Hư Tranh nhớ lại hai năm trước, hắn làm quen với “tiên sinh”.
Hai năm trước....Lúc hắn dẫn theo một đám đệ tử tinh anh của Hư Kiếm Phái tìm kiếm một di tích cổ nào đó, ở trong di tích bị mãnh thú kỳ lạ đuổi giết.
Mãnh thú đó cực kỳ mạnh, trong chớp mắt đệ tử Hư Kiếm Phái chết hơn nửa, ngay cả Hư Tranh cũng bị trọng thương, chút nữa thì toi mạng.
Đúng lúc đó, “tiên sinh” thực lực cao cường xuất hiện. Hắn ra tay đánh lui con mãnh thú đó, cũng cứu mạng Hư Tranh và những đệ tử còn sống.
Từ duyên phận ơn cứu mạng đó, Hư Tranh đã quen biết với “tiên sinh” thần thông quảng đại.
Sau đó, trong vòng hai năm tiếp theo, cho dù là một mình hắn hay là Hư Kiếm Phái cũng đều nhận được rất nhiều sự trợ giúp của ‘tiên sinh’.
Tình hữu nghị giữa hai người càng ngày càng sâu đậm.
Vậy mà giờ đây, vị “tiên sinh” thần thông quảng đại này muốn giết hắn? Thậm chí còn muốn hủy diệt Hư Kiếm Phái?
- Bởi vì, ngươi không có giá trị nữa.- Một đầy tớ liếc mắt nhìn Hư Tranh, tiếng nói như máy móc phát ra: - Vạn vật trên thế giới này đều có giá trị riêng. Bây giờ, đối với ta mà nói, đạo hữu Hư Tranh, giá trị lớn nhất của ngươi cũng đã hết rồi, nên kết thúc thôi... Bây giờ, ngươi và tất cả người của Hư Kiếm Phái vẫn còn chút giá trị đối với ta... Sau đây, ngươi và tất cả người của Hư Kiếm Phái còn có thể hóa thành Huyết Hải Thạch của ta, trở thành một phần tài nguyên của ta.
Tuy người nói chuyện là người đầy tớ, nhưng giọng nói này đúng là giọng nói của “tiên sinh” thần bí.
Hư Tranh gầm quát lên: - Ngươi vẫn luôn lừa gạt ta?-
- Đúng vậy, ngươi đã hiểu được một ít, ta rất vui.- Người đầy tớ kia tiếp tục mở miệng nói: - Ở giây phút cuối cùng của đời ngươi, có thể nói rõ chân tướng với ngươi, sau đó thưởng thức nỗi tuyệt vọng của ngươi... Đối với một tên lừa đảo mà nói, không có chuyện gì vui sướng hơn chuyện này cả.
Hai năm qua, lừa gạt chưởng môn nhân của một môn phái tu chân, chơi đùa hắn trong lòng bàn tay, chứng tỏ kỹ xảo lừa đảo của bản thân “tiên sinh” càng ngày càng nâng cao! Đây là chuyện càng làm hắn vui sướng hơn so với thăng cấp cảnh giới.
- Ngươi không phải là người đầu tiên bị ta lừa...Cũng sẽ không phải là người cuối cùng, vì vậy không cần khó chịu.- Người đầy tớ kia tiếp tục nói.
- Hừ hừ, nói nhiều lời lãng phí với người sắp chết làm gì?- Thủ lĩnh Chiến Sĩ Nhím Biển nở nụ cười quái dị, hắn giơ tay lấy một cái gai nhọn từ trên người xuống, hung ác đâm vào người Hư Tranh.
Cái gai nhọn rất đặc biệt, lúc đâm vào người Hư Tranh, bắt đầu hút chân huyết trong cơ thể hắn, mà chân huyết cũng không phải là máu tươi thông thường, cũng không phải là máu huyết bổn mạng của tu sĩ. Ngay cả “tiên sinh” cũng không biết rõ chân huyết của Chiến Sĩ Nhím Biển là gì. Chắc là một phần trong máu nhỉ?
