Tống Thư Hàng trả lời:
- Sau “cuộc thi máy kéo tay cầm” lần trước, Bạch tiền bối liền đưa mấy vị đạo hữu đi thám hiểm một di tích ở dưới lòng biển. Về phần di tích đó ở đâu thì ta cũng không biết.
Vị trí của di tích kia chỉ có mình Bạch Tôn Gỉa biết, Tống Thư Hàng chưa từng đến đó nên tất nhiên là không biết nó ở đâu rồi.
Sau khi nghe thấy Tống Thư Hàng nói thế, Biệt Tuyết Tiên Cơ thầm thở dài một hơi. Ngừng một chút, cô lại hỏi:
- Vậy thì Tống tiểu hữu, bây giờ ngươi có thể liên lạc được với Bạch đạo hữu không?
Tống Thư Hàng lắc đầu, nói:
- Bạch tiền bối vẫn ở trong di tích đó, ta không gọi được cho hắn. Bạch tiền bối cũng không để lại cách thức liên lạc khác... Tiên cơ tìm Bạch tiền bối có việc gì không? Nếu không thì ta cho ngươi số điện thoại của Bạch tiền bối, đợi hắn ra khỏi di tích thì ngươi có thể liên lạc với hắn rồi.
Biệt Tuyết Tiên Cơ nghe thế thì hai mắt sáng lên, nhưng qua một lát thì lại cúi đầu xuống, lấy được số điện thoại của Bạch đạo hữu từ người khác, cô thấy có hơi mất mát, vì cô càng muốn hắn đích thân nói cho cô biết số điện thoại của hắn hơn.
Sau khi suy nghĩ, Biệt Tuyết Tiên Cơ nói:
- Tống tiểu hữu, có thể cho ta số điện thoại của ngươi không?
- Hả? Số của ta sao?
Tống Thư Hàng đơ người.
- Ừm, ta muốn xin số điện thoại của ngươi... Nếu như Bạch đạo hữu ra khỏi di tích thì ngươi có thể gọi điện thông báo cho ta một tiếng không, ta có việc tìm hắn.
Dưới lớp khăn voan che mặt, Biệt Tuyết Tiên Cơ khẽ cắn răng.
Tống Thư Hàng: ...
Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, hắn không thể hiểu được rốt cuộc Biệt Tuyết Tiên Cơ đang nghĩ gì. Lấy thẳng số điện thoại của Bạch tiền bối không phải là đơn giản hơn nhiều sao, sao còn muốn bắt hắn làm trung gian nữa chứ?
Nhưng mà... cơ hội có thể móc nối quan hệ với tiên trù số một giới tu chân đã đưa tới tận cửa rồi thì sao lại không cần chứ?
Vì thế, Tống Thư Hàng đưa số điện thoại của mình cho Biệt Tuyết Tiên Cơ một cách vô tư.
Đợi lúc Bạch tiền bối ra khỏi di tích, Tống Thư Hàng có thể nói thẳng với Bạch tiền bối “Biệt Tuyết Tiên Cơ” có chuyện tìm hắn, sau đó có thể bảo Bạch tiền bối liên lạc trực tiếp với Biệt Tuyết Tiên Cơ.
- Cảm ơn.
Biệt Tuyết Tiên Cơ nói khẽ, cô ấy trao đổi số điện thoại với Tống Thư Hàng.
Sau khi suy nghĩ, Biệt Tuyết Tiên Cơ rút ra một vật có hình dạng giống như một cái thiếp mời, sau đó cô ấy viết tên “Tống Thư Hàng” lên trên:
- Tống tiểu hữu, tặng ngươi cái này.
Đây là thiếp mời của Thực Tiên yến!
Thiếp mời của Thực Tiên yến có thể lấy được dễ dàng thế sao?
Hắn còn nhớ, Bắc Hà Tán Nhân tiền bối từng nhắn trên “nhóm Cửu Châu số ” là muốn kiếm một tấm thiệp Thực Tiên yến nhưng cuối cùng cũng vẫn không kiếm được suất nào.
- Cảm ơn tiên tử... Nhưng mà, vô công bất thụ lộc.
Tống Thư Hàng cười đáp:
- Hơn nữa, có lẽ ta không dùng đến tấm thiệp này đâu.
Biệt Tuyết Tiên Cơ: ?
- Tô Thị A Thất tiền bối đã từng hứa với ta là sẽ đưa ta đi dự Thực Tiên yến rồi.
Tống Thư Hàng trả lời. Vì thế nên với hắn, tấm thiệp mời riêng viết tên “Tống Thư Hàng” là thừa thãi.
- Thiên Hà Tô Thị A Thất ư? Hóa ra là thế.
Biệt Tuyết Tiên Cơ nhìn Tống Thư Hàng với vẻ tò mò.
Cậu thanh niên này lại có thể lấy được một suất “Thực Tiên yến” từ chỗ kẻ cuồng đánh nhau Tô Thị A Thất kia... Không phải là con riêng của A Thất đấy chứ?
Kể ra thì tên tiểu tử này cũng giống A Thất mấy phần... Đều là loại tu sĩ nhìn qua thì có vẻ điềm đạm nho nhã nhưng từ trong xương lại lộ ra đao ý làm người ta sợ hãi.
- Nếu đã thế thì...
Biệt Tuyết Tiên Cơ cầm lại thiếp mời, sau đó giơ tay ra quẹt một cái trên cái tên “Tống Thư Hàng”, xóa cái tên đó đi.
