Thư Sơn Áp Lực Đại:
- Thăm dò mộ cổ?
Ban nãy Bắc Hà Tán Nhân nói đến một việc khiến cho Tống Thư Hàng chú ý: các tiền bối trong nhóm đã từng thăm dò mộ của Ngũ Tu Chân Quân. Giờ lại thêm mộ của Lục Tu Tôn Giả. Thất Tu Tôn Giả à, ngài nói ba người không liên quan đến nhau thì có trời mới tin được.
Trong nhóm Cửu Châu số , Thất Tu Tôn Giả lại nói:
- Với một tu sĩ thì việc đi tìm kiếm động phủ, di tích của cổ tu hay thăm dò mộ địa cổ tu đều là đến được chốn “kì ngộ”. Trong rất nhiều mộ cổ của cổ tu đều lưu trữ “truyền thừa” của họ. Trong đời tu sĩ không thể thiếu mạo hiểm hệ liệt chi “thám hiểm mộ cổ” được. Thư Hàng tiểu hữu, ngươi muốn thử không?
- Ta rất muốn đi thử một lần, nhưng bao giờ mới được? - Tống Thư Hàng hỏi lại, bởi vì gần đây hắn còn một số việc phải làm.
Nhân lúc còn chưa lên vũ trụ, hắn phải cùng Tư Mã Giang gửi hàng chuyển phát nhanh về Sở gia đã. Linh quỷ của hắn vẫn còn ở trong đó chưa chịu ra kìa.
Thất Tu Tôn Giả:
- Về thời gian thì… ta nghe nói Thư Hàng tiểu hữu sắp lên vũ trụ chơi một tháng đúng không?
- Ha ha, ha ha.- Tống Thư Hàng gõ mấy tiếng cười gượng.
- Vậy chờ khi nào ngươi lên vũ trụ thì ta sẽ liên lạc với ngươi. Đúng rồi, chẳng phải chỗ các ngươi có hội chợ giao dịch tu sĩ à? Chuẩn bị vài thứ đồ dùng thăm dò mộ cổ đi nhé. - Thất Tu Tôn Giả nói.
- Đồ dùng để thăm dò mộ cổ à? Cần những cái gì? - Tống Thư Hàng hỏi. Chắc không phải chuẩn bị mấy thứ như “thuổng Lạc Dương” giống mấy tay trộm mộ bình thường chứ hả?
- Tự ngươi nhìn mà liệu đi. Có điều mộ cổ của tu sĩ tối tăm, nhiều cơ quan, còn có đủ thứ kịch độc. Ngươi chuẩn bị nhiều một chút,đừng để thiếu đồ mà dùng là được. - Thất Tu Tôn Giả nói.
Tống Thư Hàng yên lặng thả một icon gật đầu.
- Vậy chúng ta gặp lại trong vũ trụ nhé. - Thất Tu Tôn Giả cười nói.
- Vâng, tiền bối. - Tống Thư Hàng đáp.
Mặc kệ Thất Tu Tôn Giả và Lục Tu Tôn Giả có quan hệ gì với nhau, đến lúc đó thì sẽ biết thôi.
Đồng thời hắn còn nhớ ra một việc nữa, đó là trong kí ức của “Thiên Thủ Môn” Xá Lam, dường như phần mộ của Lục Tu Tôn Giả không ở trong vũ trụ thì phải?
Tuy rằng cả mộ địa đều bị phủ mờ, thế nhưng trên người các đệ tử của Thiên Thủ Môn khi ấy đều không có phòng ngự đặc thù gì và vẫn hít thở bình thường.
….
- Tống tiền bối, qua đây. - Vũ Nhu Tử dừng mô tô nước.
Hội chợ giao dịch của tu sĩ lần này được tổ chức trên biển. Nhưng không phải trên mặt biển mà là ở một tấm…ván gỗ cực kì rộng lớn.
Tống Thư Hàng nhìn thử thì thấy chiều dài và chiều rộng của tấm ván này phải đến cả ngàn mét. Trên ván khắc rất nhiều phù văn pháp thuật và đủ loại trận pháp.
