ của Tống Thư Hàng, có lẽ sẽ có thể khôi phục khả năng chiến đấu cho cô ta. Tới lúc đó, thực lực của cô gái này dẫu sao cũng là chân sư nhị phẩm, lại thêm Tống Thư Hàng đứng bên cạnh giúp đỡ, chắc là có thể đối kháng chính diện với Kình Bát.
Đây cũng là chủ ý trong lòng Tống Thư Hàng.
Đáng tiếc, đời người có lắm chuyện không như ý muốn.
Kình Bát ở bên kia cắn chặt răng, nhưng hắn không chọn cách thả Sở Sở ra. Chỉ thấy hắn gống hai tay lên, dùng sức ôm siết Sở Sở mạnh hơn, ghì thật mạnh.
Tiếng răng rắc của xương cốt gãy vỡ khiến người ta ê hết răng vang lên.
- Phụt…. - Sở Sở phun một búng máu ra. Xương sườn của cô đã bị ép gãy mấy cái. Nội thương lại càng nghiêm trọng hơn, chân khí của Kình Bát điên cuồng đánh loạn trong cơ thể của cô, phá hỏng kinh mạch.
Hai mắt của Sở Sở lập tức tối sầm lại, đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, thực lực hai bên cách nhau quá xa.
- Ngươi muốn chết à. - Tống Thư Hàng tức giận gầm lên.
- Khặc khặc, chết thì có gì mà phải sợ? - Kình Bát ne răng cười: - Ngươi nghĩ rằng ta là ai chứ hả, ta chính là kim bài Kình Bát của tổ chức, dù có chết thì ta cũng phải hoàn thành nhiệm vụ trước đã. Nhiệm vụ còn quan trọng hơn cả mạng sống của ta.
Rắc rắc rắc, thân thể của cô gái mặc váy đen trong ngực Kình Bát đã bị đôi cánh tay rắn chắc của hắn ép dẹp.
Máu của cô phun lên người của Kình Bát.
- Ha ha ha ha ha! - Kình Bát cười lên tựa như một kẻ điên, hắn rất thích cảm giác này, hưởng thụ cảm giác khi những cô gái nhỏ nhắn xinh xắn bị hắn ôm chặt, ghì cho chết tươi. Loại cảm giác này quá tuyệt vời, khiến hắn có muốn dừng cũng không được.
Ba giây sau. Cô gái mặc váy đen ở trong ngực hắn đã tắt thở…. Kình Bát mới ném cô vào trong biển như vứt một mảnh rác.
Máu tươi của Sở Sở loang ra nhiễm đỏ mặt biển, thân thể từ từ chìm xuống đáy biển - giống như Sa Cửu, sống chết không rõ.
Kình Bát liếm vết máu bắn trên mặt, sau đó nhe răng cười nhìn Tống Thư Hàng: - Khặc khặc, sao hả tiểu tử? Ngươi không nhân cơ hội này thi triển bảo phù đó giết chết ta à?
Tống Thư Hàng thầm siết chặt bảo đao Bá Toái, im lặng không nói gì.
- Hay là…. Lá bảo phù trong tay ngươi không phải loại tấn công? - Kình Bát cười như điên dại: - Vậy rốt cuộc nó là bảo phù gì đây? Để ta xem thử xem!
Vừa dứt lời thì thân hình khổng lồ của Kình Bát lập tức nhảy lên khỏi mặt nước.
Sau một khắc, hắn lợi dụng một loại công pháp khinh thân trực tiếp đạp trên mặt nước. chạy tới chỗ Tống Thư Hàng.
Lao tới ầm ầm ầm giống như một chiếc xe ủi đất.
Tống Thư Hàng thầm thở dài, cất lá phá tà phù vào. Đối phương không phải quỷ tu, phá tà phù không có hiệu quả gì hết.
Sau đó, thân hình của hắn cũng nhảy vọt lên mặt nước. Hắn thi triển 'quân tử vạn lý hành'. Hiệu quả thanh phong gia tốc trên người hắn vẫn chưa tản đi, nên cũng khiến hắn có thể làm được động tác chạy trên mặt biển.
