Bắc Hà Tán Nhân lại đề nghị:
- Cho nên, ta đề nghị đợi sau khi ngươi có được thực lực nhất định, số lượng thối thể dịch có được đủ cho mình dùng đi đã, tới lúc đó còn dư lại bao nhiêu thì hãy lặng lẽ để cho người nhà dùng. Hơn nữa, trong quá trình này, ngươi cần phải chú ý mấy điểm.
- Trước khi ngươi có đủ thực lực để tự bảo vệ bản thân thì cố gắng đừng để lộ thân phận tu sĩ, tránh cho mang tới tai họa cho chính bản thân ngươi và người thân. Đây cũng không phải đang nói quá, bởi vì chuyện này đã từng xảy ra, số lượng tu sĩ bị hãm hại từ xưa tới nay đủ để xếp một vòng quanh trái đất rồi. Cho nên, trước khi cho người thân của mình dùng thối thể dịch thì ngươi cần phải tìm một cái cớ hợp lý để che giấu công dụng và nguồn gốc của thối thể dịch.
Tống Thư Hàng gật đầu, chuyện này hắn cũng hiểu. Lòng hại người không thể có, nhưng lòng đề phòng thì không thể không có.
- Hơn nữa, không phải bất kỳ người nào cũng có thể dùng thối thể dịch được. Trước khi dùng thối thể dịch thì thân thể phải thật khỏe mạnh. Nếu như tuổi quá lớn, khí huyết suy yếu thì tuyệt đối không thể dùng thối thể dịch được, bằng không rất có thể sẽ bị mất mạng. Bình thường dù là các môn phái cho đệ tử vừa mới nhập môn dùng thì cũng phải để cho đệ tử kia rèn luyện thân thể mấy tháng, thậm chí là nửa năm, để cho khí huyết thân thể đạt tới mức sung mãn thì mới có thể dùng được.
Bắc Hà Tán Nhân kiên nhẫn giải thích tỉ mỉ.
Tống Thư Hàng nghe thế thì trong lòng không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối. Cha mẹ của hắn đã sớm qua độ tuổi khỏe mạnh, thân thể cũng yếu dần, nếu như thế thì chẳng phải là bọn họ không thể dùng thối thể dịch được hay sao?
- Lại nói, tiểu hữu Thư Hàng ngươi trực tiếp dùng thối thể dịch mà lại bình an vô sự, hẳn là bình thường cũng hay vận động đúng không?
Bắc Hà Tán Nhân đột nhiên nghĩ tới điều gì, bèn hỏi.
- Ách… trước kia có bảo trì tần suất vận động nhất định. Nhưng mà sau này vì khá nhiều lý do, cho nên đã hơn một năm không thường xuyên vận động.
Tống Thư Hàng ngượng ngùng trả lời?
- Đã hơn một năm rồi không thường xuyên vận động à? Vậy sau khi ngươi dùng thối thể dịch xong không cảm thấy thân thể có gì khó chịu sao?
Bắc Hà Tán Nhân có chút kinh ngạc. Nếu như thật sự là như thế thì hoặc là thiên phú thân thể của Tống Thư Hàng cực kỳ mạnh, hoặc là…
Tống Thư Hàng:
- Không cảm thấy có chút khó chịu nào cả, ngoại trừ lúc ban đầu cổ họng cảm thấy nóng rát ra thì sau này chỉ cảm thấy vô cùng dễ chịu, tinh lực tràn đầy.
- Thú vị lắm, tiểu hữu Thư Hàng, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, ngươi đừng xấu hổ, cứ mạnh dạn trả lời ta là được.
Bắc Hà Tán Nhân nói:
- Đã từng quen bạn gái chưa?
Đề tài nhảy nhanh thật đấy, dùng thối thể dịch thì liên quan gì tới chuyện có bạn gái hay không.
Hơn nữa vấn đề này thì có gì đâu mà phải xấu hổ.
Tống Thư Hàng trả lời:
- Vừa mới lên đại học không lâu, còn chưa quen ai hết.
- Nói cách khác là vẫn chưa phá thân? Vẫn còn là trai tân à?
Bắc Hà Tán Nhân nói.
Tống Thư Hàng:
- Tại sao cách ngài hỏi lại khiến ta cảm giác như đang bị trêu thế này?