Cho dù là ở giữa ban ngày thì những văn lộ pháp thuật ấy vẫn tỏa ra ánh sáng chói lóa.
Tống Thư Hàng xuống khỏi mô tô nước, nhảy lên ván gỗ rồi giẫm nhẹ mấy cái:
- Đây là pháp bảo gì vậy?
- Đây là một hòn gạch lát sàn thiên cung ở môn phái của Toàn Phong Tôn Giả. - Vũ Nhu Tử đáp.
- Gì cơ? - Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm tấm ván gỗ dài mét rộng mét này, đây mà là gạch lát sàn á? Gạch này để cho người khổng lồ cao mét dùng à?
- Môn phái của Toàn Phong Tôn Giả là vgt, am hiểu pháp thuật không gian. Từ hai trăm năm trước vgt đã bắt đầu xây dựng một tòa tiên cung khổng lồ. Trong tưởng tượng của họ thì ngày thường tòa tiên cung này sẽ được thu nhỏ lại lần bằng pháp thuật không gian. Đến thời điểm cần dùng đến nó, chỉ cần giải trừ pháp thuật không gian này thì tiên cung sẽ bung ra thành một chiến lũy to lớn gấp ngàn lần. - Vũ Nhu Tử giải thích.
- Thế nhưng mà vgt dùng hai trăm năm mới chỉ xây được cái móng thôi. Cũng mới chuẩn bị được có một nửa ván gỗ lót sàn. Hội chợ giao dịch của tu sĩ lần này cần một mặt phẳng lớn trên mặt biển, cho nên Toàn Phong Tôn Giả đã mượn viên gạch này từ tông môn của mình rồi phóng nó ra nguyên dạng. - Vũ Nhu Tử nói tiếp.
Sau đó, viên gạch có kích thước mxm này liền trở thành mặt bằng cho hội chợ giao dịch của tu sĩ.
Tu sĩ đến từ khắp mọi nơi bày quầy hàng của mình trên mặt bằng ấy.
Có người trải mảnh vài ngồi bệt ra đất thành một quầy hàng. Cũng có người chuẩn bị cẩn thận rồi lập một quầy hàng tinh xảo.Thậm chí còn có người xây cả một cái nhà con.
Hội chợ giao dịch của tu sĩ bắt đầu, vô cùng náo nhiệt.
…
…
Sau khi bước lên ván gỗ, Tống Thư Hàng mau chóng nhìn thấy có một quầy hàng gần đó bị tu sĩ bu đông bu đỏ.
Tống Thư Hàng tò mò lại gần nhìn vật phẩm trên quầy.
Đó là một bàn đặt những vật thể nhìn như trứng bồ câu, có thể nhìn thấy bóng đen lờ mờ bò qua bò lại bên trong chúng.
Những bảo vật như trứng bồ câu ấy cũng được phân chia thành mấy loại, có viên chỉ cần linh thạch nhị phẩm, viên cần linh thạch tam phẩm, có viên lên tới linh thạch ngũ phẩm.
Hắn tò mò hỏi:
- Đây là cái gì?
Vũ Nhu Tử cũng chen chúc vào đây, nhìn qua rồi nói:
- Đây là quầy hàng đặc sắc xuất hiện trong mỗi kì hội chợ giao dịch của tu sĩ. Thứ đó gọi là “Linh Nguyên Châu”, là một loại bảo vật đi kèm với “linh thú”.
Sau khi có được Linh Nguyên Châu thì không cần luyện chế mà có thể dùng luôn. Linh Nguyên Châu cấp bậc khác nhau thì hiệu quả khác nhau, có thể tăng chân khí bản mạng hoặc là linh lực cho tu sĩ. Đây là bảo vật phụ trợ tu luyện giống như đan dược. Các tông môn chuyên chăn nuôi linh thú có thể thu hoạch rất nhiều Linh Nguyên Châu mỗi năm đấy.
- Linh Nguyên Châu kì diệu ở chỗ trong cùng cấp bậc thì nhìn chúng nó chẳng khác gì nhau. Chỉ khi tu sĩ ăn vào rồi mới biết là nó tăng cường cho mình bao nhiêu chân khí hoặc linh lực.
