- Thư Hàng tiểu hữu đang say rượu đúng là không thể nói lý được mà.
Cuồng Đao Tam Lãng len lén lau mồ hôi lạnh. May mà Thư Hàng tiểu hữu say ngã luôn, chứ nếu không có khi hắn sẽ bị Thư Hàng mang đi hỏa táng thật mất.
Vốn định đùa Thư Hàng tiểu hữu một tí, thế mà suýt nữa đã đốt lửa tự thiêu.
Trong lúc Cuồng Đao Tam Lãng đang suy tư thì Lạc Trần Chân Quân đã đi tới ngồi xổm bên cạnh hắn:
- Ngươi vẫn ổn chứ Tam Lãng đạo hữu?
- Tí nữa thì toi.
Cuồng Đao Tam Lãng than thở.
- Không chết là tốt rồi, nếu không thì ta không biết phải giao thứ này cho ai nữa.
Lạc Trần Chân Quân cười ha hả rồi đưa cho Cuồng Đao Tam Lãng một tờ giấy rất dài.
- Cái quái gì đây?
Cuồng Đao Tam Lãng hỏi.
Lạc Trần Chân Quân:
- Tiền thuốc thang Dược Sư kê ra cho Tam Lãng huynh đấy.
Cuồng Đao Tam Lãng:
- Gì?
Nhét hành hắn ngập mặt rồi còn định bắt hắn xì tiền thuốc thang ra á? Dược Sư ngu ngốc kia mơ gì đẹp vậy? Có tin Tam Lãng hắn cuồng hóa rồi cho Dược Sư nếm thử mùi vị của Cuồng Đao không?
Lạc Trần Chân Quân:
- Tam Lãng huynh, ngươi cứ xem xong đi rồi hẵng nói thì hơn.
Cuồng Đao Tam Lãng chớp mắt nghi hoặc, rồi kéo tờ giấy ra nhìn từ đầu đến cuối. Trên tờ giấy ấy ghi rất nhiều dược liệu quý giá, vị nào vị nấy đều có tác dụng thoát thai hoán cốt.
Tổng cộng hơn hai trăm vị thuốc, vị nào cũng quý báu đắt đỏ, với xuất thân của Cuồng Đao Tam Lãng mà trả tiền cũng xót ruột xót gan.
Thế nhưng cuối tờ giấy lại ghi: “Người trả tiền là Vân Tước Tử của Huyền Nữ môn.”
Nhìn thấy tên của Vân Tước Tử, cả người Tam Lãng đều khó ở.
Hắn nhớ tới khoảng thời gian một năm bốn tháng địa ngục từ rất lâu về trước, khi hắn bị hành hạ trong tay một vị đại tiền bối lộng lẫy chói sáng như trăng giữa trời đêm.
Không sai, vị đại tiền bối xinh đẹp kia chính là Vân Tước Tử của Huyền Nữ môn, tu vi Linh Tôn thất phẩm đỉnh phong, chỉ còn cách cảnh giới nhân tiền hiển thánh Huyền Thánh bát phẩm một lằn ranh hẹp. Đây là nhân vật cấp bậc đại tiền bối chân chính, tồn tại cùng thời với một vị tiền bối khác trong nhóm Cửu Châu số là Thất Tu Tôn Giả.
Trong cuộc thi máy kéo có tay cầm, Tạo Hóa Pháp Vương báo tin cho Cuồng Đao Tam Lãng rằng Vân Tước Tử tiền bối của Huyền Nữ môn chuẩn bị mời Tam Lãng tới nhà làm khách thêm một lần nữa. Tam Lãng vừa nghe xong đã mềm nhũn cả chân.
Không ngờ bây giờ Vân Tước Tử tiền bối chưa hiện thân mà đã tặng cho hắn một món quà lớn.
Lạc Trần Chân Quân nói tiếp:
- Vân Tước Tử tiền bối nói, thiên phú Cuồng Hóa của Cuồng Đao Tam Lãng huynh sẽ để lại tai họa ngầm cho cơ thể, cho nên từ rất lâu trước kia bà ấy đã nhờ Dược Sư luyện chế một loại đan dược. Đan dược này chính là phương thuốc từ thời thượng cổ, luyện chế cực kì khó khăn. Dược Sư mới hoàn thành nó cách đây không lâu thôi đấy... Chỉ cần uống nó vào rồi lột xác một trăm bảy mươi lần, thì có thể giúp thân thể ngươi như được sinh ra lần nữa, triệt tiêu hoàn toàn tai họa ngầm. Khi ngươi thăng cấp lên chân quân lục phẩm thì không cần phải lo đến vấn đề này nữa.
Giới thiệu xong, hắn lại cảm thán:
- Tam Lãng đạo hữu lọt vào mắt xanh của Vân Tước Tử tiền bối, ta hâm mộ ngươi thật đấy. À đúng rồi, Vân Tước Tử tiền bối còn bảo mấy ngày nữa sẽ đến tìm ngươi chơi.
Cuồng Đao Tam Lãng hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía Tống Thư Hàng, hay là gọi Thư Hàng tiểu hữu dậy để hắn mang mình đi hỏa táng cho xong nhỉ?
