Không chỉ riêng gì Bạch tôn giả, mà mối quan hệ nhân quả giữa Tống Thư Hàng và “Tán tu Lý Thiên Tố” còn sâu hơn…. Nếu như có cách chữa trị được cho con gái của Lý Thiên Tố thì đương nhiên Bạch tôn giả cũng sẽ không ngại chuyện tự tay mang về.
Khi nghe đến đây, Tống Thư Hàng đưa tay sờ lên lồng ngực của mình mình. Có lẽ, linh quỷ có phản ứng mạnh mẽ với bốn bức tranh như vậy không chỉ là bởi vì cách mở cánh cửa “Cấm địa” được cất giấu trong đó, mà còn là vì rất có thể bên trong cấm địa đó có cách chữa khỏi cho con gái của Lý Thiên Tố chăng?
Chỉ là không biết bây giờ con gái của Lý Thiên Tố có còn sống hay không nữa?
- Sở mỗ thay mặt Lý đạo hữu cảm ơn đại ân của tiền bối. - Sở Bá Khang nói với giọng kiên định, sau đó hắn đứng dậy nói tiếp:
- Sở mỗ có một tấm bản đồ chi tiết về cấm địa mà Lý đạo hữu phát hiện ra, còn có thêm một bản ghi chép kỹ càng về quá trình thám hiểm cấm địa của ta và Lý đạo hữu khi đó nữa. Đợi sau khi trở về địa bàn của Sở gia, Sở mỗ sẽ giao tấm bản đồ và bản ghi chép đó cho tiền bối.
Dù hắn lần đầu tiên hắn và Lý Thiên Tố tiến vào đó mạo hiểm thì vẫn chưa hề đến được chỗ cánh cửa vào cấm địa kia, nhưng tất cả những điều nguy hiểm và nên chú ý trên nửa đoạn đường đầu tiên tới cấm địa đó, hắn đều ghi chép lại đầy đủ.
Bạch tôn giả cười nói:
- Thế thì chờ ngày mai khi ta và các đạo hữu khác đến Sở gia làm khách, ta sẽ đến chỗ ngươi lấy tấm bản đồ của cấm địa đó cũng được.
- Vậy thì tốt quá. Vậy Sở mỗ xin phép trở về giải quyết ổn thỏa những rắc rối trên địa bàn của Sở gia trước, rồi sẽ cung kính chờ đợi các vị tiền bối và đạo hữu. - Sở Bá Khang trả lời.
Sau đó Sở Bá Khang mang bốn bức họa “Kiếm Quyết” kia trở về địa bàn của Sở gia trước. Bảo vật bị mất nay đã lấy lại được, hơn nữa trong tộc vẫn còn rất nhiều chuyện hắn phải xử lý.
…
…
Sau khi Sở Bá Khang rời đi, Vũ Nhu Tử kéo Tống Thư Hàng và sư huynh Lưu Kiếm Nhất của mình lượn một vòng quanh động dung nham.
Nếu cái hang động này là căn cứ của vị “Tiên sinh” kia, thì chắc chắn cũng sẽ cất giấu không ít bảo vật.
Cuối cùng, Vũ Nhu Tử và Tống Thư Hàng quả thật đã tìm được một vài món “bảo vật”.
Có rất nhiều thùng chứa máu tươi... và một vài bộ da người trông rất đáng sợ bên trên có khắc họa rất nhiều phù văn. Ngoài ra, còn có một vài linh kiện con rối và một chút linh thạch
Có thể thấy được cái động dung nham này chỉ là hang ổ tạm thời của vị “Tiên sinh” đó, chẳng có thứ gì đáng giá cả.
Sau khi chia đều chỗ linh thạch ít ỏi kia cho cả ba người, Vũ Nhu Tử lập tức sử dụng pháp thuật Hỏa Liệt, thiêu hủy toàn bộ chỗ máu tươi và da người đó…
Khi ba người trở lại cửa hang động, đúng lúc nghe thấy Bạch tôn giả nói:
- Linh Điệp đạo hữu, bây giờ ta phải dẫn Thư Hàng tiểu hữu đi bố trí đường đua, cho nên đành phải cáo từ Linh Điệp đạo hữu trước vậy.
- Đường đua? Đường đua gì? - Mặt mày Vũ Nhu Tử tràn đầy vẻ tò mò, hỏi thử.
- Ừ, ta tập trung các đạo hữu trong Nhóm Cửu Châu Số đến đây là muốn cử hành một cuộc đua máy kéo có tay cầm. Bây giờ ta phải đi bố trí một đường đua nào đó thật thú vị mới được. - Bạch tôn giả mỉm cười giải thích.
Linh Điệp Tôn Giả: - Hả?
Cuộc đua máy kéo có tay cầm?
Linh Điệp Tôn Giả lập tức tưởng tượng ra cảnh các đạo hữu trong Nhóm Cửu Châu Số chổng mông lên trời, ra sức quay tay để khởi động máy kéo có tay cầm.
Không được, muốn cười quá đi mất… Cảnh tượng này hài chết đi được!
Vũ Nhu Tử giơ tay lên nói: - Ha ha ha, ta biết này, ta biết này! Trước đây không lâu Bạch tiền bối có chụp một bức ảnh lúc đang lái máy kéo có tay cầm, trông cực kỳ thú vị luôn.
Tống Thư Hàng: …
Bạch tiền bối chụp ảnh tự sướng lúc nào vậy? Tại sao lúc ấy hắn vẫn luôn ở bên cạnh Bạch tiền bối mà lại không chú ý đến nhỉ?