- Nói cách khác hiệu quả của thứ này phụ thuộc hết vào nhân phẩm. Cứ như là bốc thăm trúng thưởng ấy nhỉ? - Tống Thư Hàng hiểu ra.
Nếu ăn may thì chỉ cần trả một linh thạch, là có thể thu hoạch được linh lực gấp mấy lần, thậm chí là mấy chục lần giá trị của “một viên linh thạch”. Nếu số nhọ thì đành chịu lỗ vốn thôi.
- Chính là thế đó. Có điều dù sao thì nó cũng không đắt, cho nên hội chợ giao dịch của tu sĩ năm nào cũng có người đến mua một ít góp vui. Hơn nữa vị nó ngon, ta thích ăn lắm đấy. - Vũ Nhu Tử cười hì hì mà nói, sau đó đi tới chỗ bán hàng, mua mười viên Linh Nguyên Châu tứ cấp với giá mười linh thạch tứ phẩm, sau đó lại dùng thêm bốn viên linh thạch nhị phẩm để mua hai viên Linh Nguyên Châu nhị cấp.
Cô đưa bốn viên Linh Nguyên Châu nhị cấp cho Tống Thư Hàng:
- Nè, Tống tiền bối cũng nếm thử đi, mùi vị ngon lắm đó.
Tống Thư Hàng nhận lấy Linh Nguyên Châu rồi nếm thử một viên.
Đúng là ngon thật, mùi vị giông giống chocolate. Khi nuốt vào bụng thì trong đan điền rực lên một luồng ấm nóng, thêm vào một luồng chân khí.
Tống Thư Hàng không dùng linh thạch để tu luyện, cho nên không biết lượng chân khí mà Linh Nguyên Châu tăng thêm cho mình so với linh thạch thì nhiều ít ra sao.
- Ở quầy hàng hên xui thế này mà Bạch tiền bối qua chọn, thì nhất định là có thể chọn được Linh Nguyên Châu rất tốt đấy nhỉ? - Tống Thư Hàng cười nói.
- Ừm, nhưng mà ta không thích mùi vị của Linh Nguyên Châu lắm đâu, cứ đăng đắng thế nào ấy. Cơ mà nếu Thư Hàng muốn mua thì ta sẽ chọn cho ngươi một ít. - Chẳng biết Bạch Tôn Giả đã xuất hiện sau lưng Tống Thư Hàng từ đời nào. Ngài xoa cằm nói.
Bạn --đang -đọc tru-yện tại iREAD.vn- Ủa, Bạch tiền bối xong việc rồi à? - Tống Thư Hàng hỏi.
- Lúc khai mạc hội chợ giao dịch của tu sĩ thì ta lộ mặt một chút, còn chuyện khác ta không phải làm. - Bạch Tôn Giả nói rồi ngồi xổm xuống cạnh quầy hàng, sau đó vẫy tay với Tống Thư Hàng: - Trên người ngươi có bao nhiêu linh thạch?
Tống Thư Hàng lấy ra toàn bộ gia sản của mình: ba viên được Bạch tiền bối thưởng an ủi sau khi các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số diệt Huyết Ma, hai cục xấu xấu bẩn bẩn giông giống linh thạch lấy từ người chiến sĩ nhím biển, cộng thêm mười viên linh thạch thu được sau khi khám xét động dung nham dưới lòng đất của “tiên sinh” cùng Vũ Nhu Tử và Lưu Kiếm Nhất.
- Chỉ có nhiêu đây? Hết rồi à? - Bạch Tôn Giả cầm mấy viên linh thạch này rồi nhìn Tống Thư Hàng chằm chằm.
- Hết rồi. - Tống Thư Hàng lắc đầu.
- Thư Hàng, ngươi đúng là nghèo rớt mồng tơi. - Bạch Tôn Giả nói.
Xin lỗi nhưng ta chính là nghèo như thế đó, Tống Thư Hàng rớt cả nước mắt. Chỗ linh thạch này mới kiếm được mấy ngày nay, chứ trước đó Tống Thư Hàng còn không biết “linh thạch” là cái gì cơ.
Hắn mới tiếp xúc với giới tu chân được ít lâu thôi mà.