…
Tống Thư Hàng say khướt chìm trong mộng mị.
Sau đó hắn mơ một giấc mơ kì lạ hãi hùng.
Trong giấc mơ, Tống Thư Hàng xuất hiện trên một mặt hồ.
Hắn dụi mắt nghi hoặc, vì say rượu nên phản ứng của hắn chậm hơn một nhịp so với thường khi.
Đúng lúc này thì mặt hồ dưới chân hắn đột nhiên nổi lên một cơn lốc xoáy khổng lồ.
Đồng thời, có tiếng cười cổ quái vang lên ngay bên tai hắn.
Tiếng cười kia dường như hòa quyện âm thanh từ vô số người, có cụ già, trẻ con, có nam, có nữ, còn có cả những giọng cười the thé chói tai.
- A a a, ngươi là của ta, ngươi thuộc về ta!
- Máu của ngươi!
- Thịt của ngươi!
- Xương cốt ngươi!
- Đầu của ngươi!
- Tất cả của ngươi, đều là của ta!
Giọng nói kia vang lên chói tai, sau đó cơn lốc biến thành một bàn tay con rối cực to chụp xuống đầu Tống Thư Hàng.
Từ phía xa trên mặt hồ, vô số lốc xoáy cuộn lên, giữa mỗi cơn lốc xoáy đều có một cánh tay rối thò về phía Tống Thư Hàng.
Cơn ác mộng này đến từ nguyền rủa của Mặc môn thượng cổ.
- Nữa à?
Tống Thư Hàng nghiến răng nói. Đồng thời, hắn cảm thấy đầu mình đau nhức từng cơn. Đó là đau đớn như búa bổ do tinh thần lực quá cường đại gây ra.
Trong tình huống bình thường thì cái đau này sẽ đánh thức Tống Thư Hàng từ trong cảnh mộng.
Thế nhưng trong cảnh mộng kì dị này, hắn lại không tỉnh lại được.
- Bạch tiền bối!
Tống Thư Hàng thử gọi một tiếng, xin Bạch tiền bối ra tay giúp đỡ.
Nhưng lần này Bạch Tôn Giả lại không xuất hiện.
Tống Thư Hàng xoa đầu để giảm bớt cơn đau.
Đồng thời, hắn nhảy lên, thi triển thân pháp Thiên Hành Kiện.
Thiên Hành Kiện là quân tử không ngừng tiến về phía trước!
Trước khi bàn tay rối kịp bắt được Tống Thư Hàng, thân thể hắn bật lên, chân giẫm xuống bàn tay khổng lồ kia rồi phi độn ra xa nương theo thân pháp Thiên Hành Kiện.
Đáng tiếc hắn còn chưa tu luyện tới cảnh giới tứ phẩm, nếu không lúc này đã có thể ngự kiếm hoặc ngự đao phi hành, để tránh khỏi những bàn tay rối kia một cách thoải mái rồi.
Đúng lúc này thì cả mặt hồ sôi lên sùng sục, vô số bàn tay vươn lên toan túm lấy Tống Thư Hàng. Hắn liếc mắt trông ra thì thấy tất cả chúng đều là tay con rối. Chỉ nhìn thôi cũng sởn hết da gà.
Thế này thì biết tránh thế nào đây?
Giờ còn không có cả chỗ để mà đặt chân. Nếu không biết bay lên trời thì chỉ có nước vừa hạ xuống đã bị tóm ngay thôi.
Tống Thư Hàng vươn tay vào lòng, định lấy bảo đao Bá Toái ra. Thế nhưng hắn ở trong mộng lại không có túi thu nhỏ một tấc.
Tống Thư Hàng:
- Mịa, đây là đấu với GM à? Cảnh tượng và trang bị đều bị địch cài đặt hết thì còn đánh kiểu mẹ gì?
Trong lúc suy tư, Tống Thư Hàng đã rơi xuống.
Phía dưới là vô số những bàn tay đang vung vẩy, chực chờ vồ hắn như đang đói khát tột cùng.
- Rơi xuống đi, rơi xuống đi!
- Hòa mình vào trong chúng ta, trở thành một phần của chúng ta đi!
- Tất cả của ngươi đều là của bọn ta!
Âm thanh quỷ dị tập hợp vô số giọng nói lại vang lên.
- Dẹp!
Tống Thư Hàng điều chỉnh góc độ thân thể một chút rồi nâng đại tay phải lên.
Dịch thể chân khí thiên tiên của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công trong cơ thể vận chuyển nhanh chóng, trong cơ thể hắn phát ra từng tiếng cá voi kêu như rồng ngâm.
Ngay sau đó, khi sắp rơi xuống mặt đất, Tống Thư Hàng đánh ra một quyền.
Kim Cương Phục Ma quyền thức thứ nhất, Kim Cương Hàng Lâm!
À, Kim Cương Hàng Lâm là tên chiêu do Tống Thư Hàng tự phán.
