Bốp!
Đậu Đậu cảm giác mắt nổ đầy đom đóm... Đầu nó đâm vào trên một tầng phòng hộ, mà cái tầng phòng hộ này thì vô cùng rắn chắc, quả nhiên không hổ là cấp bậc tôn giả. Đậu Đậu còn tưởng rằng đầu mình mới vừa đâm thẳng vào một tấm kim loại luôn ấy chứ, đau thấy gâu gâu luôn.
Trên người nó, tiểu hòa thượng cố giữ chặt bệnh nhân Sở Sở rất kịp thời, không để cô bị thương nặng hơn.
Đậu Đậu nhảy bật lên độn quang của Lưu Tinh Kiếm lần nữa, nó nói với vẻ mặt sầu não:
- Tiêu rồi, Bạch tôn giả bố trí phòng ngự chung quanh phi kiếm, chúng ta không thể ra ngoài được rồi.
Tống Thư Hàng:
-...
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn hỏi:
- Nếu không thì chúng ta thử tấn công Bạch tiền bối một cái xem sao nhé? Ta nghĩ dù cho hắn đang bế quan, nhưng vừa cảm giác được sát khí thì Bạch tiền bối nhất định sẽ tỉnh lại theo bản năng thôi!
- Ha ha. Gâu, nếu muốn chết thì ngươi cứ tự chết một mình đi, đừng kéo theo cả bản gâu gâu.
Giọng điệu Đậu Đậu đầy vẻ khinh thường - chẳng lẽ ngươi không biết rằng tôn giả đáng sợ thế nào à?
Lỡ như phóng thích sát khí với Bạch tôn giả, Bạch tôn giả phản công theo bản năng thì phải làm sao đây?
Đến lúc đó nghìn vạn kiếm khí cùng bộc phát một lúc, chỉ cần mấy giây cũng đủ để cắt đám người ở đây thành miếng thịt mỏng, bảo đảm mỗi miếng đều tăm tắp không sai lệch gì hết!
- Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây? Ngồi thừ trên phi kiếm này hai ngày luôn à?
Tống Thư Hàng nhún vai hỏi.
- Hay là chúng ta cầu nguyện thử xem sao... Nghe nói khi Bạch tiền bối bế quan mà chúng ta cầu nguyện với hắn sẽ linh nghiệm lắm luôn đấy, cầu hắn tỉnh lại khỏi lần bế quan này sớm hơn cũng được.
Tiểu hòa thượng đề nghị.
Đậu Đậu nhún vai:
- Nhưng mà ta không có mang theo lư hương.
Trời má, thì ra chuyện "cầu nguyện trước Bạch tôn giả khi hắn đang bế quan rất linh nghiệm" mà Vũ Nhu Tử từng kể thật sự đã truyền khắp Tu Chân Giới rồi! Ngay cả Đậu Đậu và tiểu hòa thượng cũng biết việc này!
- Thành tâm thì sẽ ứng nghiệm thôi, hương khói chỉ là hình thức bên ngoài.
Gương mặt tiểu hòa thượng vô cùng nghiêm túc, chắp hai tay lại, bắt đầu cầu nguyện trước Bạch tôn giả:
- Bạch tiền bối, hi vọng ngươi có thể phù hộ cho Bạch tôn giả chấm dứt bế quan sớm một chút!
Tống Thư Hàng:
-...
Nguyện vọng này thật là quá ba chấm quá đi mất!
Sau khi tiểu hòa thượng cầu nguyện xong, nó sờ sờ cái đầu trọc lóc của mình - ờ, dù sao thì nó cũng đã cầu nguyện rồi, chi bằng cầu thêm ít nguyện vọng nữa nhỉ?
Vì vậy, tiểu hòa thượng nói tiếp:
- Bạch tiền bối ơi, hi vọng mấy ngày sau, lúc Tam Nhật sư huynh đến đón ta về, phương trượng Thông Huyền sẽ không đánh nát mông của ta, cũng không thể đánh ta đến mức sớn cả cớt ra ngoài như Tống Thư Hàng sư huynh nhé.
Tống Thư Hàng:
-...
