Cùng một lúc mà quen biết được nhiều thành viên của thế gia họ Sở đến thế, còn trải qua một đoạn cuộc đời rất dài của Sở Sở cô nương… Tống Thư Hàng dám khẳng định, đợi ngày mai khi mặt trời mọc lên, hắn chính là người hiểu rõ Sở Sở cô nương nhất trên thế giới này rồi. Đến mẹ của Sở Sở cô nương cũng chưa chắc hiểu cô ấy bằng hắn đâu nhé!
Cái gì gọi là tri kỷ... Đây chính là tri kỷ thực sự nè!
Kể từ ngày mai, ở trước mặt hắn, Sở Sở cô nương sẽ không còn bất cứ bí mật gì đáng nói tới nữa rồi đây!
Ngẫm lại thấy có hơi đáng sợ thật!
Giấc mộng vẫn đang tiếp tục.
Sở Sở cô nương là một cô gái rất biết cách tự kiềm chế bản thân, cô ấy không phụ sự kỳ vọng của thế gia họ Sở, mỗi ngày đều tập luyện hết sức khắc khổ, chưa lúc nào lười biếng.
Cuối cùng, vào năm cô ấy mười tám tuổi, rốt cuộc cô đã thành công vượt qua Long Môn. Khí huyết trong cơ thể hóa hư thành thực, chân khí ngưng tụ tại Đan Điền, bước vào cảnh giới Chân Sư nhị phẩm, trở thành Chân Sư nhị phẩm trẻ tuổi nhất của Thế gia họ Sở!
Tống Thư Hàng: ...
Khoan đã, bước vào cảnh giới Chân Sư nhị phẩm khó đến thế cơ à?
Sở Sở cô nương từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, bảy tuổi hoàn thành Trúc Cơ, ‘Tiên Thiên chân khí’ có từ trong bụng mẹ của cô ấy cũng không tan bị đi. Dưới tình huống như thế mà cô ấy còn phải tu luyện liên tục tới năm mười tám tuổi thì mới tấn thăng lên được nhị phẩm thành công ư?
Tống Thư Hàng xòe tay ra tính thời gian tu luyện của bản thân - Vào ngày tháng năm , cũng chính là năm nay, hắn đánh bậy đánh bạ nấu ra được một lô ‘thối thể dịch’, sau đó, dưới sự giúp đỡ của các vị tiền bối trong ‘Nhóm Cửu Châu số ’, hắn chính thức bước vào thế giới tu chân.
Tính đến hôm nay, bây giờ là rạng sáng ngày tháng . Nếu tính thời gian đầy đủ thì hắn đã trở thành tu sĩ được một tháng rưỡi rồi...
Nếu như hôm qua Bạch tiền bối không ngăn hắn tấn cấp... thì bây giờ hắn đã là một vị Chân Sư nhị phẩm đầy quang vinh rồi ý chứ!
Một tháng rưỡi...
Mới có một tháng rưỡi thôi!
Mà Sở Sở cô nương phải cần tới tận mười mấy năm đấy để tu luyện đến nhị phẩm!
Nếu như không so sánh thì không biết, vừa so sánh thì hắn thật sự bị dọa nhảy dựng lên.
Sở Sở cô nương lại còn là thiên tài trăm năm khó gặp của thế gia họ Sở nữa chứ, cô ấy mất thời gian mười mấy năm mới trở thành Chân Sư nhị phẩm. Sao mà hắn chỉ mất có một tháng rưỡi thôi chứ?
- Lẽ nào mình bật tool hack rồi à? - Trong lòng Tống Thư Hàng đột nhiên sinh ra một loại ‘đốn ngộ’.
Xài tool hack trắng trợn luôn, không phải hai tool hack bèo bèo như linh quỷ cao giai và Ngộ Đạo thạch... mà là một tool hack khác đáng sợ hơn nhiều. Hóa ra mình là đứa xài hack!
- Đợi sau khi rời khỏi đảo nhỏ này, mình nhất định phải lên Nhóm Cửu Châu số hỏi các vị tiền bối thử xem, trong vòng một tháng rưỡi mà mình thăng lên tới chân sư nhị phẩm thì có gì bất thường không? - Tống Thư Hàng tự nhủ trong lòng.