Hư Tranh đè nén đau đớn khổ, cắn răng nói: - Các ngươi đừng đắc ý quá sớm, đây là địa bàn của Hư Kiếm Phái, các ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa!
Dù Hư Kiếm Phái chỉ là một tông phái rất nhỏ, nhưng nó cũng có trận pháp lớn để bảo vệ tông phái.
Thân là chưởng môn. Dù hắn cả người suy yếu, cũng phải có biện pháp để kích hoạt “trận pháp bảo về tông phái”. Nhưng bây giờ, những Chiến Sĩ Nhím Biển và hai người đầy tớ của “tiên sinh” đều đang ở trong Hư Kiếm Phái.
- Đi chết hết đi!
Hư Tranh không chút do dự khởi động trận pháp bảo vệ tông phái.
Trong Hư Kiếm Phái, từng tia linh khí kéo dài ra, bao phủ toàn bộ Hư Kiếm Phái, quấn cùng một chỗ.
Những linh khí này đều do linh thạch trong kho tàng của Hư Kiếm Phái biến thành. Bình thường linh thạch đều được cất giữ ở kho tàng, khi nào cần đến thì toàn bộ linh khí bên trong nó sẽ bộc phát thông qua trận pháp, sau đó những linh khí trong kho tàng sẽ theo con đường đã đào sẵn để ra ngoài.
Linh khí như nước, nhờ đại trận bảo vệ tông phái biến thành những kiếm khí đáng sợ, chém đầu tất cả những người ngoài không phải đệ tử Hư Kiếm Phái.
- Ha ha.- Thủ lĩnh Chiến Sĩ Nhím Biển mỉm cười, để Hư Tranh tùy ý khởi động trận pháp bảo vệ tông phái.
Bên ngoài, trận pháp bảo vệ tông phái đang phát động.
Hơn nghìn đạo kiếm khí hình thành trên không trung, có kiếm khí thô to có kiếm khí nhỏ dài, có dài có ngắn, lơ lửng trên bầu trời phía trên Hư Kiếm Phái, muốn chém hết những người không phải là đệ tử Hư Kiếm Phái xâm nhập vào. Nhìn lên trên, rực rỡ như vạn kiếm quy tông!
Cho dù chỉ là môn phái nhỏ, nhưng Hư Kiếm Phái cũng có chút ít tài năng.
...
...
Nhưng mà, sau khi những kiếm khí này hình thành, chúng chiếu thẳng vào những Chiến Sĩ Nhím Biển đang giết đệ tử Hư Kiếm Phái, nhưng lại chậm chạp không tấn công đối phương.
Hư Tranh chưởng môn có thể cảm ứng được tình huống của trận pháp bảo vệ tông phái qua một cách đặc biệt.
Tại sao hắn lại ngây người? Tại sao trận pháp bảo vệ tông phái không tấn công kẻ địch?
- Không tin đúng không? Đừng kinh ngạc như vậy.- Người đầy tớ lại mở miệng, dùng giọng điệu cứng ngắc nói:
- - Hai năm ở đây, ta đã bí mật nghiên cứu trận pháp bảo vệ tông phái của Hư Kiếm Phái các ngươi. Những đệ tử Hư Kiếm Phái sau khi nhập môn, trên thân đều bị in một ấn ký. Ấn ký này, để phân biệt địch - ta sau khi trận pháp bảo vệ tông phái khởi động. Thật là một phương pháp cổ hủ...Nếu đã biết được nguyên lý. Vậy thì, phá giải trận pháp bảo vệ tông phái rất dễ dàng. Bởi vì, muốn phá giải ấn ký kia cũng không khó.
- Bây giờ, trên người tất cả những Chiến Sĩ Nhím Biển trong trận pháp bảo vệ tông phái đều có ấn ký của Hư Kiếm Phái, đối với trận pháp bảo vệ tông phái của các ngươi mà nói, nó sẽ nhận là “người nhà”, không phải “kẻ địch”. Ha ha, việc chỉ đơn giản có vậy.