- Ái chà, quả nhiên vẫn còn là trai tân. Ha ha ha, ta chỉ hỏi thẳng chút thôi, xem ra ngươi thích cách hỏi uyển chuyển hơn nhỉ? Vậy để ta hỏi lại.
Bắc Hà Tán Nhân cười hắc hắc:
- Có phải ngươi cũng giống như kingkong, vì cô gái mình thích, leo lên đỉnh building bắn máy bay?
- Cái này chả uyển chuyển chút nào hết!! Đây là mấy lời thoại cũ hai chục năm trước rồi, người thường liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đó!
Tống Thư Hàng khinh bỉ:
- Ngoài ra, tại sao lại là kingkong? Bắc Hà tiền bối người rảnh như vậy sao, còn xem phim nữa?
- Chà, ta là thành phần tiên tiến nhất ở trong nhóm này đó. Trả lời ta đi, đừng có trốn tránh vấn đề, ngươi có bắn máy bay bao giờ chưa?
Bắc Hà Tán Nhân nói:
- Người trẻ tuổi đừng có xấu hổ, cứ mạnh dạn nói ra đi.
- Không.
Tống Thư Hàng cắn răng gõ ra một chữ. Bởi vì hắn từng có một số lịch sử đen tối khá mất mặt, khiến cho mãi tới bây giờ hắn vẫn chưa bắt chước kingkong được. Còn mấy chuyện kia là gì thì khỏi cần nói, hắn nhớ tới là chỉ muốn ôm mặt lăn ra đất thét gào mà thôi.
- Ái chà, thiếu niên có tiền đồ.
Bắc Hà Tán Nhân cười ha hả:
- Vấn đề sau cùng, giấc mộng của ngươi rơi rớt lại nơi thảo nguyên rồi chưa?
- Gì kia?
Tống Thư Hàng không đuổi kịp tiết tấu nhảy chủ đề của Bắc Hà Tán Nhân. Vừa rồi vẫn còn hỏi hắn có phải trai tân hay không, nhoáng cái đã nhảy qua cái gì mà giấc mộng với thảo nguyên là sao?
Truyện .được cập nhật .nhanh nhất tại iread.vn..- Chà, ngươi xem, ta mà nói chuyện uyển chuyển một cái là ngươi lại không hiểu được rồi. Thôi thì cứ hỏi thẳng cho rồi, đã từng mộng tinh hay chưa? Tuổi của ngươi cũng không nhỏ, chắc cũng đang trong khoảng thời gian này mới đúng chứ nhỉ?
Hóa ra khi nãy Bắc Hà Tán Nhân vẫn còn đang chơi uyển chuyển đây mà.
- ...
Tống Thư Hàng thật sự không muốn trả lời vấn đề này chút nào, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Được rồi, theo như trong ấn tượng của tôi thì hẳn là vẫn còn chưa bị mộng tinh bao giờ. Bất quá thân thể của tôi tuyệt đối khỏe mạnh, hơn nữa tôi chỉ mới có mười tám tuổi, bình thường thì cái đó sẽ xuất hiện ở khoảng từ mười sáu tới hai mươi. Dù tôi bị trễ một chút cũng sẽ không thành vấn đề!
- Ngươi nói nhiều như thế làm gì? Ta cũng có nói là thân thể của ngươi không khỏe mạnh đâu.
Bắc Hà Tán Nhân nói:
- Ta chỉ muốn nói, ngươi quả nhiên là nguyên dương chưa tiết, vẫn là thân đồng tử. Cho nên, mặc dù đã hơn một năm ngươi không rèn luyện thân thể, nhưng nhờ có thân đồng tử cho nên mới chống đỡ lại được. Ngươi nên cảm thấy may mắn vì trước kia bản thân chưa học theo kingkong, vẫn chưa tiết nguyên dương. Bằng không ngươi liều lĩnh dùng thối thể dịch như thế, nói không chừng sẽ chết vì bị nổ tan xác. Thật sự nổ tan xác, thân thể nổ tung cái bùm đó!
Bắc Hà Tán Nhân cười nói.
Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy thật sự rất muốn bóp chết Bắc Hà Tán Nhân.
- Ai.