Sau đó cô ấy lại vẽ một cái khung ở ô tên khách mời rồi lại đưa tấm thiệp cho Tống Thư Hàng:
- Ô tên khách mời tùy ngươi điền... Đây chỉ là một tấm thiệp mời Thực Tiên yến mà thôi, dù cho bên ngoài có đồn đãi thế nào thì với ta mà nói, đó chẳng qua thì là nấu một bữa cơm rồi mời khách đến ăn mà thôi. Thế nên ngươi không cần phải từ chối, chỉ là một bữa cơm mà thôi!
.Bạn đang đọc. truyện. tại iREAD.vn.Như thế này thì Tống Thư Hàng có thể dùng tấm thiệp này để mời thêm một người nữa đi dự Thực Tiên yến rồi.
Trên lý thuyết thì giá trị của cái thiếp mời này bằng giá trị hai mươi loại nguyên liệu quý giá của “Thực Tiên yến”, nhưng thực tế thì giá trị của nó còn cao hơn thế!
Một tấm thiệp mời như thế này, có tiền cũng chưa chắc mua được nhé.
Sau khi đem thiệp mời nhét vào tay Tống Thư Hàng, không đợi hắn từ chối, Biệt Tuyết Tiên Cơ đã đứng dậy, cầm lấy hộp thức ăn rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Lúc đi qua Thiên Nhai Tử Đạo Trường, cô ấy liếc đạo trưởng một cái.
Thiên Nhai Tử Đạo Trường lắc đầu, giữa hắn và Thư Hàng tiểu hữu, không có giao dịch nào hết.
Hắn rất muốn có được mấy viên “trân châu huyết ma” trên người Tống Thư Hàng, nếu không truyền công thì hắn cũng có thể dùng những thứ khác để giao dịch với Tống Thư Hàng.
Biệt Tuyết Tiên Cơ cầm theo hộp thức ăn rời khỏi biệt thự.
Lúc ra đến cửa, Biệt Tuyết Tiên Cơ thở hắt ra một hơi, có được tin tức của Bạch Tôn Gỉa, dường như tâm trạng của cô ấy vui hơn một chút rồi.
Thuyền tiên khởi động, bóng dáng Biệt Tuyết Tiên Cơ ngày càng xa.
…
Tống Thư Hàng cầm lấy tấm thiệp “Thực Tiên yến”, Biệt Tuyết Tiên Cơ cứ nhét thiệp vào tay hắn, hắn cũng ngại lại từ chối người ta.
Sau khi suy nghĩ, hắn nhìn sang Ngư Kiều Kiều:
- Kiều Kiều có cần không?
Gần đây Ngư Kiều Kiều giúp đỡ Tống Thư Hàng rất nhiều, đặc biệt là lúc cùng đi vào vũ trụ với Tống Thư Hàng, may mà có sự giúp đỡ phòng ngự của cô ấy, Tống Thư Hàng mới có thể vượt qua vài lần kiếp nạn.
- Ta không cần, ta cũng có một suất rồi.
Ngư Kiều Kiều cười hì hì, đáp.
Giao Bá Chân Quân thân là bá chủ của biển Đông, chiếm cứ địa bàn rộng lớn, một phần lớn nguyên liệu nấu ăn của Biệt Tuyết Tiên Cơ đều lấy từ trong tay Giao Bá Chân Quân.
Thực Tiên yến hằng năm, số suất tham dự mà Giao Bá Chân Quân có được có thể so với cả một tông môn lớn.
Tống Thư Hàng gật đầu, hắn bèn cất tấm thiệp Thực Tiên yến này đi, hình như trong nhóm Cửu Châu số có mấy vị tiền bối đang muốn có một suất đây này.
Đến lúc đó, có lẽ có thể giao dịch với mấy vị tiền bối này, đổi lấy ít linh thạch?
Linh thạch, gần đây hắn toàn thiếu linh thạch.
- Thư Hàng tiểu hữu.
Lúc này, Thiên Nhai Tử đạo trưởng mỉm cười, nói:
- Chúng ta giao dịch đi?
- Đạo trưởng muốn có tấm thiệp “Thực Tiên yến” này sao?
Tống Thư Hàng hỏi lại.
- Không không không, ta cũng có phần tham dự Thực Tiên yến rồi.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng lắc đầu nói:
- Ta chỉ muốn những viên trân châu huyết ma của Tống tiểu hữu thôi.
Tống Thư Hàng lập tức đáp:
- Không thành vấn đề, nhưng mà đạo trưởng, chuyện truyền công thì miễn bàn nhé!
Gần đây vận may của hắn lúc tốt lúc xấu, lúc tốt thì rất tốt, lúc xấu thì thảm vô cùng tận luôn. Vì thế, hắn quả thật không dám cược tỷ lệ “thập tử nhất sinh” sau khi truyền công của Thiên Nhai Tử đạo trưởng đâu.
- Ha ha ha.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng cười khan vài tiếng:
- Không nhắc đến chuyện truyền công nữa, ta chỉ muốn biết, Thư Hàng tiểu hữu có muốn có vật gì không?
- Máu của long ma!
Tống Thư Hàng trả lời ngay lập tức.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng cười khổ:
- Trong tay lão đạo không có thứ đó… Nếu như có, lão đạo sẽ không ngần ngại gì giao dịch với ngươi. Nhưng mà tỉ lệ xuất hiện của long ma gần đây quá thấp.
- Nếu như không có máu long mà thì ta muốn linh thạch.
Tống Thư Hàng nói tiếp, vẫn là câu đó, hắn nghèo lắm!
- Linh thạch ư? Chỉ cần linh thạch là được ư?
Thiên Nhai Tử đạo trưởng buồn bực nghĩ lại, hôm qua hắn còn nghĩ rằng dùng linh thạch để giao dịch có khi nào có vẻ không đủ thành ý hay không.
Thật không ngờ đi một vòng, kết quả là người ta lại muốn có linh thạch.