Truy-ện được cập nhật- nhanh nhất tại- iread.vn-Hai mắt Hư Tranh trừng lớn, ngón tay run rẩy không ngừng chỉ vào người tên đầy tớ.
- Giải thích xong rồi chứ? Nếu nói xong rồi..., vậy thì kết thúc đi!- Thủ lĩnh Chiến Sĩ Nhím Biển rút mạnh gai nhọn của bản thân ra.
Chân huyết bị hút cạn không còn, Hư Tranh càng suy yếu hơn, ngay cả ngón tay cũng không nhấc lên được.
- Được rồi, tiếp theo giao cho chúng ta đi.- Người máy đầy tớ nói, vừa nói vừa tiến đến trước mặt Hư Tranh, một tay đâm vào ngực hắn.
Tay của hắn giống như ống hút, trong nháy mắt hút sạch máu tươi của Hư Tranh, biến hắn ta thành một xác khô.
Thân thể và thần hồn của chưởng môn Hư Kiếm Phái đều bị tiêu diệt...
- Đi thôi, nhân lúc Sở gia và nhóm tu chân hùng mạnh kia còn chưa phát hiện, khởi động cách hiến tế, ngưng tụ ra Huyết Hải Thạch.
Hai người đầy tớ nói với Chiến Sĩ Nhím Biển.
Đáng tiếc thật... Nếu không phải là huyết ma xảy ra sự cố ngoài ý muốn, hắn còn muốn dẫn huyết ma này đến chỗ của Hư Kiếm Phái. Đến lúc đó, không chỉ có đệ tử Hư Kiếm Phái, mà kể cả Chiến Sĩ Nhím Biển cũng sẽ bị huyết ma tàn sát.
Mặc dù huyết ma sẽ nuốt gần hết thi thể Chiến Sĩ Nhím Biển, nhưng “tiên sinh” có một biện pháp, có thể lấy lại từ chúng trong huyết ma ra, lặng lẽ dẫn đại bộ phận thi thể Chiến Sĩ Nhím Biển ra ngoài.
Như vậy, hắn có thể luyện chế càng nhiều Huyết Hải Thạch rồi.
Chỉ là hắn cũng không nghĩ được huyết ma cảnh giới lục phẩm có dùng được như vậy không, trong giây lát đã bị người đánh cho nổ tung rồi.
Thôi bỏ đi, cho nhóm Chiến Sĩ Nhím Biển sống lâu hơn chút đi. Đợi cơ hội sau, nhất định sẽ chuyện chúng thành Huyết Hải Thạch.
Cách Sở gia hơn trăm dặm, ở hang động dung nham nóng chảy dưới mặt đất.
“Tiên sinh” mở mắt, tạm thời kết thúc sự kiểm soát hai con rối trong Hư Kiếm Phái. Bước tiếp theo, đợi Chiến Sĩ Nhím Biển giết sạch người Hư Kiếm Phái xong, hắn ta sẽ lại khởi động con rối, để thực hiện hiến tế, biến đệ tử Hư Kiếm Phái thành Huyết Hải Thạch.
- Bây giờ, thời khắc quan trọng nhất đã đến!- “Tiên sinh”, lấy bức tranh cuộn “kiếm quyết” từ trên thân con rối rồng đen xuống, sau đó có người đầy tớ trong động dung nham đến, đưa bức tranh cuộn khác đến.
Dưới sự trợ giúp của người rối đầy tớ, bốn bức tranh cuộn của Lý Thiên Tố được mở ra.
Vẻ mặt “tiên sinh” kích động, lấy từ trong ngực ra ống máu tươi của “tên phản bội Sở gia”.
- Chìa khóa của cánh cửa dẫn đến bí cảnh ẩn chứa bí mật trường sinh, mở ra cho ta. - “Tiên sinh” thấp giọng nói, đồng thời lấy máu tươi của “tên phản bội Sở gia” ra lau lên bốn bức tranh cuộn.
