Tống Thư Hàng tiếp tục ngâm nước thuốc trong quan tài vàng, cảm thấy dược lực của nước thuốc càng ngày càng mạnh, làm cho thân thể nóng rát lên đau đớn.
Đau đớn bỏng rát…. Hình như có gì đó không ổn.
- Có điều tốc độ tăng cường thể chất rõ ràng là nhanh hơn nhiều. Có khi đây mới là lúc dược lực thực sự phát huy hiệu quả cũng nên. - Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
Lúc trước cứ phút thì thể chất của Tống Thư Hàng tăng lên được khoảng ., bây giờ cứ phút thì được tầm ., tốc độ tăng cường thể chất đã nhanh hơn gấp đôi.
Phối phương thuốc ngâm của Dược Sư tiền bối đúng là tuyệt thật.
Tống Thư Hàng nghĩ thế rồi ngâm cả người chìm vào nước thuốc.
A ~ Chỉ cần nghĩ đến việc thể chất tăng lên như ngồi tên lửa thì dường như nỗi đau bỏng rát này cũng có thể ráng chịu…
Có thể ráng chịu cái đầu nó!
Mới đầu chỉ là bỏng rát đau đớn mà thôi, thế nhưng kiểu đau này không những không giảm đi mà càng ngày càng dữ dội hơn, bây giờ thì đã đau như đao cắt rồi.
Khi ngâm mình trong nước thuốc thì có cảm giác như mình đang bị hàng ngàn con dao lóc thịt, da thịt tan nát hết chẳng khác nào bị băm thây làm vạn mảnh.
- Đau quá, đau quá… AAAAA. - Tống Thư Hàng đau đến mức lăn lộn trong quan tài vàng.
Sắp đến cực hạn rồi, nỗi đau này hoàn toàn có thể sánh với nỗi đau khi chịu đựng “ôm em đến chết” lúc đi vào giấc mơ của Sở Sở.
May một cái là càng đau thì thể chất lại càng tăng cao.
Khi Tống Thư Hàng cảm thấy cả người đau như róc thịt thì trong mỗi ba phút hắn đã có thể tăng được . thể chất.
…
…
Nước thuốc ngâm mình trong quan tài vàng biến thành màu xanh ngọc bích từ lúc nào không hay, dược thủy tỏa ra ánh sáng chiếu sáng cả không gian trong quan tài.
Bên ngoài quan tài, thế lửa vẫn ngùn ngụt.
Bên trong quan tài, mùi hương của nước thuốc mỗi lúc một nồng, cho dù không hít thở những mùi hương man mác vẫn thoang thoảng trong miệng mũi Tống Thư Hàng.
Mùi hương không xua đi được khiến người ta rớt cả nước miếng, giống hệt như mùi thịt dê xào hành tây vậy.
Từ từ, chờ đã, mùi hành á?
Không có quan hệ gì với Thông Nương đấy chứ? Tất cả thân hành của cô đều đã hòa tan vào nước tắm cùng với dược liệu rồi, thế cũng có nghĩa là trong phương thuốc để tắm của Dược Sư tiền bối lại có thêm một cọng hành tinh mấy trăm năm nữa.
Cho nên… dẫn đến việc nước thuốc thay đổi rồi?
Khả năng này lên đến tám chín phần mười.
Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Tống Thư Hàng hơi lo lo… thế nhưng bây giờ ngoại trừ thân thể đau như xẻo thịt ra thì tạm thời vẫn chưa có biến gì khác.
Thể chất thì ngược lại, cứ càng tăng càng nhanh.
Thôi thì ráng chịu thêm chút nữa đi, một khi có gì bất ngờ thì lập tức gọi Lục Tu tiền bối ở bên ngoài vậy.
…
…
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ thì nước thuốc trong quan tài vàng lại biến đổi.
Thuốc ngâm màu xanh ngọc bích dần dần chuyển sang màu xanh vàng, ảo ảnh của một búp hành mơ hồ hiện lên trong lớp sương mờ của nước thuốc. Búp hành lắc lư trong gió, xinh xắn thướt tha.
Ảo ảnh ấy càng lúc càng thật hơn, dần ngưng tụ lại giống như một thực thể.
Sau khi ngưng tụ đến một mức nhất định, búp hành nọ chậm rãi đến gần Tống Thư Hàng, cuối cùng dừng lại cách hắn một sải tay.
Nhờ ánh sáng từ nước thuốc, Tống Thư Hàng nhìn thấy ảo ảnh búp hành đó.
“Có thể khẳng định sự biến hóa của nước thuốc chắc chắn là liên quan đến Thông Nương” Tống Thư Hàng vươn tay muốn chạm vào ảo ảnh búp hành nọ.
Thế nhưng ảo ảnh vẫn không phải là thực thể, ngón tay của Tống Thư Hàng xuyên qua nó chứ không chạm được vào.
Truyệ.n được dịch. tại iREA.D.vn.Tuy rằng ảo ảnh này không chạm vào được, nhưng sau khi nó ngưng tụ thành hình thì đau đớn trên người Tống Thư Hàng lập tức biến mất.