Ta đánh ngươi són cớt lúc nào hả? Ngươi đang nằm mơ đấy phỏng? Hay là mình nên cân nhắc chuyện đánh bay thằng nhóc tiểu hòa thượng này luôn cho rồi nhỉ?
Cuối cùng tiểu hòa thượng cũng cầu nguyện xong, lại nhìn sang quanh, sau đó tiểu hòa thượng lại nhắm mắt tiếp:
- À, quên mất, mong Bạch tiền bối có thể khiến vết thương trên người Sở Sở cô nương lành nhanh một chút.
Cái nguyện vọng lần này còn có lý đây.
Sơ Sở nhìn tiều hòa thượng với vẻ cảm kích, sau đó nhân lúc mọi người không chú ý, cô nhắm mắt lặng lẽ, trong lòng nhanh chóng cầu nguyện:
- Hi vọng ta có cơ hội tham gia Đoạn Tiên Đài, chiến đấu vì thế gia họ Sở! Đánh bại toàn bộ đệ tử của Hư Kiếm Phái!
Sau khi cầu nguyện xong, Sở Sở mở to mắt lặng lẽ nhìn bốn phía, sau khi thấy Tống Thư Hàng, tiểu hòa thượng và Đậu Đậu không ai chú ý đến cô, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô luôn có cảm giác như bản thân lén lút như kẻ trộm vậy...
Tống Thư Hàng cảm thấy may mắn, vì bản thân có mang Tích Cốc Đan theo trong chuyến đi lần này. Vì thế, ít nhất trong hai ngày sắp tới, hắn sẽ chẳng bị chết đói chết khát vì không ăn uống gì.
Phi kiếm của Bạch tôn giả mang theo mọi người bắt đầu bay đi du lịch vòng quanh Trái Đất.
Ngay từ đầu thì còn bay theo phương hướng cố định, càng về sau thì lộ tuyến phi hành mỗi lúc một quái dị hơn.
Nhân dân kính chào quý khách~
Các tiểu Vương quốc Ả rập Thống nhất kính chào quý khách~
Nhân dân Australia kính chào quý khách~
Nguồn-:- iread.-v-nSau đó không biết di chuyển kiểu quái gì…. Bay rồi lại bay…. Thế là bay về biển Đông lại luôn.
Lúc quay lại vị trí ban đầu trên Biển Đông, lộ trình phi hành của Lưu Tinh Kiếm bắt đầu trở về đường cũ, bắt đầu từ "Nhân dân Động Đỉnh kính chào quý khách", đến Văn Châu, Lê Thủy, Long Vịnh... sau đó, là Hoàng Sơn!
- Ồ, lại đến Hoàng Sơn rồi kìa.
Tống Thư Hàng ngắm nhìn phía dưới, há miệng ngáp.
Có lẽ đầu óc trở nên mệt mỏi, Tống Thư Hàng nhanh mồm nhanh miệng nói nới Đậu Đậu thế này:
- Đậu Đậu, đi qua cửa nhà hai lần rồi mà không vào. Ta tin tưởng ngươi, chút nữa thôi thì ngươi đã đi qua cửa nhà lần ba mà không vào rồi đó. Thậm chí đi qua nhà bốn lần, năm lần cũng không thành vấn đề!
Đậu Đậu bắt đầu mài răng ken két nhìn Tống Thư Hàng.
Đợi lát nữa phi kiếm đáp xuống, nó sẽ tìm chỗ thịt non nhất trên người Tống Thư Hàng để cắn hắn một cái thật mạnh.
Không cần phải lo lắng bị mắc bệnh dại, khoang miệng của nó hết sức sạch sẽ.
- Chán quá đi mất.
Tống Thư Hàng lẩm bẩm, đúng rồi... chắc bây giờ đã bắt được tín hiệu sóng điện thoại của Hoa Họa rồi nhỉ? Vậy hắn có thể gửi tin nhắn cho Vũ Nhu Tử rồi, bảo cô ấy chú ý đến phần bưu kiện do "Bạch tôn giả" gửi mới được.
Trong lúc mơ màng, Tống Thư Hàng thò tay vào túi mình - ủa, điện thoại của mình đâu mất rồi?