- Ba viên linh thạch tứ phẩm, mười viên linh thạch tam phẩm, hai viên linh thạch nhị phẩm, vừa hay có thể mua được bốn trăm linh hai viên Linh Nguyên Châu nhị cấp. - Bạch Tôn Giả đưa hết chỗ linh thạch nọ cho chủ tiệm.
- Ơ, đổi hết à? - Tống Thư Hàng hỏi. Tuy rằng hắn chỉ đến hội chợ giao dịch của tu sĩ để góp vui và mở mang kiến thức thôi, thế nhưng vừa mới lên bờ mà đã tiêu hết toàn bộ gia sản của mình rồi ư?
- Dù sao bây giờ ngươi có cầm linh thạch cũng vô dụng, hơn nữa ở thời kì nhị phẩm này tu luyện bằng linh thạch phiền toái lắm, chẳng bằng đổi thành Linh Nguyên Châu mà ăn. Vừa ngon lại vừa no bụng. Lúc ngươi lên vũ trụ mà chán ăn Tích Cốc Đan thì có thể ăn Linh Nguyên Châu để thay đổi khẩu vị được đấy. - Bạch Tôn Giả nói.
Bạch tiền bối khéo hiểu ý người đã suy xét đến cả việc sau khi bay vào vũ trụ cho mình luôn rồi. Chẳng hiểu vì sao hai mắt Tống Thư Hàng tự nhiên đỏ hoe. Nếu Bạch tiền bối có thể đổi chuyến du lịch vũ trụ một tháng thành nửa tháng thì tốt biết bao nhiêu?
Bạch Tôn Giả lấy một cái giỏ nhỏ, sau đó không ngừng bốc Linh Nguyên Châu nhị cấp bỏ vào trong giỏ, chỉ chốc lát sau chiếc giỏ đã đầy.
- Vừa đủ viên. - Bạch Tôn Giả đưa giỏ cho Tống Thư Hàng: - Lúc rảnh thì ăn nhiều vào, ăn hết giỏ này là có thể tích lũy được khoảng % chân khí đan điền của ngươi đấy.
- Ăn cả đống thế này mà chỉ tích lũy được có % thôi á? - Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Bạch Tôn Giả nói:
- Nên biết đủ đi. Nếu ngươi tu luyện bằng linh thạch thì mấy viên linh thạch kia còn không đủ tích lũy cho ngươi được một phần ngàn chân khí trong đan điền đâu.
Dứt lời, Bạch Tôn Giả duỗi lưng, đi vào chỗ sâu trong hội chợ giao dịch của tu sĩ cùng với Vũ Nhu Tử.
- Tính thế thì mình lãi được lần à? - Tống Thư Hàng nhét giỏ nhỏ vào túi thu nhỏ, sau đó nhanh chân đuổi theo Bạch Tôn Giả.
Chủ tiệm sau lưng hắn giật giật khóe miệng.
Có nghĩa là… ban nãy Bạch Tôn Giả nhặt linh tinh trong tiệm hắn một hồi mà kiếm lãi mười lần từ chỗ hắn luôn sao?
….
…
Bạch Tôn Giả đưa Tống Thư Hàng đi sâu vào trong hội chợ giao dịch của tu sĩ, vừa đi vừa giảng giải cho hắn về các loại vật phẩm trong hội chợ này.
Có những đan dược rất chi là sống động, có loại linh thảo phát ra tiếng kêu như dã thú để mê hoặc các loài sinh vật khác, ví như một cây Hổ Vương Thảo mà Tống Thư Hàng nhìn thấy, nó cứ không ngừng phát tiếng hổ gầm.
Còn có đủ các loại thần binh lợi khí, đan dược, hộ giáp, phù bảo… làm cho Tống Thư Hàng hoa cả mắt.
Đôi khi Bạch Tôn Giả cũng sẽ cúi người nhìn ngắm một bảo vật nào đó với vẻ hiếu kì,thế nhưng cuối cùng ngài luôn nhẹ nhàng lắc đầu, không hề có ý muốn mua chúng nó.