Nỗi đau như ngàn đao róc thịt, loáng cái không còn!
Cảm giác sảng khoái khi nước thuốc gột rửa thân thể tràn tới ngay sau đó, tốc độ tăng cường thể chất chỉ tăng mà không giảm.
Giờ đây mỗi phút trôi qua đều có thể tăng lên đến hơn . thể chất.
- Rốt cuộc cũng qua giai đoạn đau đớn rồi à?
Có lẽ khi cắn răng chịu đựng nỗi đau như xẻo thịt lột da đã tích lũy cảm giác mệt mỏi nặng nề, cho nên sau khi đau đớn không còn mà chuyển thành thoải mái, thì Tống Thư Hàng bất giác rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Hắn nằm đó không nhúc nhích mặc cho nước thuốc cọ rửa thân mình, ý thức dần dần rời xa ngoại giới.
…
tiếng phút sau, quá trình tắm thuốc cũng gần kết thúc.
Tống Thư Hàng tỉnh lại từ trạng thái nửa ngủ nửa thức.
Lúc này sắc nước trong quan tài vàng đã biến thành màu xanh đen, đây là kết quả sau khi dược lực của thuốc ngâm bị thân thể của Tống Thư Hàng hấp thu hết.
Sau gần tiếng, nếu tính ra con số cụ thể thì Tống Thư Hàng đã tăng cường được khoảng điểm thể chất.
Vốn dĩ hắn đã có sẵn hơn điểm thể chất, nói chính xác ra thì vào khoảng rồi. Thêm điểm hôm nay, thể chất của hắn lập tức đạt tới mức điểm.
Sau khi có được thể phách đủ cường đại, chân khí trong khí hải đan điền lại bình ổn xuống.
Tuy Tống Thư Hàng lúc này đây vẫn chỉ có đan điền thứ của nhị phẩm là long vĩ đan điền. Thế nhưng sau Súc Khí Khoách Chân Pháp của Bạch Tôn Giả và một loạt sự việc làm tăng vọt chân khí gần đây, nếu chỉ tính chân khí thì hắn đã có thể sánh với tu sĩ nhị phẩm có đan điền thứ tư là long khu đan điền rồi.
Cảm giác đau nhức trên mi tâm vì tinh thần lực cũng đã giảm bớt gần như không còn nữa.
- Không ngờ thể chất lại tăng lên nhiều như thế… từ giờ mình chỉ cần ôn dưỡng chân khí trong khí hải đan điền thêm vài lần,thì có lẽ có thể trùng kích đan điền thứ ba “long trảo đan điền” rồi.
Giờ đây thể chất đã theo kịp rồi, buộc phải tạo lập đan điền mới để tránh chân khí làm nổ tung đan điền thôi.
Tạo lập nên càng nhiều đan điền thì lượng chân khí dung nạp được vào cơ thể càng lớn.
Chắc phải cảm ơn Thông Nương một chút nhỉ? Ừm, có lẽ cô ấy chẳng thèm nhận lời cảm ơn của mình đâu… cả thân thể cô ấy đều bị hòa tan trong nước thuốc rồi mà.
- Cũng đến lúc ra khỏi bồn thuốc này rồi. - Tống Thư Hàng chậm rãi ngồi dậy. Hắn vẫn có thể nhìn thấy ảo ảnh của búp hành trong ánh sáng từ nước thuốc phát ra.
Chẳng lẽ dược lực của Thông Nương trong thuốc ngâm còn chưa bị mình hấp thu hết à?
Đúng lúc này, Linh Quỷ trong tâm khiếu của Tống Thư Hàng không ngừng truyền ra một ý niệm.
Tống Thư Hàng sửng sốt một chút rồi đồng ý:
- Được.
Ngay sau đó, clone Tống Thư Hàng chui từ tâm khiếu của hắn ra, lẻn đến trước mặt ảo ảnh búp hành, sau đó mở miệng nuốt luôn ảo ảnh ấy vào bụng.
Nuốt xong, linh quỷ lại thỏa mãn lùi vào trong cơ thể của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng sờ sờ cơ thể mình, sau khi nuốt ảo ảnh của búp hành thì hắn không hề có phản ứng xấu nào cả.
Lịch kịch, lịch kịch, lịch kịch…
Đúng lúc này thì nắp của quan tài vàng được Lục Tu cô nương mở ra.
Cô quan sát Tống Thư Hàng bằng con ngươi vàng kim:
- Kết thúc rồi, bước ra đây đi Tống Nhất đạo hữu!
- Ủa? Nước thuốc này thơm ghê nhỉ, làm ta nhớ tới bánh hành trước kia. - Tứ Tu đột nhiên nói.
Lục Tu xoa cái cằm trơn nhắn, chớp mắt, nghiêm túc nói:
- Tống Nhất chiên dầu hành? Hay là Tống Thư Hàng chiên dầu hành?