Tống Thư Hàng đánh quyền ra, ánh sáng công đức trên người hắn tự động phối hợp với quyền này, ngưng tụ ra hư ảnh kim cương quanh thân hắn. Hư ảnh kim cương kia bao bọc toàn thân Tống Thư Hàng, ánh sáng công đức sáng ngời lên tựa như một mặt trời nhỏ.
- Nếu là nguyền rủa loại ác mộng, thì nếm một quyền này của ta đi!
Tống Thư Hàng nghiến răng thét.
Quyền nổ vang trời!
Kim Cương Phục Ma quyền thức thứ nhất phối hợp với ánh sáng công đức của Tống Thư Hàng, một quyền đánh ra đủ để phá tan một ngôi nhà lớn, đây là quyền hay có thể phá thủng trời.
Quan trọng hơn là, quyền này có hiệu quả phá tà, phục ma, thanh lọc nguyền rủa.
Không gì đối phó với nguyền rủa loại ác mộng thích hợp hơn nó.
Kim Cương tạo thành từ ánh vàng cùng vung quyền với Tống Thư Hàng.
Quyền chưa đến mà quyền phong đã đến. Cá thét rồng ngâm vang vọng đất trời, những cánh tay rối bấu dưới chân Tống Thư Hàng nhanh chóng bị hòa tan chẳng khác nào vụn tuyết trong ánh nắng.
Không chỉ có những cánh tay rối dưới chân Tống Thư Hàng, mà tay rối ở trên cả mặt hồ đều chịu ảnh hưởng của một quyền này.
“Xì xì xì xì!”
Tất cả tay rối đều bốc khói đen, tiếng nói kì dị văng vẳng bên tai Tống Thư Hàng cũng biến mất.
Chỉ trong thời gian hai hơi thở sau, mặt hồ lại phẳng lặng.
Tống Thư Hàng hạ xuống mặt hồ mà vẫn đứng thẳng như đạp trên đất bằng.
- Kết thúc rồi sao?
Tống Thư Hàng thầm nhủ.
Những cánh tay rối không xuất hiện nữa, thế nhưng hắn vẫn chưa thoát khỏi cảnh mặt hồ trong mơ.
Lần trước Bạch Tôn Giả đã ra tay dẫn hắn phá giải cảnh mộng để ra ngoài. Lần này Bạch Tôn Giả không xuất hiện, hắn phải làm thế nào để thoát khỏi cảnh mộng này đây?
…
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư thì thanh phi kiếm màu đen quen thuộc lại phá tan hư không rồi dừng lại bên cạnh hắn.
Từ trên phi kiếm tuôn ra bóng tối vô hạn, bóng tối thuần túy nuốt chửng toàn bộ cảnh mộng chỉ trong nháy mắt, giống hệt như lần trước.
Cảnh mộng trên mặt hồ bị phá, Tống Thư Hàng lại bước vào không gian thuần một màu đen, chỉ có thanh phi kiếm đen sẫm dựng thẳng trước mặt hắn.
- Bạch tiền bối!
Tống Thư Hàng gọi.
Sau tiếng gọi của hắn, thanh phi kiếm màu đen biến hóa thành hình dáng của Bạch Tôn Giả.
Tống Thư Hàng còn chưa xác định được vị Bạch Tôn Giả này là thật hay giả, nên cứ tạm gọi hắn là Bạch Tôn Giả đi.
- Sao ngươi lại đến đây nữa? Mới được một lúc mà?
Vị Bạch Tôn Giả này cau mày. Tên họ Tống kia là tu sĩ tam phẩm đúng không? Tu sĩ tam phẩm hai ba ngày ngủ một giấc là chuyện thường mà. Sao chưa được mấy canh giờ mà thằng nhóc này đã lại ngủ mơ rồi?
Chẳng lẽ mỗi ngày nó ngủ đến mấy giấc à?
- Ha ha ha.
Tống Thư Hàng bật cười:
- Vừa nãy ta uống nhiều quá nên say bét nhè, mơ mơ màng màng thế nào lại rơi vào nguyền rủa loại ác mộng đấy chứ.
Hắn nói chuyện, và con ngươi thì hơi tối xuống. Vị Bạch Tôn Giả này không biết hắn uống say sao? Nói cách khác, rất có thể Bạch Tôn Giả này là giả.
Hay là mình kiểm chứng thử một chút xem hắn có phải là Bạch Tôn Giả thật không nhỉ?
Thế là Tống Thư Hàng ngồi thẳng dậy rồi nói rất nghiêm túc:
- Bạch tiền bối!
- Có chuyện gì thế?
“Bạch Tôn Giả” hỏi lại với vẻ nghi hoặc.
Tống Thư Hàng điều chỉnh điệu bộ của mình một chút rồi nói dịu dàng:
- Tiểu Bạch… chờ ngươi tóc dài đến eo…
Nhưng hắn chưa đọc thoại xong thì Bạch Tôn Giả trước mắt hắn đã thay đổi sắc mặt.
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng cảm thấy mình không thể thốt nên lời, như thể vừa bị hạ chú Cấm Ngôn.
- A a a.
Bạch Tôn Giả trước mặt mỉm cười hiền hậu, gió nhẹ phất qua, mái tóc dài đen tuyền tung bay theo gió.