Mà những lúc như thế… thì em gái nhà giàu Vũ Nhu Tử đi theo Bạch Tôn Giả sẽ vung chi phiếu, à nhầm, là vung linh thạch và mua hết những bảo vật mà ngài xem trọng ấy. Chỉ cần chủ tiệm không ăn lãi quá % thì Vũ Nhu Tử có bao nhiêu mua tất.
…
Ba người đi dạo một chốc, Tống Thư Hàng lại thấy có người bầy tiệm bán gạo trắng.
- Ở đây bán cả gạo cơ à? - Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
- Đó là linh mễ. Thật ra là gạo bình thường được tưới nước linh tuyền, bón tro cốt linh thú và phân hóa học gì đó thì thành linh mễ thôi. Nó khá hữu hiệu trong việc tăng cường khí huyết cho đệ tử ở cảnh giới nhất phẩm, người thường cũng có thể ăn một ít. Nhưng mà ở đây chắc là bán đổ sỉ thôi. - Nếu ngươi cần thì mua cho người nhà một ít cũng được.
Lời này đánh trúng vào điều mà Tống Thư Hàng lo sợ.
Đã bước lên con đường tu luyện, cho nên hắn cũng muốn cố gắng mang lại những thứ có lợi cho người nhà mình, thế nhưng mãi đến bây giờ, điều mà hắn có thể làm chỉ là cho họ một ít Linh Mạch Bích Trà thôi.
- Để ta đi hỏi thử. - Tống Thư Hàng đi đến tiệm hàng nọ.
- Ông chủ, linh mễ của ông bán thế nào?
- Giá thống nhất trên toàn thế giới là một viên linh thạch nhất phẩm một túi. Thế nhưng ở đây bọn ta bán sỉ, cho nên tối thiểu phải mua mười vạn túi trở lên. - Ông chủ là một người đàn ông áo trắng có nụ cười chân chất.
- Gì cơ… vạn túi á? - Tống Thư Hàng hít sâu một hơi.
Song hắn lập tức hiểu ra người ta bán hàng là bán cho môn phái. Lượng tiêu hao linh mễ của một môn phái nhỏ cũng phải tính bằng cả vạn túi rồi. Bởi vì tu sĩ nhất phẩm phải tích lũy một lượng khí huyết lớn nên ăn được nhiều lắm.
Bạch Tôn Giả đứng bên cạnh Tống Thư Hàng, cười ha ha hỏi:
- Thư Hàng, không có linh thạch à?
- Tiền bối chẳng phải biết rõ rồi sao mà còn cố hỏi. - Tống Thư Hàng nói. Ban nãy hắn đổi hết linh thạch lấy Linh Nguyên Châu rồi còn gì. Mà cho dù không đổi thì hắn cũng chỉ có bốn viên linh thạch tứ phẩm thôi, còn kém giá của vạn túi linh mễ xa lắm.
- Thôi, để ta xem có ở đâu bán lẻ linh mễ không. - Tống Thư Hàng nói.
- Trong hội chợ giao dịch của tu sĩ không bán lẻ linh mễ đâu. - Bạch Tôn Giả cười bảo: - Ngươi muốn mua lẻ linh mễ cũng chỉ có thể đi tìm tán tu để mua, nhưng mà giá đắt lắm đấy.
Tống Thư Hàng:
-…
- Không sao, ta cho ngươi vay. Nếu đổi ra thì cũng chỉ là một viên linh thạch lục phẩm thôi mà. - Bạch Tôn Giả nói.
- Nghe viên linh thạch lục phẩm thì thấy nợ nần cũng không nặng nề lắm nhỉ.
viên linh thạch lục phẩm và vạn viên linh thạch nhất phẩm, đúng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau mà.
- Thôi… bỏ đi thì hơn. - Tống Thư Hàng lắc đầu: - Mười vạn túi nhiều quá, ăn không thể hết được.
Hắn chỉ muốn mua cho ba Tống mẹ Tống một ít, cùng lắm thì chia thêm cho người nhà và mấy bạn cùng phòng kí túc thêm một ít thôi.
vạn túi thì kinh dị quá rồi.
Cho nên… thôi thì lúc nào có cơ hội đành đi tìm tán tu mua vậy.