Đúng rồi, việc đầu tiên hắn nên làm sau khi rời khỏi hòn đảo này chính là gửi tin nhắn cho Vũ Nhu Tử, dặn cô ấy nhất định đừng có mở món quà mà Bạch tiền bối tặng ra. Món quà đó sẽ làm cho Vũ Nhu Tử ‘biu!’ một phát phi thẳng lên trời theo hình xoắn ốc, bay lượn với quỹ đạo hình zigzag, cộng thêm việc rơi xuống theo kiểu nhảy bungee giống như nhảy dù vậy - Mà không chắc nữa, có khi nào Vũ Nhu Tử lại thích cái trò đó thì sao? Mình còn nhớ cô ấy đã từng nói, muốn mình đi nhảy bungee với cô ấy mà nhỉ?
Tống Thư Hàng vừa nghĩ lung tung vừa tiếp tục trải nghiệm cuộc sống của Sở Sở cô nương ở trong mộng.
…
…
Sau khi thăng lên Chân Sư nhị phẩm, Sở Sở cô nương tiếp tục khắc khổ tu luyện, chưa từng lười biếng.
Sau khi lên đến nhị phẩm, năm Khiếu Huyệt lớn từng giờ từng phút đều sẽ sinh ra khí huyết chi lực cuồn cuộn chảy vào Đan Điền không ngừng. Sau đó, khí huyết chi lực giống như một loại nhiên liệu vậy, nó chuyển hóa thành một loại chân khí mạnh mẽ hơn ở trong Đan Điền.
Chân khí được nuôi dưỡng, tích lũy ở trong Đan Điền. Đợi đến khi chân khí bên trong Đan Điền đã được tích lũy đủ thì nó sẽ chạy ngược lên, dọc theo cột sống trong thân thể tu sĩ xông lên trên, đến lúc đó là có thể mở ra Đan Điền thứ hai… tiếp đó là Đan Điền thứ ba, thứ tư, cứ lặp đi lặp lại như thế. Đan Điền được nói tới ở đây tuyệt không phải là ‘Tam Đan Điền thượng, trung, hạ’ mà là nơi tập trung chân khí trong cơ thể tu sĩ, được các tu sĩ gọi chung là Đan Điền.
Tu sĩ ở cảnh giới nhị phẩm có thể mở lại tổng cộng bảy Đan Điền.
Đan Điền thứ hai gọi là ‘Long Vĩ’
Đan Điền thứ ba có tên là ‘Long Trảo’
Đan Điền thứ tư đến thứ bảy lần lượt là ‘Long Khu, Long Chưởng, Long Cảnh, Long Thủ’. Và Đan Điền thứ tám mang tên ‘Hóa Long Giác’
Một khi Đan Điền thứ tám được mở, lấy Đan Điền thứ nhất làm điểm khởi đầu, Đan Điền thứ tám là điểm kết thúc, tám Đan Điền tạo thành một con cự long chân khí.
Vào thời kỳ này, lúc chân khí chảy vào Đan Điền thứ tám, cũng sẽ không quay lại Đan Điền thứ nhất nữa, bởi vì chân khí có thể tích lũy trong cơ thể của tu sĩ nhị phẩm chỉ có từng đó mà thôi.
Tất cả chân khí dư ra sẽ phun ra từ ‘Đan Điền Long Giác’ thứ tám, nó sẽ khiến cho đất trời thay đổi, dẫn tới Lôi kiếp.
Đó chính là Lôi kiếp nhị phẩm.
Một khi độ qua Lôi kiếp, cường độ thân thể của tu sĩ nhị phẩm sẽ được nâng cao hơn rất nhiều. Chân khí trong cơ thể sẽ không còn phun ra bên ngoài nữa, mà có thể bắt đầu chảy ngược về từ trong đan điền Long Giác, dọc theo long thân chân khí quay lại đan điền thứ nhất, chân khí tuần hoàn không nghỉ, hóa thành một con sông chân khí lớn hình rồng.
Lúc đó, từ biến đổi về lượng, ‘chân khí’ sẽ xảy ra biến đổi về chất, hóa thành dạng chân khí thứ hai - ‘chân dịch’.
Đó chính là cảnh giới Chiến Vương tam phẩm, cũng chính là cảnh giới của Vũ Nhu Tử hiện nay.
…
…
Sau khi mở ra Đan Điền thứ nhất, Sở Sở cô nương dùng thời gian hơn một tháng để nuôi dưỡng Đan Điền, củng cố cảnh giới.
Sau khi lên cảnh giới nhị phẩm, dù cô ấy vẫn luôn tu luyện khắc khổ, nỗ lực không nghỉ, nhưng hiệu quả của việc bế môn tu luyện càng ngày càng kém.
Chưa từng trải qua rèn luyện sinh tử, khuyết thiếu kinh nghiệm và kích thích, không có linh cảm và đủ thiên tài địa bảo hỗ trợ, tốc độ thăng cấp của cô ấy rõ ràng đã chậm dần lại.