Hắn không chạy trốn mà phóng tới chỗ Kình Bát, cổ tay khẽ chuyển, thôi động kỹ năng hỏa diễm đao trên chiếc nhẫn đồng cổ kia.
Có một ngọn lửa hừng hực bốc lên từ trên thân đao.
Cho dù không có kiếm phù, không có giáp phù thì Tống Thư Hàng cũng không phải một tiểu tu sĩ gà mờ mặc người khác chém giết.
Hơn nữa, bảo đao Bá Toái trong tay hắn, đao dài ba thước ba, do lôi trì trọng kim tạo thành, chí cương chí dương - có thể chém đứt cơ thể của tu sĩ tứ phẩm.
Chỉ cần bị hắn chém một đao thôi thì dù là tên to con trước mắt cũng đừng hòng sống sót.
- hỏa diễm đao, loại đao pháp tầm thường này không thể đả thương ta được đâu. - Kình Bát nhe răng cười, không hề sợ hỏa diễm đao trong tay của Tống Thư Hàng. Tay phải của hắn giơ lên, trên nắm đấm mang theo một cái bao tay được tạo thành từ tinh cương, bên trên đuọc khảm bảo thạch cực lớn. Rõ ràng đây cũng không phải bao tay bình thườn, mà là một món pháp khí.
- Cự kình phún xạ! - nắm đấm của Kình Bát đánh mạnh ra, chân khí nổ tung, trên nắm đấm có hư ảnh cá voi hiện lên.
Sau đó, hắn cúi người giơ quyền đánh tới hỏa diễm đao - bởi vì hắn thật sự cao to quá, nên muốn đánh trúng Tống Thư Hàng thì phải khom lưng xuống, rất mệt mỏi.
Keng!
Hỏa diễm đao và nắm đấm của Kình Bát va vào nhau, Tống Thư Hàng chỉ cảm giác có một cổ lực lượng khổng lồ truyền tới từ thân đao, ngọn lửa trên thân đao bị đánh tan tác.
Hổ khẩu của Tống Thư Hàng bị rách ra, máu tươi tuôn trào, thiếu chút nữa không cầm nổi bảo đao Bá Toái!
Nhưng đây chỉ là quyền và đao vừa mới chạm vào nhau mà thôi.
Theo sau đó chính là hư ảnh cự kình trên nắm đấm của Kình Bát, đó là quyền ảnh do chân khí hóa thành, sau khi phá vỡ đao khí của hỏa diễm đao xong thì nó lại đánh về phía lồng ngực của Tống Thư Hàng.
Ùynh!
Tống Thư Hàng bị sức mạnh của quyền ảnh đánh bay ra ngoài, bay ra một đoạn rồi ngã xuống nước.
- Hí. - Miệng vết thương tiếp xúc với nước biển thì truyền tới cơn đau rát nóng rực.
Mà ở lồng ngực của Tống Thư Hàng, một tấm lá chắn nhỏ màu vàng cũng nứt ra.
May nhờ có kỹ năng thiên phú là tấm lá chắn màu vàng của linh quỷ chắn đạo quyền ảnh cuối cùng kia…. Từ sau khi dùng hết giáp phù xong thì nhờ con linh quỷ này cứu mạng Tống Thư Hàng mấy lần.
- Chân sư nhị phẩm ở trạng thái bình thường lại đáng sợ tới vậy. - Tống Thư Hàng lẩm bẩm. Lúc ấy mình phải may mắn cỡ nào mới có thể xử lý được đàn chủ ở trạng thái suy yếu chứ?
Sự chênh lệch của mình và chân sư nhị phẩm quả thật quá cao, đặc biệt là khí huyết chi lực và chân khí cũng khác nhau như nước và băng vậy. Khí huyết chi lực căn bản không cách nào ngăn cản được chân khí. Hai thứ tiếp xúc với nhau, khí huyết chi lực giống như một màn nước bình thường khó mà cản nổi cột băng vậy, dễ dàng bị chân khí đâm xuyên.