Một lúc sau...Ánh sáng trên bức tranh cuộn bắn ra phía!
- A a a, cảm giác này, quả nhiên máu tươi của đệ tử dòng chính Sở gia là mấu chốt để mở ra bí mật của những bức tranh này sao?-
Tiên sinh kích động nói, hắn như đã thấy được cánh cửa trường sinh đang mở ra trước mặt hắn.
Linh hoàng ngũ phẩm là cái thá gì? Lục phẩm, thất phẩm, kể cả bát phẩm không không là gì. Dã tâm của hắn rất lớn, thẳng đến cảnh giới trường sinh!
Bên kia.
Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả bay qua bay lại... Thật vất vả mới tìm được Hư Kiếm Phái. Trước lúc xuất phát không hỏi Hư Kiếm Phái ở đâu, thật là thất sách.
Khi bọn họ đến vùng trời của Hư Kiếm Phái, lại bất ngờ gặp được ba thân ảnh quen thuộc, đang đứng trên một đám mây pháp khí cực lớn, trôi lơ lửng trên bầu trời Hư Kiếm Phái.
Ba hình dáng đúng là của Linh Điệp Tôn Giả, Vũ Nhu Tử, và Lưu Kiếm Nhất.
- Ơ? Là Linh Điệp Tôn Giả và Vũ Nhu Tử.- Tống Thư Hàng kêu to, hỏi vì sao nhóm Linh Điệp Tôn Giả lại ở đây?
“Tống tiền bối!” Vũ Nhu Tử nhìn thấy Tống Thư Hàng thì vui sướng kêu to, vẫy tay với hắn.
Quả nhiên, quả đầu trọc của Tống tiền bối rất gây chú ý. Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Tống Thư Hàng, Vũ Nhu Tử cảm thấy rất thân thiết.
...
...
Bạch Tôn Giả dẫn Tống Thư Hàng xuống đám mây ngũ sắc.
Trên đám mây, Linh Điệp Tôn Giả quay người lại chào Bạch Tôn Giả: - Bạch đạo hữu?
Bạch Tôn Giả mìm cười đáp lại Linh Điệp Tôn Giả: - Xin chào Linh Điệp đạo hữu.
Một người anh tuấn phi phàm, đẹp trai đến mức không bạn bè, một người như tiên hạ phàm, quả là không giống người phàm trần.
Lại nói, hai người trước kia vẫn thư từ qua lại, nhưng đây lại là lần đầu tiên chính thức gặp mặt.
- Bạch đạo hữu có hứng thú với Chiến Sĩ Nhím Biển à? - Linh Điệp Tôn Giả hỏi.
Bạch Tôn Giả lắc đầu: - Ta chỉ đi ngang qua với Thư Hàng thôi, tiện thể nhìn xem Hư Kiếm Phái. Sau đó.... Ơ?
- Sao vậy? Bạch đạo hữu?- Linh Điệp Tôn Giả nghi hoặc hỏi.
- Hình như ta không cẩn thận sửa làm sai mất một cái phù văn rồi.- Bạch Tôn Giả xoa cằm nói.
Tống Thư Hàng: -?
Vũ Nhu Tử: -?
Lưu Nhất Kiếm: -?
Linh Điệp Tôn Giả: -?
Trong lúc mọi người đang nghi hoặc, bỗng nhiên, thân thể Bạch Tôn Giả bay “viu” xuống.
Bạch Tôn Giả bay nhanh xuống, trong nháy mắt biến thành chấm đen nhỏ.
- Linh Điệp đạo hữu, ta đi sẽ quay lại ngay... Thư Hàng tiểu hữu, phiền ngươi giúp ta chú ý chút.
A a a a! Trên bầu trời, vọng lại một âm tiết cuối cùng của Bạch Tôn Giả.
Bạch Tôn Giả bay đi rồi.