Vì thế, dưới sự sắp xếp và hỗ trợ của gia tộc, Sở Sở cô nương bắt đầu đi du lịch ở khắp nơi trên Hoa Hạ.
-Ng-u-ồn: iread.v-nCô ấy mất thời gian chừng năm năm, để đi du lịch hầu hết các vùng của Hoa Hạ.
Chỉ có điều ở Hoa Hạ, cô ấy không gặp được kì ngộ gì cả, thậm chí đến cả tu sĩ đồng đạo cũng rất hiếm khi gặp được, cũng không hề tham gia được mấy ngày lễ hay cuộc tụ hội quan trọng nào của giới tu sĩ. Cuối cùng, sau thời gian năm năm, cô ấy chỉ mới mở được Đan Điền thứ hai, cũng chính là ‘Đan Điền Long Vỹ’ mà thôi. Tốc độ tấn thăng như thế không tính là chậm nhưng tuyệt đối không thể xem là nhanh được.
Chính vì vậy, Sở Sở cô nương quyết định rời khỏi Hoa Hạ, đến với thế giới rộng lớn hơn, thử mạo hiểm một phen.
Lại thêm bốn năm nữa trôi qua, trong khoảng thời gian cô ấy rèn luyện ở biển Đông, có gặp được mấy kì ngộ nhỏ.
Lần này, cô ấy dùng thời gian bốn năm, thành công mở được Đan Điền thứ ba - ‘Đan Điền Long Trảo’. Cô ấy mất ít thời gian hơn để mở được cái Đan Điền khó mở hơn là Đan Điền thứ ba, điều này chứng minh đi du lịch quả nhiên có hiệu quả.
Vì vậy, trong lòng Sở Sở cô nương tràn đầy phấn chấn, chuẩn bị đi đến nơi xa hơn để mạo hiểm, tự tìm kỳ ngộ cho bản thân mình.
Nhưng đúng lúc này, vào một ngày nọ... Sở Sở cô nương nhận được thư từ thế gia họ Sở.
Trong thư có nói sơ qua về tình hình gần đây của thế gia họ Sở, đồng thời bảo cô mau trở lại gia tộc, chuẩn bị tham gia trận chiến ‘Đoạn Tiên Đài’ với Hư Kiếm phái!
...
...
[Cái gì? Sao tình tiết phát triển đến đoạn này nhanh thế?] Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong bụng.
Khoan đã, nếu như mà phát triển tới đoạn này rồi, thì hình như có một vấn đề lớn đấy!
Trong lòng Tống Thư Hàng xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
Hắn nhớ ra một chuyện, nếu như tình tiết đã phát triển đến đoạn này rồi, thì tiếp theo không phải là lúc bọn thích khách Lang Nhất truy sát Sở Sở cô nương à?
Cuối cùng - Sở Sở cô nương bị một chiêu ‘ôm gái tới chết’ của tên Kình Bát ghì bẹp lép, từ đỉnh Everest cao ngất ngưỡng biến thành bình nguyên Đông Bắc luôn….
Ngày hôm đó, Tống Thư Hàng đã tận mắt chứng kiến toàn bộ cảnh này. Dù chỉ đứng một bên nhìn thôi, nhưng lúc ấy hắn cũng cảm thấy ê buốt hết cả răng.
Chẳng lẽ kế tiếp, mình sẽ phải mơ đến toàn bộ quá trình Sở Sở cô nương bị ép phẳng à?
Đừng mà, không được đâu, bây giờ bản thân mình còn đang ‘sống nhờ’ trên người Sở Sở cô nương, lấy thị giác thứ nhất để thể nghiệm tất cả những chuyện của cô ấy. Nỗi đau đớn khi bị ép phẳng kia, mình cũng sẽ cảm nhận chung với cô ấy mất..
Đừng mà, cái kết kiểu này tàn khốc quá trời!
- Mau kết thúc đi! Cái giấc mộng tàn khốc này mau mau kết thúc đi mà! Bây giờ kết thúc vẫn còn kịp, mau tỉnh lại đi! - Linh hồn của Tống Thư Hàng hiện tại đang cố gắng giãy giụa.
Nhưng tất cả giãy giụa đều chỉ là phí công vô ích, tuy rằng giấc mộng ‘trải nghiệm cuộc đời’ này của hắn rất tuyệt, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là lúc nào tỉnh lại không phải do bản thân làm chủ... Linh quỷ cũng không có phản ứng gì, không còn cách nào có thể đưa hắn ra khỏi giấc mộng lần nữa.