Đồng Quái Tiên Sư ngoi lên, thở dài một hơi:
- Nói này, tiểu hữu Thư Hàng. Tuy rằng nhìn thấy ngươi bị tên Bắc Hà này dụ dỗ, nói ra mấy chuyện xấu hổ ở trong nhóm thế này thật ngại quá, nhưng ta vẫn nhịn không được mà muốn nhắc nhở ngươi một câu.
- Chẳng lẽ ngươi không biết phần mềm chat có một chức năng gọi là chat riêng à?
- ….
Tống Thư Hàng cảm giác muốn khóc quá.
Sau đó, lại trò chuyện thêm một lát ở trong nhóm, Tống Thư Hàng liền chào tạm biệt các vị tiền bối trong nhóm mà logout.
Lúc này, Đồng Quái Tiên Sư nhắn riêng cho Bắc Hà Tán Nhân:
- Bắc Hà, sao ngươi lại đề cử hướng tu luyện tán tu với tiểu hữu Thư Hàng? Chúng ta đều xuất thân là tán tu, trên con đường tán tu, muốn tu luyện thành công là chuyện khó khăn tới cỡ nào, chắc ngươi cũng là người biết rõ mà!
Hắn biết rõ những khó khăn mà tán tu gặp phải, cho nên không hiểu vì sao Bắc Hà Tán Nhân lại đề cử con đường tán tu cho Tống Thư Hàng. Trực tiếp đề cử Tống Thư Hàng gia nhập một môn phái ở trong nhóm không phải tốt hơn sao?
Bắc Hà Tán Nhân thở dài:
- Ta đương nhiên cũng biết rõ, tán tu khó khăn không khác gì so với lên trời. Nếu như có thể thì ta cũng không muốn đề cử cho tiểu hữu Thư Hàng đi theo con đường tán tu làm gì.
Đồng Quái Tiên Sư nhíu mày:
- Vậy tại sao ngươi lại còn đề cử? Trong nhóm của chúng ta có nhiều môn phái, cũng có rất nhiều đạo hữu có được địa vị không thấp trong môn phái, nếu như có bọn họ đề cử, muốn tìm một nơi thích hợp với tiểu hữu Thư Hàng cũng không khó.
- Bởi vì tuổi tác.
Bắc Hà Tán Nhân giải thích:
- Ngươi đừng quên tuổi tác của Tống Thư Hàng. Hắn đã mười tám tuổi rồi, tuổi này đối với người bình thường mà nói thì vẫn là giai đoạn mới bắt đầu đời người. Nhưng đối với tu sĩ chúng ta mà nói thì đã vượt qua độ tuổi tốt nhất để tạo nền tảng rồi.
Độ tuổi tốt nhất để tạo nền tảng mà các tu sĩ đương thời công nhận chính là chừng bốn năm tuổi. Lúc này gân cốt của trẻ con vẫn còn mềm, quan trọng nhất chính là một phần chân khí thần tiên từ trong bụng mẹ vẫn còn đó. Một khi tạo nền tảng thành công thì có thể dung hợp cùng phần chân khí thần tiên này, tạo sẵn nền tảng vững chắc cho con đường tu chân. Có phần chân khí thần tiên này, tương lai trước tam phẩm hầu như không có vấn đề!
Nhưng mà trẻ con thời kì này thân thể khá yếu ớt, khí huyết không đủ. Cho nên dù là những đệ tử được tuyển chọn kỹ càng trong các môn phái, cũng không phải bất kỳ ai cũng có thể hoàn thành tạo nền tảng trước bốn năm tuổi.
Bốn đến năm tuổi là độ tuổi tốt nhất để tạo nền tảng, còn trễ nhất thì không thể vượt quá tám tuổi.
Một khi qua tám tuổi thì chân khí thần tiên mang theo từ trong bụng mẹ ra đã hoàn toàn biến mất. Một khi bỏ qua cơ hội này thì không thể nào có được nữa. Thiếu phần chân khí thần tiên kia, sau này dù đã tạo nền tảng được, tu luyện cũng sẽ gặp vô số khó khăn. Mỗi khi tiến cấp một cấp cũng phải tiêu hao gấp mấy lần thời gian và tài nguyên so với những người đã thành công tạo nền tảng trước tám tuổi.
Còn mười tám tuổi, đã vượt qua con số tám tuổi kia những mười năm rồi!