- Yếu quá, yếu quá đi mất. - Kình Bát nhe răng cười: - Vậy thì để ta dùng lồng ngực này tiễn ngươi lên đường đi vậy, đến đây đi, để cho ta ôm ngươi, tiễn ngươi đi đầu thai trong tiếng răng rắc tuyệt vời kia.
- Đừng mà. Ta không muốn bị một tên đực rựa ôm tới chết đâu, ít nhất thì cũng phải đổi thành người đẹp nào đi chứ. - Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên, nhe răng cười nói.
Trong ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, không hề có chút sợ hãi nào.
- Ha ha ha, kẻ yếu không có quyền chọn lựa. - Kình Bát cười gằng, từ từ tới gần Tống Thư Hàng - nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng cẩn thận, tên tiểu tử này trông mặt mày bình tĩnh như thế, nói không chừng sẽ lại móc ra thứ gì đó, cho nên không thể không đề phòng.
- Lời này ngươi nói cũng có lý lắm, kẻ yếu không có quyền lựa chọn - vậy thì trợn mắt lên mà xem cho kỹ đây. Ta sẽ cho ngươi thưởng thức tuyệt kỹ thật sự của ta. - Tống Thư Hàng xắn ống tay áo lên, lộ ra một hình dán: - Cánh tay kỳ lân của ta đang dần nóng lên rồi đây!
- Tay kỳ lân? - Kình Bát nhìn thẳng vào cánh tay của Tống Thư Hàng.
Trên cánh tay chân thì gầy go tong teo, da còn trắng hơn cả con gái, đã vậy còn có một cái hình dán anh em hồ lô biến D nữa?
Là anh em hồ lô biến đó, cái hình dán này không khỏi khiến Kình Bát nhớ tới tuổi thơ dữ dội cua hơn hai mươi năm trước.
À mà cái hình dán này thì liên quan cái quần gì tới tay kỳ lân?
Trong lúc hắn đang suy tư thì chợt nhìn thấy hình dán anh em hồ lô biến trên cánh tay Tống Thư Hàng đang lóe lên ánh sáng mờ nhạt màu đỏ.
- Hãy nếm thử mùi vị tuyệt vọng đi! - Tống Thư Hàng trầm giọng nói, mặt đầy vẻ bí hiểm: - Sau đó, hãy ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này cho kỹ đi. Bởi vì…. Đây rất có thể là lần cuối cùng ngươi được ngắm nhìn vẻ đẹp của thế giới này đấy.
Mẹ nó….. Muốn câu giờ một chút cũng khó nữa. May mà thời gian cũng đủ lắm rồi.
Hắn sắp thi triển tuyệt chiêu cuối - [tít ! bạn tốt Bạch Tôn Giả của bạn đã online.]
……
Một bên khác.
Bạch Tôn Giả một tay xách tiểu hòa thượng, một tay xách Đậu Đậu. Trên người hắn đang quấn quanh ánh sáng của vạn lý phi độn thuật. Tọa độ - chỗ của Tống Thư Hàng ở trên biển Đông.
Sau khi phát hiện Tống Thư Hàng đã ra khỏi hòn đảo thần bí, Bạch Tôn Giả không chút chậm trễ, lập tức thi triển vạn lý phi độn thuật, nhanh chóng đi tới chỗ Tống Thư Hàng.
Vạn lý phi độn thuật cứ bay hoài, bay mãi, Bạch Tôn Giả cảm thấy hơi chán.
- Hay là nhân lúc này bế quan cái nhỉ? - Bạch Tôn Giả nghĩ thầm.
Nhưng ngẫm lại, rồi lại nhìn tiểu hòa thượng và Đậu Đậu mình đang xách ở trong tay. Thôi đi vậy, nếu như bế quan thì không thể chiếu cố hai tên này được.
