Bạch Hạc Chân Quân vốn muốn lấy cớ 'tranh công' để tăng thêm can đảm tới gặp Bạch Tôn giả một lần, thuận tiện nói mấy câu với Bạch Tôn giả, thế là hắn đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng không ngờ, hạnh phúc lại tới bất ngờ như thế. Bạch tiền bối không chỉ còn nhớ hắn, lại còn tặng cho hắn một món quà. Mặc dù không biết trong hộp quà có cái gì... Nhưng chỉ cần là đồ mà Bạch tiền bối đưa cho hắn, dù là chỉ là cái hộp rỗng đi nữa, thì đối với nó mà nói, đó cũng thứ tốt nhất trên đời này.
Bạch Hạc Chân Quân ôm cái hộp nhỏ, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Bên kia.
Đậu Đậu nhẹ nhàng vỗ Tống Thư Hàng, hạ giọng nói: - Đã nhìn thấy chưa, đây chính là fan não tàn đấy.
Tống Thư Hàng: - ....
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Bạch Hạc Chân Quân, Tống Thư Hàng đột nhiên thấy trong lòng có chút sợ hãi, giác quan thứ sáu nhạy bén nói cho hắn biết đây là một phiền toái cực kỳ lớn!
Phiền toái cực kỳ cực kỳ lớn luôn! Vì thể, không nên có quan hệ gì với tên Bạch Hạc Chân Quân này cả, tuyệt đối không được có.
Giác quan thứ sáu của tu sĩ rất nhạy bén, trên cơ bản, nếu như giác quan thứ sáu truyền lại cho chủ nhân tín hiệu nào đó thì không cần do dự, hãy làm theo sự mách bảo của giác quan thứ sáu, tuyệt đối sẽ không sai đi đâu được.
Do đó, Tống Thư Hàng lặng lẽ lui lại phía sau, chuẩn bị rút vào bên trong lều.
. . .
. . .
Bạch Tôn giả thấy trên mặt Bạch Hạc Chân Quân mang theo vẻ nhiệt tình bừng bừng như thế thì cười nói: - Muốn giúp ta làm việc à?
- Đúng đúng, Bạch tiền bối, gần đây ngài có việc gì cần giúp đỡ không. . . Vấn đề của trạm không gian ở phương Tây mà ngài giao cho ta xử lý lúc trước, cộng với việc phi hành gia bị đưa nhầm đi kia ta đã giải quyết cực kỳ êm đẹp rồi. - Bạch Hạc Chân Quân dùng sức vỗ ngực của mình, khoa khoang công lao của mình ra với Bạch tiền bối một chút. Như vậy thì có thể tranh thủ kiếm được chút độ hảo cảm của Bạch tiền bối.
- Chuyện lần trước là do ngươi giải quyết à? Đúng là đã giúp ta một đại ân đó. - Bạch Tôn giả đáp đã như vậy, có cần đổi Lưu Tinh Kiếm dùng một lần bản của Bạch Hạc Chân Quân lại thành phi kiếm dùng một lần phiên bản bình thường không nhỉ?
Sự thật chứng minh, tranh thủ độ hảo cảm là hành động rất hữu hiệu.
Trong lúc Bạch Tôn giả đang suy tư.....
Bạch Hạc Chân Quân đứng ở phía trước, lộ ra vẻ hạnh phúc nói thêm: - Có thể giúp đỡ tiền bối phần nào, chính là hạnh phúc lớn nhất đối với ta. Đúng rồi, tiền bối, các kiểu tóc của ngài thật sự là rất đẹp đó, ta đã tải hơn bảy mươi bức meme kia xuống lưu lại, ta muốn phóng to chúng rồi treo trong cung điện, để mỗi ngày đều có thể chiêm ngưỡng dung nhan của ngài!
Có lẽ là do quá kích động, quá hạnh phúc. Thế là Bạch Hạc Chân Quân không cẩn thận nói huỵch toẹt mấy lời trong lòng ra!
Hơn nữa, Bạch Hạc Chân Quân vẫn đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc do món quà kia mang tới, nên không hề phát hiện ra bản thân mới vừa nói một số lời không nên nói.
Bạch tôn giả: - ....
Uy lực của Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản có yếu quá không nhỉ? Có cần phải tăng cường thêm một chút không ta. Dù sao con hạc lớn ở trước mặt này cũng là Chân Quân lục phẩm mà.
Về phần Bạch Hạc Chân Quân đã từng giúp mình xử lý vấn đề của trạm không gian phương tây và vụ tên phi hành gia bị đánh tráo.... chuyện gì ra chuyện đấy, đến lúc đó dùng danh ngạch tiến vào di tích thượng cổ để hồi báo cho hắn cũng được!
Nghĩ tới đây, Bạch Tôn giả ghé mắt nhìn đống hộp quà chồng chất như núi ở bên người, hắn quay đầu nhìn Bạch Hạc Chân Quân nói: - Nếu như ngươi muốn giúp ta làm việc thì chỗ ta vừa vặn có chuyện có thế giao cho ngươi đi làm đây.
- Xin tiền bối phân phó, ta nhất định làm thỏa đáng cho ngài! - Bạch Hạc Chân Quân dùng sức vỗ ngực.
- Hiện tại ta có một ít quà muốn tặng cho các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số , nếu như ngươi rảnh rỗi thì gửi mấy hộp quà này giúp ta nhé. . . Chú ý, những lễ vật này đều được phong ấn cả rồi. Cần sau năm ngày mới mở ra được. - Bạch Tôn giả mỉm cười chỉ vào một đống lớn hộp quà.