- Ừ, lúc lái chiếc xe máy kéo có tay cầm ấy thú vị lắm. - Bạch tôn giả gật đầu với Vũ Nhu Tử, sau đó lại hỏi: - Linh Điệp đạo hữu có muốn tham gia không?
.Tru.yện được biên tập tại irea.d.vn.Linh Điệp Tôn Giả cười một tiếng rồi nói: - Cảm ơn Bạch đạo hữu đã mời, có điều ta vẫn còn có việc phải lập tức trở về đảo Linh Điệp ngay, thế nên xin lỗi nhé, có lẽ ta phải bỏ lỡ đại hội lần này rồi.
Linh Điệp đạo nhân hắn đẹp trai ngời ngời thế này tuyệt đối sẽ không đi làm loại chuyện như lái xe máy kéo cầm tay đó đâu!
- Cha, ta muốn tham gia, ta muốn ở lại! - Vũ Nhu Tử vội vàng kêu lên.
Khóe mắt Linh Điệp Tôn Giả giật khẽ, cuối cùng hắn vẫn không đành lòng phá hỏng hứng thú của con gái. Dù sao thì cái “Lưu Tinh Kiếm dùng một lần” vốn thuộc về con gái hắn kia đã bị hắn dùng mất rồi. Vì thế khi thấy con gái muốn tham gia vào cuộc đua máy kéo có tay cầm này, hắn thật sự không nỡ lòng từ chối.
- Được, nhưng ngươi phải chú ý không được gây thêm phiền phức cho các tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số . Nếu không ta sẽ đến mang ngươi về Linh Điệp đảo ngay lập tức đấy! - Linh Điệp Tôn Giả nói với vẻ cưng chiều.
- Cha là tốt nhất, ta thích cha nhất! - Vũ Nhu Tử cười hì hì.
Chỉ số sung sướng của Linh Điệp Tôn Giả +.
Đang lâng lâng trong cảm giác sung sướng, đột nhiên Linh Điệp Tôn Giả khựng lại, rồi vỗ ngực nói với Bạch tôn giả: - Bạch đạo hữu, ta chợt nhớ ra là ta không cần phải quay về Linh Điệp đảo vội vã như vậy… Thế thì trước khi quay về Linh Điệp đảo, ta có thể giúp Bạch đạo hữu sắp xếp đường đua được không? Ta có kinh nghiệm về chuyện sắp xếp đường đua này lắm.
Toàn bộ bố cục trên Linh Điệp đảo đều do một tay Linh Điệp Tôn Giả thiết kế cả chứ đâu.
Linh Điệp Tôn Giả có kinh nghiệm vô cùng phong phú trong việc làm thế nào để địa điểm thi đấu trở nên kích thích hơn,!
Bạch tôn giả nghe vậy, chỉ số sung sướng +, hắn nói: - Thế thì không còn gì gì bằng! Vậy chúng ta hãy đồng tâm hiệp lực, tạo ra một đường đua kích thích nhất, thú vị nhất đi! Đây là cuộc đua máy kéo có tay cầm lần đầu tiên của giới tu chân, nhất định phải để lại cho mọi người một kỷ niệm đẹp, cả đời khó quên mới được!
- Điều Bạch đạo hữu nói chính là điều ta muốn làm. - Linh Điệp Tôn Giả mỉm cười.
Bạch tôn giả cũng mỉm cười đáp lại.
Một nụ cười đẹp trai không gì sánh bằng đứng bên cạnh một nụ cười dịu dàng tuấn mỹ đến cực điểm, thật sự là cảnh tựa như tranh!
Tống Thư Hàng lặng lẽ quay người lại, âm thầm cầu nguyện cho các tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số . Hai vị tôn giả tiền bối với tâm trạng vô cùng vui vẻ đã đồng tâm hiệp lực lại tạo ra một đường đua kích thích, cả đời khó quên.
Đây thực sự là lần hợp tác mạnh mẽ đáng sợ, không chừa đường sống cho ai mà!
Hy vọng các tiền bối trong nhóm sẽ… chơi thật vui vẻ?
Cuối cùng xin chúc các tiền bối trong nhóm, mãi mãi tồn tại?
Tóm lại, Tống Thư Hàng tiểu hữu quyết định mình tuyệt đối sẽ không tham gia vào cuộc đua máy kéo có tay cầm này!
Hắn vẫn còn muốn sống thêm năm trăm năm nữa cơ!
Ở phía bên kia.
Hiệu suất làm việc của thủ hạ của Hoàng Sơn Chân Quân cực kỳ tốt!
Từng chiếc máy kéo có tay cầm mới tinh được chuyển đến trước mặt các đạo hữu trong nhóm, và được xếp thành từng hàng khắp Đoạn Tiên Đài với tốc độ nhanh nhất.
Cùng được đưa tới còn có rất nhiều công cụ lắp xe hơi, đạo cụ luyện khí đơn giản, bút vẽ phù văn pháp trận và loại mực đặc biệt, giấy phù văn… Đủ để đáp ứng tất cả yêu cầu ‘độ’ mấy chiếc máy kéo có tay cầm của các đạo hữu.
Đồng thời còn có cả một rương “Đan dược” cùng với một món bảo vật được để trong hòm gỗ. Đây là món quà mà các đạo hữu và chân quân trong nhóm muốn tặng cho Tống Thư Hàng tiểu hữu.
Thứ ở bên trong hòm gỗ chính là món quà mà Hoàng Sơn Chân quân muốn tặng riêng cho Tống Thư Hàng tiểu hữu để cảm ơn hắn đã giúp đỡ chăm sóc Đậu Đậu trong thời gian qua, ấy chính là pháp y “Bích Ngọc Cà Sa” cấp bậc nhị phẩm!