Vậy nên Bạch Tôn Giả ý niệm vừa động, sau lưng hắn lại có sáu cánh tay vươn ra, đây là thần thông ‘pháp tướng tám tay’ mà hắn tu luyện sau khi trở thành tôn giả.
Trong số sáu cánh tay mọc ra, có hai cánh móc điện thoại ra từ trong túi, Bạch Tôn Giả lướt lướt trên điện thoại để tìm kiếm.
Nhưng hình như không có tín hiệu thì phải.
Bạch Tôn Giả lại không chút kinh ngạc, hắn giơ tay kéo trên nắp điện thoại một cái, lôi một thứ trông như ăngten ra.
Sau một khắc, điện thoại của hắn lập tức có tín hiệu.
Đây là chiếc điện thoại mà Bạch Tôn Giả phải thí nghiệm sữa chữa tới bảy chục lần mới tạo ra được. Tuy rằng bề ngoài trông không khác gì một chiếc điện thoại bình thượng hết. Nhưng bên trong đã được thay đổi rất nhiều.
Bạch Tôn Giả lên Nhóm Cửu Châu Số , xem nhật ký chat.
Hôm nay Dược Sư có online, gửi vài tin nhắn: - @ Tô Thị A Thất, A Thất đạo hữu, có phải ngươi vẫn đang tìm xử lý Vô Cực ma tông hay không, xử được mấy phân bộ rồi?
Tô Thị A Thất: - Mấy ngày trước vừa mới bắt được một tên đệ tử cấp bậc đà chủ của Vô Cực ma tông ở chỗ Tống Thư Hàng tiểu hữu, vất vả lắm mới moi ra được chút tình báo hữu dụng ở chỗ hắn. Ta đang chuẩn bị đi xử lý thêm một cái phân bộ đây.
Dược Sư: - Vậy thì tốt rồi, nếu như có rảnh thì ngươi bắt vài chục tên đệ tử Vô Cực ma tông lại giùm ta, phải có cấp bậc từ nhị phẩm tới tam phẩm nhé. Ta muốn dùng bọn chúng làm vài cái thí nghiệm, để xem có thể phá giải phần ký ức bị phong ấn ở hòn đảo thần bí của mấy người Tam Lãng hay không - ps: Giang Tử Yên gõ giùm. - Cô nàng Giang Tử Yên kia lại phá rồi.
Tô Thị A Thất: - [icon đổ mồ hôi] Dược Sư huynh ngươi nói đùa đấy à, một cái phân bộ của Vô Cực ma tông, có được mười tên đệ tử nhị phẩm tam phẩm đã là ngon lắm rồi. Còn phải bắt sống toàn bộ nữa thì khó lắm.
Dược Sư: - Cùi bắp quá, được rồi, có bao nhiêu thì cứ đưa cho ta bấy nhiêu. Ngoài ra, những đạo hữu khác trong nhóm, nếu như các ngươi gặp phải tu sĩ đối địch, chỉ cần có cảnh giới nhị phẩm hay tam phẩm thì đừng giết nhé, giữ lại chút hơi tàn bắt về cho ta đi, hiếm lắm đấy.
Thông Huyền đại sư gửi một cái icon niệm kinh, sau đó là một cái icon gật đầu.
Dược Sư: - Biết rồi, người xuất gia lấy từ bi làm đâu. Không phải đúng lúc ta giúp các ngươi đỡ tạo sát nghiệp à.
Thông Huyền đại sư gửi một cái icon giơ ngón tay cái.
Bạch Tôn Giả: - [icon mỉm cười] được rồi, nếu như gặp được thì sẽ tiện tay bắt lấy. Ngoài ra, A Thất đạo hữu, chỗ ta có một chút manh mối về tông môn của Vô Cực ma tông đây, nếu có cơ hội thì ta sẽ hợp tác với Thiên Hà Tô Thị các ngươi.
Nói xong, Bạch Tôn Giả cất điện thoại.
Vạn lý phi độn thuật tới rồi.