Mặc cho Tống Thư Hàng không muốn như thế nào đi nữa, thì tình tiết trong giấc mộng vẫn tiếp tục diễn ra.
Rất nhanh, Sở Sở cô nương cô nương ở trong mộng gặp phải phục kích của bọn Lang Nhất, Ngưu Nhị, Vượn Tứ trên một hòn đảo nhỏ!
Cuối cùng, Sở Sở cô nương chạy trốn bán mạng khỏi tay của ba tên Chân Sư nhị phẩm lâu năm kia, cô tung người bay lên, nhảy xuống biển cả mênh mông, linh hoạt giống như nàng tiên cá, nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Để lại ba tên Lang Nhất, Ngưu Nhị, Vượn Tứ đứng trên đảo đưa mắt nhìn theo.
Nhìn bề ngoài thì Sở Sở cô nương tạm thời thoát được một kiếp, nhưng Tống Thư Hàng biết, tiếp theo đây sẽ là tình tiết khi Kinh Bát và Sa Cửu đuổi giết Sở Sở cô nương rồi ép phẳng cô ấy ra.
Những kiểu năng lực như ‘tiên tri’ thế này thật làm cho con người ta tuyệt vọng mà! Đặc biệt là vào lúc biết bản thân sắp phải đối mặt với ‘bi kịch’ nhưng lại không thể làm được gì để thay đổi điều đó!
- Mau để ta tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi mà! Ai đó đến gọi ta dậy đi, Đậu Đậu, tiểu hòa thượng, Bạch tiền bối, là ai cũng được, hãy mau đến gọi ta dậy đi mà! Hãy cho ta hai cái tát thật mạnh đi! - Trong lòng Tống Thư Hàng gào thét.
Nhưng đáng tiếc chính là... bên ngoài, màn đêm hãy còn rất dài...
Bất luận là ai cũng sẽ không đi gọi hắn dậy vào lúc này - Hơn nữa, dù có gọi dậy thì cũng có tác dụng gì chứ? Nói không chừng, tối mai lúc Tống Thư Hàng ngủ thì sẽ trực tiếp đối diện với cái ôm nồng nàn của Kinh Bát ấy chứ.
Vì thế ... Tống Thư Hàng, hoàn toàn tuyệt vọng.
Hắn chỉ đành cắn chặt răng, kéo căng thần kinh của mình ra để chuẩn bị nghênh đón cơn đau đớn của cái ôm ghì mạnh mẽ đến chết sắp ập đến kia.
Ấy... mà phải nói, sao cứ cảm thấy quá trình này quen quen là sao thế nhỉ?
Hình như lần trước, khi ở trong giấc mộng cuộc đời của Thông Nương, Tống Thư Hàng cũng từng đấu tranh gian khổ muốn được tỉnh lại từ trong mộng thì phải?
...
...
Mặc kệ Tống Thư Hàng có muốn hay không, tình tiết kia vẫn tiếp tục diễn ra.
Cuối cùng, ở trong mộng, Sở Sở cô nương bị Kinh Bát và Sa Cửu đuổi kịp rồi.
Sau một phen giao chiến ngắn ngủi, Sở Sở cô nương phá được chiêu tất sát ‘Bách Sa Chưởng’ của Sa Cửu, vào lúc cô đang chuẩn bị chạy trốn... thì lại va phải một bức tường thịt dày.
- Đối với mấy con ả thân thể mềm mại như ngươi, thì ta thích nhất là ôm lấy các ngươi thật chặt, sau đó….. siết các ngươi nát nhừ, biến thành một bãi thịt nhầy trong lồng ngực của ta. - Một giọng nam ồm ồm vang lên, kèm theo tiếng cười gằn.
Ngay sau đó, hai cánh tay thô to ôm chặt lấy cơ thể của Sở Sở cô nương, từ hai cánh tay thô to ấy truyền đến sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Sở Sở cô nương chỉ cảm thấy xương cốt cả người mình giống như sắp như nát vụn đến nơi rồi.
Người có chung cảm giác với Sở Sở cô nương là Tống Thư Hàng cũng cảm nhận được nỗi đau này, xương sườn sắp gãy rồi... nội tạng hình như cũng bị ép vỡ rồi.
Rõ ràng là Sở Sở cô nương có ‘đỉnh Everest’ cao ngất ngưỡng, nhưng dưới tuyệt chiêu “ôm siết” của Kinh Bát thì nó không có tí tác dụng giảm xóc nào cả.
Đau quá...
Không thể thở nổi nữa rồi...
Sắp chết rồi, sắp chết đến nơi rồi...