Bạn đang đọc truyệ.n tại iREAD.vn...- Toàn bộ đều là quà tặng sao? - Bạch Hạc Chân Quân nuốt ngụm nước miếng, trong đầu hiện một ý niệm hay là chiếm hết toàn bộ những hộp quà này làm của mình nhỉ? Toàn bộ đều là quà tặng mà Bạch tiền bối tặng đi đó. . . Bên trên còn có chữ viết của Bạch tiền bối nữa. Thật muốn giấu hết toàn bộ chúng nó tại cung điện của mình quá đi.
Nhưng mà, đây là quà tặng mà Bạch tiền bối phân phó cho hắn gửi giúp. Nếu như hắn chiếm toàn bộ làm của riêng, thì Bạch tiền bối nhất định sẽ tức giận lắm.
Đúng rồi. . . Mình có thể gửi quà tặng đi trước, sau năm ngày, phong ấn trên hộp quà tự động mở ra rồi, mình lại đến thu từng hộp quà lại cũng được... Dù sao, trên hộp có chữ viết của Bạch tiền bối đấy, bản thân cái hộp cũng là một bảo vật vô cùng quý giá rồi.
- Giao cho ta đi, Bạch tiền bối. Chỉ cần các đạo hữu trong Nhóm Cửu Châu số không bế quan, thì ta bảo đảm tất cả lễ vật đều sẽ được đưa đến tay bọn họ. Chắc chắn trong ba ngày tất cả mọi người đều sẽ nhận được lễ vật hết! - Bạch Hạc Chân Quân cam đoan chắc nịch.
- Đi đi... Chờ sau khi ngươi hoàn thành xong nhiệm vụ, ta sẽ tặng thêm cho ngươi một phần kinh hỉ nữa! - Bạch tôn giả thản nhiên nói.
- Tiền bối, ngài đúng là tốt quá đi mất. - Bạch Hạc Chân Quân lệ rơi đầy mặt. Hắn nhấc tay một cái, tất cả hộp quà nằm dưới đất đều được một làn gió nhẹ cuốn lên, trôi lơ lửng bên người hắn.
- Vậy ta đi tặng quà nhé tiền bối, nhất định ta sẽ đi cả đêm để gửi hết số lễ vật này, xin hãy đợi tin tốt của ta! - Bạch Hạc Chân Quân lớn tiếng nói.
Sau đó, ba đôi cánh trên lưng hắn vỗ vỗ mạnh, mang theo những hộp quà kia bay lên cao.... Tới cũng vội, mà đi cũng vội.
Lúc bay lên giữa không trung, hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện khác vừa rồi quên hỏi vị nào là Tống Thư Hàng đạo hữu mất rồi.
Luôn chung sớm chiều với Bạch tiền bối, lại không bị mị lực của Bạch tiền bối chinh phục, đây đúng là tội ác tày trời mà.
Thôi... lần này tạm bỏ qua cho hắn vậy.
Chờ lần sau gặp mặt, hắn nhất định phải tâm sự cùng với vị Tống đạo hữu này mới được, nhất định phải làm cho hắn hiểu, nhận ra sự tốt đẹp từ mị lực của Bạch tiền bối!
Tất cả mọi người trên thế giới này, đều phải thần phục dưới mị lực của Bạch tiền bối.
...
...
Mà lúc này, Tống Thư Hàng đứng cạnh lều chợt rùng mình một cái.
Câu nói của Bạch Hạc Chân Quân - Đúng rồi tiền bối, mấy kiểu tóc của ngài thật chói mắt, hơn biểu cảm trên khuôn mặt, tấm nào ta cũng cất giữ, thật muốn đem mấy tấm này phóng to treo ở cửa cung điện để mỗi ngày đều có thể chiêm ngưỡng dung nhan của ngài- đang vang vọng trong đầu hắn.
Mặc dù trước đó Tống Thư Hàng đã suy đoán ra một loạt hành động cổ quái hôm nay của Bạch tôn giả rất có thể là do Vũ Nhu Tử chế ảnh của Bạch tiền bối thành một bộ meme đăng lên trên không gian nhóm.
Nhưng trong lòng Tống Thư Hàng còn ôm chút may mắn có lẽ bộ meme mà Vũ Nhu Tử đã đăng lên không phải được làm từ ảnh của Bạch Tiền bối thì sao? Hoặc là chỉ dùng có một hai bức ảnh của Bạch tiền bối thôi chẳng hạn?
Con người luôn là như vậy, trong những lúc đối mặt với tuyệt cảnh, dễ dàng sinh ra tâm lý trốn tránh và cầu may kiểu 'chắc chừa mình ra'.
Nhưng bây giờ, một chút may mắn cuối cùng của Tống Thư Hàng cũng bị Bạch Hạc Chân Quân phá vỡ.
Bộ meme Bạch tiền bối hơn bảy mươi tấm.
Hắn cảm giác hình như mình đã sắp tèo tới nơi rồi!
Tống Thư Hàng dè dặt quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Bạch tôn giả một cái, muốn thử nhìn xem nét mặt của tiền bối bây giờ thế nào.
Lúc này, Bạch tôn giả vỗ vỗ bộ đồ màu trắng của mình một cái, có lẽ là cảm giác được ánh mắt của Tống Thư Hàng, nên Bạch Tôn Giả quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng.
Sau đó, Bạch tôn giả nhìn Tống Thư Hàng rồi mỉm cười. Một nụ cười ôn hòa, ấm áp lòng người.