Í chết, đúng rồi ha! Lúc lên phi kiếm, hình như Bạch tiền bối đã lấy điện thoại di động của hắn mất tiêu rồi còn đâu?
Tống Thư Hàng:
-...
Đừng nói là Bạch tôn giả đề phòng, sợ hắn online mật báo với những tiền bối trong Nhóm Cửu Châu số nên mới làm thế đấy nhé?
…
…
Tốc độ phi hành của Lưu Tinh Kiếm càng lúc càng nhanh... Đến cuối cùng, chỉ trong vòng mấy giờ mà Tống Thư Hàng đã được ngắm cảnh mặt trời mọc những mấy lần luôn rồi.
Đây đúng là là chỉ cần nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra thì vầng dương đã ló dạng.
Khép mắt lại, sau đó mở mắt ra nhìn, mặt trời lại mọc lên nữa kìa!
Mắt khép lại tiếp, sau đó mở ra... mặt trời lại xuất hiện lần nữa.
Tim của hắn mệt mỏi quá đi.
Hành trình bay vòng quanh trái đất lại tiếp tục đi ngang qua không trung của mấy quốc gia khác.
Trong quá trình này, đôi lúc vẫn có những chiếc máy bay chiến đấu của nước nào đó bay sát qua bên cạnh họ, suýt chút nữa thì đã tạo thành tai nạn trên không rồi. Cũng may Lưu Tinh Kiếm có linh tính, tự động tránh khỏi mấy chiếc máy bay chiến đấu trước mặt.
Không biết đã qua bao lâu, Lưu Tinh Kiếm lại trở về Biển Đông.
Lại bắt đầu từ "Nhân dân Động Đỉnh kính chào quý khách", đến Văn Châu, Lê Thủy, Long Vịnh... sau đó lại đi đến Hoàng Sơn!
- Đi ngang qua cửa nhà ba lần rồi kìa.
Tống Thư Hàng xoay đầu lại nói với Đậu Đậu.
- Đậu Đậu tiền bối thật là vô tình, đi ngang qua cửa nhà ba lần rồi mà vẫn không không chịu ghé vào.
Tiểu hòa thượng nói chuyện với Đậu Đậu bằng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Đậu Đậu giương móng vuối sắc bén của mình ra, nhắm ngay Tống Thư Hàng và tiểu hòa thượng, giống như đang tìm chỗ hạ thủ..
Tống Thư Hàng và tiểu hòa thương vội vàng im miệng lại...
Lại nói tiếp, còn bao lâu nữa thì Bạch tiền bối mới chấm dứt bế quan nhỉ?
Tống Thư Hàng quá nhàm chán nên bắt đầu tu luyện Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp, Bất Động Kim Cương Thân trên phạm vi nhỏ hẹp của phi kiếm. Bên trong cơ thể hắn, khí huyết chi lực của năm khiếu huyện vẫn tràn đầy như cũ, chỉ còn chờ Bạch tôn giả giải khai phong ân trên bụng hắn, thì lúc đó, hắn sẽ chính thức thăng cấp lên thành Chân Sư nhị phẩm.
Sau đó, Đậu Đâu đi qua cửa nhà bốn lần vẫn không vào.
Lại chẳng biết sau bao lâu nữa, Đậu Đậu đã đi qua cửa nhà chín lần mà không vào... Tốc độ phi hành của Lưu Tinh Kiếm càng lúc càng nhanh.
…
…
Rạng sáng một ngày nào đó của tháng bảy.
Trên Đoạn Tiên Đài, nằm ở địa bàn của Sơ gia và Hư Kiếm Phái.
Cuộc chiến Đoạn Tiên Đài sắp sửa bắt đầu.
Người của thế gia họ Sở và người của Hư Kiếm Phái chia ra, đứng ở hai bên Đoạn Tiên Đài.
- Tộc Lão, Sở Sở vẫn còn chưa về.
Một người đàn ông cao gầy đến gần Tộc Lão Sở gia bỏ nhỏ vào tai.
Tộc Lão dùng sức nắm chặt tay, cắn răng đầy vẻ oán hận.
Ở phía đối diện, gã chưởng môn của Hư Kiếm Phái lại đang tươi cười rất đỗi âm trầm….